Ai cũng chần chừ thiếu quyết đoán. Nhưng mà tại sao? Nguyên nhân: sợ. Ta sợ thất bại, sợ những thứ khó khăn,sợ sự khó chịu, rối rắm.
Nỗi sợ này đến từ đâu? Viễn cảnh lí tưởng: ta tưởng tượng và muốn mình thành công, muốn mọi thứ thật dễ dàng và thoải mái, muốn mình luôn biết phải làm gì.
Nathan đang phải viết luận văn. Anh đã ngưng làm cả tháng rồi. Tôi biết rằng anh sẽ là người đầu tiên bỏ làm luận văn.
Anh sợ điều gì chứ? Thực ra là viết luận văn là một công việc khá khó khăn, phức tạp và đôi khi rất rối. Nathan biết rằng cả tuần cày bừa đang ở trước mắt, và anh bắt đầu nhụt chí. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, và ý nghĩ phải làm cả bài nghiên cứu đồ sộ với hàng chục trang phải viết thật đáng sợ. Cực kì đáng sợ. Thế nên nỗi sợ này khiến anh muốn quay qua làm những thứ dễ dàng hơn, ví dụ như lướt web hay xem ti vi.
Nỗi sợ của Nathan đến từ những viễn cảnh lí tưởng anh thậm chí không chú ý đến. Viễn cảnh cuộc sống đơn giản và dễ chịu, rằng anh luôn biết mình đang làm gì, rằng anh giỏi giang hơn người khác, rằng anh sẽ thành công. Khi thực tế không như tưởng tượng, anh bắt đầu tìm cách né tránh
Khi bạn có một viễn cảnh lí tưởng, bạn thường sẽ bắt
đầu sợ thực tế không như mơ. Thế là bạn bắt đầu ôm lấy lí tưởng, và trong đầu mình, viễn cảnh ấy bắt đầu hóa thành sự thật. Nhưng chỉ trong tưởng tượng mà thôi.
Vậy Nathan có thể làm gì để ngăn nỗi sợ hãi đang khiến anh chần chừ? Anh có thể làm gì để hoàn thành luận văn của mình?
Anh có thể buông bỏ viễn cảnh lí tưởng này. Cuộc sống không nhất thiết cứ phải đơn giản. Thực tế là ta chỉ có thể đạt được những thứ có giá trị khi hoàn thành những công việc khó khăn. Cuộc sống không nhất thiết cứ phải dễ chịu. Thực tế là chỉ khi vượt qua vùng an toàn ta mới lớn lên. Nathan không nhất thiết cứ phải biết mình đang làm gì. Chỉ khi ta làm những thứ ta không biết, ta mới học được những kĩ năng mới và hoàn thiện chính mình.
Lẽ ra Nathan nên biết ơn những sự khó khăn ấy, bởi chính đó là thứ đưa anh đến thành quả, bởi sự khó chịu ấy sẽ đưa đến sự phát triển, và bởi sự không rõ ràng mới đưa đến các bài học để đời.
Anh có thể buông bỏ các viễn cảnh lí tưởng, và thế là tự nhiên cuộc sống bỗng chống không còn đáng sợ nữa.
Anh có thể chấp nhận rằng mọi thứ sẽ rất khó khăn, khó chịu, sau đó trân trọng những trải nghiệm ấy để rồi tập trung làm việc của mình. Nathan có thể tập trung vào luận văn, cảm nhận chính những phút giây khó khăn ấy.
Buông bỏ, chấp nhận, trân trọng, tập trung vào thực tại và làm việc. Đơn thuốc đơn giản cho sự chần chừ.