Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 59

“Ở đây có bảy xe xăng, trong đó chỉ có hai chiếc là thật, những xe khác đều lànước, ông muốn bốn chiếc, tôi cho ông lấy, chính ông chọn, sau khi chọn xong, chúng tôi chắp tay nhường cho, nếu chọn sai, ông tự nhận không may, thế nào?”


Đoàn người lại đi tiếp. Không đến một tiếng sau, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, cách họ không quá ba km, mặt đất dưới chân đều rung động.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chúng đang phá đường. Đường Nhạn Khâu, anh lên trước xem sao.”


Đường Nhạn Khâu vai hơi run run, một đôi cánh tự dưng mọc ra từ sau lưng hắn, đôi cánh càng dài càng lớn, cho đến tận khi đôi cánh giương ra được hai mét, hắn mới bay lên ở trước mắt bao người, bay lên ngọn cây cao nhất, nhìn về hướng xa xa.


Một lát sau, hắn đáp xuống, cũng rụt cánh lại: “Đường bị phá, rất nhiều cây đã đổ, nhìn hướng kia, đúng là nơi chúng ta phải đi ngang qua.”
Tùng Hạ hỏi ông Trương: “Nếu hơi đổi đường đi một chút thì có qua được không?”


Ông Trương lắc đầu: “Nơi này sở dĩ coi như ‘con đường’ có thể đi được cũng vì trước kia đã được trải nền xi-măng, thực vật muốn đâm lên cũng khó, cậu nhìn những nơi không được trải xi-măng mà xem, chỗ nào cũng có cỏ dại, sao mà xe đi qua được, haiz.”


Tùng Hạ cau mày: “Vậy đành phải trút xăng ra thùng ư.”
Trang Nghiêu nói: “Không vội, đi tới đó xem sao, chúng cũng muốn xăng, nếu như phá hết tất cả đường, chúng cũng không tiện lấy đi được, nhất định sẽ còn chỗ nào đó đi được.”


“Đây có lẽ là một cái bẫy…” Thành Thiên Bích trầm tư chốc lát, nói: “Chúng quen thuộc địa hình hơn chúng ta, không thể chỉ biết đi về phía trước.”


Trang Nghiêu suy nghĩ một chút, lấy từ trên xe ra mấy trái lựu đạn, giao cho ông Trương: “Ông tìm mấy người có thể tin được trông giữ xe xăng, canh giữ tất cả các xe, không cần biết là xăng hay nước. Nếu có kẻ nào muốn cướp thì kéo lựu đạn uy hϊế͙p͙ chúng, tranh thủ chút thời gian cho chúng tôi.”


Ông Trương nhận lấy lựu đạn, tay hơi run rẩy: “Các vị muốn làm gì?”
Ánh mắt Trang Nghiêu trở nên độc ác: “Tiêu diệt chúng.”
Đường Nhạn Khâu nắm chặt cây cung, nhìn chằm chằm khu rừng tĩnh lặng, trong mắt tràn đầy căm thù.


Trang Nghiêu nói: “Những vũ khí này để lại cho mấy người, Liễu Phong Vũ và hai dị nhân sức mạnh cũng ở lại đây trông coi, dị nhân khứu giác, chị nói cho chúng tôi biết chúng đang ở đâu.”
Tiểu Diễm sợ hãi chỉ về hướng Tây Nam.


“Một khi có ai tới đây thì phát nổ một trái lựu đạn thông báo cho chúng tôi biết.” Trang Nghiêu nắm lấy đuôi A Bố, thuần thục nhảy lên người nó, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cũng nhảy lên theo.
Đường Nhạn Khâu còn có chút do dự.
Tùng Hạ kêu lên: “Tiểu Đường, lên đây đi.”


Đường Nhạn Khâu bắt được đuôi A Bố, thoáng cái đã bị hất lên lưng nó, ngã vào trong bộ lông dày cộm.
Trang Nghiêu kêu lên: “A Bố, đi thôi!”
A Bố chạy rất nhanh về hướng Tây Nam.


Đường Nhạn Khâu từ nhỏ đã làm bạn với ngựa, vô cùng thích cảm giác chạy nhanh như điện xẹt giống như trên lưng ngựa, thế nhưng khi cưỡi trên lưng A Bố thì còn sảng khoái hơn trên lưng ngựa rất nhiều. A Bố linh hoạt chạy xuyên qua khu rừng rậm rạp, những cành cây giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị va vào, nó đều có thể linh hoạt tránh thoát. Bộ lông dài của nó bay trong gió, giống như một tia chớp màu trắng vậy.


Không mất bao lâu, A Bố đã chở họ chạy ra khỏi khu rừng, phía trước xuất hiện một cái hố to do bom nổ mà thành, A Bố chân còn chưa chạm đất, tiếng súng chợt vang lên.
A Bố linh hoạt nhảy sang một bên, tốc độ trong trạng thái chuyển động của nó vô cùng mau lẹ, rất khó nhắm trúng.


Đường Nhạn Khâu đã bay ra ngoài, mũi tên trong tay thuận thế bắn ra, một mũi tên bắn ngã người nổ súng.
Thành Thiên Bích đứng trên lưng A Bố không ngừng nhắm vào bóng người chạy trốn trong rừng rậm, hắn nổ bốn phát súng, bắn ngã một người.


Tùng Hạ tập trung toàn bộ năng lượng vào hai mắt, thị lực trạng thái tĩnh và thị lực trạng thái động nhanh chóng được nâng cấp, cậu liếc mắt đã thấy một bóng người mai phục trong bụi cỏ, rất khó mà nhận ra, bèn hô lớn: “Tiểu Đường, trong bụi cỏ dưới chân cậu.”


Đường Nhạn Khâu cúi đầu, quả nhiên thấy một kẻ đã lặng lẽ giơ súng, một mũi tên của hắn bắn ra xuyên thủng thân thể đối phương.


Thành Thiên Bích không mang theo nhiều đạn, rất nhanh đã dùng hết, hắn ném khẩu súng cho Trang Nghiêu, nhảy từ trên người A Bố xuống. Độ cao sáu mét với hắn mà nói dường như chỉ như nhảy xuống đài vậy, sức gió dưới lòng bàn chân đã giảm xóc đầy đủ cho hắn, để toàn bộ cơ thể của hắn như đang bay xuống, động tác vô cùng thanh lịch đẹp đẽ.


Hắn vừa chạm đất, tiếng súng lại lần nữa vang lên, một viên đạn đuổi theo Thành Thiên Bích, bay đến trước ngực hắn.
Thành Thiên Bích giơ tay lên, tạo thành một luồng gió đường kính nửa mét ở trước người, viên đạn đột nhiên bị cuốn vào, cuối cùng rơi xuống mặt đất.


“Là sức mạnh tự nhiên!” Trong bụi cỏ có kẻ kinh ngạc kêu lên.
Đường Nhạn Khâu men theo âm thanh, bắn một mũi tên ra.
Thành Thiên Bích nhanh chóng chạy vào sâu trong khu rừng, Đường Nhạn Khâu cũng bay theo.


Tùng Hạ cau mày nói: “Nơi trống trải mới có lợi với Tiểu Đường, ở trong rừng rậm, cậu ấy trở thành mục tiêu quá lớn.”
Trang Nghiêu vỗ A Bố: “A Bố, chúng ta cũng đi vào đó.”


Thành Thiên Bích đuổi theo một bóng người, chạy hơn hai trăm mét, nhưng người đó chỉ chạy trốn. Xung quanh có rất nhiều cây cối, không thể nhắm trúng, Đường Nhạn Khâu cũng không thu hoạch được gì, hai người chạy một vòng, cảm giác đối phương đã rút lui.


Trang Nghiêu và Tùng Hạ cũng đến nơi: “Thế nào? Người đâu?”
“Chạy mất rồi.”
Tùng Hạ cau mày nói: “Chúng đang làm gì, chạy từ nơi này đến nơi khác.”
Hai người leo lên người A Bố, họ lại đi về.


Trang Nghiêu phân tích: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất, chúng sợ Đường Nhạn Khâu, thứ hai, sức mạnh thiên nhiên của Thành Thiên Bích khiến chúng sợ hãi.”
Thành Thiên Bích nói: “Người này có chút địa vị, có thể lấy được bom và súng.”


“Có lẽ đổi lấy bên phía Trùng Khánh, không phải ông Trương đã nói rồi hay sao, có nguyên liệu thì muốn gì cũng đổi được.”


Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Đúng là do đổi, chúng tôi cũng đổi được từ họ mấy khẩu súng, nhưng đều không phải là súng tốt, một lít xăng có thể đổi được ba viên đạn.”
Trang Nghiêu bĩu môi: “Lãng phí.”


Mấy người trở về đội ngũ, ở đây lại không xảy ra chuyện gì, tuy rằng ai nấy đều dùng vẻ mặt lo lắng nhìn họ.
Đường Nhạn Khâu tuột xuống từ trên người A Bố, an ủi họ: “Chúng rút lui rồi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.”


“Đường đại ca, cưỡi trên con mèo khổng lồ này có thoải mái không ạ?” Một đứa trẻ sợ hãi sờ sờ đuôi A Bố, vì chạm rất khẽ khàng nên thậm chí A Bố còn không cảm giác được.
Đường Nhạn Khâu vỗ vỗ đầu nó: “Thoải mái.”


Tiểu Diễm chạy tới: “Đường đại ca, họ chưa đi xa, còn ở gần đây.”


Tùng Hạ nói: “Tạm thời không cần chú ý tới họ, chúng ta cứ tiến về phía trước, vừa rồi tôi thấy họ đã cho nổ một đoạn đường, nhưng bên cạnh miễn cưỡng có thể đi qua, nếu thật sự không qua được thì chặt mấy cái cây, vẫn có thể đi tiếp được.”


Hơn một trăm người xuất phát lần thứ hai, chậm rãi tiến về phía trước.

Đoạn đường bị đánh bom còn dư lại khe hở dài hơn hai mét, lái xe không dám đi qua, sợ rơi xuống dưới, họ đành phải tạm thời chặt một cái cây bên cạnh mới có đủ cự ly cho xe xăng lái qua.


Đi được bốn, năm km, phía trước một lần nữa vang lên tiếng súng, tất cả mọi người đều cảnh giác, Đường Nhạn Khâu bay lên đầu tiên, phóng về phía trước.
Một đám bóng đen bước ra từ trong rừng rậm, có bảy người và một con Ngao Tạng cao hơn hai, ba mét.


Đường Nhạn Khâu vừa định giương cung, gã đầu trọc cầm đầu ngồi trên người con Ngao Tạng đã hô lớn: “Chúng tao có Bazooka [71], nếu mày dám bắn tên, chúng tao sẽ bắn vào xe xăng!”
[71] Bazooka: Súng chống tăng, có sức công phá khủng khϊế͙p͙. (Có ai nhớ khẩu Bazooka Mười Năm của Lambo trong KHR không?)


Đường Nhạn Khâu dừng lại.
Mấy người đến gần, quả nhiên nhìn thấy một người trên vai khiêng Bazooka và ống pháo đứng đối diện chiếc xe xăng đầu tiên.


Gã đầu trọc thoạt nhìn đã biết tướng mạo bất thiện, gã núp mình trong bộ lông đen kịt của con Ngao Tạng, người đầy cơ bắp, càng có vẻ hung ác độc địa. Gã điều khiển Ngao Tạng không ngừng di chuyển, không dám đứng lại tại chỗ, vẫn sợ Đường Nhạn Khâu sẽ bắn tên bất cứ lúc nào.


Tùng Hạ hô lớn nói: “Mấy người muốn thế nào?”
Gã đầu trọc nói: “Tao biết chúng mày có người tài ba, nhưng chúng mày mang theo nhiều gánh nặng như vậy, cố quá thì quá cố, tao tin chúng mày cũng không muốn đánh, hai bên cùng thiệt, để lại bốn xe xăng phía sau, tao sẽ cho chúng mày đi qua, thế nào?”


Sắc mặt ai nấy khẽ biến, chỉ có hai xe là thật sự chứa xăng, giờ chúng đòi bốn xe. Nếu là ngày xưa, cho dù chỉ để lại cho họ một xe, có lẽ họ sẽ vì bảo vệ phần lớn người mà thỏa hiệp. Nhưng bảo họ từ bỏ số xăng họ đã liều mạng bảo vệ đến bây giờ thì không ai muốn cả.


Đường Nhạn Khâu lạnh nhạt nói: “Mơ mộng hão huyền, các người bình thường cắt xén vật tư của chúng tôi, chúng tôi còn chưa tìm các người tính sổ, các người lại còn dám chặn đường cướp đoạt.”


Gã đầu trọc cười gian, nói: “Nhóc con, tao biết mày lợi hại, một trăm đống rác rưởi này toàn dựa vào mày thì mới sống được tới hôm nay, nhưng dù sao mày cũng chỉ là một người, mày biết bay, chúng nó có biết không? Nếu tao phóng một quả rốc-két, chúng sẽ bị nổ chết sạch, ha ha, tao biết chúng mày lợi hại, khẩu Bazooka này, chúng tao đã phải trả giá đắt mới có được, vẫn tiếc không nỡ dùng, vẫn hi vọng nó được trọng dụng đấy.”


Hai phe không ngừng giằng co, không ai chịu nhường ai, âm thầm đấu sức trong lòng.
Trang Nghiêu leo lên đầu A Bố, cao giọng nói: “Này, tôi với ông đánh cuộc, thế nào?”
Gã đầu trọc nhìn Trang Nghiêu, không coi thằng bé ra gì.
“A Bố.”
A Bố nghe tiếng, đứng lên, đi về phía gã.


“Mày làm gì đấy! Mày đừng có tới đây!” Gã đầu trọc tuy không sợ Trang Nghiêu, nhưng một con mèo cao bảy mét khiến gã không thể coi như không có gì.


Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố, A Bố ngừng lại tại một chỗ trước gã đó chừng bốn, năm mét. Trang Nghiêu nói: “Tôi với ông đánh cuộc, nếu ông không chịu, một giọt xăng ông cũng đừng hòng có được. Ông có thể nổ chết những người bình thường kia, không làm nổ chết chúng tôi được, chúng tôi sẽ giết sạch các ông, không chừa một manh giáp.”


Gã đầu trọc cắn răng nhìn nó: “Đánh cuộc như thế nào?”
“Ở đây có bảy xe xăng, trong đó chỉ có hai chiếc là thật, những xe khác đều là nước, ông muốn bốn chiếc, tôi cho ông lấy, chính ông chọn, sau khi chọn xong, chúng tôi chắp tay nhường cho, nếu chọn sai, ông tự nhận không may, thế nào?”


Nhóm người kia rối loạn, hai mặt nhìn nhau.
Đội ngũ bên này còn rối loạn bất an hơn, không ngờ đứa trẻ này lại nói thật ra như vậy.


Thành Thiên Bích, Liễu Phong Vũ và Tùng Hạ, tất cả đều ngồi trên người A Bố, thế nhưng những người đó căn bản không nhìn thấy họ. Ba người nhìn nhau, cũng không hiểu Trang Nghiêu muốn làm gì, nhưng họ tin Trang Nghiêu nếu dám nói ra thì nhất định có thể giải quyết vấn đề.


Nhóm người kia thương lượng nửa ngày, gã đầu trọc mới nói: “Được, chúng tao chọn!” Gã nhìn bảy chiếc xe một chút: “Tao muốn… xe thứ nhất, xe thứ ba…” Thần sắc của gã hiện lên một sự mờ mịt, dường như đang suy tư.


Ánh mắt Trang Nghiêu chằm chằm dõi theo gã, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, thân thể hơi run rẩy.
Tùng Hạ là người đầu tiên phát hiện ra sự kì lạ của nó, cậu mở to hai mắt nhìn, đột nhiên từ phía sau lưng đè hông Trang Nghiêu xuống, năng lượng vô thuộc tính bỗng nhiên tiến vào trong cơ thể Trang Nghiêu.


“Thứ… năm và thứ bảy!” Dường như gã đầu trọc đã dùng hết sức mới quyết định.


Thần sắc ai nấy đều có chút phức tạp, nhưng không ai dám biểu hiện tâm trạng trên mặt. Gã đầu trọc chọn trúng tất cả xe nước, đây chẳng lẽ là trùng hợp? Hay do đứa trẻ này thật sự có chỗ nào hơn người?


Năng lượng Thủy trong cơ thể Trang Nghiêu được bổ sung, gương mặt khôi phục chút huyết sắc, nó nói: “Đây là do ông chọn, không thay đổi chứ?”
“Không thay đổi.”
“Được, để lại bốn chiếc xe đó lại cho họ, chúng ta đi thôi.”


Người lái bốn chiếc xe đó tất cả đều xuống xe, những xe khác đi vòng qua bốn chiếc xe kia, lái về phía trước.
Gã đầu trọc dẫn người muốn đi kiểm tra.


Đường Nhạn Khâu kéo cung: “Bây giờ không được kiểm tra, chờ chúng tôi đi qua. Ai dám tiến lên một bước, mũi tên này sẽ lấy mạng người đó.”
Gã đầu trọc âm trầm nhìn chằm chằm vào hắn.


Khi A Bố đi qua bên cạnh họ, hai con Ngao Tạng nóng nảy đi tới đi lui tại chỗ, hai con chó này dũng mãnh thiện chiến, không sợ cái gì cả, ánh mắt nhìn A Bố đẫm máu lạ thường. Loại chó vương giả, khí thế cũng không giống bình thường.


Dù sao A Bố cũng từng chỉ là một con mèo nhà, dù sau khi cơ thể khổng lồ, rất ít khi phải sợ cái gì, nhưng sát khí phừng phừng của hai con Ngao Tạng này, bản năng của động vật khiến nó cảm nhận được một chút bất an.


Trang Nghiêu mệt mỏi ngã vào đầu nó, đã không còn sức lực để trấn an tâm trạng dao động của nó nữa, chỉ có thể lấy tay vuốt ve nó: “A Bố, đừng sợ, đừng sợ.”


Đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất đi tới, Đường Nhạn Khâu giang cánh quanh quẩn ở sau cùng, vẫn giơ cung, khiến cho đám người kia không dám tới gần xe xăng.
Cho đến tận khi đoàn người đã đi xa hơn hai trăm mét, gã đầu trọc mới không nhịn được nói: “Chúng tao có thể kiểm tra được chưa.”


Đường Nhạn Khâu không chút nhượng bộ: “Không được.”
Gã đầu trọc giận đến nghiến răng, lộ ra hai hàng răng to sắc nhọn, hàm răng ấy căn bản không phải hàm răng của loài người!


Đường Nhạn Khâu quay đầu nhìn một chút, thấy người của khu công nghiệp đã biến mất trong rừng rậm, lúc này mới nói: “Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua, mấy người tự giải quyết cho tốt.” Nói xong nhanh chóng bay về phía trước.
Đám người kia lập tức xông về phía xe xăng.


Một lát sau, gã đầu trọc phát ra tiếng thét gầm lẫn cả tiếng của loài chó: “Súc sinh!!”