Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 58

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi biết, anh là chiến hữu của chúng tôi.” Tôi vẫn nhìn anh, cho nên tôi biết, sự tiến bộ của anh, sự thay đổi củaanh, tôi đều biết.


“Những người này chính là toàn bộ dị nhân của khu công nghiệp, hai người họ đều là dị nhân sức mạnh, cô bé này biến dị khứu giác.” Đường Nhạn Khâu giới thiệu ba người thanh niên.


Cô bé biến dị khứu giác kia chính là đứa bé hôm đó đã nhào vào lòng Đường Nhạn Khâu khóc lóc, mới tầm mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú, vóc người gầy yếu, vừa nhìn đã biết do thiếu dinh dưỡng lâu ngày, thế nhưng đôi mắt rất sáng, khi nhìn họ có chút lo lắng.


Tùng Hạ nở nụ cười ôn hòa: “Em tên là gì?”
“Tiểu Diễm ạ.”


Ông Trương nói: “Đừng coi thường Tiểu Diễm còn nhỏ tuổi, ở đây, nó là đại công thần đấy. Toàn nhờ vào nó, chúng tôi mới có thể tìm được con mồi, xung quanh có người lạ tới gần nó cũng biết, cho nên lần nào cũng có thể báo động trước cho chúng tôi. Bất luận mùi gì, nó chỉ cần ngửi một lần là sẽ không bao giờ quên, cho nên tôi bảo đảm chúng ta chắc chắn sẽ không bị lạc đường cũng vì có Tiểu Diễm ở đây. Cho dù chúng ta không tìm được phương hướng, Tiểu Diễm chỉ cần ngửi mùi cũng nhất định có thể tìm tới tổ chức kia.”


Tùng Hạ khen ngợi: “Quả là rất giỏi.” Tuy khứu giác của A Bố cũng rất nhạy bén, nhưng nó không biết nói, nếu trong nhóm có một người có lỗ mũi nhạy cảm như vậy, vừa có thể phòng bị vừa có thể lần theo dấu vết, tăng thêm sức mạnh to lớn cho cả nhóm. Đáng tiếc, cô bé này còn có vài người thân, hơn nữa nó là bảo bối của khu công nghiệp, sẽ không đi theo họ.


Tùng Hạ lại nhìn về phía hai dị nhân sức mạnh, phát giác họ có vóc người rất giống nhau: “Hai người là anh em à?”
Người trẻ tuổi cười sang sảng: “Anh em chú bác, gọi chúng tôi là Đại Trần và Tiểu Trần là được rồi.”
“Sức mạnh của hai người lớn thế nào?”


Hai người nhìn nhau, Tiểu Trần chỉ vào một cái cây cao hơn hai mươi mét vừa mới chặt: “Tôi có thể dễ dàng nâng nó lên.”
Tùng Hạ vui vẻ nói: “Hai người có thể mang không ít xăng.”


“Phải, chúng tôi bảo mọi người làm hai cái xe kéo lớn riêng. Chúng tôi tuy không ít người, nhưng nếu hai xe xăng thật sự không đi được, cũng có thể mang hai, ba tấn đi, nghĩ lại cũng thấy không nỡ, chúng tôi có thể mang thêm được bao nhiêu thì mang.”


Trang Nghiêu nói: “Hai người đi làm việc đi, Tiểu Diễm đi theo chúng tôi.”
Mọi người đi đến một cửa ra của khu công nghiệp, nơi này là con đường mà muốn đến Trùng Khánh thì tất phải đi qua. Trang Nghiêu hỏi: “Phạm vi khứu giác hữu hiệu của chị có xa lắm không?”


Tiểu Diễm nhỏ giọng nói: “Đại khái tầm hai, ba km.”
“Mùi của những kẻ lần trước tập kích khu công nghiệp, chị có còn nhớ không?”
“Nhớ.”
“Hiện giờ ở đây có mùi của họ không?”


“Có, có vài người chết ở đây, mùi vị rất nồng, nhưng những kẻ chạy trốn có mùi rất nhạt.”
“Nhưng nếu họ lại xuất hiện, chị có thể nhận ra chứ?”
“Có thể.”
“Được, vậy tổ chức chặn đường, chị có nhận ra mùi của họ không?”


“Tôi đã một lần đi đổi hàng hóa với ông Trương, đã gặp vài người trong họ, tôi còn nhớ.”
“Nếu mùi của họ xuất hiện, chị phải lập tức báo cho chúng tôi biết, chị có làm được không?”


Tiểu Diễm gật đầu, có chút nghi ngờ nhìn thằng bé còn không cao bằng mình mà lại không khách khí chỉ huy mọi người.
Tùng Hạ nói: “Cậu nghĩ những kẻ tập kích khu công nghiệp lần trước và đám người chặn đường kia là một ư?”
“Dù không phải một, nhất định cũng bị sai khiến.”


Đường Nhạn Khâu nói: “Đám người tập kích khu công nghiệp đều là người lạ, nhưng lại rất quen thuộc khu công nghiệp, cố ý phái một nhóm người đánh lạc hướng tôi, nhưng tôi thấy họ nhất định biết chút tin tức.”
Thành Thiên Bích nói: “Bọn họ là một phe.”


Tùng Hạ cau mày: “Không sai, tổ chức kia vì không muốn phá hỏng quy tắc, không ra mặt chiếm đoạt, lại phái những người khác đến cướp, có thể là những người mới chiêu mộ ở quanh đây.”
Liễu Phong Vũ cười lạnh nói: “Vừa lúc tận diệt.”


Thành Thiên Bích nói với Đường Nhạn Khâu: “Về phía đối phương, anh biết được bao nhiêu?”


Vẻ mặt Đường Nhạn Khâu rất nghiêm túc: “Tôi biết tổng nhân số của họ đại khái chừng hai mươi người, có ít nhất ba dị nhân sức mạnh, một dị nhân thị lực, một dị chủng chó sói, một tiến hóa ngược lớp thú, hai người này tương đối lợi hại, còn có hai con thú cưng chó Mastiff Tây Tạng [69], đây đều là những thứ chúng tôi đã gặp, còn những thứ chưa thấy thì khó mà nói.”


[69] Chó Mastiff Tây Tạng: Hay còn gọi là chó Ngao Tạng, là giống chó săn tinh khôn xuất hiện cách đây 5000 năm và là giống có bộ gene cổ xưa nhất thế giới, có bộ lông dày và thân hình đồ sộ, rất được tôn sùng tại TQ.
Tùng Hạ trầm ngâm: “Nghe thì có vẻ rất lợi hại.”


“Phải, hơn nữa họ còn đang không ngừng chiêu nạp người mới.”
Trang Nghiêu đột nhiên nhìn về phía Tùng Hạ: “Đây là lần đầu tiên chúng ta tác chiến, anh có làm được không?”
Tùng Hạ ngẩn người: “Vì sao lại hỏi vậy?”
“Sẽ chết rất nhiều người, nhất là dị nhân.”


Tùng Hạ lập tức hiểu ý Trang Nghiêu, Trang Nghiêu đang ám chỉ cậu hấp thu năng lượng của những người đó. Tùng Hạ biến sắc, cúi đầu không nói.


Tuy cậu không đồng tình với kẻ ác, nhưng hấp thu năng lượng của đồng loại vẫn khiến cậu không qua được tiếng lòng. Dưới hoàn cảnh không biết gì, cậu đã từng hấp thu năng lượng Kim của gã lông dài ở Côn Minh. Từ đó về sau, dù cậu đã gặp rất nhiều dị nhân tử vong, nhưng cậu vẫn không nghĩ tới chuyện hấp thu năng lượng của họ, giống như chuyện Liễu Phong Vũ không muốn tiêu hóa máu người trong bụng muỗi vậy. Hấp thu năng lượng của đồng loại chẳng khác nào đang hút máu loài người, khiến cậu cảm thấy sợ hãi.


Thế nhưng cậu cũng hiểu, đây là một chuyện sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt, bởi vì nhất định sẽ có một ngày như vậy, cậu ở trên chiến trường cần rất nhiều năng lượng vô thuộc tính để tiếp sức cho đồng đội. Nếu quả thật đến thời điểm mấu chốt, cậu chưa chắc đã được lựa chọn đối tượng hấp thu.


Mâu thuẫn này khiến cậu không biết trả lời thế nào.
Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn Trang Nghiêu, nói với Tùng Hạ: “Đừng miễn cưỡng mình.”
Liễu Phong Vũ cũng nói: “Đừng miễn cưỡng, bọn anh đối phó được.”
Đường Nhạn Khâu nghe mà không hiểu gì hết, nhưng lại không hỏi câu nào.


Trang Nghiêu nhún vai: “Hoàn toàn không suy xét đến lợi ích, chỉ biết bị o ép trong những tư tưởng không cần thiết, lấy trí tuệ của mấy người, chuyện này cũng rất bình thường.”


Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Nếu không phục thì đi tìm mấy đứa nghe lời mi đi, xem có ai đồng ý phối hợp với thằng nhóc xấu xa như mi không?”
Trang Nghiêu lườm hắn một cái, rất không vui mà bỏ đi.
Tùng Hạ nói với Đường Nhạn Khâu: “Không biết ông Trương đã chuẩn bị thế nào rồi?”


“Đã ổn rồi, có thể xuất phát đúng giờ.”
Ôm kỳ vọng đến với Trùng Khánh, tất cả mọi người đều tập trung tất cả sức lực để làm việc.

Tảng sáng, đội ngũ hơn một trăm con người, trùng trùng điệp điệp xuất phát.


Xe xăng chở ông Trương, Đường Nhạn Khâu và Tiểu Diễm, đi đầu tiên đội ngũ, Trang Nghiêu cưỡi A Bố đi phía trước đội ngũ, Lộ Bá chở ba người còn lại ở giữa.
Bọn họ tổng cộng huy động bảy xe xăng, nhưng năm xe trong đó là nước, xe xăng thật chỉ có hai chiếc, đã được họ ký hiệu.


Hơn mười km đầu tiên đi tương đối thuận lợi, không chỉ có việc mặt đường có thể cho xe đi, cũng không gặp bất kì kẻ địch nào.


Liễu Phong Vũ ngủ một giấc say sưa trên xe. Tùng Hạ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Thiên Bích, hấp thu năng lượng người chết với tôi mà nói quả thật khó khăn, nhưng nếu như mọi người thật sự gặp phải nguy hiểm, chuyện gì tôi cũng làm được.”
Thành Thiên Bích bình tĩnh đáp: “Tôi biết.”


Tùng Hạ cười khổ: “Thiên Bích, có phải cậu không quá tin những điều tôi nói hay không? Gần đây, tôi thật sự tiến bộ rất nhiều, hành trình này của chúng ta, nguy hiểm gì cũng đều đã trải qua, có mọi người ở đây, tôi không sợ. Bây giờ trong lúc tác chiến tôi cũng có thể giúp mọi người, cho nên… cho nên cậu hãy tin tưởng tôi, coi tôi là chiến hữu của mọi người, tôi sẽ nỗ lực hết lòng giúp đỡ mọi người.”


Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi biết, anh là chiến hữu của chúng tôi.” Tôi vẫn nhìn anh, cho nên tôi biết, sự tiến bộ của anh, sự thay đổi của anh, tôi đều biết.


Tùng Hạ thấy trong lòng ấm áp, không nhịn được cười ngây ngô một chút, được Thành Thiên Bích công nhận với cậu mà nói thì khiến cậu vui mừng hơn bất kì chuyện gì. Những lời Liễu Phong Vũ trêu chọc ngày đó khiến cậu rối rắm thật lâu. Cậu lớn như vậy mà chưa từng yêu đương, cũng không biết rốt cuộc thì thích một người là như thế nào, nhưng nếu sự sùng bái và tin tưởng này của cậu đối với Thành Thiên Bích là thích thì… cậu nhận.


Thật ra thích nam hay nữ với cậu mà nói từ lâu đã không còn quan trọng. Trong thế giới ăn không đủ no, bất cứ lúc nào cũng có thể chết này, còn có thể nảy sinh một vài tình cảm tốt đẹp trong cõi lòng vốn đã mệt mỏi, quả thật chính là sự hưởng thụ xa xỉ nhất. Mà còn xa xỉ hơn, may mắn hơn chính là đại họa của loài người này đã khiến nhiều người yêu nhau chỉ sợ cả đời không thể gặp lại, mà con người khiến cậu nhớ tới cũng thấy rất tốt kia lại ở ngay bên cạnh mình, có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử.


Thích như vậy, quả thật chính là ban ân.
Giây phút này, Tùng Hạ cảm thấy rất thanh thản, cũng rất hạnh phúc.
Cậu mỉm cười nhìn Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Đến giữa tr