“Người nhà họ Đường, một lời nói đáng giá ngàn vàng.”
Ông Trương lại thở dài một tiếng nặng trịch: “Các vị hôm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi, trong thôn có chút thịt, còn có hoa quả do chúng tôi trồng.”
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Ở đây có thể trồng được hoa quả?”
“Phải, nhưng cũng không dễ, mấy tiếng phải diệt cỏ một lần, nếu không ai quản, một ngày là cỏ dại có thể phủ kín hoa quả.”
“Trái cây kia có nhanh lớn không?”
“Nhanh thì có nhanh, nhưng thu hoạch lại rất ít, đa phần đều lớn rất nhanh. Cậu cũng biết đấy, thực vật hấp thu dinh dưỡng từ bộ rễ, nếu rễ cây quá dài quá lớn, chất dinh dưỡng không vận chuyển được lên trên, không thể nở hoa kết trái. Mỗi lần chúng tôi gieo một trăm hạt giống, sống được chỉ tầm sáu mươi, số cây không biến dị chỉ có mười đến mười lăm, số cây có thể nở hoa kết trái, ngay cả năm cây cũng không được.”
Tùng Hạ hứng thú: “Ông dẫn chúng tôi đi xem được không?”
Trang Nghiêu cũng nói: “Đã lâu chưa ăn hoa quả, tôi đi xem xem có thể thay đổi giống cây hay không.”
Tùng Hạ túm Thành Thiên Bích: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem.”
Liễu Phong Vũ xoa tay: “Ở đây có hoa quả gì?”
Ông Trương cười khổ: “Chỉ có táo và cà chua.”
Liễu Phong Vũ trừng hai mắt: “Cà chua cũng tính vào hoa quả ư.”
“Tính nó là hoa quả thì nó là hoa quả.”
Trang Nghiêu “hừ” một tiếng: “Có ăn là tốt rồi, anh lại còn đòi hỏi.”
“Nhóc con, lại ngứa da đấy hả?”
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, đi tới vườn rau của ông Trương. Nơi này quả nhiên có chừng mười người đang làm việc, có người đang cắt cỏ, có người đang cắt sửa những cây vô dụng để giảm thiểu chất dinh dưỡng trôi mất. Những người đó đối đãi với vườn hoa quả này dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ giống như đối với vợ con của mình vậy.
Ông Trương nói: “Ngày nào cũng thế này, có người thay nhau trông coi, một lượt mười người, bốn tiếng sau đổi ca, những hạt giống này được nâng niu lắm, không cẩn thận thì sẽ chết.”
Tùng Hạ vỗ vỗ một cây táo thấp bé: “Một cây còn sống thế này, bao lâu thì kết quả?”
“Chừng mười ngày, một cây có thể cho ra ba, bốn trái. Những cây ăn quả này lớn rất nhanh, ngày nào chúng tôi cũng phải cắt sửa những cành thừa, haiz, rất tốn sức.”
Trang Nghiêu nói: “Thú vị, nhưng phương pháp của mấy người quá ngu ngốc, về phương diện gieo trồng cây nông nghiệp tôi không học một cách hệ thống, nhưng hiệu suất công tác những người này quá thấp, căn bản là đang lãng phí thời gian và sức lực, tôi sẽ thiết kế cho mấy người một phương án công tác, chí ít có thể tiết kiệm nhân lực phí tổn của bốn người.”
Ông Trương nghe mà sửng sốt một chút.
Tùng Hạ cười nói: “Đứa trẻ này là thiên tài nhi đồng, rất thông minh, ông cứ nghe cậu ta nói.”
“Ồ, ồ, cậu bạn nhỏ lợi hại quá.”
…
Ông Trương cho hái hai quả táo, rửa sạch, bổ ra rồi đặt lên một cái đĩa, ông nở nụ cười thuần phác: “Mời mọi người ăn.”
Bốn người đều đã mấy tháng chưa được ăn qua hoa quả, ngay cả đồ chay mà Trang Nghiêu dự trữ cũng đều là rau dưa, căn bản không có hoa quả, mấy quả táo này xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng không đẹp mắt, nhưng hoa quả tươi đã khiến ánh mắt họ tỏa sáng, họ không thể chờ đợi nữa mà ăn luôn.
Khi họ ăn, dân làng bao gồm cả ông Trương đều dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn họ, không ngừng nuốt nước miếng.
Bị nhiều người nhìn như vậy, ăn uống thôi cũng có cảm giác xấu hổ, Tùng Hạ cười khan: “Mọi người cũng ăn đi.”
Ông Trương liên tục xua tay: “Không không không, các vị ăn đi, đây là cố ý chuẩn bị cho các vị. Các vị mau ăn đi, không cần lo cho chúng tôi.”
Bốn người chia nhau hai quả táo này, dù ăn hết cũng không đủ để nhét kẽ răng, nhưng hương vị thơm ngon này khiến người ăn vẫn cảm nhận được dư vị.
Thành Thiên Bích nói: “Số hoa quả bình thường phân chia như thế nào?”
Một giọng nam trong trẻo vang lên phía sau lưng hắn: “Hoa quả trồng ra được hữu hạn, bình thường đều chia cho bệnh nhân, phụ nữ có thai và trẻ con ăn, trừ những người đó ra, một tháng một nhà chỉ được chia một chút để bổ sung vi-ta-min cơ bản, những lúc khác thì không có. Hơn nữa dù chia cho mỗi nhà, đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cũng không ăn.”
Bốn người quay đầu nhìn lại, Đường Nhạn Khâu đứng ở mép cửa cách đó không xa, mày kiếm cau lại, giọng nói có chút bất mãn.
Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Ăn hai quả táo mà thôi, cậu đau lòng chắc.” Hắn còn đang ghi hận Đường Nhạn Khâu nói hắn tốt mã dẻ cùi, tiểu tử này tuyệt đối muốn ăn đập.
“Hai quả táo mà thôi? Anh có biết để trồng ra hai quả táo này, cần hơn mười người nhổ cỏ chăm bón trong 24 tiếng đồng hồ không? Mấy người thoạt nhìn sống rất tốt, cũng không thiếu hai quả táo này chứ.”
Ông Trương vội đứng lên: “Tiểu Đường, cháu đừng như vậy, là ông cho họ ăn, họ có ân lớn với chúng ta, chúng ta cũng phải dùng cái gì đó báo đáp, cho nên…”
“Họ đến đây cũng vì xăng mà thôi.”
Ông Trương ngẩn người.
Thành Thiên Bích nói: “Không sai, quả thật chúng tôi tới đây để bổ sung xăng, bởi vì chúng tôi có một chiếc xe. Có điều, chúng tôi chỉ cần một chút là đủ rồi, cùng lắm thì chúng tôi không mang đi.” Thành Thiên Bích là người duy nhất trong bốn người thoạt nhìn thì có sức thuyết phục nhất, bởi vì hắn có khí chất quân nhân thẩm thấu từ trong xương cốt, chín chắn già dặn, vô cùng đáng tin. Hắn vừa mở miệng, thần sắc Đường Nhạn Khâu rốt cuộc cũng dịu đi được một ít.
Ông Trương nói: “Ở đây cái khác thì không có nhiều, nhưng xăng quả thật cất được không ít, các vị muốn lấy bao nhiêu?”
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Cậu có nghe không? Ông chú này hiểu chuyện hơn cậu nhiều, cậu thì còn tính toán hơn cả phụ nữ, tôi xem cậu mới tốt mã dẻ cùi ấy.”
Đường Nhạn Khâu nhíu nhíu mày, không để ý tới hắn, nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Chuyện mấy người vừa nói, tôi đồng ý, chỉ cần mấy người có thể đưa toàn thôn đến Trùng Khánh, tôi sẽ đi cùng mấy người đến Bắc Kinh.”
Tùng Hạ vui vẻ nói: “Thật sao?”
“Người nhà họ Đường, một lời nói đáng giá ngàn vàng.”
Ông Trương nhất thời nước mắt ràn rụa, thiếu chút nữa quỳ xuống với Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường, Tiểu Đường, cám ơn cháu, cám ơn cháu.”
Đường Nhạn Khâu mỉm cười: “Ông Trương, nếu trước đây cháu bị thương, không phải được mọi người thu nhận, cháu cũng chết từ lâu rồi, đại ân không thể không báo, chỉ hy vọng mọi người có thể an cư lạc nghiệp ở Trùng Khánh là cháu an tâm rồi.”
Trang Nghiêu búng tay một cái: “Thành giao.”
Liễu Phong Vũ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua.
Đường Nhạn Khâu nói: “Có điều, tôi