Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 55

Hắn làm một tư thế mời, sau đó xoay người đi đến một khu nhà rất lớn, tấm lưng hắn thẳng tắp, bước đi lại ung dung, cho người ta một cảm giác giống như hắn vậy, cẩn thận tỉ mỉ.


“Cái quái gì thế này.” Liễu Phong Vũ sợ hãi than lên, từ khi tận thế tới nay, đây là lần đầu tiên họ thấy nhiều người đang đấu đá nhau như vậy, hơn nữa không chỉ có hơn mười dị nhân tham gia chiến đấu, ngay cả người thường cũng cầm đủ loại vũ khí trong tay xông về phía trước.


Trang Nghiêu nói: “Đám người ngoại lai kia, có thể mục đích của họ giống chúng ta, vì xăng. Chúng ta ở đây quan sát thôi, tốt nhất để họ đánh đến hai bên cùng thiệt hại, chúng ta tiết kiệm chút sức lực.”


Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tôi không đồng ý chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy, những người sống ở đây còn có người già và trẻ em, thoạt nhìn thì cuộc sống của họ cũng không tốt lắm, ăn không đủ no còn phải liều mạng bảo vệ xăng. Số xăng này nhất định có quan hệ mật thiết với sinh tồn của họ, dù chúng ta không giúp một tay, cũng không thể nhân lúc loạn lạc mà cướp bóc được.”


Từ khi tận thế đến nay, Tùng Hạ luôn tuân theo nguyên tắc là không tự gây phiền toái và lượng sức mà đi, họ không có sức mạnh để không sợ trời không sợ đất, cho nên sẽ không vì người xa lạ mà thể hiện phí phách anh hùng, nhưng chuyện để đường đi của mình có thể thoải mái một chút mà lại đi cướp miếng ăn của người già trẻ em, chuyện này cậu không làm được.


Trang Nghiêu khẽ cười một tiếng: “Ngây thơ.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu không thể cướp, vậy dùng chút sức đi.”
Liễu Phong Vũ nhún vai: “Tôi không có ý kiến.”


“Tôi thật hết cách với người lớn các anh.” Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “A Bố, nhìn thấy mấy con chó săn kia không, hôm nay mày ăn nó nhé.”


A Bố nhận được lệnh, nhảy lên một cái, ba bước đã nhảy vào trong làn khói dày đặc, đè một con chó săn cao hơn ba mét hung ác xuống đất, vung móng một cái, con chó kia còn chưa sủa được tiếng nào thì cổ đã thủng vài lỗ máu, máu tươi phun ra ngoài.


Thành Thiên Bích giơ khẩu tiểu liên lên, nã một viên đạn vào dị nhân sức mạnh đứng gần hắn nhất. Vai gã dị nhân bị bắn thủng, ngã vật xuống đất, nửa ngày không bò dậy nổi.


Liễu Phong Vũ nhảy xuống từ trên người A Bố, cánh hoa to lớn chém ra trên không trung, đồng thời vỗ vào khiến khiến năm sáu người ngã xuống đất.
“Thằng nào đấy! Thối quá!”
“Có con mèo, mẹ nó chứ, con mèo khổng lồ!”
“Mèo ở đâu chui ra, a ——”


“Sao lại có súng, chúng không có súng!”
“Cố lên! Làm thịt con mèo kia đi!”
“Hắn ta về rồi, chúng nó không giữ chân được hắn, chạy mau!”


Người cầm đầu là dị nhân tiến hóa ngược lớp thú xù bộ lông toàn thân, ra sức múa may kêu to “Rút lui”! Nhưng khi hắn vừa bước được ra ngoài hai bước, một mũi tên phóng vù đến, xuyên qua gáy hắn, sương máu tràn ngập, gã tiến hóa ngược không thốt lên được một tiếng đã bổ nhào xuống đất.


“Hắn ta về rồi, chạy mau!”


Âm thanh hoảng sợ còn chưa hết, hết mũi tên này đến mũi tên khác không ngừng phóng đến từ giữa không trung, mỗi mũi tên đều đâm vào điểm yếu, nhóm người kia muốn rút lui nhưng không thành công, chỉ có thể làm con mồi, hết người này đến người khác ngã gục xuống đất.


Bốn người kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên trên giữa không trung, xuyên qua màn sương khói, họ thấy một bóng người toàn thân màu đen, sau lưng có một đôi cánh khổng lồ, người ấy đứng giữa không trung, không ngừng bắn tên, không ngừng lặp lại động tác này giống như máy móc, thế nhưng mỗi một mũi tên bắn ra đều trúng mục tiêu.


Tùng Hạ kinh ngạc: “Dị chủng… động vật?”
Trang Nghiêu lẩm bẩm: “Cũng có thể là tiến hóa ngược lớp chim.”
Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Wow, ngầu quá đi.”


Nhóm người trước đó có mấy chục kẻ chạy trốn trối chết, sương khói của vụ nổ còn chưa tan hết, những người đó đã chạy xa, có lẽ không nhìn thấy mục tiêu nữa nên cung tiễn thủ có đôi cánh kia ngừng tay.


Thành Thiên Bích nhẹ nhàng vung tay lên, gió nổi lên thổi khói ra bốn phía, phạm vi nhìn rõ ràng hơn không ít.
Cung tiễn thủ lập tức giơ cánh tay lên, cánh cung cong như vầng trăng, bắn ngã một người phía xa, cho đến tận khi tất cả mọi người chạy thoát khỏi tầm nhìn của hắn.


Rốt cuộc, bốn người cũng thấy rõ diện mạo của cung tiễn thủ kia.


Đó là một người đàn ông trẻ tuổi chừng hơn hai mươi tuổi, vóc người thon dài, tóc đen mắt đen áo đen, tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, khí chất điềm tĩnh chín chắn, nét mặt nghiêm túc cứng nhắc, ngực trái đeo một miếng bảo vệ ngực bằng mây tre đan, cổ tay hai bên cũng đeo một bao bảo vệ. Hắn cầm trong tay một chiếc cung lớn phong cách cổ xưa, phía sau cõng một bao đựng tên rất lớn, sau lưng còn giắt một thanh kiếm. Lưng hắn mọc ra một đôi cánh màu trắng to lớn, tạo hình tổ hợp này thật sự vô cùng quái dị, nhưng khi hắn từ không trung từ từ hạ xuống, lại có một sự trang nghiêm khiến không ai dám khinh nhờn.


Sau khi chạm đất, đôi cánh của hắn nhẹ nhàng run lên, rụt vào trong thân thể, hắn nhìn về phía bốn người.
Bốn người cũng cảnh giác nhìn hắn, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Người nọ đột nhiên khom người một cái rất sâu: “Đa tạ đã tương trợ.”


Thành Thiên Bích chậm rãi hạ mũi súng xuống.
“Đường đại ca!” Một bé gái tầm mười ba mười bốn tuổi chạy tới phía hắn, khóc lóc nhào vào trong ngực hắn, nghẹn ngào: “Hai anh nhà chú Lưu chết cả rồi.”


Người nọ nhíu chặt mày, vỗ nhẹ lên lưng đứa bé: “Anh biết rồi, em đến chỗ ông Trương tập trung cùng mọi trước, anh lập tức đến đấy.”
Đứa bé vừa khóc sướt mướt vừa chạy đi.


Người nọ nói với bốn người: “Vừa rồi đã thất lễ, những kẻ đến đây hầu như không có ý tốt, xin mọi người thứ lỗi. Tôi là Đường Nhạn Khâu, Nhạn trong chim nhạn, Khâu trong đồi núi.”


Liễu Phong Vũ nghĩ rằng cách nói của người này tương đối thú vị, trêu đùa: “Đường đại hiệp, không phải cậu xuyên không từ cổ đại tới đây chứ?”
Đường Nhạn Khâu nhìn hắn một cái, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc: “Anh là… Liễu Phong Vũ?”


Liễu Phong Vũ nghe thấy hắn nhận ra mình, lộ ra vẻ mặt có chút yêu nghiệt, híp mắt cười nói: “Cậu nhận ra tôi ư?”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Em gái tôi và bạn nó đều rất thích anh.”


Liễu Phong Vũ đang định đắc ý, Đường Nhạn Khâu lại nói tiếp: “Tôi không rõ vì sao nó lại thích loại đàn ông tốt mã dẻ cùi như anh.”
Liễu Phong Vũ cả giận: “Muốn đánh nhau hả?”


Dường như Đường Nhạn Khâu nhớ ra mấy người này vừa giúp mình, gật đầu với Liễu Phong Vũ: “Thất lễ, tôi xin cảm ơn sự ra tay tương trợ của bốn vị lần thứ hai.” Nói xong thì vái một cái.
Trang Nghiêu nói: “Thực tế một chút đi, anh cũng biết chúng tôi tới đây làm gì phải không?”


Đường Nhạn Khâu nói: “Chúng tôi quả thật có xăng, cũng có thể tặng mấy người một ít, nhưng tặng bao nhiêu thì không phải do tôi quyết định.”
“Một ít là được rồi, chúng tôi cũng không muốn nhiều.”


Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Tôi đưa mọi người đến gặp ông Trương, mời đi bên này.” Hắn làm một tư thế mời, sau đó xoay người đi đến một khu nhà rất lớn, tấm lưng hắn thẳng tắp, bước đi lại ung dung, cho người ta một cảm giác giống như hắn vậy, cẩn thận tỉ mỉ.


Sau khi đến nơi, bên trong đã đầy một phòng người, bầu không khí vô cùng áp lực, thỉnh thoảng có người khóc lóc.
“Tiểu Đường.” Một người đàn ông có tấm lưng hơi còng đi tới, kích động cầm tay hắn: “Tiểu Đường, cám ơn cháu, nếu không có cháu, chúng ta…”


Đường Nhạn Khâu trấn an: “Ông Trương, ông đừng nói những thứ này, đây là nhà của chúng ta.”
“Mấy vị đây là…?”


Đường Nhạn Khâu còn chưa mở miệng, một đứa trẻ hét lớn: “Mẹ ơi, là họ đấy, họ cưỡi một con mèo lớn rất đẹp, thoáng cái đã cắn chết con chó đáng sợ kia.”


Ông Trương lập tức phản ứng lại: “A, vừa rồi chính là các vị giúp mọi người, xin cảm ơn, xin cảm ơn.” Ông Trương liên tục cúi mình.
Tùng Hạ vội nói: “Đừng đừng, đừng khách khí.”


Ông Trương vội vã mời họ ngồi, sau đó thì tự giới thiệu mình: “Chúng tôi ở đây đều là người ở những nơi khác nhau chạy nạn tới, những người khác thì trước đây đều là công nhân thi công trong khu công nghiệp và người nhà của họ. Tôi là kỹ sư trưởng của phân xưởng lọc dầu, bởi vì có chút văn hóa nên tạm thời làm thôn trưởng thôn này, mấy vị từ đâu tới đây?”


Tùng Hạ nói: “Chúng tôi đến từ Quý Dương, muốn đi qua đây để đến Trùng Khánh.”
Ông Trương biến sắc, thở dài: “Trùng Khánh ư, tôi khuyên các vị từ bỏ suy nghĩ này đi.”
“Vì sao?”
“Đường đến Trùng Khánh đã bị chặn.”
“Bị ai chặn?”


“Bị một tổ chức dị nhân.”
“Là những kẻ vừa rồi?”
“Không, họ là người đến cướp xăng, bởi vì họ cũng muốn đến Trùng Khánh.”
Tùng Hạ nói: “Hay là mọi người nói lại từ đầu một chút? Chúng tôi có chỗ không hiểu.”


Ông Trương lau mặt, trầm trọng nói: “Đây đúng là con đường tốt nhất để đến Trùng Khánh bây giờ, nhưng rất nhiều người từ Tây Bộ tới được đây thì đều bị lạc đường, cũng do tại khu công nghiệp trên đường đến Trùng Khánh, có một tổ chức dị nhân đang đóng quân, họ không cho bất kì ai đi qua.”


“Vì sao?”


Ông Trương cắn răng nói: “Bọn họ đến những đồn trú quanh núi thu đủ loại vật tư, sau đó mang đến Trùng Khánh đổi lấy những thứ khác, thức ăn, quần áo, vũ khí, tin tức. Họ như những thương nhân trung gian, nếu tất cả mọi người đều đến Trùng Khánh, họ sẽ không có những thứ tốt như vậy nữa.”


“Lại còn có tổ chức như vậy? Làm ra chuyện này, đúng là lòng dạ hiểm độc. Có điều vì sao có nhiều người muốn đến Trùng Khánh như vậy?”


“Có người nói vì Trùng Khánh là thành phố có địa hình đồi núi nên ảnh hưởng của chất phóng xạ từ trận động đất tương đối yếu, cho nên tình hình đỡ hơn nơi khác, không chỉ ít sinh vật biến dị, còn có quân đội đóng quân, bốn phía trên núi lại có thể săn thú, chỉ cần chịu khó tìm việc làm thì không đến nỗi chết đói. Đáng tiếc, tổ chức kia đã chiếm cứ con đường an toàn nhất để đi đến Trùng Khánh, những nơi khác nếu không phải có núi cao hiểm trở thì có động vật biến dị cỡ lớn. Cách duy nhất để an toàn đi qua chỗ họ là dùng vật tư làm tiền mãi lộ khiến họ hài lòng. Trong tất cả loại vật tư, đáng tiền nhất chính là xăng, chúng tôi cũng muốn dùng xăng đổi đồ đạc với họ.”


Trang Nghiêu nói: “Cho nên rất nhiều người đến cướp xăng, chính là vì muốn đi qua họ để đến Trùng Khánh? Nếu xăng đáng giá như thế, vì sao họ không đích thân đến cướp?”


“Họ có quy tắc, chỉ chờ người khác chủ động mang đến, có lẽ sợ mọi người phẫn nộ đồng khởi. Nhưng dù họ không cướp, những người khác thèm muốn cũng sẽ cướp.” Ông Trương cảm kích nhìn Đường Nhạn Khâu: “Nếu không có Tiểu Đường, thôn này của chúng tôi đã sớm chết đói chết bệnh không có đường sống từ lâu rồi.”


Đường Nhạn Khâu nói: “Dị nhân ở đây gồm cả tôi thì cũng chỉ có bốn người, lúc đầu còn có thể chống cự, nhưng bây giờ người đến cướp xăng càng ngày càng nhiều, chỉ sợ không chống chọi được bao lâu.”
Thành Thiên Bích chen lời: “Anh là dị nhân gì?”


“Những người đó nói, là tiến hóa ngược lớp chim.”
“Tiến hóa ngược lớp chim, thú vị.” Trang Nghiêu cười cười: “Nhưng tiễn thuật của anh có được không phải do biến dị phải không, anh họ Đường? Anh và gia tộc họ Đường ở Tứ Xuyên có quan hệ gì?”


Đường Nhạn Khâu không chút che giấu: “Tôi là đại truyền nhân thứ ba mươi sáu của Đường thị.”
“Thảo nào, xuất thân từ gia tộc võ thuật xa xưa, quả nhiên thân thủ không giống người thường, nhưng vì sao anh lại tới đây? Lấy năng lực của anh, muốn đi đâu mà chả được.”


Đường Nhạn Khâu cụp mí mắt, không nói chuyện.
Ông Trương thở dài một hơi: “Tiểu Đường bị chúng tôi làm cho liên lụy.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Ông Trương, ông đừng nói như vậy, tôi là người họ Đường, có ân tất báo.”


Trang Nghiêu chống cằm nhìn Đường Nhạn Khâu: “Thế nhưng, theo như anh nói, người đến cướp xăng càng ngày càng nhiều, mình anh thì chống lại họ được tới khi nào? Hơn nữa, xăng của mấy người ngày qua ngày sẽ bị hao hết sạch, đến lúc đó mấy người làm sao bây giờ?”


Đường Nhạn Khâu vẻ mặt kiên nghị: “Có thể chống một khắc thì là một khắc.”


Ông Trương nói: “Chúng tôi vốn có dự định ra đi, nhưng người từ Tây Bộ tới đây đều nói Tây Bộ còn đáng sợ hơn, không sống nổi nữa, cho nên bây giờ tôi đang định đi đường vòng đến Trùng Khánh, nhưng những người ra ngoài dò đường, chưa ai trở về. Nếu cứ chui vào trong rừng rậm như vậy, chỉ sợ chúng tôi cũng không đi ra được nữa.”


Thành Thiên Bích nói: “Lượng xăng dự trữ của mấy người, không đủ cho mấy người đến Trùng Khánh ư?”


Ông Trương cười khổ: “Nào có chuyện tốt như vậy, dựa theo sự ra giá của họ, chỉ một nửa trong chúng tôi đi được cũng đã không tệ rồi, ai ở đây cũng có họ hàng thân thích, vậy ai sẽ đi đây? Họ sẽ không để cho chúng tôi đi, dù chúng tôi lấy xăng đi đổi, còn có thể săn thú, chỉ cần chúng tôi không chết hết, chỉ cần vẫn ép được xăng ra từ trên người chúng tôi, họ sẽ không thả cho chúng tôi đi.”


Trang Nghiêu nhìn Thành Thiên Bích: “Anh thấy thế nào?”
Thành Thiên Bích mặt không chút thay đổi nói: “Hỏi Tùng Hạ.”


Trang Nghiêu lại nhìn về phía Tùng Hạ, Tùng Hạ gật đầu nói: “Chúng tôi nhất định phải đến Trùng Khánh, hơn nữa chúng tôi sẽ không đi đường khác, nếu bị lạc thì còn nguy hiểm hơn chuyện khiêu chiến với tổ chức kia, cho nên nếu được mọi người hỗ trợ, chúng tôi sẽ đưa mọi người đến Trùng Khánh.”


Ông Trương và mọi người trong phòng đều ánh mắt sáng ngời, tất cả mọi người thầm thì bàn tán, nhất thời có vài tiếng động lớn ồn ào.


Trang Nghiêu dùng cổ họng non nớt cao giọng ép những tiếng bàn tán kia xuống: “Nhưng chúng tôi có một điều kiện.” Nó chỉ vào Đường Nhạn Khâu: “Khi họ an toàn đến được Trùng Khánh, anh sẽ đi theo chúng tôi.”


Mọi người nhất tề nhìn về phía Đường Nhạn Khâu, Đường Nhạn Khâu cũng kinh ngạc nhìn thằng bé cao đến thắt lưng hắn này. Ngay cả Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng bất ngờ nhíu mày, Tùng Hạ lại không có bất kỳ vẻ mặt kinh ngạc gì, bởi vì cậu và Trang Nghiêu đang cùng nghĩ tới một chuyện.


Truyền nhân Đường thị này không chỉ lợi hại, hơn nữa trọng tình trọng nghĩa, có được người bạn đồng hành này ai mà không muốn cơ chứ, nếu họ đã dự định xây dựng một nhóm, họ sẽ tích cực thu nạp thêm người tài đáng tin. Để có thể trở nên mạnh mẽ, để có thể sống sót, họ phải làm nhóm này trở nên lớn mạnh.


Đường Nhạn Khâu cau mày nói: “Cậu bạn nhỏ, cậu có ý gì?”
Trang Nghiêu lông mày dựng ngược: “Chúng tôi đưa những người này an toàn đến Trùng Khánh, để cảm ơn, anh hộ tống chúng tôi đến Bắc Kinh.”
Cả phòng đều trầm mặc.


Đường Nhạn Khâu đứng lên, trầm giọng nói: “Để tôi suy nghĩ.” nói xong xoay người rời đi.