Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 49

Liễu Phong Vũ vuốt cằm, híp mắt nhìn cậu: “Đúng, cẩn thận nghĩ lại mà xem, nghĩ thêm lần nữa, nghĩ lại từng chuyện từng chuyện giữa cậu và Binh ca nhà cậu, cậucó thấy tim đập rộn lên không, có thấy nóng ruột nóng gan không. Cậu thích hắn ta đấy, ngay cả thằng nhóc con kia cũng đã nhìn ra.”


Tùng Hạ lau mồ hôi trên trán, nhìn làn da mới mọc ra bằng phẳng như mới trên chân A Bố, thở dài một hơi.


“A Bố!” Trang Nghiêu hưng phấn gọi to một tiếng, thoáng cái đã nhào lên trên người A Bố. A Bố đưa đuôi đến trước mặt nó, nó thuần thục ôm lấy cái đuôi to. A Bố thoáng cái đã đưa nó lên lưng.


Trang Nghiêu thỏa sức lăn lộn trên người A Bố, vừa cười vừa reo lên: “A Bố, A Bố, rốt cuộc mày đã khỏe lại rồi, rốt cuộc mày đã khỏe hẳn rồi.” Trang Nghiêu tuột xuống từ lưng A Bố, sau đó lại nắm lấy lông nó leo lên, có vẻ vô cùng vui vẻ.


A Bố vẫn ngoan ngoãn nhìn nó, luôn lè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lớp da hơi ngứa trên đùi.


“A Bố, mau đứng lên chạy một chuyến, mau!” A Bố nghe lời đứng lên, nhảy lên một cái, nhảy vọt qua bờ tường xây cao của biệt thự, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng reo hưng phấn của Trang Nghiêu. Lúc này, nó đúng là giống một đứa bé.


Tùng Hạ cười cười: “Cuối cùng cũng chữa khỏi rồi, cũng không biết thằng bé này có thực hiện lời hứa hay không nữa.”
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Nếu nó dám nói xạo, chúng ta quét sạch sào huyệt của nó đi, chỉ bằng một con mèo, không làm gì được chúng ta.”


Thành Thiên Bích nhìn kỹ sắc mặt Tùng Hạ: “Anh không sao chứ?”
Tùng Hạ lắc lắc cánh tay: “Không sao, tôi thật sự đã hấp thu rất nhiều năng lượng, bây giờ chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, những thứ khác tất cả đều bình thường, đám thằn lằn này thật là đã giúp chúng ta một cái ân lớn.”


“Vậy bây giờ anh cảm giác xem còn dư lại bao nhiêu năng lượng?”
“Chí ít… còn ba bốn phần.”
Thành Thiên Bích lúc này mới yên tâm: “Chúng ta vào nhà thôi, bận rộn cả ngày, chưa ăn cái gì hết.”


Liễu Phong Vũ cũng nói: “Đúng, chúng ta ăn sạch mọi thứ của nó đê, sau đó mang được gì thì vác hết lên xe, không sợ nó quỵt nợ.”
Tùng Hạ cười cười: “Tôi nghĩ Trang Nghiêu sẽ không quỵt đâu, cậu ta sẽ đi theo chúng ta thôi.”


“Ái chà, Tiểu Hạ, vì sao cậu lại khẳng định như vậy, trong miệng thằng nhóc kia chẳng có câu nào là thật hết.”


“Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như, sự sinh sản quá độ của đám thằn lằn kia, sớm muộn gì thành phố này sẽ không còn không gian cho con người, lại ví dụ như, đối với ‘Ý thức Cambri’ hay ‘ngọc Con Rối’ gì đó, cậu ta cảm thấy vô cùng hứng thú. Mà đáp án của những thứ này, sợ rằng chỉ khi đến Bắc Kinh, tiếp xúc với người tiến hóa não bộ hội tụ từ khắp nơi trên toàn quốc thì mới có thể giải đáp được. Những thứ hai người kia nói hôm nay chứng minh chỗ tránh nạn cuối cùng là Hải Nam và Đài Loan đã bị động vật biển khổng lồ ngăn cản mà không thể đi đến, như vậy Bắc Kinh chính là lựa chọn cuối cùng của mọi người. Tất cả những bộ não ưu tú nhất, những dị nhân lợi hại nhất, những thông tin mới nhất đều sinh ra từ Bắc Kinh, nhất định cậu ta sẽ đi theo chúng ta.”


Hai người gật đầu, nghĩ rằng phân tích này rất có lý.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Mang theo thằng nhóc này, đường đi chắc chắn sẽ rất phiền toái.”


Tùng Hạ vỗ vỗ vai Liễu Phong Vũ, hơi lộ ra vẻ nghiêm túc: “Liễu ca, tôi biết anh không tin cậu nhóc, chúng ta cũng không thể tin một đứa trẻ miệng đầy lời nói dối, hơn nữa còn thông minh hơn ba người chúng ta cộng lại, nhưng