Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 48

Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Về bí mật của trận động đất, chúng tôi cũng chỉ biết sơ sơ. Người tiến hóa não bộ ở Bắc Kinh có nhắc tới khái niệm ‘Ý thức Cambri‘, nhưng phần lớn mọi người đều không biết đó là cái gì. Nói chung, ý thức Cambri, ngọc Con Rối và trận động đất có liên quan với nhau.”


Cậu thiếu niên cười khục khặc: “Đừng cuống thế chứ, nếu chúng tôi thật sự có ý định đối phó với mấy người thì đã ra tay từ lúc mấy người bị thằn lằn bao vây rồi, sao lại chờ tới bây giờ chứ, tôi chỉ muốn nói với mấy người vài câu thôi.”


Trang Nghiêu quay đầu lại nhìn một chút, từ khoảng cách này vẫn có thể nhìn thấy bầy thằn lằn đang rục rịch, tuy nó phân tích đám thằn lằn này đã bị thương tổn nghiêm trọng, sẽ không đuổi theo nhiều, nhưng vẫn không quá yên tâm, nó nói: “Gặp ở một km phía trước.”
“Ok.”


Người đàn ông áo đen thoáng cái hóa thành hàng nghìn hàng vạn con dơi, bao lấy cậu thiếu niên kia ở chính giữa, chớp mắt một cái đã bay đi.
Bốn người đều không nói chuyện, trong lòng đều suy tính giả thiết nếu khai chiến với hai người này thì có bao nhiêu phần thắng.


Ngoại trừ Trang Nghiêu, đây đều là lần đầu tiên ba người họ nhìn thấy dị chủng động vật. Trang Nghiêu từng nói, người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên dù có tiềm lực nhất, nhưng so với trình độ tiến hóa hiện nay mà nói, dị chủng động vật vì có ưu thế thể năng trời sinh nên trước mắt, họ mới là cá thể có sức mạnh cường đại nhất. Dao động năng lượng trên người người đàn ông kia vô cùng mạnh mẽ, càng không cần nói đến khí phách hắn bộc lộ ra và năng lực quỷ dị này.


Hơn nữa, rốt cuộc thì cậu thiếu niên kia có năng lực gì còn chưa nói được rõ ràng.
Trang Nghiêu một lần nữa khởi động xe, lái về phía trước.
Tùng Hạ hỏi: “Hắn và dị chủng gấu chó rất lợi hại mà lần trước cậu nói, ai lợi hại hơn ai?”


Trang Nghiêu nhìn thẳng đàn dơi đen như mực ở phía trước, đoàn dơi ngừng lại ở phía xa, lại tập hợp vào một cách thần kỳ, cuối cùng hợp thành người đàn ông áo đen kia, nó suy tư một phút, nói: “Lực tấn công có lẽ là gấu chó lợi hại hơn, nhưng người dơi này biết bay, không dễ nói.”


Liễu Phong Vũ cau mày nói: “Xem ra dị chủng động vật khác dị chủng thực vật rất nhiều, gã đàn ông này có thể phân thể, hơn nữa, quần áo của hắn không có bất kỳ hư hao gì…”


“Tôi nghĩ quần áo trên người hắn chính là con dơi.” Thành Thiên Bích nói: “Đàn dơi là một phần thân thể hắn, cho nên có thể hóa thành bất kỳ vật gì xuất hiện bên ngoài hắn, có lẽ anh cũng có thể.”
Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Chí ít hiện nay tôi không làm được.”


Trang Nghiêu nói: “Tôi đoán hai người kia biết rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết.”
Tùng Hạ suy tư: “Cậu đoán xem, họ muốn làm gì?”


“98% có thể là muốn mượn sức, nhất là mượn sức Thành Thiên Bích.” Vẻ mặt Trang Nghiêu có chút thâm trầm: “Tôi lại muốn xem rốt cuộc thì họ muốn làm gì, lại dám cản trở chúng ta quay về chữa trị cho A Bố, hừ.”


Tùng Hạ nghĩ đến cuộc gặp gỡ giữa họ lần trước, đột nhiên có chút thông cảm với hai người này.
Lộ Bá chậm rãi lái đến trước mặt hai người họ, bốn người bước xuống từ trên xe, đứng trước mặt hai người.
Bọn họ quan sát lẫn nhau.
Trang Nghiêu hỏi: “Mấy người muốn hỏi gì?”


“Mấy người có rất nhiều chỗ khiến tôi tò mò, ví dụ như, tại sao lại tấn công đàn thằn lằn này? Là vì muốn cướp cái vật phía sau xe kia sao?”
“Phải, máy phát điện.”
“Ồ, dùng nó làm gì?”
Trang Nghiêu khinh thường nhìn cậu ta một cái: “Phát điện.”


Cậu thiếu niên kia nhíu mày, cũng không giận: “Thằng nhóc này thật biết điều.”
“Đừng nói nhảm, chúng tôi không có thời gian.”
Cậu thiếu niên nhún vai: “Được rồi, vậy tôi nói thẳng nhé, mấy người có muốn gia nhập vào tổ chức của chúng tôi hay không?”


“Gia nhập vào tổ chức của mấy người?” Trang Nghiêu cười nhạt: “Dựa vào cái gì? Bằng hai người đây cộng lại ư? Ai biết mấy người muốn làm gì.”


“Này, chúng tôi không chỉ có hai người, chúng tôi chỉ đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thôi. Cứ điểm của chúng tôi ở Lạc Dương, tổng cộng có ba mươi mốt dị nhân, ba con thú cưng tiến hóa, sáu người dị chủng động vật.” Trong giọng nói của cậu thiếu niên bộc lộ sự đắc ý, sức chiến đấu này đúng là vô cùng đáng kể, muốn càn quét ổ thằn lằn hay cả đàn ếch quả thật dễ như trở bàn tay, tuyệt sẽ sẽ không chật vật như họ.


Tùng Hạ cũng không thấy bất ngờ, trong thời kì tận thế, nhất định sẽ dần dần hình thành những băng nhóm như vậy. Sớm nhất chính là nhóm gã mập mà cậu và Thành Thiên Bích đụng phải ở ngoại ô thành phố Vân Nam chính là mẫu đầu tiên của phương thức hợp tác theo nhóm. Ngay cả bốn người bọn họ bây giờ cũng đang hợp tác như vậy, những cá thể mạnh mẽ hợp lại với nhau, sinh ra sức mạnh khổng lồ, chiếm giữ những tài nguyên có lợi. Nói tới nói lui, ai cũng vì sống sót, nhưng lại muốn sống tốt hơn người khác.


Trang Nghiêu nói: “Chà, ba mươi mốt người, không ít, gia nhập với mấy người thì có gì tốt?”


Cậu thiếu niên đắc ý: “Đầu tiên, mấy người vĩnh viễn không cần lo đến vấn đề thức ăn, trong nhóm của chúng tôi có vài người tiến hóa sức mạnh cấp thấp, họ sẽ phụ trách vấn đề thu thập thức ăn. Thứ hai, mấy người có thể hưởng thụ được vật chất khó có thể tưởng tượng trong tận thế, khu nhà cấp cao, mỹ nữ, được tất cả mọi người ngưỡng mộ. Nói trắng ra, mấy người có thể sống sung sướng hơn trước tận thế rất nhiều.”


Tùng Hạ có chút phản cảm với chuyện cậu thiếu niên này không chút do dự dùng hai chữ “cấp thấp” hình dung dị nhân tiến hóa sức mạnh. Thế giới này biến thành như vậy mới chưa quá ba tháng, có lẽ rất nhiều dị nhân không chỉ có hình thể, cậu cau mày nói: “Chúng tôi phải bỏ ra cái gì?”


“Cống hiến cho cả nhóm, thu thập tất cả những gì hữu dụng, vật tư, vũ khí, nguồn sinh lực, địa bàn, con người, vân vân… Chỉ cần tổ chức không ngừng lớn mạnh thì có thể bảo đảm mỗi một thành viên đều được sống ưu việt. Đây là thời đại không có pháp chế, không có kỷ luật, không có đạo đức, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng được hưởng thứ tốt, loạn thế mới sinh ra anh hùng, lẽ nào mấy người không muốn thành lập một đế quốc của riêng mình, đứng trên mọi người hay sao? Đây là mộng tưởng của mỗi người đàn ông từ cổ chí kim.” Trong mắt cậu thiếu niên lóe ra dục vọng mãnh liệt, đó là ánh mắt khát vọng cường quyền, không hợp với vẻ ngoài tuấn tú của mình.


Tr