Sau khi lấy ra gene của Thẩm Trường Trạch rồi tiến hành đối chiếu, họ suy đoán thứ này có khả năng là gân ‘Hải Long’.
Vài ngày sau, rốt cuộc Tào Tri Hiền đã phê chuẩn văn kiện về chuyện chín que hương kia.
Việc đầu tiên sau khi lấy được que hương là tất cả mọi người đều tập trung đến phòng thí nghiệm.
Trang Nghiêu mặc một chiếc áo dài trắng, chiếc áo kia được làm dựa theo kích cỡ của nó, làm tôn thêm gương mặt thon nhỏ trắng nõn của nó, thoạt nhìn hết sức đáng yêu. Nó cầm một cái khay đặt xuống bàn, trong khay là chín que hương to như cây đũa màu vàng kem, cho dù biết đó chính là que hương nhưng khác biệt rất nhiều so với lần đầu tiên họ bắt gặp.
Đặng Tiêu nghiêng đầu ngắm nghía một hồi: “Không giống lắm.”
Tùng Hạ nói: “Hừm, có thể là do để dưới địa cung quá lâu nên nó bị mốc, giờ sạch sẽ rồi, màu sắc cũng đẹp mắt hơn, hơn nữa có vẻ rất đàn hồi.”
Trang Nghiêu nói: “Anh có thể kéo thử.”
Tùng Hạ cầm lấy một que hương trong đó, quả nhiên mềm hơn trước, có thể tùy ý bẻ cong thành bất cứ góc độ nào, cậu lại thử dùng sức kéo sang hai bên, nhưng kéo được ba cm thì không kéo nổi nữa: “Wow, căng quá.”
“Anh để Đặng Tiêu thử xem.”
Đặng Tiêu cũng cầm lấy một que, dùng sức kéo giãn, tốt hơn Tùng Hạ một chút, cậu kéo ra được sáu, bảy cm: “Căng thiệt, tui biến thân thử xem.” Nói xong có vẻ rất nóng lòng muốn thử, thật sự muốn biến thân.
Trang Nghiêu giật lại que hương, trợn: “Đừng có làm chuyện vô dụng.” Nó đưa que hương cho Đường Nhạn Khâu: “Anh thử xem.”
Đường Nhạn Khâu nhận lấy que hương, cầm trong tay cảm nhận một lần, có lẽ do tác dụng tâm lý, hắn luôn có cảm giác cái thứ nhìn giống que nhựa kia rất bất thường. Nó bất thường không phải vì nó là que hương ngàn năm không mục, mà là… thứ này hình như là chất liệu làm dây cung tốt nhất, khiến hắn chỉ cầm trong tay thôi mà đã rất có cảm giác, như thể thứ trong tay hắn có một chút duyên phận với hắn vậy.
Hắn nắm hai đầu, dùng sức kéo nó ra, kéo được gấp đôi chiều dài ban đầu của que hương. Lúc này, gân tay hắn đã nổi lên có thể nhìn thấy rõ ràng. Khi hắn buông tay ra, que hương kia lại trở về như lúc đầu, giống như chưa từng nhận được sức kéo bạo lực nào vậy. Nếu là chất liệu căng bình thường bị kéo ra gấp đôi chiều dài thì gần như không thể trở về trạng thái cũ trăm phần trăm, co giãn bao nhiêu sẽ phải chịu tổn hại bấy nhiêu.
Đường Nhạn Khâu mừng rỡ: “Quả nhiên là bảo bối.”
Trang Nghiêu lấy thước đo lại: “Hừm, giống với thí nghiệm trước kia của chúng tôi, bất luận lôi kéo thế nào, nó đều có thể hoàn toàn hồi phục như cũ, gân động vật không thể thần kỳ như vậy. Nhưng trải qua kiểm tra, thứ này quả thật là gân của loài động vật có xương sống nào đó. Loại chất liệu này dùng để làm dây cung thì tuyệt đối hoàn mỹ, cho dù gặp phải sức kéo với cường độ nào thì vẫn có thể duy trì độ co giãn như vậy, có thể đảm bảo Đường Nhạn Khâu phát huy hoàn toàn tiễn thuật.” Nó để các que hương lại cùng với nhau, đẩy cái khay đến trước mặt Tùng Hạ: “Vấn đề cần giải quyết lúc này là làm thế nào để kết nối chúng lại.”
Tùng Hạ đưa tay chọc chọc mấy cái: “Để tôi thử xem.”
“Anh không thể chỉ thử, anh nhất định phải thành công. Dùng bất cứ kỹ thuật hiện đại nào cũng không thể gắn kết hoàn chỉnh, nếu dây cung có cường độ thế này mà lại có mối nối thì hiệu quả còn kém hơn cả gân trâu. Anh phải khiến chúng hoàn toàn dung hợp, tựa như lúc chúng tồn tại trong cơ thể loài động vật kia vậy.”
Tùng Hạ đưa một chút năng lượng vào số que hương kia, rõ ràng cảm nhận thấy sự sống tế bào của nó, cậu nói: “Tôi có phần nắm chắc, chắc là không thành vấn đề.”
Thành Thiên Bích nói: “Về phần nó là động vật gì, mọi người có ý tưởng gì không?”
Trang Nghiêu nói: “Có, có điều chỉ là suy đoán.”
“Là gì?”
Trang Nghiêu nói: “Sau khi lấy ra gene của Thẩm Trường Trạch rồi tiến hành đối chiếu, họ suy đoán thứ này có khả năng là gân ‘Hải Long’.”
“‘Hải Long’?”
“Chuyện này các anh vẫn chưa biết, đơn giản mà nói thì Hải Long là tổ tiên của Long Huyết nhân. Hơn tám mươi năm trước, nước ta khai thác dầu mỏ trên biển, khi hạ giàn thì đụng phải một con cá quái lạ, toàn thân màu vàng, ngoại hình hơi giống loài rồng trong truyền thuyết thần thoại cổ đại, các anh có thể tưởng tượng nó thành Thẩm Trường Trạch sau khi biến thành cá. Tóm lại, con cá ấy là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, hơn nữa dù có tìm kiếm ở vùng hải vực đó như thế nào thì cũng không tìm thấy con khác. Sau đó con cá ấy được người ta phát hiện máu của nó là báu vật, không chỉ là a-xít đậm đặc mà còn là thứ thuốc kích thích có cường độ cao gấp ngàn lần so với một lượng heroin đồng dạng, có thể khiến người ta trong nháy mắt biến thành đại lực sĩ, siêu nhân khát máu, có điều rất nhanh chết, nhưng nếu dùng với liều lượng thấp thì có thể sống sót. Lúc đầu họ lợi dụng máu Hải Long để chế tạo thuốc kích thích với độ tinh khiết lớn dùng cho nghiên cứu y học và chế tạo vũ khí, kết quả sau này đi sâu vào nghiên cứu, họ đã chế tạo ra binh sĩ cải tạo gene, cũng chính là Long Huyết nhân. Bây giờ xác của Hải Long đã được lợi dụng không còn lại được bao nhiêu, máu Hải Long thuần khiết có thể đã không còn, chỉ có thể dùng gene được lấy ra từ trong máu của nó dùng cho việc cải tạo gene. Trước mắt các thí nghiệm cải tạo đều dùng máu của Thẩm Trường Trạch, các binh sĩ là Long Huyết nhân được bồi dưỡng ra không khỏi có xác suất thành công thấp, hơn nữa lúc chiến đấu có thể cũng kém hơn rất nhiều so với binh sĩ dùng máu Hải Long thuần khiết để cải tạo. Nghiên cứu hơn hai mươi năm, họ vốn đã không còn ôm hy vọng gì về chuyện lại tìm được một con Hải Long, nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi, động vật ly kỳ nào cũng có thể xuất hiện, dưới đáy biển còn xuất hiện sinh mệnh siêu cấp khiến họ lại dấy lên hy vọng tìm kiếm Hải Long. Cho nên, số gân này vừa xuất hiện, họ nhất định muốn đối chiếu với gene Long Huyết nhân.”
Tùng Hạ nhíu mày: “Tư duy này có phải hơi quá rồi phải không.”
“Không quá, có suy đoán như vậy cũng là chuyện rất hợp lý. Truyền thuyết về loài rồng tồn tại đã lâu, phàm là truyền thuyết thì đều có căn cứ nhất định, sau đó được thổi phồng và truyền bá rộng khắp. Hải Long cũng rất phù hợp với hình tượng con rồng sống dưới nước trong truyền thuyết, loại sinh vật mạnh sống dưới biển sâu như vậy nhất định đã kinh qua hàng trăm triệu năm biến đổi. Lịch sử loài người có văn tự mới mấy ngàn năm, Hải Long hoàn toàn có khả năng đã xuất hiện trong lịch sử, chỉ là không hợp với hình tượng mà chúng ta biết đến mà thôi. Mà chỗ giống nhau