Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 150

Trang Du bò dậy từ dưới đất, cười lạnh: “Hóa ra là vậy, đây chính là thay đổi mà tôi không tính đến, nguyên tố hóa, quả là được mở rộng tầm mắt.”


Chừng hai mươi phút sau, người được phái đi đã trở lại, vài người nâng một cái cáng rất lớn, trên cáng là một người đàn ông có cánh tay và chân được đặt trong cabin vô khuẩn màu trắng bạc ở dưới chăn, sắc mặt tái nhợt, còn đang hôn mê.


Cuối cùng trong nhóm người đó có hai ông bà khuôn mặt tiều tụy, đang hết nhìn đông lại nhìn tây, trong mắt tràn ngập chờ đợi.
“Ba, mẹ!” Liễu Phong Vũ khàn khàn gọi một tiếng, kích động chạy qua.


“Tiểu Vũ!” Hai người nhìn thấy con mình, đôi mắt lập tức đỏ ửng, ba người ôm chặt lấy nhau, khóc lóc thất thanh.
Tùng Hạ nhìn cảnh ấy, không nhịn được thấy mũi xon xót.


Người thân chia lìa một năm nay được đoàn tụ, nếu là trong thời đại văn minh thì cùng lắm là chuyện một tấm vé xe, nhưng trong thời đại tận thế thông tin tê liệt, ăn bữa hôm lo bữa mai này lại là giấc mộng cần trải qua vô số cực khổ, có được sức mạnh để tồn tại và điều động tiền tài nhân lực và thật may mắn thì mới có thể thực hiện. Người có đủ điều kiện như Liễu Phong Vũ thì vô cùng ít ỏi, bởi vậy qua một năm, chia lìa gần như đã thành vĩnh biệt.


Cảnh đoàn tụ ấy khiến mọi người không thể không cảm động.


Đặng Tiêu nhìn họ, mắt cũng đỏ ửng, nét mặt đầy hâm mộ, Giữ niềm mong đợi đôi khi cũng không phải chuyện tốt, nóng ruột nóng gan song lại không biết đối phương đang ở phương nào, cũng không biết đời này còn có cơ hội gặp lại hay không. Nỗi đau đớn này khiến người ta khó lòng chấp nhận.


Tùng Hạ ôm vai Đặng Tiêu, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Đặng, đừng khóc, nhất định sẽ tìm được mẹ cậu mà.”
Đặng Tiêu dụi dụi mắt: “Vâng, nhất định bà ấy còn sống, em nhất định sẽ tìm được mẹ.”


So với sự vui mừng của họ, Chu Phụng Lam vẫn còn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng mắt nhìn họ.
Từ Ưng nói giọng gầm gừ: “Còn muốn kéo dài đến lúc nào!”
Tùng Chấn Trung nhỏ giọng nói với Liễu Phong Vũ: “Đưa ba mẹ cậu vào trong với trợ lý của tôi đi.”


Liễu Phong Vũ lau nước mắt, biết tình thế căng thẳng, đây không phải chỗ ôn chuyện.
“Khoan đã!” Chu Phụng Lam quát: “Cậu Từ còn chưa chữa khỏi, chúng mày đã muốn đưa người đi? Đợi chữa xong cho cậu Từ mới được đưa đi.”
Mấy tay đàn em của Chu Phụng Lam chặn ở cửa thang máy, không cho ai vào.


Tùng Hạ nhìn dáng vẻ nhất quyết không tha của họ, điềm tĩnh nói: “Đưa bệnh nhân vào trong đi.”
Họ nâng Từ Hàng vào phòng bệnh, Từ Ưng cũng muốn vào theo song Tùng Hạ rất kiên quyết, không cho bất cứ ai vào, trực tiếp đóng cửa lại trước mặt Từ Ưng.


Từ Ưng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, khóe miệng Tào Tri Hiền lại nhếch một nụ cười nhạt, thấy Từ Ưng mất mặt, ông ta tất nhiên vui vẻ.


Sau khi vào phòng, Tùng Hạ mở cabin vô trùng, xem xét vết thương của Từ Hàng. Thành Thiên Bích đã chặt đứt rất gọn tay chân của Từ Hàng, tứ chi chỉ còn dính lại một chút da thịt, nhưng vết thương thế này dễ chữa hơn so với vết thương nổ lìa tay chân của Thành Thiên Bích, ít nhất không cần tái tạo tứ chi.


Tùng Hạ đưa năng lượng vào trong cơ thể Từ Hàng, nhìn thịt thối bong ra, vết thương mọc ra phần máu thịt mới, tứ chi bị chặt dần dần khép lại…
Không đến nửa tiếng, Tùng Hạ đã bước ra, gật đầu nói với Từ Ưng: “Xong rồi.”


Từ Ưng lao vào trong phòng bệnh, nhìn con trai tuy vẫn hôn mê nhưng thân thể đã lành lặn như cũ, thở ra một hơi thật dài.
Từ Hàng nằm trên cáng được nâng ra, đưa vào trong xe.


Tùng Chấn Trung điềm tĩnh nói với Từ Ưng: “Tư lệnh Từ, nếu cậu Từ đã khỏe, vậy tôi cần phải tiễn khách, đây là cơ quan nghiên cứu khoa học, không thích hợp với không khí căng thẳng như vậy.”


Ánh mắt sắc lạnh của Từ Ưng đảo qua mấy người ở đây, trong mắt tràn ngập cảnh cáo, ông ta đứng khoanh tay tại chỗ trong vài giây, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Trang Du cười nhẹ: “Phụng Lam, đi thôi.”


Đúng lúc này, Chu Phụng Lam đột nhiên đột ngột giơ tay, một luồng ánh sáng cực mạnh lóe lên khiến mọi người phải nheo mắt, tiếng sấm sét uỳnh uỳnh khiến người ta rùng mình, luồng sét cao áp ít nhất hơn một triệu volt đánh về phía Liễu Phong Vũ và ba mẹ hắn!


Liễu Phong Vũ kinh hãi nhưng hắn đã không kịp có bất cứ phản ứng gì nữa, trong đôi mắt hoảng sợ của ba người phản chiếu ánh sáng chói lòa.


Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu cách họ xa nhất vừa bước ra ngoài vội lao về phía họ. Trang Nghiêu và Tùng Chấn Trung mở trừng ánh mắt, bước sóng không thể nhìn thấy truyền vào thật mạnh trong bộ não của Chu Phụng Lam, Chu Phụng Lam đau đớn gào to một tiếng, ôm đầu quỳ xuống đất.


Nhưng tia sét kia vẫn không đổi hướng, bằng khí thế không thể ngăn cản bổ vào một nhà ba người.


Ngay trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, một cơn gió mạnh ập tới, mọi người trông thấy quần áo ba người bị xách lên, giống như có hai bàn tay vô hình kéo lấy quần áo họ, quẳng mạnh ba người ra ngoài. Tia sét dữ tợn kia đánh xuống nền đất, tạo thành một cái hố trên sàn nhà cứng rắn bằng đá cẩm thạch.


Tùng Hạ sợ tới mức hai chân như nhũn ra, nếu tia sét kia thật sự đánh trúng ba người, trái tim của họ có thể lập tức ngừng đập, cho dù là cậu cũng chưa chắc có thể cứu được. Nếu cảnh ấy thật sự xảy ra, bằng bất cứ giá nào, họ cũng sẽ khiến Hội Phụng Lam phải đền mạng.


Liễu Phong Vũ rốt cuộc đã phản ứng lại được, trong khoảnh khắc chạm đất, cánh tay hắn lập tức hóa thành một đóa hoa khổng lồ dày dặn lót dưới thân ba mẹ mình, toàn bộ đại sảnh tràn ngập mùi thối nồng đậm tanh tưởi. So với lúc đầu, tốc độ và phạm vi khuếch tán của Liễu Phong Vũ đã được nâng cao không chỉ mười lần.


Đặng Tiêu lao đến, một cước đạp đổ Trang Du đang đấu sóng điện não với Trang Nghiêu và Tùng Chấn Trung xuống đất. Đường Nhạn Khâu giang đôi cánh trắng, bằng tốc độ ảo ảnh bay đến trước mặt Chu Phụng Lam, tay nắm cung lớn, chân giẫm xuống ngực Chu Phụng Lam, một tay kéo căng dây cung, mũi tên sắc bén chỉ cách đôi mắt của Chu Phụng Lam tầm 3 cm, tên này nếu bắn ra, đầu Chu Phụng Lam sẽ nở hoa. Chu Phụng Lam ánh mắt sung huyết, thần sắc chật vật, sấm sét quanh người truyền dưới đế giày cao su của Đường Nhạn Khâu vang lên lách tách. Đường Nhạn Khâu gần như bị sấm sét bao bọc toàn thân, mái tóc và vạt áo của hắn không gió cũng bay, bất cứ lúc nào cũng trong mối nguy bị sét đánh thành than. Hai người trừng mắt lẫn nhau, một giây cũng không dám lơi lỏng.


Bên kia, nhóm Từ Ưng và tộc Long Huyết cũng giằng co căng thẳng, cục diện này khiến người ta không dám thở mạnh một hơi.
Sau một lúc lâu, Tào Tri Hiền mở miệng: “Đều thu tay lại đi, thế này còn ra gì nữa.”
Liễu Phong Vũ nâng dậy ba mẹ còn đang hoảng hồn, trong mắt tràn ngập đề phòng.


Trang Du bò dậy từ dưới đất, cười lạnh: “Hóa ra là vậy, đây chính là thay đổi mà tôi không tính đến, nguyên tố hóa, quả là được mở rộng tầm mắt.”


Tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh tượng kinh hồn vừa rồi, còn có hai cánh tay biến mất rồi lại hiện lên trong phút chốc của Thành Thiên Bích. Bí mật này đã không giấu được nữa, họ không ngờ rằng Trang Du lại nham hiểm như thế. Hắn dùng cách ấy để thử Thành Thiên Bích.


Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn Trang Du, mắt lộ hung quang.
Trang Du khoái trá cười to: “Tiểu Trang Nghiêu, con cũng may mắn thật, luôn nhặt được thứ tốt, ta thừa nhận về chuyện này thì con mạnh hơn ta một ít.”
Trang Nghiêu trợn hắn: “Đó là vì ông mãi chỉ nhặt được rác rưởi, còn không mau cút đi.”


Từ Ưng vẫn giữ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, điềm tĩnh nói: “Tiểu Trang, Tiểu Chu, đi thôi.”


Chu Phụng Lam trừng Đường Nhạn Khâu, Đường Nhạn Khâu cũng không chút yếu thế trừng lại, hai người chỉ cần hơi cử động là có thể đưa đối phương vào chỗ chết, trong thời điểm này, người khác nói gì cũng không thể khiến họ phân tâm.


Tùng Hạ đi qua, khẽ nói: “Tiểu Đường, thả hắn ta đi.” Tuy bây giờ ai trong số họ cũng đều muốn giết Chu Phụng Lam, nhưng nếu thật sự giết tên khốn này, phiền toái của họ sẽ lớn hơn nữa.


Đường Nhạn Khâu chậm rãi đứng thẳng dậy, bàn chân giẫm lên ngực Chu Phụng Lam cũng chậm rãi thu về, nhưng mũi tên đòi mạng kia vẫn nhắm vào mắt Chu Phụng Lam. Chu Phụng Lam cũng chậm rãi thu về năng lượng sấm sét, hai người giống như một bộ phim được quay chậm, từng chút từng chút một thu lại thế tiến công của mình.


Rốt cuộc, Đường Nhạn Khâu đã rời khỏi vòng vây sấm sét của Chu Phụng Lam, cũng buông cung xuống.


Chu Phụng Lam bò dậy, độc địa nhìn hắn nhưng không có hành động mạo muội gì nữa. Hắn lắc đầu một cái, trong mắt phủ đầy tơ máu, cảm giác bị sóng điện não tấn công hết sức khó chịu, nó giống như đầu đau muốn nứt ra, đôi mắt như thể sẽ nổ tung, thân thể bị đốt cháy từ bên trong vậy. Cho dù chỉ xảy ra trong thời gian chớp mắt một cái nhưng cũng đủ khiến hắn mất đi khả năng hành động. Một khi tạo cho kẻ địch cơ hội lợi dụng, một cái chớp mắt này cũng có thể tước đi mạng hắn.


Nhóm Từ Ưng rốt cuộc lục tục rời đi, lúc này mọi người mới thở phào một hơi.
Mấy người chạy đến bên cạnh Liễu Phong Vũ, Tùng Hạ nói: “Hai bác không sao chứ anh?”
Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Chỉ sợ thôi, không sao.”


Lúc này Tiểu Vương cũng chạy đến, đưa ba người họ lên xe, sắp xếp chỗ ở cho họ.
Tùng Chấn Trung nói: “Tiểu Thành, Tiểu Đường, hai cậu không sao chứ?”
Hai người lắc đầu, nhưng nét mặt đ