Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng Truyện Full

Chương 40: Ma cung nghĩa muội

Đinh Tiểu Nam bèn cất tiếng gọi :

- Lan tỷ khoan đi đã!

Lộ Văn Lan như đang trông đợi tiếng gọi của chàng, nên vừa nghe thất đã vội vàng quay lại, thoáng cái đã đến trước mặt hai người.

Đinh Tiểu Lăng nhếch môi cười :

- Xem chừng cảm tình của Lộ tỷ với Nam ca đã sâu đậm lắm rồi!

Lộ Văn Lan đỏ bừng mặt :

- Phải vậy thôi, cảnh ngộ giữa hai gia đình giống như nhau, lại phải nhận làm chị em, dĩ nhiên là phải thân mật hơn.

Đinh Tiểu Lăng cười lém lỉnh :

- Tiểu muội không phải nói về khía cạnh ấy mà là...

Nguýt mắt nhìn Đinh Tiểu Nam và Lộ Văn Lan, đoạn mỉm cười làm thinh.

Lộ Văn Lan bẽn lẽn cúi gằm mặt :

- Đinh muội muốn nói về khía cạnh nào?

Đinh Tiểu Lăng chúm chím cười :

- Cái đó... tiểu muội không tiện nói ra đâu, có lẽ nên nói là chỉ có thể hội bằng ý chứ không thể nói thành lời.

Lộ Văn Lan phì cười :

- Đinh muội khéo đùa quá, chúng ta đi thôi!

Đinh Tiểu Lăng lưỡng lự :

- Đi đâu bây giờ?

Lộ Văn Lan đảo mắt nhìn quanh :

- Ít ra phải rời khỏi Thái Sơn trước rồi hãy hay!

Đinh Tiểu Lăng lắc đầu :

- Không, trước hết chúng ta phải quyết định địa điểm rồi hẵng đi.

Lộ Văn Lan cười gượng :

- Vậy thì phải nghe ý kiến của Đinh muội xem sao!

Đinh Tiểu Lăng ngẫm nghĩ giây lát đoạn nói :

- Lộ tỷ có thù sau với Hải Nội thất ma như chúng tôi, nhưng còn một người khác nữa có lẽ là ngoại lệ.

Lộ Văn Lan hỏi :

- Ai vậy?

- Mạc Can Lão Tà!

Lộ Văn Lan gật đầu :

- Đinh muội nói không sai, Mạc Can Lão Tà chẳng dính dáng gì đến Lộ gia trại cả.

Đinh Tiểu Lăng nghiến răng :

- Nhưng lão ta lại có thâm thù đại hận với chúng tôi, nếu không có Mạc Can Lão Tà thì Hải Nội thất ma cũng đâu có huyết rửa Bạch Vân sơn trang, nghiêm chỉnh mà nói, chúng tôi còn căm hận lão ta hơn cả Hải Nội thất ma.

Đinh Tiểu Nam tiếp lời :

- Muội muội nói đúng, đối xử với Mạc Can Lão Tà phải tàn độc hơn Hải Nội thất ma thì mới đích đáng!

Đinh Tiểu Lăng nói tiếp :


- Do đó tiểu muội muốn đến ngay Mạc Can sơn để tìm Mạc Can Lão Tà!

Đinh Tiểu Nam gật đầu :

- Đúng, trên đường đến Mạc Can sơn nhân tiện có thể nghe ngóng tin tức của Tứ ma, nếu gặp chúng sẵn tay hạ sát luôn, còn không gặp thì tiêu diệt Mạc Can Lão Tà trước hẵng tính!

Đinh Tiểu Lăng cười nhẹ :

- Mạc Can Lão Tà tuy có thù sâu với nhà họ Đinh chúng ta, nhưng với Lộ tỷ thì...

Lộ Văn Lan vội tiếp lời :

- Đinh muội nói gì lạ vậy? Có thù với nhà họ Đinh cũng tức là có thù với nhà họ Lộ, mặc dù Mạc Can Lão Tà không hãm hại nhà họ Lộ, nhưng tôi...

Đinh Tiểu Lăng hỏi gạn :

- Nhưng Lộ tỷ sao?

Lộ Văn Lan khẽ thở ra, ngậm miệng làm thinh.

Đinh Tiểu Lăng lại nói :

- Vậy xem ra Lộ tỷ có ý định đi cùng với Nam ca...

Lộ Văn Lan nói ngay :

- Lẽ dĩ nhiên, bởi vì chúng ta phải cùng chung sức mà báo thù.

Đinh Tiểu Lăng nhoẻn miệng cười :

- Thôi được rồi, ca ca có lẽ không có ý kiến gì chứ?

Đinh Tiểu Nam bất đắc dĩ đáp :

- Ca ca... ca ca...

Đinh Tiểu Lăng cười xòa :

- E rằng ca ca chẳng nặn ra được lời gì đâu. Thế này vậy, chúng ta hãy chia nhau ra mà đi, tiểu muội đi một đường, còn Lộ tỷ với ca ca một đường.

Đinh Tiểu Nam luống cuống :

- Vậy đâu được, huynh muội ta mới vừa trùng phùng, làm sao có thể chia xa được?

Lộ Văn Lan buồn bã :

- Đinh muội không muốn đi cùng hẳn là vì Lộ Văn Lan này!

Đinh Tiểu Lăng hai tay xua lia lịa :

- Hai người chớ có hiểu lầm, tiểu muội tuyệt đối không có ý ấy. Chẳng qua vì ba người đi chung dễ gây sự chú ý của kẻ khác, chia nhau đi có lẽ kín đáo hơn. Ngoài ra hãy còn một lý do quan trọng nữa là gia sư hiện đã có mặt tại Trung Nguyên, và hẹn gặp tiểu muội vào ngày mai trên đường đến Mạc Can sơn...

Đinh Tiểu Nam chau mày :

- Ca ca cũng có thể gặp lão nhân gia ấy kia mà!

Đinh Tiểu Lăng bật cười :

- Nhưng lão nhân gia ấy lại không muốn gặp ca ca, ân sư của tiểu muội là có cái tật quái gở như vậy, nếu chúng ta đi cùng, rất có thể ngay cả tiểu muội cũng không gặp được lão nhân gia ấy.

Đinh Tiểu Nam thở dài :

- Vậy thì chúng ta đành hẹn gặp lại nhau tại Mạc Can sơn, nhưng... cần phải định rõ thời gian mới được.

Đinh Tiểu Lăng nói :

- Lộ trình từ đây đến Mạc Can sơn không xa, tiểu muội vì phải chờ gặp sư phụ có thể trễ mất một ngày, vậy chúng ta hẹn gặp nhau trên đỉnh Mạc Can sơn ba hôm sau vào lúc hoàng hôn, thế nào?

Đinh Tiểu Nam gật đầu :

- Được, ca ca nhất định đến đúng hẹn chờ muội muội!

Đinh Tiểu Nam cười vui vẻ :

- Giờ chúng ta có thể chia tay được rồi...

Đoạn quay sang Lộ Văn Lan nói tiếp :

- Tiểu muội gia ca ca cho Lộ tỷ tỷ, chúc hai người thượng lộ bình an!

Lộ Văn Lan đỏ mặt thẹn thùng :

- Đinh muội hãy bảo trọng!

Đinh Tiểu Lăng mỉm cười :

- Hai người cũng phải bảo trọng, xin tạm biệt!

Quay người, phi thân vọt đi. Đinh Tiểu Nam trông theo, bất giác bùi ngùi buông tiếng thở dài, đoạn lặng thinh hồi lâu.

Lộ Văn Lan buồn bã nói :

- Nam đệ trách tôi phải không?

Đinh Tiểu Nam vội nói :

- Đâu có, tiểu đệ chỉ hơi thương cảm mà thôi, Lăng muội...

Lại buông tiếng thở dài rồi im bặt.

Lộ Văn Lan bỗng khóc òa :

- So với tôi, Nam đệ đã là hạnh phúc lắm rồi...

Nấc lên một cái lại nói tiếp :

- Tôi cũng có hai đứa em gái nhưng chúng đều đã thảm tử dưới tay Hải Nội thất ma, không một người sống sót, tôi... cô đơn hơn Nam đệ nhiều.

Đinh Tiểu Nam vội an ủi :

- Lan tỷ chớ đau lòng, đó là... số mệnh, chỉ cần chúng ta báo được thù thì có thể yên dạ hơn, âu cũng là do định số đã an bài!

Lộ Văn Lan cười chua xót :

- Tôi cũng ngốc nghếch quá đi, thực ra thì tôi cũng nên cảm tạ hoàng thiên đã phù hộ...

Ném cho Đinh Tiểu Nam cái nhìn u uất, đoạn nói tiếp :

- Bởi dẫu sao tôi cũng gặp được Nam đệ, trong biển người mênh mang có được một người thân, từ nay không còn thấy cô đơn nữa!

Đinh Tiểu Nam thót người, lập tức nhớ đến Liễu Tâm Mỹ bèn vội lái sang chuyện khác :

- Lan tỷ, chúng ta hãy lên đường đi thôi!

Lộ Văn Lan khẽ thở hắt ra :

- Tôi... không thể hỏi thêm Nam đệ một câu được ư?

Đinh Tiểu Nam ngẩn người :

- Lan tỷ có điều chi muốn nói?

Lộ Văn Lan thở dài ảo não :

- Giữa hai ta dường như nên thẳng thắn với nhau... bộc bạch tâm sự của mình...

Đinh Tiểu Nam giật nảy mình :

- Vận mệnh chúng ta giống nhau và đã kết nghĩa chị em, vậy chẳng quá đủ rồi hay sao?

Ngưng giây lát, lại nói tiếp :

- Vả lại, Lan tỷ nói không sai, điều quan trọng nhất đối với chúng ta là việc báo thù...

Lộ Văn Lan thoáng lưỡng lự :

- Đúng, tôi không nên nghĩ thêm vấn đề khác nữa, chúng ta đi thôi!

Đoạn bỏ đi trước, Đinh Tiểu Nam cũng vôi rảo bước đi cùng, chẳng bao lâu đã ra khỏi khu vực Thái Sơn, đến con đường cái quan thông suốt hai miền nam bắc.

Lộ Văn Lan đi một hồi bỗng nói :

- Thời gian ba ngày để đến Mạc Can sơn là dư thừa, tôi có một ý kiến, chẳng hay Nam đệ có đồng ý hay không?

Đinh Tiểu Nam vội nói :

- Ý kiến của Lan tỷ hẳn không thể sai được, chẳng hay...

Lộ Văn Lan nhoẻn miệng cười :

- Chúng ta một nam một nữ đi như thế này chẳng những không tiện quan sát kẻ khác hơn nữa lại dễ gây sự chú ý cho mọi người, nếu như thuê lấy một cố xe ngựa thì lại khác.

Đinh Tiểu Nam vỗ tay :

- Ý kiến của Lan tỷ hay lắm, chúng ta hãy thuê ngay một cỗ xe ngựa đi!

Thế là hai người lại đi thêm được một quãng, thuê được một cỗ xe ngựa tại thị trấn nọ, giao kết rõ ràng nội trong ba hôm phải có mặt tại Mạc Can sơn, thế là hai người lên xe đăng trình.

Trên đường cái quan ngựa xe nườm nượp, người đi, kẻ lại tấp nập. Hai người ngồi trong xe ngựa, nhìn qua rèm cửa sổ có thể kỹ lưỡng quan sát người đi đường mà không lo bị kẻ khác sinh nghi.

Thế nhưng suốt một ngày qua đi mà vẫn không thấy có người nào khả nghi, càng không hề phát giác bóng dáng của tứ ma.

Tối hôm ấy hai người tạm trú tại một lữ điếm trong Tam Cung trấn. Theo ý Đinh Tiểu Nam thì thuê hai gian phòng, nhưng Lộ Văn Lan lại nằng nặc đòi thuê một gian, bởi hai người chỉ cần nghỉ ngơi một giờ, không cần giường thì dù ở chung một phòng cũng chẳng có gì là bất tiện.

Đinh Tiểu Nam không tiện phản đối, đành y lời thuê lấy một gian phòng. Lộ Văn Lan ngồi trên giường, còn Đinh Tiểu Nam thì ngồi trên ghế dựa, nhắm mắt vận công điều tức.

Sau canh hai, bầu không khí tĩnh lặng dần.

Đinh Tiểu Nam lòng dạ rối bời, ngổn ngang bao mối suy tư. Chẳng rõ đã trôi qua bao lâu, bỗng nghe có tiếng bước chân rất khẽ, nhưng Đinh Tiểu Nam nghe thấy rất rõ ràng.

Chàng thoáng ngẫm nghĩ, ngoảnh sang nhìn Lộ Văn Lan, thấy nàng dường như đang say ngủ, chớ hề hay biết, Đinh Tiểu Nam không muốn quẫy nhiễu nàng, bèn tự mình khẽ xô mở cửa sổ sau, tung người nhảy ra ngoài.

Chỉ thấy màn đêm tĩnh mịch, trong lữ điếm im phăng phắc.

Đinh Tiểu Nam chẳng chút chậm trễ phi thân về phía phát ra tiếng bước chân. Trong chớp mắt chàng đã ra khỏi lữ điếm đến giữa lòng đường.

Một bóng người nhanh như chớp xẹt qua, Đinh Tiểu Nam lập tức đuổi theo ngay. Khinh công của người nọ khá cao, thoáng chốc đã ra ngoài Tam Cung trấn.

Đinh Tiểu Nam bực tức, thầm nhủ chả lẽ ngươi còn thoát khỏi được bàn tay ta hay sao, bèn vận thêm công lực đuổi theo.

Chưa đến nửa dăm đường thì Đinh Tiểu Nam đã vượt đến trước mặt người nọ, nhưng lập tức chàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, liền vòng tay thi lễ và nói :

- Lão tiền bối, thì ra là người!

Thì ra người nọ lại là Túy Cái Hà Bất Phương.

Túy Cái Hà Bất Phương lắc đầu cười chua chát :

- Đinh thiếu hiệp bây giờ mà còn nhận ra hóa tử này ư?

Đinh Tiểu Nam vội nói :

- Vãn bối từng thọ ơn dày của lão tiền bối, khắc cốt ghi tâm, làm sao không nhận ra lão tiền bối được?

Túy Cái Hà Bất Phương vẻ đăm chiêu :

- Kể từ khi vào trong Hồng Thái cung, chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi nhỉ?

- Đã hơn năm năm rồi!

Hà Bất Phương cười cười :

- Hơn năm năm nay, thiếu hiệp nhất định là rất đắc ý rồi!

Đinh Tiểu Nam chau mày :

- Nhờ được lão tiền bối cứu giúp, vãn bối mới được như ngày hôm nay, quả đã có nhiều tiến bộ, đó là nhờ công ơn của lão tiền bối.

Hà Bất Phương lắc đầu :

- Lão hóa tử này không dám nhận đâu, việc năm xưa chỉ là vặt vãnh thôi, chẳng dám nhắc lại làm gì?

Đinh Tiểu Nam thăm dò :


- Lão tiền bối trách tội vãn bối chứ gì?

Hà Bất Phương cười :

- Làm gì có, hóa tử này có được một người bạn vong niên như thiếu hiệp là quá đủ rồi!

Đinh Tiểu Nam xúc động :

- Từ khi rời xa lão tiền bối, vãn bối luôn tưởng nhớ trong lòng, chẳng rõ trong bao năm qua lão nhân gia...

Hà Bất Phương tiếp lời :

- Dĩ nhiên là ở trong Hồng Thái cung rồi!

Đinh Tiểu Nam chau mày :

- Không hề rời khỏi từ đó đến nay ư?

Hà Bất Phương gật đầu :

- Không sai, lúc đầu thì chúng không cho ta rời khỏi, nhưng về sau thì chính ta lại không muốn bỏ đi!

Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :

- Vì sao vậy?

Hà Bất Phương bật cười :

- Rất đơn giản, bởi vì họ đối xử tử tế với hóa tử này.

Đinh Tiểu Nam nhíu mày :

- Nếu vãn bối nhớ không lầm, dường như người của Hồng Thái cung thảy đầu không có thiện cảm với lão tiền bối...

Hà Bất Phương cười rộ :

- Cũng rất khó nói, có lẽ vì ta vô tích sự, ham ăn biếng làm, cam tâm làm nô lệ cho người khác. Chẳng giấu gì thiếu hiệp, lão hóa tử này với Nhị công chúa của Hồng Thái cung vẫn xưng hô với nhau là chủ - nô!

Đinh Tiểu Nam chau mày :

- Lão tiền bối là bậc cao nhân đương thế, làm như vậy hẳn là phải có nguyên nhân!

Hà Bất Phương cười :

- Nhị công chúa đã đối xử với ta quá tốt, khiến ta cảm kích chẳng nỡ bỏ đi, mặc dù nàng ấy với ta xưng hô với nhau là chủ - nô, xong trên thực tế thì chẳng khác nào cha con... Ta có thể đưa ra một ví dụ đơn giản, có một lần ta bị mắc phải một chứng bệnh quái dị, trên đùi mọc một cái ung nhọt to tướng, chữa mãi không lành, may nhờ Nhị công chúa đã dùng miệng hút mủ ra mới hết.

Đinh Tiểu Nam sửng sốt :

- Dùng miệng hút mủ ra ư?

Hà Bất Phương nghiêm chỉnh gật đầu :

- Đúng vậy, bởi vì phương pháp ấy là do Nhị công chúa đã nghe được là có thể chữa được nhọt độc, quả nhiên lão hóa tử này đã khỏi.

Đinh Tiểu Nam xúc động :

- Nói vậy Nhị công chúa là một người tốt hiếm có, chỉ tiếc là mẫu thân nàng...

Hà Bất Phương thở dài :

- Hồng Thái phu nhân tuy là phường gian ác, song chẳng liên quan gì đến Nhị công chúa cả.

Đinh Tiểu Nam đồng ý :

- Lão tiền bối nói đúng, Nhị công chúa quả là đáng kính... Chẳng giấu gì lão tiền bối, vãn bối đã từng gặp nàng ấy rồi!

Hà Bất Phương gật đầu :

- Ta biết, ta đã có nghe nàng nhắc tới.

Đinh Tiểu Nam quay nhìn dáo dác :

- Lão tiền bối cũng biết vãn bối trú trong lữ điếm, đã cố tình dẫn dụ vãn bối ra đây chứ gì?

Hà Bất Phương cười hề hề :

- Không sai, bởi vì lão hóa tử này định cho thiếu hiệp gặp lại...

Đoạn hướng về phía cánh rừng bên cạnh ngoắc tay và lớn tiếng gọi :

- Nhị công chúa, xin mời ra đây cho!