Đống lửa tuy không lớn lắm, song ngọn lửa rừng rực táp lên người Hắc Vô Thường cũng khó có thể chịu được.
Thiếu nữ bịt mặt mỉm cười :
- Có lẽ chúng còn vận Vô Thường Âm Công để chống lại, ngọn lửa nhất thời chưa làm gì được chúng đâu!
Đinh Tiểu Nam gật gù :
- Vậy để tại hạ thêm củi vào cho lửa cháy to hơn.
Thiếu nữ bịt mặt xua tay :
- Không cần, dẫu công lực của chúng thâm hậu đến mấy cũng chẳng chịu đựng nổi sự thiêu đốt của Tam Dương chân hỏa, không cần bao lâu thì công lực của chúng cũng sẽ tiêu hao hết sạch...
Đoạn mỉm cười nói tiếp :
- Khi nào công lực của chúng tiêu hao hết sạch lúc ấy chúng sẽ thấm thía mùi vị của sự thiêu nướng.
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
- Cô nương nghĩ chu đáo lắm...
Bỗng giậm chân la lên :
- Không được, tại hạ đã quên mất một đại sự!
Thiếu nữ bịt mặt kinh ngạc :
- Đại sự gì vậy?
Đinh Tiểu Nam hơ hải :
- Trên mình Hắc Vô Thường có một quyển Mai Hoa kiếm phổ, đó...
Thiếu nữ bịt mặt cười ngắt lời :
- Đó là quyển giả!
Đinh Tiểu Nam ngớ người :
- Giả ư? Làm sao cô nương biết?
Thiếu nữ bịt mặt ra chiều bí ẩn :
- Thực chẳng giấu diếm, quyển Mai Hoa kiếm phổ vốn dĩ chỉ là giả!
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :
- Vậy... cô nương căn cứ vào đâu?
Thiếu nữ bịt mặt nhoẻn cười :
- Quyển Mai Hoa kiếm phổ thật hiện giờ ở trong tay gia sư, quyển Mai Hoa kiếm phổ kia dĩ nhiên là giả rồi!
Đinh Tiểu Nam sững sờ :
- Ồ... Chẳng hay lệnh sư là vị cao nhân nào vậy?
- Thiên Sơn lão nhân!
- Thì ra là lão nhân gia ấy!
Đinh Tiểu Nam càng thêm sững sờ, chàng liền nhớ đến Túy Cái Hà Bất Phương bảo chàng đến Thiên Sơn Ngọc Kính bái Thiên Sơn lão nhân làm sư phụ mới có thể báo được huyết thù gia môn, thật không ngờ Thiên Sơn lão nhân lại có một vị nữ đệ tử.
Thiếu nữ bịt mặt ngạc nhiên :
- Các hạ quen biết gia sư ư?
Đinh Tiểu Nam xua tay :
- Không, chẳng qua ngưỡng mộ đại danh của lão nhân gia ấy từ lâu mà thôi. Thảo nào võ công của cô nương cao như vậy, tại hạ thật thất kính!
Thiếu nữ bịt mặt bật cười khúc khích :
- Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện với nhau được rồi... Các hạ có cảm thấy tôi quen lắm phải không?
Đinh Tiểu Nam vội đáp :
- Không sai! Nhưng tại hạ... thực không tài nào nhớ ra được!
- Các hạ thử nghĩ nữa xem!
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Tại hạ thực chẳng thể nào nghĩ ra được, xin cô nương hãy...
Thiếu nữ bịt mặt bỗng giậm chân :
- Hê, ca ca sao mà ngốc quá vậy?
Đinh Tiểu Nam giật nẩy mình :
- Cô nương gọi tại hạ là gì? Ca ca... Vậy là...
Thiếu nữ bịt mặt bật cười khúc khích, cởi khuôn lụa bịt mặt xuống.
Đinh Tiểu Nam càng thêm sững sờ, gương mặt kia tuy rằng đã chín chắn hơn rất nhiều, song chàng có thể lập tức nhận ra ngay đó chính là em gái chàng Đinh Tiểu Lăng!
Đinh Tiểu Nam lẩm bẩm :
- Muội muội đó ư?
Đinh Tiểu Lăng nhoẻn miệng cười :
- Dĩ nhiên là tiểu muội, ca ca không nhận ra sao?
Miệng nàng tuy cười nhưng chốc lát nước mắt đã chảy dài.
Đinh Tiểu Nam lắp bắp :
- Muội muội... chẳng phải là...
Mặc dù chàng đã nhận ra em gái mình nhưng lại không dám tin, đồng thời nước mắt cũng tuôn rơi lã chã.
Đinh Tiểu Lăng nghẹn ngào :
- Ca ca muốn bảo là tiểu muôi đã chết rồi chứ gì?
- Hôm ấy...
Đinh Tiểu Lăng tiếp lời :
- Hôm ấy kể như tiểu muội đã chết, nhưng cuối cùng đã được ân sư Thiên Sơn lão nhân tương cứu mới bảo toàn được tính mạng, bằng không thì huynh muội ta đâu có gặp nhau hôm nay!
Đinh Tiểu Nam giọng nghèn nghẹn :
- Đó là Hoàng thiên đã phù hộ...
Run run bước tới ôm chầm lấy Đinh Tiểu Lăng.
Đinh Tiểu Lăng cũng ôm chặt anh trai khóc gào :
- Ca ca... mình thật là... bi thảm...
Đinh Tiểu Nam nghiến răng ken két :
- Từ khi gia đình gặp thảm họa, ca ca không một ngày...
- Ca ca đừng nói nữa, chúng ta phải báo thù để an ủi linh hồn song thân cùng với nhưng người đã tử nạn.
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
- May nhờ trời cao phù hộ, khiến muội bái được Thiên Sơn lão nhân làm sư phụ, học được một thân võ công ít ai sánh bằng, còn ca ca...
Bỗng buông tiếng thở dài bùi ngùi rồi im bặt.
Đinh Tiểu Lăng hoảng hốt :
- Ca ca thì sao hở?
- Tạo ngộ của ca ca phức tạp hơn, nhưng cũng học được thân võ công đủ để lấy đối đầu với Hải Nội thất ma, thật là trời cao có mắt...
Đinh Tiểu Lăng vùng khỏi tay Đinh Tiểu Nam lau nước mắt và nói :
- Thôi đừng khóc nữa, chúng ta hãy xử trí hai kẻ thù này trước đã!
Lúc này đống lửa vẫn đang rực cháy, nhưng đã yếu đi khá nhiều, Đinh Tiểu Nam lại nhặt thêm củi bỏ vào.
Hắc Vô Thường vẫn chưa kêu la, song hai người mồ hồi đầm đìa dù đã hết sức vận công chống lại, nhưng rõ ràng đã gần đến lúc không còn chịu đựng nổi nữa.
Đinh Tiểu Lăng mặt mày nghiêm lạnh đứng trước đống lửa nghiến răng nói :
- Hôm nay các ngươi đã biết rằng giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền rồi chứ?
Hắc Bạch Vô Thường lặng thinh, hiển nhiên hai người cũng hiểu cầu xin chỉ vô ích nên nhắm mắt im lặng làm ngơ.
Đinh Tiểu Nam bỗng nói :
- Bệnh, Thi nhị tăng, ca ca cũng xem như Hải Nội thất ma, song đáng tiếc từ đó đến nay chẳng nghe được tin tức gì cả.
Đinh Tiểu Lăng cười :
- Chỉ sợ ca ca vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy chúng nữa.
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :
- Muội muội đã...
Đinh Tiểu Lăng nghiến răng :
- Tiểu muội học xong võ công từ sư xuống núi, đã gặp chúng đầu tiên, còn như tiểu muội đã xử lý chúng như thế nào, có lẽ ca ca có thể tượng tượng ra được!
- Hẳn muội muội cũng thiêu chết chúng giống như vậy...?
Đinh Tiểu Lăng lắc đầu :
- Tiểu muội đã lột da chúng!
Đinh Tiểu Nam ra chiều hài lòng :
- Theo như Bạch Vô Thường vừa nói, lão nhị Âm Phong Bạch Cốt Ma đã chết bởi tay Thiên Xu lão khất hà, giờ thêm Hắc Bạch Vô Thường nữa, trong số Thất ma đã khử đi ba, vậy kẻ thù của chúng ta chỉ còn lại bốn.
Đinh Tiểu Lăng giọng căm hờn :
- Ước gì Tứ ma đến đây chúng ta báo thù một lượt... Đáng tiếc không được chính tay giết chết Âm Phong Bạch Cốt Ma! Thôi miễn lão ta chết là được rồi!
Đinh Tiểu Nam vừa dứt tiếng, chỉ nghe Hắc Bạch Vô Thường cùng cất tiếng rên rỉ.
Đinh Tiểu Lăng cười vang :
- Vô Thường Âm Công rốt cuộc cũng chịu không nổi Tam Dương chân hỏa thiêu đốt, cuối cùng cũng phải lên tiếng rên la, chúng ta hãy thong thả mà thưởng thức.
Tiếng rên của Hắc Bạch Vô Thường mỗi lúc càng to, sau cùng trở thành tiếng gào thảm khốc.
Cuối cùng, Bạch Vô Thường run giọng nói :
- Van... van hai vị... hãy cho bọn ta chết... một cách nhanh chóng...
Hắc Vô Thường thì nghiến răng :
- Hành hạ... bọn ta... thế này, đáng là... anh hùng gì...
Đinh Tiểu Nam hơi cảm thấy bất nhẫn, nhưng Đinh Tiểu Lăng thì lại cười vang :
- Các ngươi đã quên chính ta muốn làm cho các ngươi phải kêu gào lên như thế này để dẫn dụ tứ ma kia đến hầu thanh toán chúng cùng một thể... Nếu như các ngươi cũng đáng kể là các bậc anh hùng chút đau đớn này thì có thấm thía gì? Hãy chịu đựng đừng có rên la mới là giỏi...
Hắc Bạch Vô Thường đã không còn nói được nữa, nhưng tiếng la hét mỗi lúc càng to và trở nên mơ hồ, không còn phân biệt được chúng la hét gì nữa.
Đinh Tiểu Nam đảo mắt nhìn quanh :
- Tại sao chúng không đến nhỉ?
Đinh Tiểu Lăng cũng lấy làm lạ nói :
- Ờ nhỉ! Tiếng la hét có thể vang xa hàng mấy dặm, tại sao không nghe thấy vậy kìa?
Đinh Tiểu Lăng đi loanh quanh :
- Rất có thể chúng ở cách quá xa nên không nghe thấy, cũng có thể chúng nghe thấy mà làm ngơ, bỏ mặc hai tên ma đầu này.
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
- Muội muội nói chẳng sai, có lẽ chúng không đến đâu...
Ngưng giây lát lại nói tiếp :
- Đó chính là điểm phân biệt giới hiệp nghĩa và giới ma đạo!
Đinh Tiểu Lăng gật đầu :
- Công lực của Hắc Bạch Vô Thường cũng chẳng chênh lệch với chúng bao nhiêu, hai người đã gặp nạn thì chúng có thể suy tưởng ra được, có đến cũng phải mạo hiểm đến sinh mạng!
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Nếu vậy thì giết quách chúng cho rồi!
Đinh Tiểu Lăng không đồng ý :
- Ca ca sao lại đâm ra từ bi thế này? Cả gia đình ta mười tám sinh mạng, cha mẹ anh chị em đã bị thảm tử, mối hận thù ấy đâu dễ gì xóa bỏ được...
Đinh Tiểu Nam đỏ mặt :
- Không phải ca ca từ bi mà là...
Đinh Tiểu Nam hỏi gạn :
- Mà là sao?
- Là chúng ta không cần phải mất nhiều thời giờ thế này, giết xong chúng ta còn phải đi tìm tứ ma kia báo thù nữa!
Đinh Tiểu Lăng đanh mặt :
- Không được, tiểu muội không nghe theo lời ca ca...
Đinh Tiểu Nam vội nói :
- Ca ca cũng không nhất quyết như vậy miễn muội muôi thích thì ca ca đâu có...
Đinh Tiểu Lăng nghiến răng :
- Vậy thì ca ca hãy thêm củi vào lửa đi!
Đinh Tiểu Nam y lời nhặt lấy mốt số cành khô ném vào trong đống lửa.
Chừng nửa giờ sau Hắc Bạch Vô Thường hoàn toàn im lặng.
Đinh Tiểu Nam mặt lạnh như tiền nói :
- Hai lão ma đầu này đã chết cả rồi!
Đinh Tiểu Lăng nghiến răng trèo trẹo :
- Chết rồi cũng phải cho chúng trở thành tro bụi!
Lại nửa giờ nữa trôi qua nhị ma trong Huyền Đạo Thiên Võng quả nhiên từ từ rực cháy, trở thành tro bụi rơi xuống đống lửa không còn phân biệt được thân xác chúng nữa.
Đinh Tiểu Lăng thở phào :
- Trong số kẻ thù đã giảm bớt được hai, chỉ tiếc là không moi tim chúng ra để tế mộ song thân, lòng vẫn chẳng được yên ổn.
Trong khi nói đã cuốn Huyền Đạo Thiên Võng lại. Chiếc lưới to lớn là thế, nhưng khi quấn lại chỉ còn nhỏ cỡ đầu ngón tay. Đinh Tiểu Nam bất giác chép miệng :
- Lạ thật, lạ thật!
Đinh Tiểu Lăng mỉm cười :
- Đây là một trong tam bảo của ân sư, ân sư sợ tiểu muội mới bước chân vào giang hồ không ứng phó nổi việc lớn nên mới giao Huyền Đạo Thiên Võng cho tiểu muội, nay quả nhiên đã sử dụng hữu hiệu...
Bỗng lại giậm chân hậm hực nói tiếp :
- Đáng hận là bốn lão ma đầu kia không đến!
Đinh Tiểu Nam vội nói :
- Chúng ta hãy đi tìm ngay, chẳng sợ chúng trốn đằng trời!
Đinh Tiểu Lăng gật đầu :
- Đi thôi! Thật tội nghiệp cho Long Hổ Sơn Nhân đã bị chết oan mạng!
Đinh Tiểu Nam khẽ buông tiếng thở dài, đoạn cùng Đinh Tiểu Lăng phi thân ra ngoài Long Hổ cốc, thoáng chốc đã ra đến bên ngoài.
Nhưng hai người vừa ra khỏi cửa cốc, bỗng thấy bóng đỏ nhấp nhoáng, một thiếu nữ mảnh mai đứng cản ngay trước mặt.
Đinh Tiểu Lăng lạnh lùng quát :
- Này nàng là ai?
Đinh Tiểu Nam vội tiếp lời :
- Chớ có hiểu lầm, đều là người nhà cả, vị cô nương này là Lộ Văn Lan, nghĩa tỷ... của ca ca!
Lộ Văn Lan lạnh lùng quét mắt nhìn Đinh Tiểu Lăng buông tiếng cười khẩy rồi nói :
- Ngươi quả là giỏi lăn lộn trong phái nữ, sao lại thay đổi một người khác nữa?
Đinh Tiểu Lăng tức giận :
- Nàng nói sao?
Đinh Tiểu Nam cuống lên :
- Lan tỷ biết đây là ai không? Em ruột của tiểu đệ đấy!
Lộ Văn Lan sửng sốt :
- Ồ! Tôi sớn sác quá...
Đinh Tiểu Lăng xụ mặt :
- Ca ca còn trẻ thế này sao lại bê tha như vậy? Lại đi kết giao bạn gái mà còn xưng hô tỷ muội một cách bừa bãi như thế này?
Lộ Văn Lan buông tiếng cười gằn ngậm miệng làm thinh.
Đinh Tiểu Nam thì ngượng ngùng nói :
- Đó là vì cảnh ngộ của Lan tỷ tỷ giống hệt như chúng ta, cùng có mối thù bất cộng đới thiên với Hải Nội thất ma...
Đoạn chàng kể lại cuộc gặp gỡ giữa chàng với Lộ Văn Lan.
Nghe xong, Đinh Tiểu Lăng vẫn lạnh nhạt nói :
- Vậy là chúng ta đã mắc nợ Lộ tỷ tỷ rồi!
Lộ Văn Lan chau mày :
- Đinh muội nói vậy nghĩa là sao?
Đinh Tiểu Lăng mỉm cười :
- Hắc Bạch Vô Thường trong Hải Nội thất ma đã bị chúng tôi thiêu sống rồi, vậy chẳng phải đã mắc nợ ư?
Lộ Văn Lan gật đầu :
- Vậy cũng là điều đáng tiếc, nhưng chúng đã chết dưới bởi tay Đinh muội thì cũng tốt thôi, đằng nào thì cũng báo được thù cho cả hai gia đình.
Đinh Tiểu Lăng lại cười nói :
- Chẳng hay giờ Lộ tỷ định đi đâu?
Lộ Văn Lan đảo trong mắt cười :
- Cái đó phải hỏi Nam đệ xem!
Đinh Tiểu Nam ngẩn người :
- Điều ấy... phải do Lan tỷ quyết định chứ?
Lộ Văn Lan giọng rề rà :
- Vị Liễu cô nương kia đâu rồi?
Đinh Tiểu Lăng kinh ngạc.
Đinh Tiểu Nam đỏ mặt tía tai :
- Nàng ấy đã đến nơi khác rồi!
Chàng vốn định nói ra vụ đính hôn với Liễu Tâm Mỹ song lời nói đã đến cửa miệng lại nuốt trở vào, bởi nếu nói ra e rằng còn phải tốn công giải thích một phen nữa.
Lộ Văn Lan cười khúc khích :
- Nàng ta sao lại đành lòng rời xa Nam đệ nhỉ?
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Lan tỷ... tại sao lại...
Lộ Văn Lan hỏi gạn :
- Sao lại sao?
Đinh Tiểu Nam bối rối :
- Hiện nay tình huống nguy cấp chúng ta hãy dẹp qua việc ấy đi!
Lộ Văn Lan phá lên cười :
- Tình huống nguy cấp? Câu ấy giải thích như thế nào?
Đinh Tiểu Nam vội nói :
- Tứ ma còn lại trong Thất ma thảy đều có mặt tại Thái Sơn, kể cả với Kim Xà phu nhân và bọn thuộc hạ, vậy chẳng phải tình thế khẩn cấp hay sao?
Lộ Văn Lan cười :
- Hiện giờ thì đã đổi khác rồi!
Đinh Tiểu Nam ngơ ngẩn :
- Lan tỷ nói vậy là...
- Hiện giờ trong Thái Sơn chẳng còn một ai cả, không thấy người của Kim Xà cung, cũng chẳng thấy bóng dáng của Tứ ma nói tóm lại sóng yên gió lặng!
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :
- Vậy thì lạ thật... Bọn chúng đi đâu nhỉ?
Lộ Văn Lan lắc đầu :
- Cái đó thì tôi không biết!
Đinh Tiểu Lăng bỗng xen lời :
- Vốn định trong một ngày tiêu diệt sạch Thất ma, xem chừng kế hoạch này lại hỏng mất rồi!
Lộ Văn Lan gật đầu :
- Không sai, ít ra cũng phải mất một thời gian tìm kiếm nữa.
Đinh Tiểu Lăng đi vòng hai bước, chau mày nói :
- Chúng ta nên quyết định đi đâu vậy?
Đinh Tiểu Nam vẻ khó xử :
- Theo muội muội thì chúng ta...
Đinh Tiểu Lăng xẵng giọng :
- Chẳng hay ca ca có đi chung với tỷ tỷ này chăng?
Đinh Tiểu Nam tần ngần :
- Cái đó... cái đó...
Lộ Văn Lan mạnh dạn xen lời :
- Liễu cô nương đã không có mặt, dĩ nhiên là tôi đi chung với Nam đệ rồi!
Đinh Tiểu Nam chẳng tiện từ chối, lại không tiện ưng thuận, nhất thời hết sức phân vân, lặng thinh đứng thừ ra tại chỗ.
Lộ Văn Lan có vẻ bẽ bàng nói :
- Nếu Nam đệ không bằng lòng thì thôi, để tôi đi một mình!
Đoạn quay người bỏ đi, song nàng đi rất chậm, thật lâu mới đi chừng hai trượng.
Đinh Tiểu Lăng khẽ buông tiếng thở dài :
- Ca ca hãy gọi nàng ta quay lại cùng đi thôi!