Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 160: Trị sở

Lục Thất gật đầu, nói:

- Ta cũng biết việc quy trị của đất Sở so với đất Mân và đất Việt càng khó khăn hơn, cho nên ta mới không có tấn công Nam Việt, quân lực Sở Địa nếu là tấn công Nam Việt, không chỉ khiến cho Sở Địa xuất hiện khả năng tạo phản, chính là quân lực tấn công cũng không khống chế được dễ tan tác hoặc phản chiến.

- Chủ thượng minh giám.

Trình Diễm đáp lời nói.

Lục Thất mỉn cười nói:

- Đại ca đi theo Cố tướng quân cũng coi như là rất lâu rồi, hẳn là học được rất nhiều đạo trị quân, hiện giờ có thể tự tin đào tạo được quân tinh nhuệ?

- Chủ thượng nếu là dùng thần, thần tin tưởng bản thân mình có thể đảm nhiệm.

Trình Diễm cung kính trả lời.

- Vậy rất tốt, ngày mai ta sẽ nói chuyện với Cố tướng quân, lựa chọn ba vạn quân lực cho ngươi xây dựng Võ Lăng quân.

Lục Thất ôn hòa trả lời.

- Thần tạ ơn chủ thượng trọng dụng.

Trình Diễm cung kính hành quân lễ.

- Để đại ca làm Chuyển Vận Sứ quân phủ, mới là trọng dụng lớn nhất, ngồi xuống đi.

Lục Thất bình thản nói.

Trình Diễm ngồi xuống, cung kính nói:

- So với chức Chuyển Vận Sứ, thần càng mong muốn có thể dẫn quân chinh chiến hơn.

Lục Thất cười, ôn hòa nói:

- Về sau sẽ có đại chiến, chính là coi như không tranh chấp với các nước xung quanh, cũng sẽ tấn công Bá Thục.

- Chủ thượng có lòng tấn công chiếm đoạt Bá Thục?

Trình Diễm kinh ngạc hỏi.

- Đoạt được Ba Thục, mới có thể càng có thực lực tranh chấp với Chu quốc, hiện giờ Tấn quốc và Ba Thục tiếp giáp nhau, hẳn là ở phía trước Chu quốc, nắm được Ba Thục, tuy nhiên thời gian tới là không thành.

Lục Thất bình thản nói.

Trình Diễm gật đầu, do dự một chút, hỏi:

- Chủ thượng, ngày sau sẽ xuất binh diệt Đường sao?

- Là không xuất binh diệt Đường, chỉ có thể dựa theo biến số mà định, trước mắt ta là theo huynh hướng không xuất binh, chính là xuất binh, ta cũng sẽ lựa chọn sách lược tằm ăn rỗi, trước tiến quân chiếm Trì Châu, tiến tới Tuyên Châu, cuối cùng là bức Đường chủ quy hàng.

Lục Thất thản nhiên nói.

Trình Diễm im lặng gật đầu, Lục Thất nghiêng đầu nhìn anh ta, lại nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết cả tộc Đường chủ, ngược lại sẽ tứ phong cho thái tử Đường quốc làm chủ vùng Giang Ninh, ta đã từng đáp ứng với Vu Hoa tướng quân, ngày sau tứ phong thái tử Đường quốc làm Đường hoàng, đất phong là Giang Ninh, để Đường quốc lấy hình thức phong quốc truyền thừa đi thừa đi xuống.

Trình Diễm ngẩn nguời, một lúc sau mới nói:

- Lấy hình thức phong quốc để Đường quốc truyền thừa, sẽ không một loại tai họa ngầm chứ

- Nếu Tấn quốc đủ cường mạnh, vậy liền sẽ không có tai họa ngầm nào cả, mà ta cũng không nghĩ lưu một cái ác danh giết vua.

Lục Thất trả lời nói.

Trình Diễm im lặng gật đầu, qua một lát sau, Lục Thất lại hỏi

- Đại ca, huynh nói thái tử của Sở quốc, ta có nên đối xử tử tế hay không, cũng cho phong vương.

Trình Diễm giật mình, nghĩ môt lúc trả lời:

- Thần cho rằng khôngcần phải đối xử tử tế, thái tử Sở quốc là bị bắt được, mà Sở vương cũng đã bỏ mình trong chiến trận, có thể nói là đã kết thâm cừu, ngoài ra thần nghe nói thái tử Sở quốc là người tương đối có danh tiếng đức hạnh tài năng nếu là nhận được đối xử tế như Việt vương vậy, chỉ sợ sẽ không sống yên ổn.

Lục Thất im lặng gật đầu, Trình Diễm lại nói:

- Mặt khác Sở quốc và Việt quốc không giống nhau, Sở quốc dù sao đã từng là một quốc gia cường thế hùng mạnh, ở trong tâm có một loại khí phách không cam lòng, huống hồ dân Sở vẫn luôn sùng bái tổ tông của bọn họ Hạng Vũ, cho nên rất nhiều người thượng võ cương liệt.

Lục Thất gật đầu, bình thản nói:

- Dân Sở cương liệt, cho nên mới rất khó quy trị, tuy nhiên cha mẹ sinh con, mỗi người mỗi tính, nếu muốn để người Sở nhanh chóng hàng thuận, chính là phải để toàn tộc Sở vương có biểu tượng quy thuận.

- Chủ thượng là muốn lực chọn đứa con khác của Sở vương để tứ phong?

Trình Diễm trả lời hỏi lại.

- Đúng vậy, cả tộc Sở vương hiện giờ đều bị áp giải tại Kinh Châu, mà Kinh Vương Cao thị, ta đã phong ở huyện Tương Nguyên Tuyền Châu, cải phong làm Tương Vương, cũng để một số tộc nhân Cao thị đi Phúc Châu làm quan, hiện giờ ta nghĩ phong một đứa con của Sở vương đã chết làm Sở vương, cũng chọn một số tộc nhân Mã thị đi Phúc Châu làm quan, cửu tự của Tấn quốc cần rất nhiều quan viên.

Lục Thất bình thản nói.

Trình Diễm gật đầu, nói:

- Chủ thượng có quyết định, thần không nhiều lời nữa.

Lục Thất trầm lặng, qua một lúc, thản nhiên nói:

- Có chuyện ác, đại ca có thể làm vì ta không?

- Chủ thượng có việc cứ việc phân phó, thần vâng theo.

Trình Diễm nghiêm sắc mặt nói.

- Chuyện này ta không nghĩ phân cho huynh, huynh có thể từ chối.

Lục Thất ôn hòa nói.

- Chủ thượng mời nói.

Trình Diễm cung kính nói.

- Ta nghĩ để huynh làm Tuyên Phủ Sứ đi kinh châu, hỏi thái tử Sở quốc có nguyện ý tiếp nhận tứ phong của Tấn quốc không, nếu như bị cự tuyệt, huynh liền chọn con thứ sáu của Sở vương phong làm Sở Vương, thái tử Sở quốc và các đứa con khác của Sở vương phong làm phủ hầu, đồng thời tuyên cáo sĩ đồ tộc Sở vương có tài năng có thể đi Phúc Châu thi làm quan, về sau huynh âm thầm ám sát Sở vương được phong, sau đó lại chọn con trai thứ mười hai của Sở Vương tứ phong.

Lục Thất bình thản nói.

Trình Diễm nghe xong kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nói:

- Ý tứ của chủ thượng, là muốn tạo thành một loại hiện tượng nội đấu gà nhà đá nhau, giá họa cho thái tử Sở quốc.

- Đúng vậy, nhưng ta sẽ không mượn cơ hội đổ tội giết chết thái tử Sở quốc, chỉ muốn tạo ra biểu hiện giả dối huynh đệ nội chiến,ta cần phải phá hủy hình tượng của thái tử Sở quốc, khiến người Sở sau khi nghe nói lâm vào đau khổ thất vọng.

Lục Thất bình thản nói.

Trình Diễm gật đầu, hành lễ nói:

- Thần nguyện phân ưu vì chủ thượng.

Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:

- Chuyện ta không muốn để các tướng sĩ Kinh Châu biết, Quan Xung cũng làm không tốt những việc này, Thanh Văn ở cung đình, ta không muốn nàng ta lây nhiễm những loại âm mưu này.

Trình Diễm gật đầu, hỏi:

- Chủ thượng, nếu là thái tử Sở quốc tiếp nhận tứ phong, kia nên làm như thế nào?

- Vậy chính là đơn giản, vậy tất cả có thể tứ phong bình thường, ta cần chính là hình tượng tộc Sở vương thần phục.

Lục Thất thản nhiên nói.

Trình Diễm gật đầu, Lục Thất lại nói:

- Tuy nhiên thái tử Sở quốc tám phần là sẽ cự tuyệt, bởi vì thời gian trước ta đã sai người đi thuyết phục, tên kia lại là thái độ thấy chết không sờn, rất cường ngạch.

Trịnh Diễm gật đầu, nói:

- Thần minh bạch.

Lục Thất cười, bình thản nói:

- Ta cũng không giấu giếm đại ca, ta thiện ý đối xử tốt với tộc Sở vương, có một nửa là vì ngày sau thuận lợi tấn công Ba Thục, mà đối xử tử tế với Kinh vương, lại là vì hứa hẹn trước đây.

Trình Diễm gật đầu, nói:

- Chủ thượng là dùng dụ dỗ, trước làm suy yếu ý chí chiến đấu liều mạng của Ba Thục Hán quốc

Lục Thất gật đầu nói:

- Ba Thục nơi đó, ngày sau sẽ là mấu chốt để tranh chấp với Chu quốc, nắm được Ba Thục, Tấn quốc mới có thể chân chính chống lại Chu quốc, từ xưa đến nay, vẫn luôn là trạng thái phía bắc thống trị phía nam, chúng ta không thể không thừa nhận, chiến lực của người phía bắc vẫn luôn là lớn mạnh hơn Đại Giang Lĩnh Nam.

- Đó là sự thật, hoàn cảnh sinh tồn của người phương bắc nhiều nguy hiểm, hằng năm đều bị dị tộc quấy nhiễu, muốn sinh tồn chỉ có thể thượng võ dũng mãnh gan dạ, mà phía nam đất lành sung túc giàu có, thích hợp sinh sống, làm cho nên người phương nam không thích tranh đấu, chỉ thích vui vẻ làm ruộng buôn bán, cho nên vừa có chiến sự, người phương nam càng mong muốn bỏ ra tài lực để mua bình an,.

Trình Diễm bình thản đáp lời.

Lục Thất gật đầu, thản nhiên nói:

- Chu quốc vẫn luôn tranh chấp với dị tộc phương Bắc, nghe nói Yến quốc là một nước rất hùng mạnh, lãnh thổ cũng có hơn mấy chục châu.

- Tình hình của Yến quốc thần biết được không nhiều, chỉ biết sau khi Đại Đường diệt vong, trung nguyên phương bắc một mảnh hỗn loạn, đặc biệt là vùng Hà Đông Hà Bắc chiến loạn không ngừng, Yến quốc chính là trải qua rất nhiều chiến loạn về sau, được người Khiết Đan ủng hộ thành lập nước phụ thuộc, tuy nhiên sau này hoàng đế Yến quốc thừa dịp một lần người Khiết Đan nội chiến, mà thừa cơ quật khởi mở mang bờ cõi,theo thần được biết, Yến quốc cường thế quật khởi, có quan hệ rất lớn với Giang Âm quân.

Trình Diễm đáp lại nói.

Lục Thất ngây người, bình thản nói:

- Giang Âm quân buôn bán trên biển, trợ giúp lương thực cho Yến quốc, có lương thực, khiến cho Yến quốc có cơ sở thu dụng loạn dân Trung Nguyên, nuôi dưỡng trọng binh.

- Đúng là có chuyện như vậy, Đường quốc thiếu muối và sắt, mà lại còn đối địch với Chu quốc nữa, cho nên Giang Âm quân thông thương với Yến quốc thời gian rất dài.

Trình Diễm gật đầu nói.

Lục Thất cười, thản nhiên nói:

- Giang Âm quân sở dĩ nguyện ý thông thương với Yến quốc, lợi ích về muối là một mặt, chủ yếu nhất là cần vật liệu gỗ của Yến quốc để đóng thuyền lớn, phương bắc nhiều rừng gỗ lớn, mới là nguyên liệu đóng thuyền tốt nhất

- Nếu là gỗ lớn lấy từ Yến quốc, kia rất khó vận chuyển về Giang Âm.

Trình Diễm nghi ngờ nói, anh ta cảm thấy quá xa xôi, mất nhiều hơn được.

- Giang Âm quân, có xưởng đóng thuyền ở nước Tân La, hiện giờ thuyền biển của Giang Âm quân, đa số là xuất xứ từ Tân La quốc.

Lục Thất điềm tĩnh trả lời.

- Tân La quốc, thần là biết đến, là một quốc gia trên đảo ở biển phía bắc, nói như vậy, Giang Âm Trương thị và Tân La quốc có quan hệ gì?

Trình Diễm kinh ngạc hỏi.

- Trương thị và Tân La quốc chỉ là có quan hệ thông thương, Trương thị cũng từng nghĩ chiếm cứ quần đảo ở Bắc Hải, nhưng lo lắng rất khó có thể đứng ổn, người của đảo kia không phải dễ dàng mà chinh phục được, nếu là nảy sinh chiến tranh với dị tộc, Giang Âm Trương thị rất có khả năng sẽ tổn thất nghiêm trọng, Giang Âm Trương thị càng coi trọng đất tổ Thường Châu hơn.

Lục Thất trả lời.

Trình Diễm gật đầu, nói:

- Thường Châu là một nơi thích hợp để sinh sống, đi tranh giành đất với dị tộc đúng là mất nhiều hơn được, nếu là tổn thất lớn, chỉ sợ Giang Âm nơi đó cũng không giữ được.

Lục Thất cười, đột nhiên hòa nhã nói:

- Nhưng ta lại là muốn chiếm cứ cái đảo kia, đưa về nhập vào lãnh thổ Tấn quốc.

Trình Diễm giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chủ thượng nếu là nhòm ngó trung nguyên và phương bắc, nơi đó có thể trở thành một ván cầu để đột kích trên biển.

Lục Thất mỉn cười, lười nhác nói:

- Kia có lẽ là chuyện của mấy năm sau, cũng có lẽ chỉ là chuyện không tưởng.