Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 159: Tuần phủ

Mặt trời chiều chếch về phía tây, Lục Thất đến Quan Âm viện huyện Tấn Giang Tuyền Châu, gặp Tấn Quốc hoàng phi Vân Khê Tấn Quốc., Vân Khê được Tân Cầm Nhi báo tin, đặc biệt từ Hải Châu vượt biển đến huyện Tấn Giang, chính là vì để gặp gỡ Lục Thất., Lục Thất lộ trình eo hẹp, lại lo lắng có việc đột xuất phát sinh, cho nên không thể vượt biển đi tuần phủ Hải Châu và gặp Vân Khê được.

Hai người gặp nhau, Lục Thất thấy làn da của Vân Khê đen đi mấy phần, cũng gầy một chút, xem ra là do thường thường ở bên ngoài tạo thành, Vân Khê nhìn thấy Lục Thất, cũng là có chút xấu hổ không yên, nàng đương nhiên biết bản thân mình thay đổi.

Ánh mắt Lục Thất dịu dàng nhìn một hồi, mới thương tiếc duỗi đưa tay ôm Vân Khê vào lòng, ở trong lòng hắn, lại là cảm thấy Vân Khê so với trước đây còn mỹ lệ hơn nhiều, Vân Khê là vì hắn, mà cam tâm đi Hải Chậu chịu khổ, Hải Châu cũng không phải là nơi thế ngoại yên vui sung sướng gì, là chỗ tồn tại rất nhiều nguy hiểm, bệnh tật, thổ dân, mưa rền gió dữ, đáng sợ nhất là ẩn dấu nguy hiểm nội loạn.

- Vân Khê, ta hẳn là để nàng ở hoàng cung Phúc Châu, nàng là nữ nhi lớn lên ở Giang Ninh, không cần phải đi Hải Châu chịu khổ.

Lục Thất nhẹ giọng tự trách phát ra từ trong lòng.

- Hải Châu chỗ đó, tuy là thua kém nhiều so với Giang Ninh, nhưng là thiếp ở Hải Châu cũng là sống rất vui vẻ.

Vân Khê chim nhỏ tựa vào người, dịu dàng trả lời.

Lục Thất trầm lặng, cánh tay cũng là nhẹ nhàng ôm chặt chút, rất lâu sau, Vân Khê mới nhu hòa nói:

- Lão gia, chúng ta cùng đi bái Quan Âm đại sĩ đi, thiếp muốn đi cầu bình an.

Lục Thất nghe xong cũng không cảm thấy buồn cười, hắn đã từng cải trang giả làm thần thánh, lừa gạt tâm của rất nhiều người, trong lòng hắn cũng không tin có quỷ thần tồn tại, nhưng hắn biết tâm ý của Vân Khê, là vì hắn mà nảy sinh một loại tín ngưỡng tinh thần.

Trước khi bái kiến Quan Âm đại sĩ, Lục Thất phi thường trịnh trọng vì Vân Khê giới thiệu với Qúy ngũ thúcQuý Ngũ thúc và Lỗ Hải, trực tiếp để Vân Khê gọi ngũ thúc, Vân Khê lấy nữ lễ bái kiến Qúy ngũ thúcQuý Ngũ thúc, Qúy ngũ thúcQuý Ngũ thúc cũng cung kính đáp lễ, ông ta hiểu rõ vị hoàng phi nương nương này của Tấn quốc, cực kì trọng yếu ở trong lòng Lục Thất, nếu không Lục Thất sẽ không giới thiệu trịnh trọng như vậy.

Lục Thất trịnh trọng giới thiệu và để hoàng phi Vân Khê gọi ông ta là ngũ thúc, đó là mang ý nghĩa rất sâu, Qúy ngũ thúcQuý Ngũ thúc tương đương với đại quản gia Lục thị, Lục Thất chính là đang bảo với Qúy ngũ thúcQuý Ngũ thúc, địa vị và quyền lực của hoàng phi Vân Khê là chân thật đấy, là nữ chủ nhân quan trọng thứ hai gần với vương hậu, Qúy ngũ thúcQuý Ngũ thúc thân là đại quản gia đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của nữ chủ nhân.

Sáng sớm hôm sau, Vân Khê lưu luyến không rời tiễn Lục Thất rời đi, đêm qua nàng cùng Lục Thất dịu dàng ở cùng một chỗ, lúc thì nói đến chuyện ở Hải Châu, lúc thì im lặng ôm chặt dịu dàng ôn nhu, cuối cùng nàng ngủ ở trong lòng Lục Thất, hai vợ chồng còn chưa viên phòng, Lục Thất nói, muốn để nàng đợi một hai năm nữa, đợi hắn có thể cho nàng một mảng đất để an cư.

Lục Thất buông xuống tơ tình quấn chân, bình tĩnh lại tâm tư bắt đầu con đường tuần phủ, hắn từ Tuyền Châu chạy thẳng đến Cán Châu, trên dọc đường đi cũng không dừng lại ở Đinh Châu, Đinh Châu hắn đã cho chuyển vào hơn năm vạn dân chúng, điều kiện là năm năm không cần nộp thuế.

Yên lặng đến Cán Châu, Lục Thất bắt đầu công việc tuần phủ buồn tẻ, hắn trước tiên gặp Trương Kích và các tướng soái cao cấp của Cán Châu, sau khi tuần phủ quân chính và dân sinh ở các nơi Cán Châu, lưu lại mười năm ngày mới đi về Sâm Châu, ở Sâm Châu thoải mái rất nhiều, chủ cần tuần phủ trị chính.

Sau Sâm Châu là đến Hành Châu, Lục Thất ở Hành Châu tuần phủ sáu ngày, cố ý ở Trà Lăng phủ lâu hơn một chút, Trà Lăng phủ chính là đất phong cho con trai của Vinh Khánh Nhi, đã có Khánh Phủ Sứ quản lí, mặt khác bởi vì tiếp giáp với Cát Châu của Ngụy quốc, cho nên biên cảnh phía đông Trà Lăng phủ đồn trú hai vạn quân lực thuộc quản lí của Trương Kích.

Tuần phủ xong Hành Châu, Lục Thất lại đi Vĩnh Châu, gặp được Từ Minh đại soái Tĩnh Giang quân phủ. Từ Minh cũng không có thay đổi gì, gặp Lục Thất sau khi cung kính bái kiến, liền coi Lục Thất như là huynh đệ, tự nhiên ở cùng một chỗ nói chuyện, uống rượu.

Lục Thất đối với việc Từ Minh trị quân và bố phòng cực kì hài lòng, lúc đầu hắn dùng Từ Minh trông coi quân sự phía tây nam quốc vực, chủ yếu là xuất phát từ lòng trung thành tận tâm tận lực mà cân nhắc, mà tài năng quân sự của Từ Minh hắn cũng thấy không tốt, dũng tướng thường hay khuyết thiếu vũ lược, nhưng Từ Minh trị quân cũng là nghiêm cẩn thông minh, đối với tình trạng quân lực thuộc mình quản lí cũng coi như nắm chặt, tuyệt đối là một vị tướng tài khó có được.

Lục Thất vui mừng, lưu lại mười ngày ở Vĩnh Châu, mười ngày sau, mới rời khỏi Vĩnh Châu tiếp tục tuần phủ đi các châu phía tây nam, mà Từ Minh cũng đi cùng với hắn tuần phủ, Từ Minh là thường đi tuần các nơi đóng quân, huống hồ làm việc nhanh gọn dứt khoát, đã chém đầu một trăm ba mươi bảy quan tướng phạm quân pháp, hơn phân nửa là phạm tội gây tai họa cho địa phương.

Mười mấy châu vực ở tây nam, lại thêm tuần phủ biên quân, cũng khiến cho Lục Thất tuần phủ lâu hơn hai tháng, mà ở Nam Việt nơi đó, hiện giờ đã thật sự thành lập nên Nam Hải Minh Vương cát cứ chính quyền, ý tứ của Từ Minh là, tâng bốc thổi phồng Nam Việt cát cứ trước, y cho rằng mức độ quy trị của Sở địa vẫn là không đủ, nếu như đại quân tấn công Nam Việt, có khả năng sẽ khiến thế lực cũ của Sở địa gây sóng gió.

Lục Thất cũng không có tính toán nhanh chóng tấn công chiếm Nam Việt, ưu thế của địa lý Nam Việt chủ yếu là dựa vào biển, có thể nhận được lợi ích của việc buôn bán trên biển và hải sản, mà hiện giờ Tấn quốc cũng không thiếu những cái đó, mặt khác trên góc độ mưu lược quân sự, Nam Việt nơi đó mâu thuẫn nội bộ rất nghiêm trọng, hắn chỉ cần kiên nhẫn đợi, Nam Việt thế nào cũng sẽ bùng nổ một lần xung đột nội chiến.

Mùa xuân đã sớm đến rồi, Lục Thất ở trong làn gió ấm áp xuất phát về phương bắc, một đường tuần phủ đến quân phủ Đàm Tây của Lãng Châu, gặp được Cố tướng quân gừng càng già càng cay, và Trình Diễm một trận chiến có tình hữu nghị sâu sắc, Trình Diễm vẫn luôn đi theo Cố tướng quân, bị Lục Thất bổ nhiệm làm Chuyển Vận Sứ quân phủ Đàm Tây.

Gặp mặt, hai bên trong lúc cảm khái thân thiết không ngừng, nhất là Trình Diễm càng cảm kích Lục Thất, người thân của anh ta ở Giang Ninh được Lục Thất sớm âm thầm cứu ra, trực tiếp đưa đến Lãng Châu định cư, Lục Thất thân là Tấn Vương, vẫn luôn cho phép người nhà quan tướng đi theo, từ trước đến giờ chưa làm qua thủ đoạn con tin gì.

Sau khi bãi tiệc rượu ở trong quân, Lục Thất đi đến nhà Trình Diễm ở trong thị trấn nghỉ ngơi, Đàm Tây quân phủ chính là được bố trí ở huyện Đào Nguyên, quân lực độ lượng đóng quân, khiến cho Lãng Châu, một nửa Đàm Châu, Lễ Châu, Thần Châu, Khê Châu và những nơi khác đều tràn đầy sinh khí, quân phủ Đàm Tây cũng thực hành đồn điền, nơi nơi đều có thể thấy được cảnh quân lực chuyển điền làm nông, quân lực đồn trú, đang sáng tạo ra cảnh tượng phồn vinh một phương.

Đèn hoa mới treo, Lục Thất và Trình Diễm ngồi ở trong viện, nhàn nhã uống trà thả lỏng cả tinh thần và thể xác, Lục Thất từ lúc tuần phủ đến nay vẫn luôn mệt mỏi, là một loại mệt mỏi ở trong lòng, không ngừng phải bày ra vẻ mặt mỉn cười ung dung của bậc đế vương, nói những lời mà chính mình cũng thấy nhàm chán, hắn có thể kiên trì đến nay, thật sự là cũng không dễ dàng gì.

- Trình đại ca, huynh là Chuyển Vận Sứ ở nơi này, cảm thấy thế nào?

Lục Thất dựa lưng vào ghế trúc, có chút lười nhác hỏi.

- Từ lúc làm Chuyển Vận Sứ Đàm Tây quân phủ, vẫn luôn rất bề bộn nhiều việc, tuy nhiên lại là rất phong phú, chủ thượng hỏi vậy, có thâm ý gì không?

Trình Diễm trực tiếp nói trắng ra.

- Ta đang suy nghĩ, Trình đại ca đã từng là Trung Lang Tướng kinh quân, cho nên có lòng muốn điều đại ca đi Phúc Châu làm đại tướng quân, Tấn quốc có rất nhiều thể chế vẫn còn chưa có hoàn thiện, một trong số đó chính là cơ cấu tổ chức của kinh quân.

Lục Thất hòa nhã nói.

Trình Diễm im lặng, qua một lúc mới nói:

- Chủ thượng, thần có thể không đi kinh thành không?

- Sao vậy, huynh không muốn làm thống soái kinh quân.

Lục Thất ôn hòa hỏi.

Trình Diễm gật đầu, nhã nhặn nói:

- Làm kinh quân, quá đơn điệu.

Lục Thất nghe xong gật đầu, nói:

- Đại ca đã không muốn làm kinh quân, vậy bỏ đi.

- Thần tạ ơn chủ thượng tín nhiệm.

Trình Diễm chân thành đáp lại.

Lục Thất mỉn cười, ôn hòa nói:

- Đại ca nếu đã nguyện ý bận rộn, vậy có thể bận thêm mấy phần nữa không?

- Xin chủ thượng nói rõ.

Trình Diễm cung kính nói.

- Ta cần phải nhanh chóng xây dựng chế độ một số quân đoàn tinh nhuệ, ở Hàng Châu ta đã xây dựng chế độ Ba Lăng quân, ở Mục Châu cơ cấu tổ chức Võ Bình quân, ở Vĩnh Châu ta xây dựng Sư Đà quân, ta muốn ở nơi này cũng cơ cấu tổ chức một cái.

Lục Thất bình thản nói.

- Ý tứ của chủ thượng, là muốn theo xu thế, dùng tốt nhất trang bị và tướng sĩ, tạo ra một đội quân tinh nhuệ thiện chiến.

Trình Diễm nghiêm mặt nói.

- Đúng vậy, ta cần phải làm nhanh chóng, mới có thể đối khánh với Chu quốc, ở nơi này tạo ra một đội quân thiện chiến tinh nhuệ, ngày sau có thể đi Kinh Châu, hoặc là trở thành quân tiên phong tấn công Ngụy quốc, đạo quân ô hợp của quân lực Tấn quốc rất nhiều, cái gọi là binh bại như núi đổ, ta cần phải có một số quân lực tinh nhuệ không dễ chiến bại, dùng để ổn định toàn thể quân tâm Tấn quốc.

Lục Thất ôn hòa trả lời.

Trình Diễm gật đầu, nói:

- Ý tưởng của chủ thượng là chính xác, quân lực tinh nhuệ chỉ cần không đại bại, như vậy đám quân lực ô hợp, liền sẽ đưa đến tác dụng ổn định kinh sợ địa phương, nguy cơ lớn nhất của Tấn quốc hiện giờ không phải là họa ngoại xâm, mà là tai họa ngầm tạo phản ẩn núp ở địa phương và trong quân.

Lục Thất gật đầu, hòa nhã nói:

- Đại ca cũng là nhìn rõ được.

- Thần thân là Chuyển Vận Sứ của Sở địa, đương nhiên có thể cảm thụ và nhận biết chỗ không ổn định tồn tại, hiện giờ hàng binh Sở địa sở dĩ không có phát sinh bất ngờ làm phản, một là Tấn quốc cấp cho đãi ngộ tốt, hai chính là khinh sợ lẫn nhau không dám dẫn đầu làm liều, mà một khi chỗ nào đó xuất hiện binh biến, vậy liền có khả năng khơi ra binh biến ở càng nhiều chỗ.

Trình Diễm nghiêm nghị giải thích.