Lục Thất sợ Thanh Phù đến sẽ thêm rắc rối, hắn cũng âm thầm bảo tiểu nhị dẫn huynh trưởng tới gặp. Sáng sớm Lục Thiên Hoa tỉnh dậy, tinh thần đã khôi phục, nghe truyền lời xong, trong lòng có chút kinh ngạc tới gặp Lục Thất.
Lúc này Lục Thất cùng với Mạnh Thạch đã ngồi xuống trong nhã các, Lục Thiên Hoa không biết có mặt đại quan, trực tiếp đi vào nhã các, nhìn thấy Lục Thất, mỉm cười nói:
- Huynh đệ đến cũng thật sớm.
Lục Thất vội đứng dậy, cung kính giới thiệu:
- Ca, vị này chính là Mạnh đại nhân, là quan thần thân cận của Thái tử bậc tam phẩm.
Lục Thiên Hoa giật mình kinh hãi, vội xoay người nhìn lại, tiện đà cúi đầu chắp tay làm lễ ra mắt, cung kính nói:
- Tiểu sinh gặp qua đại nhân.
Mạnh Thạch ngồi ở chỗ kia thần thái bình tĩnh, gật đầu nói:
- Không cần đa lễ, ngươi là huynh trưởng của Lục giáo úy à.
- Đúng là tiểu sinh, tiểu sinh không biết đại nhân địa vị tôn quý hạ cố đến nơi này, thực là lỗ mãng.
- Ta tới là khách, ngươi cũng quá lời rồi.
Mạnh Thạch ôn tồn đáp lại.
- Tiểu sinh không biết huynh đệ đang tiếp đãi đại nhân, không dám quấy nhiễu, tiểu sinh cáo từ.
Lục Thiên Hoa cung kính đáp lại.
- Ta và Lục giáo úy vẫn chưa bàn tới việc quan gì, ngươi cũng đã đến rồi, an vị đi.
Mạnh Thạch ôn hòa nói.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, Lục Thất đứng dậy ôn hòa nói:
- Huynh trưởng ngồi đi, ta đi bên ngoài an bài một chút.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra nhìn Lục Thất, đã thấy Lục Thất chắp tay với Mạnh Thạch, sau đó xoay người đi ra ngoài, Lục Thiên Hòa không thể làm gì khác hơn là ngồi vào chỗ của Lục Thất.
- Xin đại nhân thứ lỗi cho, huynh đệ của ta làm việc luôn có hơi thẳng thắn.
Lục Thiên Hoa ôn tồn nhận lỗi thay hành vi thất lễ của Lục Thất.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Lục giáo úy quả là thẳng thắn, lúc đến đây, hắn với ta hãy chỉ mới quen nhau, thế mà lập tức mở miệng cầu ta giúp cho anh vợ của mình được điều tới địa phương làm quan.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, vội chắp tay nói:
- Là huynh đệ ta lỗ mãng rồi. Người mà đại nhân nói là anh vợ của tiểu sinh, hôm qua khi đi thăm viếng, anh vợ đã cầu huynh đệ của ta.
Mạnh Thạch gật đầu, lại cười cười, ôn hòa nói:
- Huynh đệ ngươi thẳng thắn cũng là chuyện tốt.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, do dự một chút, ôn hòa nói:
- Anh vợ của tiểu sinh thật sự khốn khổ, bằng không cũng sẽ không mặt dày đi cầu huynh đệ của tiểu sinh.
Mạnh Thạch cười nhạt không nói, một lát sau mới ôn hòa nói:
- Muốn được điều đến địa phương cũng không phải dễ, mà ra đến đó rồi, làm quan cũng khó khăn trăm bề.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, chắp tay nói:
- Xin đại nhân chỉ giáo.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Ở địa phương làm quan không dễ dàng đâu, quan ở kinh thành tới địa phương, nếu không biết khéo léo đấu trí so dũng khí, vậy cho dù ngươi có mạng lưới quan hệ với kinh thành, cũng sẽ trở thành một hư quan, thậm chí mất cả tính mạng.
Lục Thiên Hoa kinh sợ ồ một tiếng, Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Ta nói như vậy có lẽ ngươi không tin, lấy ví dụ huyện Thạch Đại đi, Tôn huyện lệnh huyện Thạch Đại là do Đường Hoàng bệ hạ đích thân bổ nhiệm đấy, nhưng đến nay vẫn không có quyền cai quản quân sự và chính trị, thủy chung bị Huyện thừa và Chủ bộ đánh mất quyền lực, còn người đảm nhiệm chức Huyện lệnh trước vì không cam lòng làm hư quan, liền theo lý dâng thư, kết quả đang lúc nhậm chức thì chết bất đắc kỳ tử.
Sắc mặt Lục Thiên Hoa kinh sợ biến đổi liên tục, thoáng do dự, ôn hòa nói:
- Theo lời đại nhân, chẳng lẽ Đường Hoàng bệ hạ không tra hỏi gì sao?
- Hỏi? Hỏi thế nào, quan địa phương Đường quốc hơn phân nửa là do thế gia và triều thần nắm giữ, vả lại Đường hoàng bệ hạ muốn hỏi tội, thì cũng cần có chứng cớ, nhưng hết thảy chứng cớ bên ngoài đều chứng minh cái chết của Huyện lệnh là do bạo bệnh.
Mạnh Thạch giọng điệu mỉa mai nói.
Vẻ mặt Lục Thiên Hoa trầm trọng gật đầu, mấy năm gần đây hắn ở bên ngoài trường kỳ lăn lộn, rất nhiều chuyện ác ở huyện Thạch Đại hắn đương nhiên có nghe nói qua, lại nghe Mạnh Thạch buồn bã nói:
- Vị huyện lệnh bị chết kia ta đã từng gặp qua, là một vị tuấn kiệt rất có tài hoa, thật đáng tiếc.
Lục Thiên Hoa ngạc nhiên nhìn Mạnh Thạch, Mạnh Thạch cũng nhìn y, cười nhạt nói:
- Anh vợ của ngươi sống ở kinh thành khốn khổ, ngươi cho rằng gã vì sao lại khốn khổ?
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Anh vợ của tiểu sinh làm người có hơi quá chính trực.
Mạnh Thạch lắc đầu, ôn hòa nói:
- Cái mà ngươi nói không phải là chính trực, mà là hành sự không biết biến báo, thậm chí có thể nói không thể thích ứng với quan trường Đường quốc. Loại người như gã nếu đi tới địa phương, chỉ có thể trở thành một kẻ vô tích sự chịu bị người trêu đùa mà thôi.
Lục Thiên Hoa im lặng gật gật đầu, một lát sau, lại nghe Mạnh Thạch ôn hòa nói:
- Huynh đệ của ngươi làm việc rất biết biến báo, rất biết nắm bắt thời cơ, hắn hỏi ta có nên cầu Thái tử điện hạ hay không, trên thực tế chính là đang cầu xin ta, cầu ta đi nói tốt với Thái tử điện hạ, hành vi của hắn nhìn như lỗ mạng, kỳ thực là vô cùng trí tuệ đấy.
Lục Thiên Hoa ồ một tiếng, Mạnh Thạch cười cười, lại ôn tồn nói:
- Chuyện của anh vợ ngươi sau này nếu có cơ hội, ta sẽ giúp cho gã được tới địa phương. Tuy nhiên có một điều kiện tiên quyết chính là huynh đệ của ngươi có thể trở thành tướng trấn giữ một địa phương, khi đó ta mới có thể để cho anh vợ của ngươi và huynh đệ ngươi cùng làm quan một nơi.
Lục Thiên Hoa giật mình, vội chắp tay chân thành nói:
- Vãn sinh tạ ân đại nhân.
Mạnh Thạch lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Ngươi tạ ơn còn hơi sớm đấy, việc này ngươi có thể nói cho huynh đệ ngươi, nhưng không được báo cho anh vợ ngươi biết. Ta chỉ là hư quan, chưa chắc có thể lo liệu được chuyện điều chức đến địa phương, ta không hy vọng việc này bị truyền ra ngoài.
Lục Thiên Hoa gật đầu, ôn hòa nói:
- Đại nhân yên tâm, vãn sinh tuyệt sẽ không nói với anh vợ.
Mạnh Thạch gật đầu, lại cười nói:
- Về phần ngươi, cũng nên chuẩn bị tâm lý một chút đi, ngày sau ngươi có thể sẽ phải ở lại kinh thành làm quan đấy.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, gật đầu nói:
- Lời đại nhân nói, anh vợ của vãn sinh cũng có nói qua.
Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Ngươi tự xưng là vãn sinh, hẳn là có công danh, là tới kinh thi khoa cử sao?
- Vâng, đúng là vậy.
Lục Thiên Hoa ôn tồn trả lời, do dự một chút lại nói:
- Vãn sinh do huynh đệ dẫn tiến, mấy ngày trước có bái kiến qua La đại nhân rồi.
Ánh mắt Mạnh Thạch yên tĩnh gật đầu, lại ôn hòa nói:
- Chuyện tình tiến khảo ta cũng không giúp được ngươi, bởi vì ta là quan thần thân cận của Thái tử, sẽ khiến bệ hạ nghi kị.
Lục Thiên Hoa gật đầu, rồi lại kính cẩn nói:
- Đại nhân, vãn sinh tin tưởng vào văn tài của mình, nhưng lại không biết đương kim Bệ hạ thích văn phong gì, kính xin đại nhân chỉ điểm.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Văn hoa của đương kim Bệ hạ tuyệt đối là đỉnh phong đấy, . . . . .
*****
Lục Thất ra khỏi nhã các đi ngay đến tầng một, hắn cho huynh trưởng có cơ hội thân cận cùng Mạnh Thạch, hơn nữa hắn cùng Mạnh Thạch cũng không có đề tài gì để nói. Có thể thấy rõ Mạnh Thạch là một vị văn nhân tao nhã, bọn họ không hợp ý nửa câu cũng là nhiều.
Vừa mới ngồi chờ chốc lát, chợt có một tiểu nhị đi tới, đến trước mặt hắn khom lưng thấp giọng nói:
- Đông chủ, có người truyền lời đến đây, mời ngài đến thuyền Lạc Nguyệt trên sông Tần Hoài gặp mặt, là Ngô thần bộ muốn gặp ngài.
Lục Thất ngẩn ra, hậu hoạn của việc cưỡng ép chuyển nhượng khế ước cửa hàng thật sự đã đến rồi, hắn suy nghĩ một chút gật đầu, ôn hòa nói:
- Ngươi đi truyền lời, nói rằng sau giờ ngọ ta mới có thể đi gặp Ngô đại nhân, hiện tại ta đang tiếp đón một vị quý nhân, sau đó mới có thể đi được.
Tiểu nhị gật đầu đi, Lục Thất theo dõi tiểu nhị đi ra ngoài, hắn đứng dậy đi tới hậu viện, tìm đến tiểu nhị thân tín mà Kim Trúc đã chỉ định, phân phó tiểu nhị đi tìm Quý Ngũ thúc bí mật lại đây.
Nửa giờ sau, Quý Ngũ thúc theo tiểu nhị từ cửa sau đi đến sân nhà, Lục Thất ở tại sân nhà, hạ giọng nói ra ý nghĩ và phỏng đoán, phân phó Quý Ngũ thúc đi dò xét điều tra một chút, Quý Ngũ thúc lĩnh mệnh đi.
Chốc lát sau mới thấy năm người mặc áo gấm tiến vào Di Tâm trà các, Lục Thất đã ở tầng một ngồi chờ, liếc mắt nhìn thấy Diêu tướng quân, hắn vội đứng dậy nghênh đón.
Diêu tướng quân trông thấy hắn, mặt ngậm ý cười gật đầu, tiện đà cùng với những người mặc áo gấm khác rẽ sang đứng một bên, Lục Thất hiểu được cũng dời bước đi theo, tiếp đó thì thấy ở cửa đi vào một đôi nam nữ tuấn mỹ.
Lục Thất liếc mắt một cái liền thoáng ngơ ngác, chỉ thấy một nam nhân tuổi chừng mười tám mười chín, một thân bạch y tơ lụa, mi thanh mục tú, môi son gò má đầy đặn, trong khí độ cao quý lộ ra nét thanh tú, tuyệt đối là mỹ nam tử hiếm thấy.
Nữ nhân đi cùng với mỹ nam nhân, tuổi chừng mười lăm mười sáu, một thân váy màu lục nhạt, dung mạo thanh thuần mỹ lệ, lộ ra một gương mặt trái xoan tựa như bạch ngọc mài thành, phảng phất khí chất trong suốt tựa mây, một đôi nam nữ tuấn mỹ này đi vào, thật giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.
Lục Thất hồi thần lại, vội tiến lên nửa bước, chắp tay kính cẩn nói:
- Quý khách có thể đến Di Tâm các, là vinh hạnh của thuộc hạ.
Thái tử nhìn Lục Thất, lạnh nhạt nói:
- Nghe nói phẩm trà nơi này của ngươi rất tốt, ta mời khách quý cùng đến đây ngồi một lát.
- Ở đây thuộc hạ có trà và điểm tâm thượng phẩm, mời quý khách lên lầu.
Lục Thất ôn tồn kính cẩn đáp lại, Thái tử gật đầu, quay đầu nói nhỏ một câu, cùng với ngọc nữ bên cạnh đi đến phía thang lầu.
Lục Thất không có khả năng giành đi lên trước, mà do Diêu tướng quân dẫn người đi trước, Thái tử ở giữa, phía sau thái tử còn có bốn người mặc áo gấm đi theo, cũng không ai nhìn tới Lục Thất. Sau đám người mặc cẩm y, lại có ba nam nhân tiến theo vào.