Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Vâng. Tại hạ hiểu rồi, tạ ơn đại nhân chỉ điểm.
Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Lục đại nhân, ngươi mới được Thái tử điện hạ ban ân, chớ nên có yêu cầu thêm.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Tại hạ hiểu được, cũng có thể nhấc lên một tâm sự.
Mạnh Thạch không đáp lại, dừng một chút, ôn hòa nói:
- Lục đại nhân, Thái tử điện hạ rất coi trọng ngươi, muốn sau khi chiến dịch tiêu diệt phỉ kết thúc, sẽ điều ngươi tới Ninh Quốc quân nhậm chức Doanh tướng.
Lục Thất ngẩn ra, ôn hòa nói:
- Đại nhân, nếu sau này ta tới Ninh Quốc quân, chưa chắc đã là chuyện tốt đối với Thái tử điện hạ.
- Ồ, ý tứ của ngươi là như thế nào?
Mạnh Thạch lãnh đạm cười hỏi.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Mạnh đại nhân, kỳ thực ta tình nguyện quy về dưới trướng Ninh Quốc quân, dù sao Ninh Quốc quân cách quê của ta không tính là xa. Tuy nhiên hôm qua cùng anh vợ chuyện trò, anh vợ đã nói, ngày sau nếu ta có thể đi Ninh Quốc quân thì tốt rồi, em vợ của ta ở tại Nha quân doanh trong Ninh Quốc quân đảm nhiệm chức đội trưởng, ta đến đó có thể chiếu cố cho nhau. Chẳng qua huynh đệ chúng ta lại phân tích một chút, nghĩ rằng nếu ta đi Ninh Quốc quân mới là họa không phải phúc, nguyên nhân rất đơn giản, Thái tử điện hạ dùng ta đi đoạt quyền Ninh Quốc quân sẽ khiến cho Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ.
Thần sắc Mạnh Thạch khẽ biến, cũng trở nên im lặng, một lát sau, Lục Thất lại ôn hòa nói:
- Mạnh đại nhân, tại hạ cảm thấy, Thái tử điện hạ muốn đạt được quân quyền cũng không có đại dụng gì, đương kim Bệ hạ đang độ tuổi xuân, Thái tử điện hạ tranh giành quân quyền chỉ càng chọc cho Bệ hạ không vui. Tại hạ cho rằng, Thái tử điện hạ hẳn là nên tham dự vào việc chính sự, nên thu về dưới trướng nhiều võ vệ bảo hộ mới tốt. Ninh Quốc quân cách xa kinh thành như vậy, không mượn được lực lượng gì cả.
- Thái tử điện hạ muốn đạt được quân quyền, kỳ thực là suy nghĩ cho tương lai phải thống quân chinh chiến, cho nên trước tiên muốn bố trí một vài quan tướng thân tín nhằm nghe ngóng đề phòng. Cứ mạo muội đi lĩnh quân mà không có căn cơ trong quân là một việc rất nguy hiểm.
Mạnh Thạch ôn tồn giải thích.
Lục Thất gật đầu hiểu ra, ôn hòa nói:
- Tại hạ chỉ là nói ra kiến giải của mình. Sau này, chỉ cần mệnh lệnh của Thái tử điện hạ không có mâu thuẫn với ý chỉ của đương kim Bệ hạ, tại hạ nhất định sẽ tuân theo.
Mạnh Thạch ngẩn ra, gật đầu mỉm cười, im lặng trong chốc lát, Lục Thất ôn tồn hỏi:
- Không biết Mạnh đại nhân giữ chức quan gì của Thái tử điện hạ?
- Ta là Chiêm Sự của Thái tử.
Mạnh Thạch ôn tồn trả lời.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Đại nhân, tại hạ không có hiểu biết nhiều về các cấp quan giai trong triều, xin hỏi chức Chiêm sự của Thái tử và Tư Mã của phủ Ung Vương, phẩm giai nào cao hơn?
- Chiêm sự của Thái tử là chính tam phẩm, Tư Mã của phủ Ung Vương là tòng tứ phẩm hạ.
Mạnh Thạch cười thản nhiên trả lời.
Lục Thất kinh sợ ồ một tiếng, chắp tay cung kính nói:
- Hạ quan thất lễ rồi.
- Ta tuy là Chiêm Sự của Thái tử, nhưng chưa chắc so với chức Lữ Soái của ngươi hữu dụng hơn, chỉ là hư chức mà thôi.
Mạnh Thạch ôn tồn đáp lại.
- Đại nhân không thể nói như vậy, hạ quan đảm nhiệm chức vụ Doanh tướng, nhưng chẳng biết có đại dụng gì không, ngược lại cả ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Lục Thất cười khổ nói.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Lục đại nhân nhậm chức Lữ Soái phủ Ung Vương, đã gặp qua các quan trên trong phủ chưa?
Lục Thất cười khổ, ôn hòa nói:
- Có lẽ đại nhân sẽ không tin, quan viên trong phủ Ung Vương, hạ quan chỉ từng gặp qua La trưởng sử.
Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Nghe nói Lục đại nhân là nhờ giải cứu thê nhi của La trưởng sử, mới có thể tiến thân phải không?
- Đúng vậy, hạ quan từng ở huyện Thạch Đại cứu được La tam phu nhân, La tam phu nhân để lại lời rằng mai sau nếu đến kinh thành có thể tìm tới phu nhân. Mấy tháng sau hạ quan vừa vặn có việc đến kinh thành, sau lại bởi vì sự kiện Huyện thừa huyện Thạch Đại Triệu đại nhân bị thổ phỉ sát hại, cần cấp có được mạng lưới quan hệ ủng hộ, bèn đi cầu kiến La tam phu nhân, xin La tam phu nhân tiến cử làm Lữ Soái phủ Ung Vương.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Sau này ngươi hiệu lực cho Thái tử điện hạ, La trưởng sử của phủ Ung Vương có khả năng sẽ nghi kỵ ngươi đấy.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Hậu quả kia ta đã từng nghĩ tới, nhưng Thái tử điện hạ là quân, La trưởng sử là thần, ta chỉ có thể lấy việc trung quân làm chủ, còn nghĩa thì làm phó.
Mạnh Thạch gật gật đầu như thoáng có suy nghĩ, chợt khẽ thở dài:
- Năm đó ta và La huynh là văn hữu, hiện giờ lại chẳng khác gì người dưng nước lã, nhân sinh thật là bất đắc dĩ.
Lục Thất nghe thì cả kinh, sửng sốt qua đi, âm thầm cảm thấy may mắn vì chưa nói ra lời nói nóng giận gì. Năm đó là văn hữu, vậy tự nhiên là tình nghĩa rất sâu, hiện giờ trở thành người dưng là vì mỗi người phò một chủ, nói cách khác, trong nội tâm Mạnh Thạch này và La trưởng sử vẫn là nhận biết tri giao, làm như người lạ chỉ là biểu hiện mặt ngoài mà thôi.
Bỗng nghe Mạnh Thạch ôn hòa nói:
- La huynh là một con người có lòng dạ rất sâu, ngươi theo y chưa chắc có phúc đâu.
Lục Thất ngẩn ra, suy chỉ một chút, ôn hòa nói:
- Hạ quan đối với chuyện tình của La trưởng sử cũng không hiểu biết nhiều, tuy nhiên La trưởng sử quả thật đã từng giúp đỡ hạ quan. Hạ quan sẽ không vong ân phụ nghĩa, về sau nếu có việc gì có thể giúp đỡ La trưởng sử, hạ quan tuyệt không chối từ.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Đợi đến lúc ngươi gặp Thái tử điện hạ, chớ có nói lung tung, lời của Thái tử sẽ do ta truyền đạt cho ngươi, lời của ngươi cũng sẽ do ta thượng bẩm với Thái tử điện hạ.
Lục Thất ngẩn ra, cung kính nói:
- Hạ quan hiểu rõ, tuyệt sẽ không nói loạn.
Mạnh Thạch gật gật đầu, lại thoáng suy nghĩ, ôn hòa nói:
- Thái tử điện hạ đến Di Tâm trà các cùng với Nhược Lan tiểu thư, thời điểm ngươi tiến kiến, không được thất thố lỗ mãng đấy.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Mạnh Thạch, Mạnh Thạch lại ôn hòa nói:
- Nhược Lan tiểu thư là biểu muội của Thái tử điện hạ, xuất thân từ Giang Âm Trương thị. Nhược Lan tiểu thư đến kinh thành bề ngoài là để thăm thân, kỳ thực là muốn cùng Thái tử điện hạ kết thành quan hệ thông gia, nhưng có thể kết thành quan hệ thông gia hay không, còn chờ Hoàng đế bệ hạ nói mới được.
Lục Thất giật mình, kinh ngạc nói:
- Chuyện của Giang Âm Trương thị, hạ quan cũng có nghe anh vợ nói qua, nói như vậy, Giang Âm Trương thị là muốn bày tỏ thiện ý với triều đình rồi.
Mạnh Thạch lắc đầu, ôn hòa nói:
- Giang Âm Trương thị vẫn luôn là minh thần ám nghịch (ngoài sáng là bề tôi trung thành, trong tối thì ngấm ngầm phản nghịch), tất nhiên là muốn được như năm đó, đạt được càng nhiều quyền lợi. Mối quan hệ thông gia này, khả năng có thể kết thành rất nhỏ.
Lục Thất gật gật đầu, quan hệ thông gia giữa Hoàng tộc và quý tộc gần như đều là vì quyền lợi, một lát sau, lại nghe Mạnh Thạch ôn hòa nói:
- Sau này ta muốn đi Ninh Quốc quân, ngươi có nguyện hộ vệ cho ta đi một chuyến không?
Lục Thất ngẩn ra, vội nói:
- Hộ vệ đại nhân, hạ quan tất nhiên tình nguyện, chỉ là hạ quan đã quy vào dưới quyền quản chế của Chu Chính Phong đại nhân, Chu đại nhân thực sự không dễ nói chuyện đâu.
- Không ngại, muốn triệu tập quân đội xuất chinh tiêu diệt phỉ, thế nào cũng phải mất một tháng để chuẩn bị cho chiến tranh. Chỉ cần ngươi tình nguyện, ngày mai Binh bộ sẽ hạ xuống công văn tới Nam đại doanh, đến lúc đó ngươi dẫn quan tướng thuộc quyền của ngươi theo ta xuất hành là được.
Mạnh Thạch ôn tồn nói, mơ hồ hiển lộ khẩu khí của kẻ bề trên.
- Vâng, hạ quan lĩnh mệnh.
Lục Thất cung kính đáp, nội tâm lại hết sức khó chịu, hiện tại hắn không muốn rời khỏi kinh thành, dù có rời khỏi cũng thà rằng trở về huyện Thạch Đại. Tuy Ninh Quốc quân cách huyện Thạch Đại không xa, nhưng hắn tới đó, lại không thể trở về huyện Thạch Đại thăm người thân.
Mạnh Thạch hài lòng gật đầu, Lục Thất cũng ngẫm nghĩ một chút, lại ôn hòa nói:
- Đại nhân, nếu là đi Ninh Quốc quân, kính xin đại nhân có thể cho mượn một ít quân dụng, bao gồm quân mã, trọng cung, điêu linh tiễn, minh quang khôi giáp.
Mạnh Thạch ngẩn ra, nhíu mày, ôn hòa nói:
- Quân dụng ngươi nói, ngoại trừ ngựa, những thứ khác có cần thiết không? Những thứ ngươi nói đều là quân dụng đắt giá.
- Hạ quan không biết đại nhân đi Ninh Quốc quân là để làm gì, nhưng nếu không có quân dụng đắt giá hiển uy, nhất định sẽ bị tướng sĩ Ninh Quốc quân khinh thị, cũng sẽ gián tiếp khiến cho Thái tử điện hạ bị Ninh Quốc quân khinh thị. Hơn nữa hạ quan chỉ yêu cầu mượn, quay về kinh thành sẽ hoàn trả tất cả lại.
Lục Thất uyển chuyển giải thích.
Trên thực tế, chủ trương của hắn là vì chiến lực của hộ vệ, thứ hai cũng là vì đỏ mắt minh quang khôi giáp, khao khát muốn được mặc qua một lần, quân nhân đối với lợi khí chiến đấu cảm thấy hứng thú nhất đấy.
Mạnh Thạch nghe xong gật gật đầu như thoáng có suy nghĩ, một lát sau mới ôn hòa nói:
- Lời của ngươi, ta chỉ có thể thượng bẩm để cho Thái tử điện hạ định đoạt.
- Hạ quan đã biết.
Lục Thất ôn tồn cung kính nói, kỳ thực hắn cũng biết, quân khí là cấm vật mẫn cảm nhất, không thể tùy tiện làm trái quy định vận dụng.
Sau đó hai người đều trầm mặc, Lục Thất cảm giác Mạnh Thạch dường như có tâm sự gì. Chờ đến Di Tâm trà lâu, Lục Thất mới biết được Thái tử điện hạ vẫn chưa đến, ngẫm lại cũng đúng, Thái tử điện hạ sao có thể mới sáng sớm đã đến trà các gặp hắn, trước nay đều là hạ quan chờ đợi thượng quan mà thôi.
Lục Thất thở phào nhẹ nhõm, lấy thân phận Đông chủ chỉ bảo người trong trà các, chờ khách nhân dùng điểm tâm xong, cũng đừng tiếp thêm khách nữa.
Không ngờ lại bị Mạnh Thạch ngăn trở, ý tứ là chớ để lộ ra việc Thái tử điện hạ đến đây. Lục Thất hiểu ý, cũng âm thầm phân phó tiểu nhị đi thông báo Thanh Phù, bảo Thanh Phù đừng tới trà các, hắn không muốn sự tình trở nên phức tạp.