Vừa nghe tiếng gọi, Lục Thất cất bước đi vào lầu, thấy Ngọc Trúc đứng trước giường, mặc trên người bộ áo ngủ bằng lụa trắng, tóc dài rủ xuống áo choàng, có chút kiều nhan ửng hồng, có vẻ xinh đẹp xuân thụy của hoa hải đường, khiến hắn không kìm nổi nhìn thêm một chút.
Đôi mắt Ngọc Trúc trong veo, rất tự nhiên cười dịu dàng nói:
- Vừa rồi ta hơi nóng, xin công tử đừng để trong lòng.
Lục Thất gật đầu nói:
- Tại hạ cũng không tức giận đâu.
Ngọc Trúc cười dịu dàng nói:
- Công tử nhờ ta hỏi thăm người, cô ấy đã lạc vào đây rồi.
Lục Thất tinh thần chấn động, vội la lên:
- Bây giờ nàng ra sao rồi?
Ngọc Trúc cười nói:
- Bây giờ nàng tên là Tiểu Nhạn, đang ở cửu phòng Đông lâu tiếp khách.
Lục Thất chấn động trong lòng, thất thanh hỏi:
- Cái gì? Nàng tiếp khách?
Ngọc Trúc không vui nói:
- Đến nơi này, không tiếp khách thì có thể làm sao?
Bà lão ở bên cũng thở dài:
- Công tử gia, đừng oán người trong lòng của cậu, đừng nói mấy chục loại cực hình kia, chỉ cần ngày đêm cột vào ghế xuân, tùy ý hành hạ, còn chưa chịu được, tuyệt thực đổ cho ngươi gạo, muốn tự sát miệng lại căng cứng, nhắm mắt lại thì sẽ đánh ngươi, quan trọng nhất nếu đã chết, thì sẽ thiêu thành tro bụi rải trong hầm phân, kiếp sau vẫn sẽ đầu thai làm kỹ nữ. Không có cô gái nào cam tâm chết ở nơi này như thế.
Lục Thất đau xót, cụp mắt, nghiến răng nói:
- Ta không trách nàng, là ta tới chậm thôi.
- Công tử còn muốn gặp nàng không?
Ngọc Trúc lạnh lùng hỏi.
Lục Thất ngẩng đầu nghiêm mặt nói:
- Muốn gặp, làm thế nào mới có thể gặp nàng?
- Trả bạc chứ sao.
Bà lão chen miệng vào.
Lục Thất chỉ mang theo có hai mươi lượng, hắn phỏng chừng không đủ, vội vàng gật đầu nói:
- Ta đây trở về lấy.
- Đây có năm mươi lượng, công tử lấy tạm dùng trước đã?
Ngọc Trúc lạnh giọng nói tiếp, nói xong lấy từ dưới gối một thỏi bạc quý đưa tới trước mặt hắn.
Lục Thất vội đẩy trả lại, nói:
- Sao có thể dùng bạc của tỷ?
Ngọc Trúc trầm mặt nói:
- Tiền này không sạch sẽ, nhưng cũng không phải cho không công tử, phải trả lại đó.
Lục Thất vừa nghe nào dám nói thêm nữa, vội đi theo lối hành lang:
- Đa tạ tỷ tỷ, ta nhất định trả.
Ngọc Trúc lạnh nhạt nói:
- Đi gặp nàng, biết nên làm gì rồi chứ?
Lục Thất giật mình nói:
- Có ý kiến gì sao?
Ngọc Trúc nói:
- Người trong lòng này của công tử là người mới, tính tình rất nóng nảy, trước sau bị người phụ trách trông chừng, công tử đi ngàn vạn lần phải giả bộ không biết nàng, nếu bị người khác phát hiện hai người quen nhau, công tử có đưa ra vài cái giá cũng không chuộc nổi nàng.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Ngọc Trúc đến trước bàn trang điểm lấy ra một cái bình, tới trước mặt hắn mở ra, một mùi rượu nhè nhẹ tỏa ra. Nàng nghiêng một chút đổ lên áo hắn nói:
- Cầm lấy uống một chút.
Lục Thất nhận lấy cái bình uống một ngụm lớn, sau đó lau miệng.
Ngọc Trúc dặn dò:
- Lát nữa bà bà dẫn công tử đi, công tử phải hung dữ một chút, nhưng ngàn vạn lần đừng gây chuyện, vào cửa nhìn thấy nàng phải lớn tiếng quát nạt, trong phòng kia có lỗ nhìn và ống nghe giám sát, nói chuyện với nàng phải ghé sát lỗ tai nói thật nhỏ, nếu nàng nhìn thấy công tử tỏ ra không quen biết, tốt nhất công tử hãy chủ động cùng nàng hoan ái, như vậy nàng sẽ cho rằng công tử không chê, bằng không nàng chịu kích thích như vậy, hoặc nổi điên hoặc tự sát, tự công tử suy nghĩ đi.
Lục Thất trịnh trọng gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Ngọc Trúc nói:
- Ta chỉ có thể giúp công tử đến đây, tự công tử phải cẩn thận.
Lục Thất chắp tay nói:
- Đa tạ tỷ tỷ.
Ngọc Trúc lạnh nhạt khẽ nói:
- Có thể có người đàn ông nghĩ đến việc tìm nàng, là phúc khí của nàng, công tử mau đi đi.
Bà lão kéo hắn ra cửa, dẫn hắn đi về phía đông, dọc đường đi qua bao lầu các, gặp rất nhiều lão gia công tử mặc cẩm y hoa phục, cùng những nữ lang xinh đẹp, Lục Thất tâm tình hỗn độn không còn lòng dạ nào nhìn kỹ, chỉ buồn bực trong lòng mà đi.
Đi được bốn năm trăm thước, bà lão chợt từ tốn nói:
- Sắp đến rồi, công tử phải chú ý chút.
Lục Thất nhìn thoáng qua về phía trước, thầm nghĩ diện tích của Khổng Tước Lâu này thật lớn.
Tâm trạng của hắn lúc này hơi hoảng loạn, không biết Lục Châu bây giờ sẽ là dáng vẻ thế nào hả trời! Bà lão dẫn hắn đi tới một tòa trường lâu hai tầng. Hai tầng cao thấp tổng cộng có hai mươi bốn cửa, có sáu quân nô áo xanh dũng mãnh tuần tra khắp nơi.
Bà lão thấp giọng nói:
- Mỗi tầng có bốn cửa.
Hai người đi đến trước lầu, một quân nô vẻ mặt hớn hở nói:
- Bà Lưu, đây là Đông lâu, bà tới làm gì.
Bà lão vừa trừng mắt vừa mắng:
- Mặt Rỗ chết tiệt, lão nương đưa tài đến cho ngươi đây.
Quân nô liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, Lục Thất đờ đẫn chỉ ra hai hàng hành lang:
- Ở đây à?
Bà lão cười bồi nói:
- Nơi này tất cả đều là mỹ nữ.
Lục Thất nhíu mày, gật đầu nói:
- Tốt, để ta xem xem.
Nói xong đi thẳng đến cửa thứ chín trái gian.
Quân nô cả kinh, tiến lên ngăn cản Lục Thất đẩy cửa ra, từ tốn nói:
- Đại gia, nơi này có khách rồi.
Lục Thất vừa thấy trên cửa quả nhiên treo đèn lồng đỏ, không khỏi tức lên, duỗi tay trái hơi dùng sức khống chế vai phải của tên quân nô, quân nô đau đớn á lên một tiếng.
Quân nô còn lại vừa thấy vậy bèn chen chúc nhào tới trước, bị bà lão hét lớn hù dọa:
- Hắn uống nhiều rồi, đừng gây chuyện đấy.
Đám quân nô tiến lên giơ tay chụp lấy cánh tay trái Lục Thất, lại giống như đẩy cây cột bằng sắt, vẫn không chút sứt mẻ. Lục Thất được bà lão nhắc nhở mới kìm lại lửa giận, cánh tay hơi dùng sức đã quăng sáu tên quân nô ngã lăn trên mặt đất, sau đó tiến lên đập cửa, kêu lên:
- Mở cửa.
- Con mẹ nói, đứa nào ồn ào đấy hả?
Bên trong có tiếng mắng thô tục đáp lại, vừa nói vừa đẩy cửa ra, một tên tráng kiện mập mạp đang ở trần đứng sau cửa, vẻ mặt tràn đầy bực tức.
Lục Thất nghiến răng căm tức nhìn tên mập, tay phải dùng sức cực lớn, choang một tiếng đánh nát bình rượu, mùi rượu tỏa ra bốn phía.
Lục Thất nghiến răng nói:
- Cút, đổi nơi khác, ta muốn nơi này rồi.
Tên mập bị hù cho khẽ run rẩy, mặt biến sắc nói:
- Được được, tiểu nhân đang không thích ả đầu gỗ này, đại gia mời ngài.
Nói xong về phòng ôm quần áo chạy biến ra ngoài.
Lục Thất cất bước đi vào trong nhà, dừng mắt nhìn, chỉ thấy trong phòng không lớn, bài trí bình thường giản dị, một cô gái lõa lồ mệt mỏi ngồi bên giường, mái tóc hỗn loạn che lấp khuôn mặt, ánh mắt đờ đẫn sợ hãi nhìn về phía Lục Thất.
Lục Thất liếc mắt đã nhận ra cô gái tình duyên một đêm Lục Châu, mới mấy tháng không gặp dường như đã trở thành một người khác. Khuôn mặt tiều tụy, thân hình gầy yếu, dung mạo khí chất thanh lịch xưa kia đã không còn lại chút gì.
Lục Châu nhìn rõ người tới, ánh mắt ngơ ngác hơi sáng lên, tiếp đó xấu hổ hoảng sợ cúi đầu, thân mình bắt đầu khẽ run rẩy.
Quân nô theo vào nói:
- Đại gia, một canh giờ ba lượng, đến sáng mai là mười lăm lượng, ngài chọn chưa?
Lục Thất liếc mắt một cái nói:
- Đi lấy rượu cho ta đi.
- Được thôi.
Quân nô vội vàng gật đầu đáp, nói xong lại quát Lục Châu:
- Ả lẳng lơ, còn không qua đây cởi áo cho đại gia.
Lục Châu chần chừ một chút, đứng dậy cúi đầu đi tới, Lục Thất quay đầu trầm giọng nói:
- Mau đi lấy rượu.
Quân nô đã lĩnh giáo sự lợi hại của hắn, không dám nhiều lời, vội ra ngoài đóng cửa lại.
Lục Châu giơ tay cởi áo cho hắn, Lục Thất kìm nén tâm trạng kích động của mình, cố gắng ôn tồn nói:
- Cô tên là gì?
Lục Châu khàn khàn đáp:
- Tiểu Nhạn.
Lục Thất ôn tồn khen:
- Tên rất hay, ta thích.
Vừa nói vừa ngừng lại nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ thấy quân nô kia kêu lên:
- Bà Lưu, làm sao bà lại lôi tên nát rượu này tới đây, hắn mà không phải người có tiền thì bà chịu trách nhiệm đấy.
Bà lão nói:
- Kêu cái gì, vị đại gia này là người có tiền, cho ngươi phát tài ngươi lại không cần, sau này lão nương một người cũng không dẫn tới chỗ ngươi nữa.
Một quân nô khác nói:
- Mặt Rỗ, bà Lưu có ý tốt, ngươi dài dòng cái gì, mau đi lấy rượu.
Bà lão vội hỏi:
- Đừng lấy rượu, hắn làm xong việc ngủ một giấc là được rồi, uống nữa sẽ gây chuyện đấy. Đừng quên hoa hồng của ta, ta đi đây.
Nói xong dường như bỏ đi mất.
Một quân nô nói:
- Lưu Khắc, ngươi đi tường kép nghe lén xem, xem trong phòng đang làm cái gì?
Tên quân nô kia bất mãn nói:
- Tại sao lại là ta.
Lục Thất vừa nghe đến đó, Lục Châu trước mắt đã cất giọng khàn khàn:
- Đại gia, lên giường đi.
Lục Thất trong lòng đau xót, nói:
- Ta mệt, muốn nằm.
Nói xong đến trước giường nằm xuống, Lục Châu cúi đầu cùng lên giường, nằm bên cạnh Lục Thất, lại đưa lưng về phía hắn, không để hắn thấy mặt.
Lục Thất nghĩ đến đêm hôm đó tình ý triền miên, yêu thương trào dâng trong lòng giơ tay ôm lấy eo thon của nàng, thân mình Lục Châu rung động, chợt xoay người lại đây ôm chầm lấy Lục Thất, cái miệng nhỏ nhắn khẽ phát ra thanh âm quyến rũ, từng giọt nước mắt rơi trên ngực Lục Thất.
Một lát sau, tấm ván gỗ trên vách tường phía sau có tiếng người khe khẽ rời đi, Lục Thất lại phát hiện những gian phòng xung quanh, ngoài tiếng người trêu đùa và làm việc đã ngừng, hắn duỗi cánh tay kéo Lục Châu nằm úp lên ngực hắn, hai tay nhẹ nhàng vỗ về lưng ngọc trơn mềm của nàng.
Một giọng nói khàn khàn nho nhỏ, vang lên bên tai Lục Thất:
- Cảm ơn chàng đã chịu tới cứu thiếp.
Trái tim Lục Thất run lên, hạ giọng nói:
- Hồng nhan tin tưởng tặng minh châu, quân tử nhận ân xin báo đáp, ta thích nàng rồi, cuộc đời này mãi mãi không phụ nàng.
Lục Châu thút thít khóc, ôm chặt lấy Lục Thất. Một lát sau Lục Thất hạ giọng nói:
- Châu nhi, đợi trời tối ta sẽ dẫn nàng ra ngoài.
Lục Châu trầm mặc một hồi, lắc đầu cất giọng khàn khàn:
- Công tử, thiếp thân bây giờ là kỹ nữ, quan phủ đã chuẩn bị án rồi, chàng cướp ta ra ngoài sẽ bị truy nã, như vậy sẽ hại chàng, mà cả đời ta cũng không lạc tịch được, chỉ có thể mang danh phận gái lầu xanh mà chết, như vậy và ở trong này, không khác nhau là bao đâu.