Buổi tối, Lục Thất ngồi xếp bằng trên giường trong phòng suy tư về chuyện phát sinh hồi chiều. Ở sòng bạc, hắn dựa vào khả năng đặc biệt nhìn thấu con súc sắc của nhà cái thắng hai lần liền, lần thứ ba con súc sắc là Tiểu, nhưng khi đại hán áo đen ném bạc vào ô Đại, con súc sắc bên trong hộp báu lập tức chuyển động. Hắn biết nếu lại thắng nữa tất sẽ sinh tai họa, có chừng mực nói mình đau đầu rồi rời khỏi sòng bạc.
Nhưng cứu Điền Ngọc dưới vó ngựa cũng là chuyện không ngờ. Sau khi hắn phát giác, luồng chân khí Tử Hỏa liên tục tuần hoàn trong cơ thể bắt đầu chuyển động, giúp hắn cứu Điền Ngọc trong chớp mắt. Trong lòng hắn âm thầm sáng tỏ Trúc thư tâm pháp, sau khi biến hóa trong cơ thể để xác minh, mới biết tu vi của mình đã tiến một bước dài. Hắn thử thể ngộ sự ảo diệu của luồng chân khí Tử Hỏa luân chuyển, chợt thấy mình rõ ràng đã bắt đầu có chút huyền di.
Hắn sửng sốt, vội vui mừng tiếp tục nghĩ về luồng chân khí Tử Hỏa tuần hoàn, thân thể thật sự bắt đầu bay về phía trước. Hắn ngạc nhiên lại nghĩ về luồng chân khí Tử Hỏa tuần hoàn lần nữa. Thân thể lại theo ý niệm ấy mà bay trở về chỗ cũ. Đến lúc này hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng vui sướng như điên, rốt cuộc hắn cũng tìm ra giá trị thực sự của Trúc thư công pháp rồi.
Sau khi niềm vui bất ngờ trong hắn dần lắng xuống, lại tiếp tục thể ngộ khả năng không ngờ này. Kết quả hắn đã phát hiện ra chỗ thiếu hụt của dị năng bay trên không, dị năng bay trên không này chỉ có lúc thân thể bất động mới có thể bay lên được. Một khi cơ thể vận dụng sức mạnh quá lớn, chân khí Tử Hỏa ngay lập tức không vận hành theo ý niệm. Nói cách khác nếu hắn muốn dùng dị năng bay trên không, sẽ đánh mất hơn phân nửa sức mạnh vũ lực khi đấu với kẻ địch. Vũ kỹ và dị năng bay, không ngờ lại không thể sử dụng đồng thời phối hợp với nhau.
Mặc dù có thiếu sót lớn như vậy, Lục Thất vẫn rất hưng phấn và vui mừng. Hắn chỉ cần yên tĩnh thả lỏng thân thể, là có thể tùy ý lặng im không tiếng động bay trên không, việc này đối với kẻ không có khinh thân công phu như hắn đúng là vô cùng quan trọng, sau này nếu có nhìn trộm nghe lén chuyện gì, dị năng này chẳng khác nào cho hắn một đôi cánh không một tiếng động.
Hắn vui mừng mà trở về trạng thái tâm lí bình thường, đứng dậy xuống giường, vận động gân cốt và mười đầu ngón tay, ngồi xuống thành trung bình tấn, trừng mắt nhìn về phía trước, hít sâu một hơi, vận chuyển nội khí trào ra từ đan điền đến toàn thân. Đây là luyện pháp khí công của ngoại gia La Hán. Chú ý là một lần nội luyện phải vận chuyển chân khí đi toàn thân.
Sau khi hắn lưu chuyển dòng khí toàn thân được mười hai vòng thì thu hồi công lực, kinh ngạc mừng rỡ phát hiện nội khí của mình có thể thấu được mười hai trọng lâu, nói cách khác khí công La Hán của mình đã đạt mười thành hỏa hậu, điều này cũng có nghĩa ngoại công mình đã từng bước tiến dần đến Lư Hỏa Thuần Thanh, năng lực hộ thể tăng vọt gấp mấy lần so với trước kia.
Hắn hưng phấn luyện mấy chiêu thức trong phòng, tiếng luyện tập phục hổ quyền pháp vang lên vô cùng uy mãnh.
Từ bảy chiêu Mãnh hổ hạ cương, Hổ dược sơn giản, Hổ hống kinh hồn, Ác hổ vồ mồi, Hổ vĩ tiên, Song hổ bác long, Hổ gầm cát vàng luyện đi luyện lại mười lần, cuối cùng, trở về giường ngồi điều hòa theo Trúc thư công pháp tới khi trời sáng.
Sau khi đến tiêu cục bắt đầu làm việc, khó khăn lắm hắn mới nhịn được đến chiều, thay ra bộ đồng phục của tiêu cục, sau khi cáo biệt liền vội vã một mình đến Khổng Tước Lâu. Vừa ra, Điền Ngọc lại quấn lấy hắn, muốn tới sòng bạc, bị lời nói nhẹ nhàng của hắn từ chối luôn.
Đi vào Khổng Tước Lâu bằng cửa bên, lần này bà mập đã chờ hắn từ lâu. Hắn vội hỏi:
- Vị bà bà này, tại hạ họ Lục, là Ngọc Trúc cô nương hẹn ta tới.
Bà mập ngẩn ra, sau đó ngạc nhiên đánh giá hắn một lát, thần thái ôn hòa gật đầu đồng ý, dẫn hắn đi qua mấy lầu các tới trước lầu Ngọc Trúc ở.
Tới trước lầu, bà lão lại kéo hắn trở về hành lang. Lục Thất khó hiểu hỏi:
- Bà bà, sao vậy?
Bà lão từ tốn nói:
- Công tử đợi một lát. Trên cửa treo đèn đỏ, Ngọc Trúc cô nương đang tiếp khách.
Lục Thất nghe xong sửng sốt, buồn bã liếc nhìn lâu các trước mắt. Bà lão nhìn hắn cười nói:
- Ngọc Trúc đã rất lâu rồi không tiếp khách.
Lục Thất khó hiểu nói:
- Nghe nói nàng đã tự chuộc thân cho mình, sao còn ở lại đây?
Bà lão khẽ thở dài:
- Nàng mệnh khổ, chuộc thân rồi người ta lại không cần nàng nữa. Nàng không chốn dung thân, chỉ có thể ở lại đây. Giống như nàng thế này, ở đây mỗi tháng phải nộp hơn ba trăm lượng bạc, cho nên chỉ có thể tiếp tục tiếp khách mà thôi.
Lục Thất không hiểu, cau mày nói:
- Thà rằng ở khách điếm còn tốt hơn.
Bà lão lắc đầu cười nói:
- Nàng là gái lầu xanh, quan phủ đã chuẩn bị sẵn án xử rồi, nếu không lạc tịch mà một mình ở bên ngoài, bị bắt lại sẽ sung của công, bị quan trên bán đi.
Lục Thất ngẩn ra, khó hiểu hỏi:
- Lạc tịch rất khó ư?
Bà lão cười nói:
- Không khó, nhưng nàng trước sau không tìm thấy nơi thích hợp, nếu nàng và công tử hợp lòng nhau, công tử có thể cầm văn tự bán mình của nàng, tới quan phủ lạc tịch cho nàng theo công tử.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta đây cũng có thể giúp nàng.
Bà lão buồn cười đáp:
- Cậu giúp nàng? Nàng phải làm tỳ thiếp cho cậu, mới có thể lạc tịch. Khi đó người và tài vật của nàng toàn bộ đều thuộc về cậu hết.
Lục Thất ngẩn ra, hơi lúng túng nói:
- Ta chỉ muốn giúp nàng thôi, tuyệt không có ý tham lam tài vật của nàng.
Bà lão nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
- Nàng cứ thế này cũng không phải cách. Mấy năm nay tiếp khách càng ngày càng ít, hàng tháng miệng ăn núi lở, sớm muộn gì cũng liên lụy đến tiền dưỡng lão.
Lục Thất im lặng không nói gì, bà lão lại lên tiếng:
- Xong việc rồi.
Lục Thất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gã đại hán mặc cẩm y ra khỏi cửa lầu, nghênh ngang đi khuất.
Hai người đến trước lầu, bà lão tiến lên gõ cửa nói:
- Ngọc Trúc, Lục công tử cô hẹn đã đến rồi.
Người bên trong yêu kiều đáp:
- Vào đi.
Bà lão đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng lộn xộn, thật giống như bị cướp, còn Ngọc Trúc tóc tai bù xù ngoảnh đầu ra ngoài, toàn thân lõa lồ nằm sấp trên giường gấm.
Lục Thất giật mình bước một bước dài vọt tới trước giường, vội la lên:
- Tỷ không sao chứ, có phải hai gã vừa rồi ức hiếp tỷ không.
Ngọc Trúc cắn răng nói:
- Không ai ức hiếp cả, công tử lấy ghế ngồi đợi ta.
Lục Thất ngạc nhiên ngơ ngẩn nhìn kỹ, vẫn bất động không hiểu gì.
Bà lão tới đây lắc đầu thở dài, Ngọc Trúc lại cắn răng nói:
- Bà bà, bà tới thật đúng lúc. Ở đây có thuốc, bà nhổ cây kim trên người ta xuống đi.
Bà lão đáp lời, cầm một hộp giấy nhỏ trên giường, mở ra để sang bên rồi nói:
- Công tử nhường một chút.
Lục Thất im lặng lui về sau ba bước, ánh mắt nhìn về phía thân hình của Ngọc Trúc, thấy làn da tuyết trắng, eo nhỏ ngực to, cực kỳ mê người.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn trở nên kinh ngạc, thấy Ngọc Trúc ngồi dậy, quay lưng ngọc ra ngoài, không ngờ mông của nàng cắm hơn mười cây tiêu hồng trù, hắn theo bản năng thất thanh nói:
- Sao tỷ lại trúng nhiều châm tiêu như vậy?
Ngọc Trúc tức giận quay đầu nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói:
- Đi ra ngoài.
Lục Thất sửng sốt, lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng không vui đi ra ngoài. Ở ngoài cửa, hắn âm thầm tăng cường nhĩ lực, lén nghe trộm được bà lão nói:
- Cô dữ dội như thế, sẽ dọa cậu ta chạy mất đấy.
Ngọc Trúc khẽ thở dài:
- Cậu ta mới hai mươi ba hai mươi bốn, ta có thể nhờ vả gì ở cậu ta chứ?
Bà lão nói:
- Vậy cô hẹn cậu ta tới làm gì?
Ngọc Trúc đáp:
- Cậu ta có một người trong lòng bị bán vào lầu này, cậu ta đến hỏi thăm tin tức thôi.
Bà lão nói:
- Cô rất ít khi tiếp loại khách ác độc thế này, sao lại mặc cho bọn chúng làm bia ngắm, rất nguy hiểm đấy.
Ngọc Trúc đáp:
- Gần đây ta cần bạc, chỉ có thể cố chịu một chút thôi.
Bà lão nói:
- Mười bảy cây, cô điên rồi.
Ngọc Trúc nói:
- Một cây mười lượng, bọn họ ném xuống ba trăm lượng, ta không thiệt chút nào.
Bà lão cả giận nói:
- Cô đừng cho là ta không biết. Lễ bộ Thị lang Lý Tử Thành phạm tội thông đồng với địch, thân bị Đường hoàng bệ hạ cưu sát, nam nhân làm quan trong nhà cũng bị cưu sát, không quan thì sung quân, nữ nhân bị quan bán, có phải cô muốn làm gì đó không?
Ngọc Trúc thở dài:
- Trước khi chết huynh ấy gửi thư cho ta, xin ta cứu mẹ và con gái của huynh ấy.
Bà lão xì một tiếng khinh miệt, mắng:
- Tên quỷ phụ tình còn có mặt mũi cầu xin cô, là trời phạt Lý gia bọn họ, là báo ứng.
Ngọc Trúc thở dài:
- Ta quen biết huynh ấy đã lâu, tâm nguyện này bất kể ra sao, cũng sẽ thay huynh ấy thực hiện bằng được.
Bà lão tức giận nói:
- Cô thành toàn cho kẻ phụ tình đó, nhưng ai sẽ thương lấy cô, tranh thủ lúc cô chưa phải hàng nát, cầm ít bạc, tìm một nhà khá giả rời khỏi đây đi, đừng chết ở nơi dưới mười tám tầng địa ngục, ba kiếp luân hồi đều làm kỹ nữ này nữa.
Trầm mặc một hồi, lại nghe Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói:
- Bà bà, bà xem người nọ vừa mới tới có thể tin được không?
Bà lão nói:
- Có, cô động tâm rồi?
Ngọc Trúc nói:
- Chúng ta là kỹ nữ tịch, không thể đi mua, ta muốn nhờ một người giúp ta đi cứu người.
Bà lão nói:
- Vậy cũng không được, bạc trắng óng ánh ai thấy mà không cần, cô vẫn nên bỏ ý định này đi.
Ngọc Trúc khẽ thở dài, bà lão nói tiếp:
- Công tử kia vừa rồi có nói, muốn giúp cô lạc tịch rời khỏi nơi này, nhìn dáng vẻ rất trung hậu, cô đánh cược một chút thử xem.
Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Cậu ta từ nơi khác tới đây chưa được vài ngày, nếu chẳng may có ý bất lương…
Bà lão nói:
- Được rồi, cô bảo cậu ta vào đi.
Ngọc Trúc gọi:
- Lục công tử, vào đi.
Lục Thất nghe bọn họ nói tâm trạng phập phồng, cái nhìn về Ngọc Trúc thay đổi rất nhiều, thường nghe người ta nói gái lầu xanh vô tình vô nghĩa, có tiền thì thân không tiền thành người lạ. Bây giờ Ngọc Trúc này tình nguyện bán nhan sắc lấy bạc, còn muốn cứu người thân của tình nhân cũ, điều này khiến hắn sinh lòng ngưỡng mộ