Lục Thất ngẩn ra nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Thật đúng là lòng muông dạ thú mà, Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại nếu như cần có người bảo vệ, hoàn toàn có thể quang minh chính đại chiêu mộ ba trăm binh sĩ, sao phải dùng đến binh lính y giấu diếm kia.
Lục Thất ôn tồn nói:
- La trưởng sử muốn ám hại Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại ư? Không thể nào, làm như vậy thì có gì tốt?
Tiểu Phức im lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu, dịu dàng nói:
- Y hẳn là muốn dùng vũ lực để chèn ép Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại, chuyện khác huynh không nên hỏi nữa, chuyện giấu binh kia, ta sẽ nghĩ cách giải quyết.
Lục Thất ôn nhu nói:
- Cô không được làm hại Đông Hà.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Huynh yên tâm, sẽ không liên lụy đến Đông Hà đâu, cũng may là huynh nói sớm, nếu không thì cái người tên Đông Hà sẽ không thoát khỏi được tội khởi binh tạo phản.
Lục Thất gật gật đầu, Tiểu Phức nhìn hắn, ôn nhu nói:
- Huynh nói bí mật với ta, ta hiểu được tâm ý của huynh, sau này, ta sẽ là thể lực chân chính ủng hộ huynh, nhưng chỉ có thể âm thầm ủng hộ, trước mắt ta không thể kết thù với La trưởng sử, năng lực của ta cũng đấu không lại y.
Lục Thất gật gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Ta có một chuyện muốn huynh giúp, chính là chuyện của Hinh Lan, huynh hãy nói là do ta kêu huynh làm được không?
Lục Thất mỉm cười, dịu dàng nói:
- Cũng được, nhưng Hinh Lan và huynh trưởng của ta rất hòa hợp, cô phải thành toàn cho họ.
Tiểu Phức gật đầu, ôn nhu nói:
- Sẽ không thay đổi, ta lại càng muốn Hinh Lan kia là nữ nhân của huynh trưởng huynh.
Lục Thất gật gật đầu, lại hỏi:
- Cô vì sao muốn có lực lượng hộ vệ? Chẳng nhẽ có người hại cô sao?
- Vậy sao huynh phải nắm trong tay binh lính của huyện Thạch Đại?
Tiểu Phức hỏi ngược lại.
Lục Thất á khẩu, cười cười, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Như vậy việc này đã trở nên rất đơn giản rồi, đợi đến nơi, huynh đi theo bảo vệ ta là được.
Lục Thất gật đầu, nhưng trong lòng lại lo lắng, ngại một chuyện. Chần chừ một chút mới ôn tồn nói:
- Phức tiểu thư, ta còn có một chuyện muốn xin cô giúp đỡ, ta có một thị thiếp ở cùng Hinh Lan, có được không đúng với luật pháp cho lắm, có thể cũng để ở chỗ cô một thời gian được không, chờ ta tiêu diệt thổ phỉ quay về lại đến đón về.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức nhìn Lục Thất, mắt cong cong, nàng dịu dàng nói:
- Cũng được, các thị thiếp của huynh ở tú trang ta cũng sẽ che chở họ thay huynh.
Lục Thất giơ tay hành lễ, chân thành nói:
- Đa tạ.
Bên trong xe lại rơi vào trầm mặc, việc lo lắng của Lục Thất đã được giải quyết, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, nghĩ đến ngày mai phải cùng huynh trưởng đi bái kiến huynh trưởng của chị dâu.
Hắn của ngày hôm nay đã nghĩ thông suốt chuyện quan trường, mạng lưới quan hệ tiềm lực của muội muội hắn chắc sẽ không chủ động đến xin, nhưng mối quan hệ đó cũng không phải hắn có thể cự tuyệt. Hắn không muốn dựa vào Tiêu phủ, nhưng lại có rất nhiều người cho rằng hắn chính là thế lực của Tiêu phủ, hắn không thể bởi vì tự tôn mà hô to ta không có quan hệ gì với Tiêu phủ.
Hắn chỉ có thể im lặng chịu đựng uất nghẹn, từng bước đi xuống, giống như lời của Tiêu Bình, quyền lực của hắn lớn rồi thì muội muội sẽ có được địa vị tôn quý. Nếu một ngày hắn thật sự có thể nắm trong tay trọng binh, khi đó Tiêu phủ chỉ sợ sẽ đến nịnh bợ hắn, nhưng giấc mộng thống soái vạn quân này thật sự quá mức xa vời.
- Đứng lại, người ở bên trong xuống xe.
Ngoài xe chợt có người lớn tiếng quát, còn xen lẫn tiếng ngựa hí.
Lục Thất cả kinh nắm lấy quân đao, hắn nhìn Tiểu Phức một cái, người cũng đứng lên ra khỏi xe, vừa nhìn thì ngây người, đứng ở bên ngoài xe hóa ra là hai kỵ tướng. Kỵ tướng trên người mặc áo giáp sáng bóng, uy vũ không phải hạng thường nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn thấy kinh ngạc, trang bị áo giáp của kỵ tướng tuyệt đối là nhất đẳng, hình như là Võ Lâm Vệ quân.
- Hai vị thượng quan, có chuyện gì cần chỉ bảo sao?
Lục Thất không dám kiêu ngạo, ôm quyền thi lễ hỏi.
- Ngươi là ai?
Một kỵ tướng lạnh lùng hỏi.
- Hạ quan là Lữ Soái phủ Ung Vương.
Lục Thất ôn tồn trả lời.
Kỵ tướng ngẩn ra, sau đó lạnh lùng nói:
- Lập tức cách xa khỏi đường lớn ngoài ba mươi thước, Thái tử điện hạ sắp đi qua.
Lục Thất cả kinh, vội cung kính nói:
- Vâng, hạ quan lập tức tránh.
Phu xe sớm đã đứng dậy, Lục Thất vừa nói xong, vội dắt xe ngựa lui vào ruộng nương bên đường, lúc này bất chấp cả việc giẫm lên mạ, đi một mạch khoảng ba mươi thước mới dừng lại nhìn.
Lục Thất đứng im lặng một hồi lâu tò mò nhìn về nơi xa, thấy một gã tướng kỵ tiếp tục đi về phía trước, một tướng kỵ khác thì đi hướng ngược lại, Lục Thất biết kỵ tướng kia là đi dò đường, hắn lần này đến kinh thành từng gặp Hoàng đế, không thể tưởng được còn có thể gặp Thái tử, Tiểu Phức ngồi yên ở trong xe không xuống.
Một lúc sau, Lục Thất thấy một đoàn kỵ binh đi tới, người nào cũng mặc áo giáp sáng bóng, có khoảng sáu trăm người.
Đừng nhìn Lục Thất xuất thân con nhà tướng, thật ra hắn cũng không biết kinh thành bây giờ là kết cấu quân kiểu gì rồi, hắn chỉ biết quân đội của kinh thành khác với quân đội Tiết Độ Sứ. Quân tiết độ sứ chủ yếu chú tâm đến chiến lực, trên kết cấu quan tướng thân quân là chính, mà quân đội kinh thành chú tâm đến chính là ổn định, Chủ soái không có thân quân doanh trực thuộc.
Nhìn thấy ba chiếc kiệu xa hoa mỹ bốn con ngựa kéo được kỵ binh bảo hộ đi đến, chợt một gã tướng kỵ rời khỏi hàng đi về phía ruộng, không ngờ đi thẳng đến chỗ Lục Thất, Lục Thất kinh ngạc, trong lòng cảm thấy kinh hãi hoảng sợ.
- Ngươi là Lữ Soái phủ Ung Vương?
Kỵ tướng kia đi đến trước mười thước rồi ghìm ngựa lại, lớn tiếng hỏi.
Lục thất ngẩn ra, vội thi lễ nói:
- Hạ quan là Lữ Soái phủ Ung Vương.
- Ngươi đến đây, Thái tử điện hạ muốn gặp ngươi.
Kỵ tướng lớn tiếng nói, nói xong thúc ngựa quay về.
Lục Thất nghe xong kinh sợ, cũng không dám không đi, đành phải cất bước nhanh chóng đuổi theo, hắn tới rìa đường thì dừng lại, rất nhiều kỵ tướng xuống ngựa trừng trừng nhìn hắn, có một quan tướng tiến lên, lạnh nhạt nói:
- Giấy chứng nhận chức quan của ngươi.
Lục Thất vội lấy ra quân lệnh của phủ Ung Vương, hai tay dâng lên cung kính nói:
- Giấy chứng nhận chức quan hạ quan không mang, đây là quân lệnh mà hạ quan mang theo.
Quan tướng im lặng nhận lấy quân lệnh, xoay người đi về phía chiếc xe hoa mỹ cung kính đưa vào trong xe, một lúc sau trong xe truyền ra giọng nói của một nam nhân:
- Mời hắn lại đây.
Quan tướng vừa trình quân lệnh cung kính đáp lời, xoay người nói:
- Thái tử điện hạ cho ngươi diện kiến, lại đây đi.
Lục Thất vẫn đang kính cẩn chờ đợi, sau khi nghe vội khom lưng buông quân đao xuống trên mặt đất, sau đó mới thẳng lưng cất bước đi về phía chiếc xe hoa mỹ, còn cách hai thước thì dừng lại, người chùng xuống đầu gối trái quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp cung kính nói:
- Quân thần Lục Thiên Phong khấu kiến Thái tử điện hạ.
- Ngươi tên là Lục Thiên Phong, là Lữ Soái của tân quân phủ Ung Vương?
Thái tử ở trong xe ôn tồn hỏi.
- Đúng là thần, thần là Lữ Soái phủ Ung Vương mới nhậm chức.
Lục Thất cung kính trả lời.
- Nghe nói tân quân phủ Ung Vương đã thuộc về đội quân tiêu diệt thổ phỉ, sao ngươi lại đến đây?
Thái tử ôn hòa hỏi.
- Thần đã quy vào đội quân tiêu diệt thổ phỉ, nhưng phụng mệnh Chủ soái về kinh đợi lệnh, trong lúc đợi mệnh lệnh, nhận được quân lệnh đi hộ vệ của phủ Ung Vương, làm đúng theo quân lệnh, hộ vệ cho một vị gia quyến của quan đến thăm thân.
Lục Thất cung kính trả lời.
- Phụng quân lệnh làm việc sao? Ngươi là Lữ Soái phủ Ung Vương, hẳn là phải tuân theo quân lệnh của Tư Mã phủ Ung Vương chứ, quân lệnh này mang ấn tín của Điền Quân phủ Ung Vương.
Thái tử hoài nghi nói.
Lục Thất ngẩn ra, cung kính nói;
- Hồi bẩm Thái tử điện hạ, thần là quan thuộc về phủ Ung Vương, Tư Mã đại nhân là thượng quan trực tiếp của thần, nếu nói đến quân vụ, thần sẽ chỉ tuân theo quân lệnh của Tư Mã đại nhân. Nhưng mà quân lệnh này là lệnh thần đi hộ vệ cho một quan quyến xuất hành, thần chỉ có thể làm theo lệnh của thượng quan phủ Ung Vương, thần dù sao cũng là hạ quan.
- Ngươi có ý nghĩ như vậy đều có lý do cả, nhưng đây là làm trái với quan quy, nếu muốn ra lệnh cho ngươi làm việc, Điển Quân phủ Ung Vương nên đi tìm Tư Mã phủ Ung Vương xin hạ lệnh, hoặc là người có chức vị cao hơn Tư Mã mới có thể hạ lệnh như vậy, để ngươi đi làm chuyện tư.
Thái tử ôn tồn bác bỏ.
- Vâng, thần đã hiểu.
Lục Thất cung kính đáp.
- Ngươi đảm nhiệm chức Lữ Soái phủ Ung Vương, là do ai tiến cử?
Thái tử ôn hòa hỏi.
Lục Thất chần chừ một chút, cung kính nói:
- Thần được La tam phu nhân của La trưởng sử tiến cử. Vài ngày trước thần ở huyện Thạch Đại, từng giúp La tam phu nhân đánh cướp, thần là Huyện Úy hộ quân của huyện Thạch Đại, từng ở trong quân Hưng Hóa, sau khi chiến đấu thì trở về quê chờ lệnh.
- Ồ, ngươi là quan quân trong quân Hưng Hóa.
Thái tử dịu dàng nói.
- Hồi bẩm Thái tử điện hạ, thần bây giờ không còn thuộc về quân Hưng Hóa, mà đang tạm giữ chức võ quan.
Lục Thất cung kính đáp lại.
Thái tử im lặng một lát sau mới ôn tồn nói:
- Ngươi hộ vệ ai?
- Thần chỉ biết là thân quyến của một vị quan, không biết là vị thượng quan nào.
Lục Thất cung kính trả lời.
- Ồ, ngươi lại không biết ngươi hộ vệ ai?
Thái tử hoài nghi nói.
- Thần chỉ phụng mệnh làm việc, tận chức hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ, còn về bảo vệ ai, thần không muốn hỏi nhiều, đây là thói quen từ hồi còn trong quân của thần.
Lục Thất cung kính trả lời.