Lục Thất kinh ngạc nhìn Tiểu Phức, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức cong cong, nàng dịu dàng nói:
- Cùng một đạo lí, chỉ cần không phải hạng người yếu đuối vô năng, tiểu quan ở kinh thành khát vọng nhất chính là được về địa phương. Cho dù là tới địa phương nghèo khó, cũng có quyền lực cao cao tại thượng, còn về chuyện biên cương nhiều nguy hiểm, đối với quan văn mà nói, đánh mất thành trì cũng không bị trọng tội gì, nếu giữ được thành trì, ngược lại còn lập công lớn.
Lục Thất ồ một tiếng gật đầu, ôn tồn nói:
- Kiến thức của cô khiến cho ta khâm phục.
- Huynh là người vừa mới bước chân vào quan trường, tất nhiên là không hiểu rõ quan trường, chờ qua vài năm nữa, huynh sẽ cực kì lão luyện.
Tiểu Phức ôn nhu nói.
Lục Thất cười không nói, một lúc sau, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Huynh ở kinh thành, chỉ muốn dựa vào việc buôn bán của cửa hàng của Kim Trúc thôi sao?
Lục Thất ngẩn ra, ôn nhu nói:
- Không phải, tiền lời của cửa hàng Kim Trúc ta chỉ lấy có một phần, ta tính bố trí một cửa hàng độc quyền kinh doanh giấy, nếu có khả năng, ta cũng muốn mở một tiệm thuốc.
- Mở tiệm thuốc, nếu như huynh mở tiệm thuốc, có bằng lòng hợp tác với ta không, ta cũng muốn mở một tiệm thuốc ở kinh thành.
Tiểu Phức dịu dàng nói.
- Đương nhiên là có thể, tiệm giấy ta cũng đồng ý hợp tác với cô, tiền vốn của ta không nhiều.
Lục Thất cười dịu dàng nói.
- Một lời đã định, mấy ngày nữa ta sẽ lập khế ước với huynh.
Tiểu Phức mềm mại nói.
Lục Thất gật gật đầu, suy nghĩ một chút, ôn tồn nói:
- Phức tiểu thư, chuyện riêng của cô ta không nói nhiều nữa, nhưng chúng ta cũng coi như là thân quen, ta cảm thấy, cách cô chiêu mộ người luyện võ không thể thực hiện được.
Tiểu Phức ngẩn ra nhìn Lục Thất, ôn nhu hỏi:
- Vì sao?
- Cách làm của cô hẳn là nghĩ chiêu mộ hiền sĩ, muốn dùng thành ý và ích lợi để có được trợ lực, phương pháp thì chính xác, nhưng lại dùng sai người rồi. Người luyện võ bây giờ tâm tính đa số rất thực tế, bọn họ đến là vì trục lợi, cũng sẽ dễ dàng vì lợi ích mà thay đổi. Cho nên sau này cô nuôi quân nghìn ngày, chưa hẳn có thể dùng cho một thời cơ. Muốn đạt được sự ủng hộ của người luyện võ, chính là phải dùng đến ba chữ ân, uy, nghĩa, cô suy nghĩ một chút, cách làm của cô đúng được mấy chữ.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
Tiểu Phức im lặng, một lúc sau, Lục Thất dịu dàng nói:
- Cô căn bản đến một chữ cũng không có, sự chủ động chiêu mộ của cô, nếu chỉ là mời một người, vậy người kia sẽ bị sự thành tâm của cô cảm động, sẽ tự giác tạo thành một loại cảm giác mang ơn. Cô chiêu mộ người người, ai cũng sẽ cho rằng chỉ là có tác dụng, tâm của bọn họ cũng chỉ là vì lợi ích mà đi theo cô.
- Lại nói chữ uy, nếu như cô không thể để cho bọn họ làm quan lâu dài được, bọn họ căn bản sẽ không kính phục cô, cho dù dùng ta để trấn áp bọn họ một thời gian, nếu một thời gian dài không nhìn thấy, uy cũng biến mất. Còn về chữ nghĩa, cô lại càng không có, chỉ có từng cùng nhau trải qua chiến đấu sinh tử, mới có thể từ trong máu tanh có được tình nghĩa chân chính, tình nghĩa chân chính, cũng không phải chỉ uống rượu vài lần, cho nhiều lợi ích hơn mà có thể có được.
Tiểu Phức gật đầu, mắt nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Huynh nói không sai, nhưng ta cần có thế lực ủng hộ, ta cũng cần có được Dực Vệ ở phủ Ung Vương nghe lệnh ta.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Ta đây thực sự không thể giúp cô.
Tiểu Phức cúi đầu, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Thất, ôn nhu nói:
- Vậy huynh nói xem ta nên làm thế nào? Để những người đó trở về sao?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Đề nghị của ta chính là thà ít mà tốt, cô đến gặp những người đó, nói tạm thời không thể giúp bọn họ trở thành Dực Vệ, chỉ có thể chờ cơ hội, chỉ có thể để bọn họ thành hộ vệ. Sau này ở kinh thành hộ vệ cho cô những lúc xuất hành, cùng với bảo vệ hàng hóa, nếu đồng ý ở lại làm hộ vệ, mỗi người một tháng lương là ba mươi lượng bạc, nếu không đồng ý làm hộ vệ, có thể quay về huyện Thạch Đại chờ.
Tiểu Phức nghe xong gật đầu, Lục Thất lại dịu dàng nói:
- Như vậy những người đồng ý ở lại, đa số đều là những người thật tâm đi theo cô.
Tiểu Phức gật gật đầu, suy nghĩ một chút ôn nhu nói:
- Ta nghe lời huynh.
Lục Thất ngẩn ra, trong lòng cũng có chút khác thường, hắn mỉm cười gật gật đầu với Tiểu Phức. Tiểu Phức cũng nhìn hắn, chợt dịu dàng nói:
- Có một gia kỹ tên là Hinh Lan, thật sự đã chết rồi sao?
Lục Thất ngẩn ra, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tiểu Phức, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức bình tĩnh nhìn hắn, hai người nhìn nhau giây lát, Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Trong số những người ta chiêu mộ có cha và huynh trưởng của Hinh Lan.
Lục Thất ồ một tiếng, cười cười ôn tồn nói:
- Chưa chết, nhưng trở thành nữ nhân của huynh trưởng ta, bọn họ ở cùng nhau rất hòa hợp.
Tiểu Phức bình tĩnh nhìn Lục Thất, mềm nhẹ nói:
- Ta vẫn nghĩ là huynh sẽ phủ nhận.
Lục Thất cười cười, ôn nhu nói:
- Ta cảm thấy, cô sẽ không hại ta, bởi vì cô đối với ta không có sự cảnh giác.
Tiểu Phức gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của huynh, Hinh Lan nếu như không chết, ta ít nhất có thể giữ lại được hơn mười người, có chín người là do cha và huynh trưởng của Hinh Lan giúp ta mời được đấy, điều kiện là ta phải cứu nữ nhi của y, chỉ là lúc ta cho người đến chỗ Triệu huyện thừa đòi người, không nghĩ lão cáo già kia lại nói dối Hinh Lan đã ở kinh thành, sau đó không ngờ lại cho huynh đưa người đi, sau này lão cáo già ấy bị giết, có phải là do huynh giết không?
Lục Thất bình tĩnh lắc đầu, dịu dàng nói:
- Ta không biết thuật phân thân, hơn nữa, sao ta phải giết Triệu huyện thừa.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức nhìn hắn một cái, dịu dàng hỏi:
- Sao huynh lại để Hinh Lan giả chết?
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Bởi vì huynh trưởng ta thích Hinh Lan, hơn nữa cũng vừa vặn có thổ phỉ đến cướp, sau khi ta thuyết phục được Hinh Lan, Hinh Lan lại nói cho ta biết, Triệu huyện thừa truyền lệnh cho nàng phải giết ta.
Tiểu Phức gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Sự tồn tại của huynh ở huyện Thạch Đại, tất nhiên là ảnh hưởng đến việc thống trị địa phương của lão ta, nhưng nguyên nhân thực sự khiến lão ta muốn giết huynh, huynh có thể không biết.
- Nguyên nhân thực sự?
Lục Thất kỳ quái nhìn Tiểu Phức nói.
- Nguyên do thực sự chính là Tiêu phủ. Huynh ở huyện Thạch Đại thực sự có quyền thế, nhưng cho dù có quyền thế hơn nữa, Triệu huyện thừa vẫn có thể áp chế huynh. Bởi vì sau lưng lão ta chính là Công bộ Thị lang, sâu hơn nữa còn có Chu thị thế gia. Nhưng muội muội của huynh là tỳ nữ hồi môn của Tiêu Tứ, cho nên, lão ta cố kỵ tiềm lực quan thế của huynh, sợ huynh sau này được Tiêu gia và Vinh gia ủng hộ.
Tiểu Phức ôn nhu giải thích.
Lục Thất nghe xong sợ hãi, một hồi lâu sau mới ôn nhu nói:
- Lão ta cũng nghĩ quá xa rồi.
- Nếu như không nghĩ xa, lão ta sao có thể có thực quyền thống trị huyện Thạch Đại hơn ba mươi năm, huyện Thạch Đại có Tiêu phủ ở đó, nhưng lão ta vẫn có thể một tay che trời. Sự tồn tại của huynh ở huyện Thạch Đại, nếu như không can dự vào chuyện của huyện, thì lão ta có thể sẽ tha cho huynh, dù sao lão ta cũng không nghĩ bọn trộm cướp lại hung hăng ngang ngược như vậy. Nhưng là huynh lại tỏ ra quá mạnh mẽ, cứng rắn ủng hộ Vương chủ bộ, dưới tình hình như vậy, một ngày huynh rời khỏi huyện Thạch Đại, cũng thành một thế lực ủng hộ Vương chủ bộ.
Tiểu Phức dịu dàng nói.
Lục Thất gật gật đầu, sự thật cũng đúng như những điều lão ta nghĩ, lại nghe thấy Tiểu Phức ôn nhu nói:
- Ta nhắc nhở huynh một câu, Vương chủ bộ là người tuyệt đối không thể tin tưởng, y là một loại người hám lợi, một khi có thế lực tốt hơn lôi kéo, y sẽ bỏ quên huynh.
Lục Thất cười cười, ôn tồn nói:
- Ta không ủng hộ y, thì có thể ủng hộ ai đây.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Lục gia của huynh, quả thực là thiếu người có thể sử dụng, huynh trưởng của huynh sau này cũng chỉ có thể ở lại kinh thành làm quan viên.
Lục Thất ngẩn ra, cười nói:
- Cô nói huynh trưởng của ta có thể làm quan?
- Đương nhiên có thể, huynh đã là Doanh tướng thống quân, sau này nếu rời khỏi kinh thành làm tướng quân trấn thành, vậy huynh trưởng của huynh sẽ thành con tin.
Tiểu Phức dịu dàng nói ra sự thật.
Lục Thất ngẩn ra, sau đó gật đầu, hắn suy nghĩ một chút, mới ôn tồn hỏi:
- Cô có biết Đông Hà không?
- Đông Hà, huynh biết Đông Hà của huyện Thạch Đại?
Tiểu Phức kinh ngạc nói.
- Cô cũng biết?
Lục Thất hỏi ngược lại.
- Ta không quen, nhưng mà nghe nói qua, Đông Hà là do lão cáo già kia cất nhắc lên làm huyện tào, nguyên nhân đưa lên là do cháu trai của Đông Hà là quan tướng trong quân Khang Hóa.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.
Lục Thất gật đầu, dịu dàng nói:
- Đông Hà có thể là Huyện thừa của huyện Thạch Đại rồi.
Tiểu Phức kinh ngạc nhìn Lục Thất, ôn nhu nói:
- Ta đã coi thường huynh rồi, huynh cũng là một người mưu tính sâu xa.
Lục Thất cười khổ, sau đó nói nguyên nhân thực sự, thậm chí là chuyện La trưởng sử lén lút tàng binh cũng không giấu giếm, hắn nói ra chuyện bí mật cũng không phải do lỗ mãng, mà là đem Tiểu Phức trở thành người trong quan trường ủng hộ. Trong lòng hắn căn bản cũng không tín nhiệm La trưởng sử, bởi vì La trưởng sử hoàn toàn chỉ lợi dụng hắn, mà thế lực của Tiểu Phức là Tiêu phủ của huyện Thạch Đại, sau này có thể có được sự ủng hộ chính thức của một thế lực, tám phần là Tiêu gia ở huyện Thạch Đại.
Tiểu Phức nghe xong chuyện bí mật, đôi mắt xinh đẹp kinh hãi nhìn Lục Thất, vội la lên:
- Huynh nói là, La trưởng sử muốn giấu ba trăm tinh binh ở huyện Thạch Đại?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng vậy, y nói là để bảo vệ Tiêu phủ.
- Bảo vệ? Y, y chính là đang ám hại Tiêu phủ ở Trì Châu.
Tiểu Phức khiếp sợ đáp lại.