“Cậu có yêu cầu gì với đàn ông vậy?” Du Dĩnh hỏi tôi.
“Tớ hy vọng người đàn ông của tớ là nhất phẩm.” Tôi nói. “Tớ muốn anh ấy là cấp A.”
“Người đàn ông của tớ cũng là cấp A.” Từ Ngọc nằm dài trên bãi cát nói một cách hạnh phúc.
“Cậu chấm điểm cho Đại Hải bao nhiêu?” Tôi hỏi Du Dĩnh.
“A-.”
“Sao lại là A-?” Tôi hỏi lại.
“Nếu có điểm A- thì tớ sẽ chấm Vũ Vô Quá A cộng.” Từ Ngọc nói.
“Anh ấy vẫn chưa cầu hôn tớ, nên tớ chỉ có thể cho A- thôi.” Du Dĩnh nằm sấp trên bãi cát nói.
“Nếu Văn Lâm chưa kết hôn, tớ sẽ chấm cho anh ấy điểm A++.”Tôi cũng nằm xuống nói.
“Trên thế gian này liệu có người đàn ông cấp A không nhỉ?” Du Dĩnh nói.
“Bởi có đàn bà yêu họ nên họ đều trở thành cấp A hết, trong mắt người tình ai cũng sẽ trở thành cấp A hết cả mà!” Tôi nói.
“Sao Đại Hải lại là cấp A?” Từ Ngọc hỏi Du Dĩnh.
“Một ngày bảy năm trước, tớ đã thấy anh ấy trên tòa án rồi yêu anh ấy. Lúc trên tòa án, anh ấy ngời sáng, lúc đó anh ấy cũng chỉ là một luật sư mới vào nghề, nhưng tớ đã cho anh ấy cấp A.” Du Dĩnh nói.
“Người đàn ông cấp A kết hợp với người đàn bà cấp A, tuyệt hảo.” Từ Ngọc nói.
“Đúng, tớ không thích cấp B. Dù có phải ở một mình, tớ cũng không chấp nhận người đàn ông cấp B.” Tôi nói.
“Cậu có biết phải trả giá nhiều để có được cấp A không?” Du Dĩnh hỏi tôi.
“Thì cũng làm gì có cái gì tự nhiên mà có chứ.” Tôi nói. “Muốn có được người đàn ông cấp A, thì biểu hiện của bản thân chí ít cũng phải cấp B trở lên chứ nhỉ?”
“Đúng thế.” Từ Ngọc nói. “Không mặc áo ngực, lâu dần ngực sẽ bị xệ xuống. Cũng như thế, không nỗ lực yêu một người đàn ông nào đó, chắc hẳn bạn sẽ mất anh ấy, và đừng bao giờ mong chờ có kỳ tích xảy ra.”
“Không. Có nhiều phụ nữ hình như chẳng cần phải làm gì cũng vẫn đạt được. Cô ta chẳng phải làm gì, thậm chí không cần phải rất yêu một người đàn ông, thế nhưng anh ta vẫn cứ coi cô ta như báu vật.” Du Dĩnh nói. “Có một số thì chẳng cần phải cố gắng làm gì mà vẫn được mọi sự như ý.”
“Thế nên mới nói, khi cố gắng mà đạt được thành quả mới cảm thấy hạnh phúc mà.” Tôi nói.
“Cậu không muốn kết hôn à?” Du Dĩnh hỏi tôi.
“Cậu nghĩ phải thế nào bây giờ?”
“Chẳng lẽ cậu muốn không danh không phận ở bên cạnh anh ấy suốt đời sao?”
“Đó cũng là một kiểu cống hiến.” Tôi nói.
Du Dĩnh chạm cốc với tôi. “Cạn vì sự cống hiến vĩ đại của cậu!”
Chúng tôi đổ cát vào ba chai rỗng rồi lại đào một hố thật sâu bỏ chúng vào đó, rồi lấp cát lên.
“Đợi khi cậu 40 tuổi, chúng ta sẽ lại đào ba cái chai này lên.” Từ Ngọc nói.
“Lúc đó có khi cậu lại đem theo hai nhóc đến ấy chứ. Bầu ngực của cậu vì sinh con nên càng vĩ đại!”
Tôi đùa Từ Ngọc.
“Cậu tiếp tục cống hiến cho Văn Lâm!” Từ Ngọc cũng nói lại.
“Đấy là rủa tớ hay chúc phúc đấy?” Tôi hỏi cô ấy.
“40 tuổi, đáng sợ quá!” Du Dĩnh ôm mặt nói.
“Dù cậu có sợ đến mức nào thì ngày ấy sớm muộn cũng sẽ đến.” Tôi nói.
“Dù thế nào tớ cũng phải tóm cổ một anh chàng nào đó để cùng tớ qua tuổi 40.” Du Dĩnh nói.
9 giờ sáng ngày mồng ba tháng Mười một, có người gõ cửa. Tôi ra mở cửa, hóa ra là chị Quách. Chị bê một chiếc bánh ga tô hình bông hồng đứng trước cửa nói. “Chúc mừng sinh nhật!”
“Là ai tặng vậy ạ?” Tôi ngạc nhiên.
“Ông Đường.” Chị Quách nói.
Hóa ra là Văn Lâm, tôi đã đoán ra trước rồi mà.
“Anh ấy đặt từ lúc nào vậy ạ?” Tôi đưa tay đón chiếc bánh.
“Một tuần trước.”
“Cái này tôi làm riêng tặng cô.” Chị Quách đưa cho tôi một chiếc hộp hình chữ nhật.
“Đây là cái gì ạ?”
Tôi mở nắp hộp ra, hóa ra là bánh su kem. Tôi cắn một miếng.
“Cám ơn chị, ngon lắm.”
“Bạn trai cô thương cô thật đấy, hai người bao giờ thì kết hôn?”
“Em không lấy anh ấy đâu!” Tôi cố làm ra vẻ không muốn kết hôn gì cả.
“Còn chị thế nào? Có tin tức tốt lành gì chưa?” Tôi hỏi chị Quách.
“Vẫn chưa có gì cả! Với tuổi tôi bây giờ có bạn trai đương nhiên sẽ khó hơn so với các cô rồi. Nhưng vài ngày nữa bạn bè rủ tôi đi vũ hội, có lẽ sẽ có những cuộc gặp gỡ bất ngờ nào đó.”
“Thế thì chúc chị may mắn!”
“Tôi cũng chúc cô tối nay thật vui vẻ.”
Sau khi chị Quách đi rồi, Văn Lâm gọi điện đến.
“Bánh sinh nhật đẹp lắm!” Tôi nói. “Có phải có bánh rồi thì không có hoa nữa phải không?”
“Em muốn hoa hả?”
“Em muốn anh bê một bông hoa đến với em.”
“Làm gì có bông hoa nào to đến nỗi thế chứ? Cùng lắm anh chỉ có thể bê một cái cây.”
Đêm đó, tôi chờ cái cây của tôi xuất hiện.
Tôi thay bộ quần áo thật đẹp rồi đợi Văn Lâm, anh nói sau khi tan làm sẽ gọi điện thoại cho tôi, sau đó cả hai sẽ cùng đi ăn.
8 giờ 10 phút, vẫn không thấy điện thoại của Văn Lâm đâu, anh ấy muốn làm gì trong ngày sinh nhật của tôi vậy nhỉ?
9 giờ 45 phút, cuối cùng điện thoại cũng kêu.
“A lô...” Tôi nghe điện thoại, trong lòng đã chuẩn bị đến tình huống tồi tệ nhất, nếu không phải xảy ra vấn đề gì đó, anh ấy đã không đến tận giờ mới gọi điện thoại đến.
“Anh đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Anh đang trong bệnh viện.”
“Tại sao lại ở trong bệnh viện?” Tôi kinh ngạc.
“Bố cô ấy nhập viện, bệnh cũ tái phát.”
“Ồ...” Tôi không tin lắm.
“Trùng hợp vậy sao?” Tôi mỉa mai.
Tôi hy vọng anh ấy sẽ cho tôi một đáp án hoàn hảo. Nhưng không có.
“Lát nữa anh sẽ gọi lại cho em.” Anh ấy nói.
“Không cần đâu.” Tôi vứt ống nghe xuống.
Tại sao mọi chuyện không thể để đến hôm sau chứ? Sao lúc nào anh cũng khiến tôi tổn thương vào ngày như hôm nay?
Tôi cứ ngỡ mình sẽ khóc thống thiết một trận, nhưng tôi lại không muốn khóc, tôi muốn báo thù, báo thù cái cách anh đối xử với tôi.
Chẳng phải có một người đàn ông trùng ngày sinh tháng đẻ với tôi sao? Hơn nữa anh ta còn thích tôi kìa! Tôi tìm số máy nhắn tin của Trần Định Lương. Nếu hiện tại anh ta đang đón sinh nhật cùng với bạn bè hay một cô gái nào đó, tôi cũng có thể nói câu chúc mừng sinh nhật rồi cúp máy. Nhưng... 10 giờ tối lại gọi điện chúc mừng sinh nhật bằng máy bàn, chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ. Thì cứ kệ để anh ta nghi ngờ đi, giờ tôi chẳng cần biết gì cả, chỉ muốn báo thù.
Trần Định Lương không trả lời điện thoại. Đúng là trong những lúc phụ nữ cần đàn ông nhất thì họ lại mất tích.
12 giờ đêm, điện thoại lại đổ chuông, không hiểu là của Trần Định Lương hay Văn Lâm. Anh ấy nói muộn một chút sẽ gọi lại cho tôi mà, nhưng lúc này tôi không muốn nghe thấy giọng của anh, dù sao sinh nhật của tôi cũng đã qua mất rồi. Thế là ngày sinh nhật lần thứ 30 của tôi đã trôi qua như vậy. Một người đàn bà 30 tuổi như tôi trong căn hộ mà Văn Lâm mua cho ấy, chẳng qua chỉ là một chú chim bằng tơ vàng, mà tôi lại không muốn tỉnh ngộ chút nào cả.
Điện thoại lại đổ chuông tiếp. Tôi đứng trước cửa sổ, trên phố không hề có bóng dáng của người đàn ông tôi mong mỏi xuất hiện.
Cuối cùng tiếng chuông điện thoại cũng dừng, trong tiếng kêu cuối cùng ấy, hình như có chút gì đó rất thê lương thì phải. Đó chắc hẳn không phải điện thoại của Trần Định Lương gọi đến, mà của Văn Lâm. Nếu anh ấy đến đây trước khi trời sáng thì tôi sẽ mở cửa cho anh, đó là giới hạn tôi định ra cho mình. Nhưng... trời đã sáng mà... anh ấy vẫn không tới. Anh không tới, chúng ta sẽ không có ngày mai nữa.
Tôi không ngờ mình lại có thể bình thản đến thế. Tôi không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào cho người đàn ông đó nữa. Tôi từng nói đến lúc tôi 30 tuổi sẽ rời xa anh ấy, và giờ mọi thứ đều trở thành sự thực.
Tôi thay quần áo đi làm.
“Tối qua đi đâu chơi thế?” Jenny hỏi tôi.
“Đi thường thức bữa tối đầy nến!” Tôi cười nói.
Sau khi tan làm, tôi đi ngang qua một công ty nhà đất. Tôi vào trong hỏi họ căn hộ của tôi hiện tại có thể bán được bao nhiêu tiền. Không ngờ, giá nhà đã tăng so với lúc mua ban đầu hai trăm nghìn. Bọn họ hỏi tôi có phải muốn bán không, còn đưa cho tôi danh thiếp.
Về đến nhà, tự dưng tôi lại không nỡ bán căn hộ này đi. Nơi đây đã từng có bao nhiêu niềm vui, nhưng tôi định chôn vùi hạnh phúc của nửa phân đời còn lại ở đây sao? Không.
Tôi ngâm mình trong bồn nước nóng, một người đàn bà 30 tuổi như tôi dù một việc không thành, nhưng với một người phụ nữ bán đồ lót thì quả thật đã thật sự thất bại!
Có ai đó đẩy cửa bước vào. Tôi khoác áo đi ra. Là Văn Lâm.
Anh ôm tôi, hôn lên cổ tôi.
“Bố vợ anh đâu? Anh không phải đến bệnh viện nữa à?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Sao em không nghe điện thoại?” Anh hỏi.
“Chúng ta chia tay đi!”
“Tối qua quả thật anh ở trong bệnh viện, nếu em không tin anh cũng không biết nói gì hơn.” Anh rầu rĩ nói.
“Em tin tối qua anh ở bệnh viện. Em biết anh sẽ không bịa ra một câu chuyện để lừa dối em, anh không phải loại đàn ông đó. Nếu anh còn bịa chuyện để dối em thì em sẽ khinh bỉ anh lắm.”
Văn Lâm ôm chặt lấy tôi, mở chiếc áo tôi đang mặc.
“Đừng.” Tôi nắm lấy tay anh. “Cuối cùng tối qua em cũng đã hiểu, vấn đề không phải anh có ở bên cạnh em ngày sinh nhật hay không, mà anh chính là chồng của người khác, là con rể của người ta. Đây là sự thật, mãi mãi không thể thay đổi. Chúng ta gặp nhau quá muộn.”
Văn Lâm buông tay không nói gì. Anh ấy còn có thể nói gì được chứ? Tôi và anh đều hiểu đó là sự thật không thể thay đổi được mà.
“Đợi sau khi anh ly hôn, hãy tìm đến em.” Tôi nói.
“Em đừng như thế...” Anh kéo tôi.
“Em chỉ có thể làm đến thế được thôi. Anh là con rể của người ta, cái thân phận ấy quả thật em không thể quên nổi. Ở nơi đó, trong những buổi tụ họp của gia đình, anh đang đóng một vai trò khác, vai trò mà em không hề biết, không hề thấy. Nhưng chỉ cần em tưởng tượng một chút liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Cái cảm giác ấy có lẽ anh không bao giờ biết được.”
“Em cho rằng anh vui vẻ lắm sao?”
“Em không biết, em chỉ biết vui vẻ được đánh đổi bằng sự đau khổ, sự vui vẻ năm năm nay của em chính là thế đó. Tình yêu nhiều lúc chính là một sự giày vò khổ sở. Chúng ta chia tay thôi.”
Văn Lâm nhìn tôi, không nói một lời. Có lẽ anh hiểu lần này tôi nói thật.