Kiếp Này Em Từng Có Anh

Chương 18

Rời câu lạc bộ, Trần Định Lương vẫn cười nói thoải mái với hai học viên nữ đó, có người còn đề nghị đi ăn đêm.

“Mai tôi còn phải đi làm, tôi về luôn đây.” Tôi nói.

“Tôi cũng không đi.” Trần Định Lương nhìn tôi đắm đuối.

Tự dưng tôi rất sợ, trông thấy một chiếc taxi trờ đến, tôi liền nói với mọi người. “Taxi đến rồi, tôi đi đây. Tạm biệt.”

Tôi chui nhanh vào trong xe, không dám quay đầu lại nhìn Trần Định Lương.

Hầu như mỗi lần tan học lớp thiết kế, tôi đều ngồi xe của Trần Định Lương về nhà, lúc nãy anh ta không đi ăn đêm, chắc cũng muốn đưa tôi về. Đột nhiên tôi chui nhanh vào taxi, nhất định anh ta sẽ kinh ngạc, hơn nữa sẽ hiểu tôi đang cố tình trốn chạy mình.

Sau khi xuống xe, tôi chạy nhanh về nhà, cảm giác vào trong nhà của mình mới thấy an toàn vậy. Tôi muốn gọi điện thoại cho Văn Lâm nói với anh ấy rằng có một người đang thích tôi, đang muốn theo đuổi tôi, nhưng tôi rất sợ. Muộn thế này rồi, lúc này chắc anh đang ở trong nhà mình, và đang ngủ bên cạnh một người đàn bà khác.

Tôi bắt đầu hiểu, kẻ bất trung thật sự rất đáng thương. Bọn họ không phải cố ý bất trung, mà chính bởi bọn họ sợ sự cô độc. Cần phải có thật nhiều, thật nhiều tình yêu mới có thể khiến một người trung trinh với một người. Nếu tôi không có nhiều tình yêu đến thế, nhất định tôi đã không thể chịu đựng nổi cô liêu.

Sáng hôm sau, Văn Lâm gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không kể chuyện tối hôm qua cho anh nghe, chắc chắn anh sẽ không thích chuyện tôi thường xuyên đi nhờ xe người khác về nhà, hơn nữa người đàn ông đó còn có ý định bày tỏ tình cảm với tôi.

Một tối thứ tư đầu tháng Mười, Văn Lâm mua một con cua rất lớn tới.

“Em không biết làm cua đâu.”

“Ai bảo em làm chứ? Để anh làm em ăn, em cứ ngồi đó, không phải làm gì cả.”

Rồi anh vui vẻ xách cua vào bếp rửa.

“Khoan đã...” Tôi gọi.

“Chuyện gì thế?”


“Phải mặc tạp dề đã chứ.”

Tôi cầm một chiếc tạp dề màu hồng có viền hoa đưa anh ấy.

Hồi mới chuyển đến đây tôi đã mua nó, và mặc đúng một lần.

“Chiếc tạp dề này không hợp với anh chút nào...” Anh không chịu mặc.

“Sợ gì chứ? Em muốn anh mặc.” Tôi cưỡng chế anh phải mặc.

Nhìn bộ dạng bị ép buộc mặc tạp dề của anh trông thật khổ sở, tôi không nhịn nổi cười phá lên. Lần đầu tiên tôi trông thấy anh mặc tạp dề, một Văn Lâm sau khi quấn tạp dề mới đích thực thuộc về cái nhà này.

“Tối nay anh không được cởi chiếc tạp dề này ra.” Tôi ôm anh nói.

“Không cho anh cởi tạp dề sao? Nhìn thế này chẳng tự nhiên lắm.”

“Em thích anh thế này.”

Cua hấp xong, Văn Lâm cẩn thận gỡ mai bóc yếm, gạch cua vàng ruộm hiện ra.

“Để anh vứt phần này đi, bộ phận này bẩn lắm, không được ăn.

Ăn xong gạch cua, còn lại thân và càng, tôi không thích ăn. “Sao em không ăn?” Anh hỏi.

“Phiền phức lắm.”

Văn Lâm lại cầm dĩa lên, đập dập càng cua rồi xiên từng chút thịt bón tôi ăn. Anh chuyên tâm chăm chút đến nỗi quên mất càng của mình đã lạnh ngắt. Tôi nhìn thấy mà xót xa.

“Anh đừng đối xử tốt với em đến thế.” Tôi nói.

Đột nhiên Văn Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy mắt tôi đã rơm rớm lệ, liền dùng mu bàn tay quệt đi, nói. “Đừng nói những lời ngốc nghếch như thế nữa, cua nguội hết rồi đấy, ăn mau lên.”

“Đây là lần đầu tiên anh nấu cho em ăn đấy.” Tôi nói.

“Anh chỉ biết mỗi hấp cua thôi.”

“Sao anh lại chọn tối hôm nay nấu đồ ăn cho em?”

“Chiều nay anh đi qua siêu thị, trông thấy con cua béo quá nên muốn mua về ăn, chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả, em lại nghi ngờ gì à?”


“Còn một tháng nữa thôi là em 30 tuổi rồi.” Tôi nghẹn ngào.

Khi tôi mới 16 tuổi, tôi cứ ngỡ 30 là một chuyện xa lơ xa lắc, nào ngờ tuổi 30 lại đến nhanh như thế, thoắt cái đã cận kề. Một người phụ nữ đến tuổi 30 sẽ có dự định riêng nào đó cho mình phải không? Tôi lại chẳng nhìn thấy tương lai của mình và Văn Lâm đâu cả.

“Em nói khi đến 30 tuổi sẽ rời xa anh.” Anh nói.

“Hay anh rời bỏ em đi.” Tôi buồn bã nói.

“Anh không làm được, mãi mãi sẽ không rời xa em.”

“Em ghét anh!” Tôi mắng anh.

“Sao em lại ghét anh?”

“Ai bảo em không thể rời xa anh chứ? Anh sẽ hại em chết cho mà xem. Một ngày nào đó, anh không cần em, em sẽ biến thành một bà lão vừa già vừa xấu vừa béo chẳng ai thèm nhòm ngó.”

“Thân hình của em vẫn đẹp lắm, 30 tuổi mà vẫn giữ được cơ thể như thế này là chuyện khó làm rồi đấy.” Văn Lâm ôm lấy tôi.

Tôi bị anh chọc tức đến xì khói. “Có phải khi thân hình em xấu xí đi, anh sẽ không cần đến em nữa, phải không?”

“Khi đó anh cũng đã trở thành một ông già rồi mà.”

“Hy vọng là thế.” Tôi gục vào lòng anh.

“Nói đi, em thích quà sinh nhật gì?”

“Anh đã tặng căn hộ này cho em rồi còn gì.”

“Căn hộ này không phải quà sinh nhật.”

“Nếu hôm đó anh không ở bên cạnh em, quà gì em cũng không thèm, hơn nữa còn không bao giờ nhìn anh nữa.” Tôi cảnh cáo.

“Ghê quá!” Anh cầm bàn tay tôi.

“Sinh nhật trước của anh, anh cũng mất tích, em không muốn thất vọng một lần nữa, em không muốn thưởng thức cảm giác bị dao cứa vào tim thêm một lần nữa.”

“Anh nói anh sẽ ở bên em trong ngày sinh nhật. Ba năm trước cũng vậy mà. Nói đi, em thích quà sinh nhật gì?”

“Em chưa từng nghĩ đến, anh muốn mua gì cũng được, em chỉ cần có anh bên cạnh là đủ.” Tôi gục đầu vào vai anh. “Em muốn được nằm yên trong lòng anh để bước qua tuổi 30.”


“Được.” Anh hứa với tôi.

Ngày mùng hai tháng Mười một, Du Dĩnh và Từ Ngọc chúc mừng sinh nhật tôi, bọn họ mời tôi đi ăn ở một nhà hàng Nhật Bản.

“Chúc mừng tuổi 30 vui vẻ!” Du Dĩnh nói.

“Xin cậu đừng nhắc đến con số 30 nữa.”Tôi nài nỉ.

“Ba tháng trước tớ đã bước sang tuổi 30, giờ cuối cùng cũng đến lượt cậu!” Du Dĩnh cười hớn hở.

“Tớ vẫn còn một năm tám tháng nữa.” Từ Ngọc còn hớn hở hơn.

Bọn họ mua tặng tôi một chiếc bánh ga tô, hình chiếc bánh là một chiếc áo lót, lại là một kiệt tác của chị Quách.

“Chiếc bánh này là cúp 34A, rất vĩ đại, chúc cậu luôn vươn cao như thế.” Từ Ngọc nói.

“Tớ cũng chúc cậu luôn vươn cao như thế, gánh vác của cậu hơi nặng nề mà!” Tôi nói với Từ Ngọc.

“Còn một tiếng nữa là đến 12 giờ, chúng ta đến đâu để vui chơi tiếp đây?” Từ Ngọc hỏi.

“Đi đâu cũng được, tớ lái xe kín mui của Đại Hải đến đây.” Du Dĩnh nói.

“Đại Hải có một chiếc xe kín mui sao?” Từ Ngọc hỏi Du Dĩnh.

Chiếc xe kín mui của Đại Hải màu trắng tím, biển số xe là AC8166.

“AC không phải là A Cup sao?” Tôi đột nhiên liên tưởng.

“Biển số ấy do bố anh ấy đăng ký cho, cũng chẳng phải số may mắn gì, có điều xe đã quá cũ. Cậu không nói, tớ cũng không để ý đến AC chính là A Cup.” Du Dĩnh nói.

Từ Ngọc nhảy lên xe. “32A, khởi động nào.”

Du Dĩnh ngồi vào ghế lái, hỏi tôi. “34A, cô muốn đi đâu để nghênh đón tuổi 30?”

“Tớ muốn đi... đến một nơi nào đó chậm hơn Hồng Kông một ngày, như thế sau khi đồng hồ điểm mười hai tiếng, tớ vẫn còn 29 tuổi.” Tôi nói.

“Hình như không có nơi nào chậm hẳn một ngày so với Hồng Kông thì phải, nhiều nhất cũng chậm khoảng mười tám tiếng thôi, chính là Hawai. À còn một chỗ nữa, là vùng Polynesia của Pháp.”


Từ Ngọc nói.

“Chúng ta đến Polynesia đi! Tớ muốn trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ!” Tôi đứng lên trong thùng xe nói lớn. “Nơi đó vừa hay mặt trời mới mọc.”

“Tin tớ đi, 30 tuổi cũng chẳng phải cái gì quá tệ đâu.” Du Dĩnh nói. “30 tuổi mà vẫn chẳng có người đàn ông nào mới là điều tệ hại nhất đấy.”

“Tớ lại cho rằng sở hữu một vòng eo hai thước ba khủng khiếp hơn chuyện 30 tuổi mà chẳng có người đàn ông nào.” Từ Ngọc nói.

“Có gì khủng khiếp hơn bộ ngực hai thước ba chứ!” Tôi nói.

Xe đã đến Shek[1].

[1] Bãi biển Shek O thuộc vịnh Repulse. Đây là bãi biển đông đúc với bờ biển rộng, phong cảnh núi đá hùng vĩ và ngôi làng cạnh bờ biển với nhiều nhà hàng, quán café và các quán ăn BBQ.

“Tớ đi mua ít đồ.” Nói rồi Từ Ngọc chạy vào một cửa tiệm tạp hóa nhỏ, sau đó ôm một bọc đồ đi ra, cười nói hớn hở với tôi. “Tớ mua mấy chai nước khoáng Pháp, giờ đến Polynesia, cậu sẽ trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ!”

“Tốt quá rồi!” Tôi trả lời.

Trên thế gian này liệu có ai chỉ vì muốn trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ mà phải chạy đến một nơi khác như tôi không? Nhưng khi từ nơi đó trở về, liệu có già đi mười tám tiếng không nhỉ? Ăn trộm mười tám tiếng đồng hồ, kể cũng thật hoan hỉ.

12 giờ đêm, chúng tôi mở mấy chai nước khoáng Pháp, dù thế nào thì tuổi 30 cũng đã đến.

“Chẳng phải Trần Định Lương trùng ngày sinh tháng sinh với cậu sao?” Từ Ngọc bỗng sực nhớ ra. “Có cần chúc mừng sinh nhật anh ta không?”

“Chắc anh ta đang cùng người khác chúc mừng sinh nhật rồi.”

“Chắc chắn anh ta đang rất nhớ cậu.” Du Dĩnh nói.

“Đừng nhắc đến anh ta nữa, tớ rất sợ anh ta.” Tôi nói.

“Cậu đừng có tuyệt tình với anh ta như thế.” Từ Ngọc nói. “Tớ sợ anh ta không chịu thiết kế bìa cho Vũ Vô Quá. Điều này quan trọng lắm đấy, sách anh ấy viết sắp xong rồi.”

“Được rồi! Vì cậu, tớ tạm thời hòa hoãn với anh ta.”

“Giá như số tuổi của người phụ nữ cũng giống như cúp ngực thì tốt biết mấy.” Du Dĩnh nói. “30 tuổi cũng phân thành ba cấp, có tuổi 30A, 30B, 30C. Tuổi 30 có thể qua trong ba năm.”

“Tốt nhất nên có cúp D.” Từ Ngọc nói.

“Văn Lâm tặng quà gì cho cậu vậy?” Du Dĩnh hỏi tôi.


“Tối nay tớ mới biết.” Tôi trả lời.

“Văn Lâm đối xử với cậu tốt thật đấy.”

“Đại Hải đối xử với cậu không tốt sao?”

“Có mấy người đàn ông chịu mua nhà cho phụ nữ đâu, hơn nữa người phụ nữ đó lại chẳng phải vợ mình. Ngành luật sư chúng tớ thụ lý những việc đàn ông thuê nhà, mua nhà cho phụ nữ ít vô cùng. Dù muốn mua nhưng lại không muốn trả tiền một cục, chỉ trả theo kỳ, mà một khi chia tay liền cắt ngay khoản tiền chi trả. Mấy tay có tiền ấy đế tình nhân sống trong căn biệt thự mấy trăm mét vuông, nhưng lại đứng tên công ty của anh ta. Căn hộ tớ và Đại Hải đang ở đứng tên cả hai đứa.”

“Tớ rất xúc động. Văn Lâm cũng không phải người giàu có, tiền mua căn hộ đó là những đồng tiền mồ hôi nước mắt của anh ấy đấy, là tiền mà anh ấy đổi bằng bao nhiêu áp lực công việc đấy.”