Lập tức, hắn trở tay nhẹ nhàng đẩy, đem Mộc Thanh Lưu đến bên cạnh nữ tử.
Kiếm còn đang trong tay áo, mũi kiếm lui về, thân kiếm khẽ nhúc nhích, người không động, kiếm pháp xảo diệu lại nhất định làm cho hàn quang vừa hiện liền có thể một kích trí mạng.
Cùng luyện kiếm thuật, ảo diệu trong đó Hắc y nam tử há có thể không biết? Thế nhưng hắn lại đột nhiên trầm thấp cười, nửa thật nửa giả cười nói:” Nguyệt công tử một kiếm này đi lên tại hạ sẽ phải một mạng quy thiên đi.”
” Ngươi muốn kéo dài thời gian?” Tố y nữ tử Lan Âm lạnh lùng nói, một tay nắm chặt kiếm, nếu không e ngại lời nói vừa rồi của Hoàng Di Nguyệt thì có thể đã một lần nữa rút kiếm xông lên.
” Không dám, chỉ là không muốn chết sớm lúc tráng niên.” Hắc y nam tử cười đùa nói, hai cổ tay khẽ đảo, hai sợi tơ trong suốt hướng hai bên kích xạ ra ngoài cẩn trọng quấn lấy cây ở trên tường thành, hai tay giương đều, thân thể mượn lực mà nổi lên giữa không trung, vẫn mang theo ý cười.
” Nguyệt công tử chỉ sợ là người duy nhất trong lúc này có thể dựa vào sức mạnh một người chế trụ ta, nhưng chính vì có Nguyệt công tử ở đây, tại hạ chỉ sợ còn có một chút tỷ lệ sống sót.”
Mộc Thanh Lưu nghe được trong nội tâm rùng mình, người nọ đích thật là trước sau mâu thuẫn, nhưng Mộc Thanh Lưu vẫn là nghe hiểu được.
– Vốn mọi người nhất ủng chi thượng (tập hợp đông đảo), dù sao cũng có thể sinh ra mười phần thắng. Nhưng có Hoàng Di Nguyệt ở đây, ai lại dám đơn giản tiến lên một bước? Bởi như vậy, Hắc y nhân kia có thể không bắt được mà còn sinh ra chuyện xấu.
Chẳng lẽ người nọ là dựa vào điểm này mà đến?
Tràng diện trong nháy mắt rơi vào yên tĩnh, mày Hoàng Di Nguyệt khẽ nhíu, mục quang mang theo lương ý quét về phía tố y nữ tử, thản nhiên nói:” Bắn tên.”
Tiếng nói của Hắc y không lọt tai, ở giữa không trung phát ra một tiếng cười, ba phần khinh miệt bảy phần lười nhác.
Sợi tơ trong ánh dương phản xạ ra từng sợi ánh sáng, Hắc y nhân đột nhiên dùng sức rung động, rút về sợi tơ, hướng về trong thành mà đi. Động tác vừa ra không nhanh không chậm đã bị mưa tên cắm xuyên thân thể hắn.
Ngói đen như biển, hắn như một giọt nước dung nhập vào biển rộng. Một giọt nước trong biển có thể nào bị vớt ra?
Chỉ trong khoảnh khắc, Hoàng Di Nguyệt dùng tốc độ có thể so sánh với thiểm điện (tia chớp) nhảy lên nóc lâu, đuổi theo ra Lam phủ.
Lan Âm hoảng lên, mở miệng thét lên:” Ám vệ, theo sau!”
Mấy Huyền y nhân ảnh lao ra lại bị một cỗ khí kình vô hình chặn đứng. Trong đại điện, một người chắp tay đi ra, đầu đội tử kim bạch ngọc quan, anh tuấn mà ôn hòa.
Lam Như Tất khoát khoát tay nói: “Tản, nên trở về thì đều trở về đi. Có sư huynh ta ở đó các ngươi đi còn không phải thành chướng ngại vật?”
Thiên địa lại chỉ còn lại có ba người.
Lan Âm thoáng xiết chặt nắm tay, ánh mắt thanh lương đột nhiên nảy lên một loại cảm giác nồng đậm, nhìn Tử y nhân đứng ở trước điện xa xa, mục quang lãnh định như kiếm.
” Bên ngoài nếu có mai phục làm sao bây giờ, ngươi cư nhiên còn rút về ám vệ! Ngươi có ý gì?” Thanh âm nàng bình tĩnh như thường, đó là khúc nhạc dạo cho phong bạo đột khởi.
Lam Như Tất biểu lộ không thay đổi, nở ôn tiếu hỏi:” A Lan cảm thấy thế nào?”
” Nếu ngươi dám đối với Nguyệt công tử bất lợi, ta là người đầu tiên không buông tha ngươi!”
” Hắn là sư huynh của ta!” Lam Như Tất oán trách nói, lắc đầu làm bộ dạng bất đắc dĩ, giống như đang kinh thán ngôn luận như thế của nữ tử thật là vớ vẩn.
Lan Âm tức giận đến toàn thân phát run, đột nhiên dùng sức giữ chặt Mộc Thanh Lưu bước nhanh về phía trong phủ.
Mộc Thanh Lưu ngoái đầu nhìn lại.
Lam Như Tất vẫn như trước cao cao đứng ở thềm đá cuối cùng, tử y tử đái ( áo tím thắt lưng tím), khí vũ hiên ngang. Trên gương mặt anh tuấn đột nhiên trong tích tắc lại hiện ra tiếu dung, một loại tiếu dung ôn hòa không rõ hàm nghĩa.
Mộc Thanh Lưu trong nội tâm đột nhiên trở nên lạnh hơn cả gió lạnh nơi xa xa thổi tới, không chỉ vì nụ cười kia làm trái tim hắn băng giá, mà còn trong nháy mắt bỗng nhiên nhớ tới một câu nữ tử đối với hắn nói.
—— Lão cốc chủ sớm đã đi về cõi tiên nhiều năm, trước lúc lâm chung đã nói tới vị đệ tử thứ ba trong tâm có ma……
Có lẽ người này trong nội tâm thật là có ma.
Nếu như không chỉ có Bà La môn giáo, mà ngay cả người trong Bạch Mi cốc cũng đều muốn đối với Hoàng Di Nguyệt gây bất lợi, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Mộc Thanh Lưu dừng bước, y phục bị nữ tử đi phía trước kéo tới nhăn lại.” Như thế nào?” Lan Âm quay đầu hỏi, trên gương mặt tố đạm (mộc mạc) rõ ràng là một vệt nước mắt trong suốt.
Mộc Thanh Lưu vờ như không có chứng kiến, nhấc tay nhẹ nhàng kéo tay nữ tử đang bắt lấy tay của hắn xuống, ôn nhu mà áy náy nói:” Có thể phải làm cho ngươi vi phạm ý nguyện của thân phụ.”
Hoàng Di Nguyệt đem Mộc Thanh Lưu giao cho nàng, chính là mang ý phó thác, hôm nay xem ra phải cãi lời một lần.
” Ân?”
” Dù cho đi cũng là vướng víu, ta vẫn là muốn đi tìm y.”
Lý trí là một chuyện, thực tế là một chuyện khác. Nếu lúc này không đi, có lẽ Mộc Thanh Lưu sẽ luôn mang một loại trạng thái như chim sợ cành cong (tâm treo lơ lửng, lo lắng không an toàn).
Nữ tử sững sờ, không đợi nàng lên tiếng, thân thể đột nhiên mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trong cánh tay duỗi ra của Mộc Thanh Lưu, có thể đầu của nàng vẫn còn hoạt động.
Nữ tử kinh nghi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên rơi vào đôi mắt thanh tịnh như nước kia, dần dần thất thần.
……” Ngươi trước tiên trở về, không cần phải đi ra.” Mộc Thanh Lưu buông tay, nhìn nữ tử hai mắt vô thần cứng ngắc đứng dậy, như cái xác không hồn đi về phía sau viện.
Nếu có thể, thật sự hắn không muốn dùng tới Nhiếp Tâm thuật với người khác. Chỉ là nếu Lan Âm cường ngạnh muốn cùng hắn đi, chẳng phải vô tình kéo thêm một người vùi vào vũng bùn?
Mộc Thanh Lưu xoay người đi ra cửa chính Lam phủ không một bóng người.
Có người ở sau lưng thanh âm ôn hòa truyền đến:” Nếu như ngươi tìm được sư huynh, nhớ rõ nhắc nhở hắn một câu.”
” Cái gì?”
” Đại sư huynh có thể đã vào thành.”
Mộc Thanh Lưu nhìn qua những tụ lầu bỏ hoang không người ở như mộ địa ngoài cửa, rốt cuộc không có cách nào đi tới một bước. Vẫn như cũ quên không được phản ứng kỳ quái hôm nay của đối phương khi hắn cùng với Hoàng Di Nguyệt nhắc tới đại đệ tử của Bạch Mi cốc.
Trên thế giới này người có thể làm Hoàng Di Nguyệt động dung, thật sự là không nhiều lắm.
” Có thể xin hỏi, đó là dạng người thế nào?”
” Người như thế nào?” Lam Như Tất nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói:” Mắc bệnh cuồng a.” (hự!)
Mộc Thanh Lưu thật sự là không nên tiếp tục hỏi nữa, dựa vào trí nhớ lờ mờ, từ phương hướng hai người rời đi mà truy tìm.
Những ngày đầu thu, trời đột nhiên rơi xuống mưa phùn tí tách, tựa như khóc than. Mưa thu gió thu khiến người sầu.
Nhìn Mộc Thanh Lưu quên luôn thiết lập kết giới mà đã xông vào trong mưa, Lam Như Tất cũng hốt nhiên nổi lên ưu thương.
Hắn khoan thai từ trong tay áo xuất ra một đóa hoa sen đỏ như máu, nụ hoa đợi nở, sắc như máu, cũng như hỏa diễm. Hồng liên, chính là biểu tượng của Bà La môn giáo.
Lam Như Tất khẽ đảo qua xem xét tả hữu bên tường, đột nhiên hất lên tay áo đem hoa để qua một bên trên mặt đất, trong miệng thì thào:” Sau khi ta mở ra bách hoa sát……Yêu cầu của những người này thật sự là phiền toái.”
” Đúng rồi, Đại sư huynh còn chưa biết Cửu Ca có hài tử. Nếu như hắn chứng kiến đứa bé kia bình an trưởng thành lớn như vậy…… Cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì……”
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không tự giác quay lại trong điện.
Phong vũ phiêu diêu. Thị tuyến (ánh mắt) mơ hồ.
Theo lý mà nói, hai cao thủ rượt đuổi nhau, như thế nào cũng sẽ làm ra chút động tĩnh mới đúng. Tòa thành lại vẫn như là thành chết.
Có một điểm quả thực kỳ quái, Mộc Thanh Lưu thậm chí cảm thấy khí tức còn sót lại trong không khí đã dần dần biến mất. Hắn có thể căn cứ vào linh lực của khí tức tới tìm nơi Hoàng Di Nguyệt rơi xuống, nhưng hiện tượng bây giờ lại cho thấy……
Tính cả Hắc y nam tử, hai người đã từ cái nơi thành trì này biến mất.
Điều đó không có khả năng!