Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 19

Sau khi tố y nữ tử rời khỏi cửa, sắc mặt liền hòa hoãn xuống, mặt mỉm cười.

Nàng dẫn Mộc Thanh Lưu đi hơn phân nửa thành trấn, trong thành tuy là lầu các nghiễm nhiên chỉnh khiết (sáng sủa) phồn hoa, đáng tiếc cũng chỉ có âm thanh hai người qua lại trong một mảnh trống trải, một số gần như tĩnh mịch.

Nữ tử ôn nhu giải thích:” Gần đây trong thành gặp chuyện không may, thành chủ liền ban lệnh cấm túc, tất cả mọi người không được rời khỏi gia môn nửa bước.”

Mộc Thanh Lưu cảm thấy nghi hoặc, liên tưởng tới trận tiễn vài khắc trước ở ngoài thành, không khỏi hỏi:” Đây là đã xảy ra chuyện gì? Thậm chí còn có người vây thành?”

Tố y nữ tử không nói, lại đem Mộc Thanh Lưu mang lên tường thành. Nhìn về lam thiên bạch vân (trời xanh mây trắng) ở nơi xa, đột nhiên chỉ chỉ thành trì nguy nga sau lưng, thản nhiên nói:” Kỳ thật Thanh Thành này không phải là thành, nó chỉ có thể gọi là ‘Lam phủ’.”

Chẳng lẽ nói thiên hạ trên nước này lại chỉ có một người sở hữu?

Nữ tử lại nói:” Thanh hồ chuyên sản một loại tên là‘ Lục Thạch’ bảo châu, đặt trong phòng có thể bảo vệ đông ấm hạ mát tùy thân mang theo có thể kéo dài tuổi thọ.

” Lam gia sớm nhất chính là lũng đoạn (thao túng thị trường, chiếm lấy lợi riêng) trong sinh ý này, lưu lại phát triển, cuối cùng một năm đó tạo nên một tòa thành trì Lam phủ nho nhỏ, thậm chí có cả cư dân, giống với một thành trấn.”

Mộc Thanh Lưu cười nói:” Tổ tiên Lam gia nhất định là người mục quang sâu rộng thông minh tuyệt đỉnh…… Nhưng, mặc dù Lục Thạch kỳ lạ quý hiếm, nhưng nếu muốn dựa vào loại thành tựu này làm sao có thể.”

Nữ tử ánh mắt lộ ra ý khen ngợi, thần sắc cũng nhu vài phần.” Nói rất đúng, chỉ là Lục Thạch không khỏi có những chỗ kỳ diệu, nó là chú kiếm Thạch tốt nhất thế gian, triều đình mỗi năm sẽ xuất tiền hướng thành chủ mua ngàn vạn viên Lục Thạch.”


” Hôm nay nguy cơ của Thanh Thành chính là cùng triều đình nổi lên gút mắc?”

“Thanh Thành dù có thế lực lớn, nhưng làm sao có thể cùng triều đình đối kháng. Làm gì được khi thành chủ từ trước đến nay là người khư khư cố chấp, cũng không quan tâm dân chúng trong thành này.”

Tố y nữ tử thở dài một tiếng, tay vịn lên thành tường đá xanh đã phiếm ra khí tức xưa cũ, cảm giác gió lạnh trên nước thổi tới.” Ngươi nên biết Bà La môn giáo, chính là bởi vì bọn họ mật tố với triều đình Thanh Thành cùng địch quốc có liên hệ, mới lâm vào hoàn cảnh này.”

Còn không bằng nói là khối thịt béo Thanh Thành này có thể nuốt rất tốt.

Nữ tử nhất thời không biết lại nghĩ tới cái gì, vân tay áo vung lên, lại chém ra một vòng thanh quang, tay cầm nhuyễn kiếm xuất ra vài thức nghênh phong vũ. Nàng thân pháp tuyệt diệu, vừa linh hoạt vừa kỳ ảo, trong lúc qua lại, kiếm chiêu cùng Hoàng Di Nguyệt có vài phần rất giống.

Chỉ là, ở trong mắt Mộc Thanh Lưu, sự linh hoạt kỳ ảo của nàng vẫn giống như thiếu cái gì, cho nên hoàn toàn không giống nam tử sử dụng kiếm như thần.

Nữ tử dừng lại, ngoái đầu nhìn rồi cười nhạt một tiếng, nói:” Ngươi tựa hồ kỳ quái ta tại sao biết múa Lưu Hoa kiếm?”

Mộc Thanh Lưu cười một cái, mâu sắc ôn nhuận, nhãn thần ôn hòa.

Loại ánh mắt này luôn làm cho người ta đối với chủ nhân nó sinh ra hết thảy dục vọng.

” Năm đó gia hương gặp nạn, phụ mẫu đều mất, may mắn được lão cốc chủ thu dưỡng.” Nữ tử khẽ khinh thân, ngồi vào đầu tường,” Tự hỏi không có thiên phú thuật pháp, lại được Nguyệt công tử chỉ điểm kiếm thuật. Nào biết thế sự vô thường, lão cốc chủ sớm đã đi về cõi tiên nhiều năm, trước khi lâm chung đã nói vị đệ tử thứ ba trong tâm có ma, đem ta phó thác trông giữ, thẳng đến hôm nay.”

Thanh âm nữ tử nghe ra không chút gợn sóng, nào biết trong đó ít nhiều bất đắc dĩ lẫn bị bất đắc dĩ?

Mộc Thanh Lưu cũng không biết như thế nào an ủi nàng, chỉ có thể nói:” Lam thành chủ cũng là người tốt, không có chỗ nào không thể hảo hảo ở chung.”

Tố y nữ tử ngẩng đầu thản nhiên cười nói:” Hơn mười năm, cũng thật đã thành thói quen. Nguyệt công tử cùng Hồng Ức công tử như thế nào sống khá giả qua?”


Mộc Thanh Lưu nghe xong thoáng nhíu mày,” Cha ta hắn như thế nào?”

Lời kia vừa thốt ra, Mộc Thanh Lưu nghi hoặc. Hắn quan tâm Hoàng Di Nguyệt vốn không sai, chỉ là sự quan tâm này dường như có chút quá mức, cảm tình này quá kịch liệt, ngay cả phần tình cảm sư đồ chín năm với Hồng Ức cũng đều vứt ra sau đầu. Có lẽ là quá mức chú trọng người còn lại, về phần hết thảy thứ khác đều đã quên quan tâm.

Trong câu nói kia của hắn, đã quên nói ra Hồng Ức. (=]]] có chết cũng không nhắm mắt được)

” Chẳng lẽ ngươi cho rằng Nguyệt công tử thích hợp với loại nơi như Ảnh Trọng lâu?” Nữ tử cười hỏi.

Hoàng Di Nguyệt như thế nào thích hợp? Hoàng Di Nguyệt mặc dù không thể làm một vị tiên nhân cầm bình ngọc đối nguyệt ngâm xướng, cũng có thể tự tại mà phiêu nhiên tại giang hồ.

” Di tín của Lão các chủ, từng nói về Ảnh Trọng lâu, sự kiện Tư Không phủ vạch trần bí mật của Bà La môn giáo, không biết tại sao việc này lại rơi trên người Nguyệt công tử và Hồng Ức công tử.

” Mà bọn họ, một người còn đang bôn ba nơi giang hồ. Một người từng trở lại Bạch Mi cốc, thực sự không có một lần chân chính nghiệm qua.”

Tức khắc, trong nội tâm một trận ẩn thống (nỗi khổ riêng).

Nghĩ đến hai người kia, kiêu ngạo, lãnh đạm, mờ ảo…… Lại đều là mang theo bi thương.

Nghĩ đến Hoàng Di Nguyệt rõ ràng ngược với sự an nhàn của mình, đích thật là không đành lòng. Chỉ gần như là một điểm ủy khuất nho nhỏ, lại làm hắn không chịu nổi.

Sau đó, có người cước bộ nhẹ nhàng đi tới.

Nữ tử trong nháy mắt thu hồi biểu tình, ôn hòa mà xa cách nói:” Nguyệt công tử.”

Mộc Thanh Lưu chuyển đầu nhìn lại, Hoàng Di Nguyệt lẳng lặng đứng ở đó, dung nhan tuyệt thế, thần sắc lãnh đạm, dĩ nhiên là loại dung nhan băng lãnh so với sương tuyết còn lạnh hơn. Mặc dù là lời của nữ tử cùng nhau lớn lên ở Bạch Mi cốc, cũng là hờ hững không rảnh mà để ý.


Mộc Thanh Lưu lại không nói ra được cái gì.

Nàng thấy dưới ánh mắt kia cũng không có chuyện gì, liền hạ thấp người cáo lui.

” Muốn nghỉ ngơi?”

” Ân?” Mộc Thanh Lưu nhất thời chưa kịp phản ứng, mờ mịt nhìn qua đôi mắt xinh đẹp mà lãnh đạm kia.

” Ngươi mệt mỏi.”

” Phải không……” Mộc Thanh Lưu cười nhạt, đi đến khoác lấy cánh tay Hoàng Di Nguyệt, thanh âm ôn nhu,” Ngươi có thể theo giúp ta cùng một chỗ nghỉ ngơi?” (ta có thể thiểu sang ý khác ko?= =)

Nếu như hắn mệt mỏi, như vậy Hoàng Di Nguyệt tất nhiên càng mệt mỏi. Chỉ là y chưa bao giờ chịu nghỉ ngơi mà thôi.

” Hảo.”

Mộc Thanh Lưu vừa nói như vậy, đối phương quả nhiên dứt khoát đồng ý.

Vì vậy lại đi trở về phủ thành chủ.

Không biết Thanh Thành thành chủ, không biết phú khả địch quốc. Thanh Thành này hết lần này tới lần khác lại mỹ hảo như thế, tập hợp hết thảy lệ sắc.Thành chủ Thanh Thành này quả thật là quá tiêu dao, khiến cho người hướng tới.

” Cha, tính theo thứ bậc, ngươi hẳn là còn có một người sư huynh a?” Mộc Thanh Lưu chợt nhớ tới việc này, nhẹ giọng hỏi một câu, ghé mắt nhìn bên mặt tuyệt lệ.

Lại bỗng nhiên cảm giác thấy bàn tay Hoàng Di Nguyệt nắm tay hắn xiết chặt, trong mắt lãnh đạm trầm ổn lóe lên tia lãnh quang.


Lúc này, một người đúng lúc cắt đứt đối thoại của hai người.

Một người, một thân hắc y, đeo cái mặt quỷ cổ quái.

Mộc Thanh Lưu cùng Hoàng Di Nguyệt không hẹn mà cùng trông thấy người kia ở trên mái ngói lưu ly của Lam phủ ôm ngực mà đứng, tư thái lười biếng mà tùy ý.

Mộc Thanh Lưu là kinh dị, Hoàng Di Nguyệt cũng đang trong khoảnh khắc động sát niệm.

Hắc y nam nhân lại vẫn miễn cưỡng hướng hai người phất phất tay, cách thật xa, dùng nội lực truyền âm đến ngàn dặm.” Lâu chủ Ảnh Trọng lâu, lại gặp mặt.”

Hắn vẫn một mình tiến đến, rõ ràng hoàn toàn không sợ Lưu Hoa kiếm từng làm hắn trọng thương!

Lập tức, ngũ hồ tứ hải tựa hồ cũng vang vọng thanh âm của nội lực: Bạch Mi cốc đoạt giáo thánh vật Vishnu thần tượng của ta (thần tượng là tượng thần, hem phải Idol nhá= =), giết thánh giáo giáo chủ của ta, món nợ này, phải trả máu!……

Cần phải trả máu…………

……

Bỗng nhiên, trong thành đột nhiên hiện ra ngàn vạn cung thủ, bả bả giương cung lãnh liệt hướng về nam tử kiêu ngạo. Chỉ cần một cái mệnh lệnh, tại chỗ sẽ có thể làm hắn vạn tiễn xuyên tâm phơi thây tại chỗ!

Trong bình địa, tố y nữ tử vừa rồi rời đi dẫn đầu rút kiếm mà lên. Hơn mười kiếm chiêu giãn ra, cũng công cũng thủ, đem nam nhân làm cho liên tiếp lui về phía sau.

Nhưng mà so với nam tử này, nàng cũng kém rất nhiều. Lúc này có thể chiếm thế thượng phong, cũng chỉ bởi vì mắt của nam tử kia vẫn là nháy cũng không nháy nhìn qua Hoàng Di Nguyệt.

” Lan Âm.”


Một thanh âm lãnh đạm so với băng tuyết còn lạnh hơn xuyên qua không khí, xuyên qua kiếm vũ, tốc hành xuyên vào tai nữ tử.

Tố y nữ tử chấn động toàn thân, tinh tường sáng tỏ hàm ý trong lời nói, không cam lòng thu kiếm nhảy về mặt đất.

Hoàng Di Nguyệt chỉ là nhàn nhạt nhìn nam tử kia, không nói một lời. Trong tay áo trái ẩn hiện ánh sáng lạnh, tựa hồ có thể chiếu sáng băng tuyết.