Editor: Lam Tuyết Hàn
Lần này, những người áo đen kia rốt cuộc không cười được nữa rồi.
Tất cả đều nơm nớp lo sợ quỳ xuống, cầu xin tha thứ: "Đại thần, cầu xin ngài tha cho chúng ta đi, chúng ta chỉ là bị bọn họ sai khiến, cũng không phải là cố ý muốn mạo phạm ngài."
Người nọ thanh âm lười biếng bên trong mang theo một tia không kiên nhẫn: "Tam tức (ba giây), còn lưu lại người tại đây, vậy thì lưu lại cùng bản tôn vui đùa một chút đi!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người, vẻn vẹn một hơi trong lúc đó đã biến mất ở trong tiểu viện.
Hai người áo đen lúc trước dìu lấy Tô Mặc Nhi cũng bỏ chạy rồi, Tô Mặc Nhi toàn thân như nhũn ra, vô lực té xuống đất.
Bỗng dưng, lúc thân thể đang khó khăn muốn tiếp xúc với mặt đất, đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo đỡ lấy!
Tô Mặc Nhi ngước mắt nhìn lại, đập vào mắt là một gương mặt góc cạnh rõ ràng, mắt đào hoa mang theo một chút vui vẻ, khóe môi cong lên đầy trêu tức.
Tô Mặc Nhi dại ra trừng mắt nhìn, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nói: "Cám ơn ngươi."
"Không cần phải khách khí, có thể vì tam vương phi cống hiến sức lực, là vinh hạnh của tại hạ." Người nọ lười biếng nói ra, vẻ mặt rất là mị hoặc.
Tô Mặc Nhi hoảng hốt, cảm thấy có chút nghi hoặc: "Ngươi biết ta?"
Người nọ tùy ý gật đầu nhẹ: "Đương nhiên."
"Chúng ta trước đã gặp qua?" Nàng không nhớ rõ trong trí nhớ có một người như hắn tồn tại.
Có lẽ hắn là xuất hiện trong đoạn trong trí nhớ mất đi của nàng cũng chưa biết chừng.
Chỉ là hiện tại, nàng chỉ có thể trực tiếp như vậy hỏi.
Không ngờ, người nọ lại lắc đầu, hơi có chút tiếc nuối nói: "Chưa thấy qua."
Chỉ kém một chút... Lúc trước nàng chỉ cần lại đi về phía trước vài bước, đã có thể nhìn thấy hắn rồi...
Tô Mặc Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu bọn họ thật sự quen biết, mà nàng lại không nhớ rõ hắn, cỡ nào lúng túng nha!
"Vậy ngươi là ai? Tại sao phải cứu ta?" Tô Mặc Nhi trong mắt đẹp mang theo chút ít cảnh giác.
"Ta? Ta chính là hái hoa tặc danh tiếng lẫy lừng đế đô." Người nọ đuôi lông mày nhíu lại, nửa thật nửa giả nói.
Tô Mặc Nhi trong lòng vừa kéo, nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, im lặng không lên tiếng.
"Tha ... Tha mạng ..." Trên đất, Tô Diễn vẫn còn đang lăn lộn, sắc mặt hắn xám trắng một mảnh, đã có dấu hiệu muốn ngất.
Người nọ ngón tay hơi cong, ở chỗ Tô Mặc Nhi nhìn không thấy, đối với Tô Diễn bắn ra một đạo bạch quang, Tô Diễn lập tức ngừng ngay tại chỗ.
"Cút đủ rồi? Tư vị như thế nào?"
Tô Diễn phun ra một ngụm máu, giằng co một hồi lâu, ngay cả đáp lời khí lực đều không có.
Hai mắt vừa nhắm, trực tiếp ngất đi.
Tô Mặc Nhi chỉ nhàn nhạt nhìn hai mắt hắn, liền dời đi ánh mắt.
"Như vậy có phải hả giận hay không?" Người nọ đột nhiên để sát vào bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi, tư thế rất là mập mờ!
"Hả..." Còn không đợi Tô Mặc Nhi trả lời, người nọ ánh mắt bỗng nhiên trở nên bén nhọn, cảnh giác hướng nơi nào đó trong tiểu viện nhìn lại!
Tô Mặc Nhi cũng không có chú ý tới dị thường xung quanh, thân thể lại là nóng lên có chút không bình thường, rất khó chịu.
Người nọ cảm nhận được Tô Mặc Nhi khác thường, cúi đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, con mắt trong giống như chứa một cái hồ xuân thủy, sóng mắt uyển chuyển, rất là quyến rũ người!
Người nọ cảm thấy cả kinh, vội vàng nắm lên cổ tay của nàng, giữ mạch đập của nàng.
Dần dần, vẻ mặt hắn vốn là mị hoặc, trở nên cổ quái, ngay tiếp theo nhìn Tô Mặc Nhi ánh mắt đều có chút mập mờ.
Tô Mặc Nhi hồn nhiên chưa phát giác ra lôi kéo cổ áo, hận không thể trực tiếp xé nát quần áo.
Trong nội tâm, tựa như là có ngàn vạn con sâu nhỏ nhúc nhích, khó chịu ghê gớm.
Kia người không nói lời nào kéo ra khóe môi, lập tức đem Tô Mặc Nhi ôm ngang người, một cái tung người đã nhảy lên nóc nhà.
"Này! Nữ nhân! Ngươi nhất định phải đứng vững vào nha!"