Editor: Tử Sắc Y
"Nhị vương gia!" Tô Diễn nhìn thấy Phong Mục, lập tức buông Tô Mặc Nhi ra, khom người thi lễ với hắn một cái.
"Tô tướng quân miễn lễ." Phong Mục cười nói.
Tô Mặc Nhi mở mắt ra, thì đã thấy Phong Mục thản nhiên từ cửa viện nhỏ đi tới.
"Mặc Nhi, lại gặp mặt. Như thế nào, ngươi bị bắt cóc lâu như vậy, Phong Đạc cũng không hề tới cứu ngươi sao?" Khoé mắt Phong Mục xếch lên, có phần hơi đắc ý.
"Phong Mục, ngươi có phải rất thích được người khác theo đuôi hay không? Lúc trước là Lâm Sơ Tuyết, hiện tại lại là Tô Diễn, khi nào thì ngươi có thể quang minh chính đại tự mình làm nên chuyện, ít nhất cũng không nên để cho ta cảm thấy ngươi thật sự rất vô dụng!" Tô Mặc Nhi không chút khách khí cười nhạo.
Phong Mục giận quá hóa cười, "Tô Mặc Nhi, ngươi cũng chỉ có công phu ngoài miệng thôi, rời khỏi Phong Đạc, ngươi còn có thể thế nào?"
Tô Mặc Nhi hừ lạnh một tiếng, nói, "Vậy cũng tốt hơn gấp trăm lần so với các ngươi sử dụng thủ đoạn bỉ ổi!"
"Tốt lắm, đừng có mà cậy mạnh." Tay Phong Mục trực tiếp lướt nhẹ qua trên gương mặt của nàng, dáng vẻ mang theo vài phần ôn nhu, hỏi, "Nói cho bản vương biết, khối ngọc bội mà nương ngươi để lại cho ngươi bây giờ đang ở nơi nào? Ngươi nói xong, bản vương sẽ dẫn ngươi hồi phủ, làm vương phi của bản vương, ngươi thấy thế nào?"
Nói, sắc mặt hơi không cam lòng nói, "Hôm nay, nếu không phải là do Phong Kỳ làm rối loạn, thì bây giờ ngươi cũng đã là vương phi của bản vương rồi!"
Lông mày Tô Mặc Nhi nhíu chặt lại trốn khỏi tay của hắn, chán ghét nói, "Phong Mục, ngươi có biết hay không, ngươi thật sự làm cho người ra rất chán ghét! Đừng nói là làm vương phi của ngươi, chỉ cần bị ngươi chạm vào một cái ta cũng đều cảm thấy chán ghét muốn nôn!"
"Ngươi!" Phong Mục nổi cáu, trừng mắt Tô Mặc Nhi, trầm giọng nói, "Ngươi đừng rượu mời không uống lại đòi uống rượu phạt, thủ đoạn của bản vương ngươi còn chưa trải qua đâu! Nói nhanh một chút đi, bản vương còn có thể cho ngươi chết vui vẻ một chút!"
"Vị nhân huynh này, ngươi nói ngươi muốn giết chết tam vương phi sao? Chỉ sợ là đang nằm mộng ban ngày đi." Đột nhiên, một luồng thanh âm cực kỳ lười biếng chen vào.
Trong nháy mắt mọi người đều yên lặng, hai mặt nhìn nhau, không biết âm thanh vừa mới có phải là ảo giác của mình hay không.
Lại thoáng qua, chỉ nghe thấy luồng thanh âm kia hơi lúng túng nói, "Không phải là nằm mộng ban ngày ! Bây giờ là buổi tối, là lúc nằm mơ tốt nhất!"
"Phốc..." Tô Mặc Nhi trực tiếp cười ra tiếng.
Phong Mục và Tô Diễn lập tức phục hồi lại tinh thần, tức giận nhìn bầu trời đêm nói, "Bọn trộm cướp nào dám núp trong bóng tối nói ngông cuồng, có bản lĩnh thì đi ra!"
"Lăn ra đây cho bổn tướng quân!"
"Lăn? Lăn như thế nào?" Thanh âm của người kia mang theo chút nghi hoặc, hiếu kỳ nói, "Là như hắn sao?"
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Diễn ngã thẳng trên mặt đất, sau đó, thân thể không khống chế được mà lăn qua lăn lại vặn vẹo ở trên mặt đất!
Hết lần này tới lần khác, hắn như bị người điểm huyệt câm, có miệng không thể nói, chỉ có thể phát ra thanh âm "Ô ô".
Tô Mặc Nhi sững sờ, trong nháy mắt bị dáng vẻ tức cười của Tô Diễn mà bật cười một tràn.
Xung quanh, truyền đến tiếng cười bị đè nén.
Sắc mặt Phong Mục trắng bệch nhìn xem một màn này, chỉ cảm thấy sau lưng y rét run từng trận.
Hắn vốn không cảm thấy người nọ trong góc tối ra tay, mà Tô Diễn lại biến thành dáng vẻ này!
Chuyện này, thật sự là do nhân lực mà có thể làm được sao!
"Cuối cùng là ai ở trong bóng tối quậy phá! Bản vương là nhị vương gia của Phong Lan Quốc, được ông trời phù hộ, nếu như ngươi dám làm tổn thương ta, thì sẽ phải chịu trừng phạt trời!" Phong Mục thấy sức lực mình không đủ nên uy hϊế͙p͙ nói.
"Thật vậy chăng? Bị trời trừng phạt? Ta còn thật sự muốn nhìn một chút nha." Thanh âm của người nọ vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không để uy hϊế͙p͙ của Phong Mục vào trong lòng.
"Ngươi dám... Ách..." Phong Mục lời còn chưa nói hết, thì thân thể đã bị ném mạnh tới một bên tường.
Phun mạnh ra một búng máu, mắt trợn lên, lập tức hôn mê bất tỉnh.