Khi tỉnh lại lần nữa trên chiếc xe tải tồi tàn kia, Trì Mộ đã cảm thấy mình bình tĩnh hơn rất nhiều. Xét thấy vừa rồi bản thân đã gặp qua mẹ của con quỷ nhỏ -- Nữ quỷ treo cổ, anh lập tức hiểu được tình cảnh của mình.
Sự bất quá tam, đây là lần thứ ba anh chết rồi, lần đầu tiên chết ở nhà khách, thứ hai thứ ba đều có liên quan đến thằng bé tìm khăn quàng đỏ, vậy có thể chứng tỏ rằng -- Anh thật sự đã đi vào một vòng luẩn quẩn gì đó, tựa hồ là tuần hoàn vô hạn gì đó.
Trong tác phẩm điện ảnh và truyền hình không phải thường viết như thế sao, một người tiến vào một khu vực nào đó, không ngừng lặp lại chuyện phát sinh một ngày nào đó, sau đó đạt được cảm ngộ nhân sinh nào đó, hoặc thu hoạch được kinh nghiệm gì quý giá, bây giờ thì hay rồi, mình cư nhiên cũng rơi vào trong đó.
Bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, không hề ngoài ý muốn phát hiện danh bạ trong điện thoại iphone trống không, không có tín hiệu, cộng thêm trong bản nháp lại dư ra một tin nháp -- Coi chừng mẹ của bé trai đòi khăn quàng đỏ, đó cũng là quỷ.
Ồ ồ ồ ồ, xem ra điện thoại iphone của anh đang nhắc nhở anh -- Bảo anh chú ý quỷ bên cạnh.
Trì Mộ nhíu mày, anh mặc dù trời sinh lạc quan, nhưng đối với việc mình xảy ra loại sự tình này chung quy cảm thấy sau này sẽ hỏng mất, vạn nhất không ra được thì sao đây, vĩnh viễn sống ở thời gian này? Hoặc mình sẽ vĩnh viễn bị quỷ trong thôn F không ngừng giết chết? Thật sự đáng sợ, căn bản không dám tưởng tượng. Lại nói anh không những cần phỏng vấn xong, còn phải đi cua Hạ Duy An nữa, nghĩ đến giọng cực khỏe của cậu ta, lúc kêu trên giường -- Hẳn cũng không tồi nhỉ?
Dừng lại! Tại sao mình lại nghĩ đến những cảnh tượng kiều diễm này, chàng trai trẻ mày cuối cùng đang làm gì đó! Bây giờ sinh mạng bị giam tại thời gian này, mạng này là của mày đó, vậy mà còn nghĩ đến mấy thứ như vậy!
"Tới cửa thôn F rồi! Nhóc con cậu có thể xuống xe rồi!" Phía trước chú tài xế vẻ mặt tang thương vừa mới nhắc nhở, Trì Mộ phút chốc còn chưa lấy lại tinh thần, đầu tiên là "Hả?" một tiếng, sau đó không thể chờ được hỏi: "Chú ơi, tôi đột nhiên có việc, có thể quay đầu lại đưa tôi về không?"
Nếu ấn theo tư duy nghịch hướng mà đi, phương pháp này là phương pháp tốt nhất thoát khỏi nơi này, cho nên khi Trì Mộ nói những lời này, gấp đến không kịp đợi nổi mà lấy ví tiền ra, một bên còn cười ha ha hỏi: "Chú ơi tôi vừa rồi có nhận được tin nhắn, trong nhà có việc gấp --"
Ví tiền trên tay bịch một tiếng rơi trên ghế xe, Trì Mộ sợ đến toàn thân co rúm tại chỗ ngồi, hận không thể cùng đem thân thể hòa tan cùng chiếc xe, bởi vì anh nhìn thấy -- Thân thể ông chú tài xế phía trước không nhúc nhích, mà đầu lại quay ngang một trăm tám mươi độ, khuôn mặt vốn bình thản không có gì lạ bị ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ xe chiếu rọi có chút xám ngắt, một đôi con người lồi ra tràn ngập tơ máu, bộ dáng nọ thật là quỷ dị đến cực điểm, anh sợ đến cả người đều run lẩy bẩy, bởi vì ông chú tài xế mặt xanh thong thả dùng thanh âm trầm thấp từng chữ một hỏi -- "Cậu....... Không....... Xuống........Xe......?"
Tài xế này cũng là quỷ! Lại nhìn hành khách chung quanh anh -- Cũng cùng bộ dáng với tài xế, đều là mắt lồi ra tơ máu mặt xanh, như vậy thật sự giống hệt phim kinh dị cấp B của Mỹ thập niên 70.
"Tôi xuống!" Trì Mộ cao giọng quát lên, không đợi ô tô dừng lại ngay cả ba lô cũng không cầm liền nhảy xuống xe, vậy mà chân anh vừa mềm nhũn tê liệt ngồi dưới đất, ba lô của mình đã bị tài xế quỷ từ cửa sổ xe ném ra, mà chiếc xe khách chở đám quỷ quái kia, cũng như xe kéo cày "tu tu" kêu vang, lái về phía trước.
Mặt trời như trước nắng vô cùng gay gắt, nhưng gió thổi qua, Trì Mộ cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Mặc dù không cảm thấy chửi đám quỷ ngồi trên xe khách sẽ vui hơn chút nào, nhưng chuyện mình đã trải qua thật sự quá khó giải thích, nghĩ đến vừa rồi khi ngồi xe ở bến xe huyện thành -- Trời ạ........Trong phim chẳng phải đều viết như vậy sao, cho rằng mình còn sống, nhưng mình đã chết, do đó mãi sống trong ảo giác........Chẳng lẽ anh đã chết.......
Trì Mộ quái dị kêu một tiếng, mình đã chết? Đã chết? Đã chết? Làm sao có thể! Anh hung hăng nhéo đùi mình, cảm nhận đau đớn trên người còn đó, không đúng nha, nỗ lực hồi tưởng nửa ngày cũng không nhớ ra nổi mình có phải đã chết rồi không, anh thở dài một hơi, thoáng cái như vô lực dạng tay dạng chân nằm trên mặt đất.
Kỳ thật Trì Mộ biết, dựa theo mô hình tử vong của mình ba lần trước mà nói, nếu như mình muốn thoát khỏi loại mô hình này, vậy phải tuân thủ một quy tắc -- Không • Được • Chết! Đúng, nguyên nhân có thể chính bản nháp trong điện thoại di động này đã cảnh báo, bởi vì rất có khả năng, trong chốn chốn âm u, có một người hoặc thứ gì đó có thể vượt khỏi khoa học khống chế được anh, khiến anh chơi trò chơi này......
Mặt trời chiếu vô cùng chói mắt, Trì Mộ thoáng cái ngồi dậy, mang kính đen, lại từ trong túi lấy ra IPAD mang theo bên mình, mở ra bắt đầu ghi chép.
Mặc dù Trì Mộ tự nhận mình là một người bất cần đời, nhưng làm việc gì cũng đều rất nghiêm túc, lần này thời gian tuần hoàn vô hạn quá mức quỷ dị, bên người không có ai quen thuộc -- Hạ Duy An có khả năng cũng là quỷ trong thôn F, nói cách khác, có khả năng trong thôn căn bản không có người sống! Do đó anh phải cẩn thận chút, loại nghẹt thở trước khi chết này cảm giác rất đau đớn, anh không bao giờ muốn nếm thử nữa.
Viết xuống toàn bộ suy luận và phân tích của mình xuống máy tính bảng, Trì Mộ nhíu mày kỳ thật mình đã thử hai loại tư duy thuận hướng và nghịch hướng rồi, trước gặp phải bàn tay dưới sàng, sau gặp quỷ con và mẹ của quỷ con........Bây giờ là 11 giờ trưa, nói cách khác mình nếu như có thể sống qua 12 giờ đêm....... Chẳng phải sẽ được sao!
Trì Mộ suy nghĩ hồi lâu, lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng anh, dù sao mình có thể chết rồi sống lại mà đúng không? Nếu điện thoại iphone và máy tính cứng nhắc này có thể ghi chép được, tiếp theo có nên thử chụp ảnh cùng Hạ Duy An không nhỉ? Cứ vào thôn xem sao.
Đứng lên phủi quần áo, Trì Mộ lại tìm ra áo khoác màu lam nọ, chép chép miệng, cảm thán nói: "Ông bạn già, mày phải mặc với tao chịu khổ hết lần này tới lần khác ha." Đi qua con bù nhìn quỷ dị không thể quen thuộc hơn được nữa, đi ngang qua chum tương lớn, nhà xí phát ra mùi hôi thối, lúc này đây, Trì Mộ chỉ xa xa nhìn thoáng về hướng sân khấu kịch, nhìn thấy bóng người quen thuộc nọ đang ở trên sân khấu vẫy tay áo mây, anh mỉm cười, đi về hướng nhà trưởng thôn Thác Bạt.
Nhà trưởng thôn giống hệt trong trí nhớ, ông cụ Thác Bạt Dã như trước đang đút con mèo béo ăn, Trì Mộ chú ý, trước khi vào cửa chụp lại bộ dáng trưởng thôn dùng tay đút mèo này.
Bởi vì anh muốn biết, iphone này của anh có hoạt động vào lúc này không, hay theo thời gian của anh mà hoạt động, bởi vì với anh, anh đi tới thôn F, theo ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, đây đã là ngày thứ tư rồi. Hơn nữa theo đạo lý mà nói, bộ dáng trưởng thôn cho mèo ăn hẳn là phát sinh đoạn thời gian này, vậy nếu mình lại chết lần nữa, có còn gặp lại hình ảnh này không?
Đơn giản hàn huyên cùng trưởng thôn trong chốc lát, ông ta liền mang Trì Mộ đi tìm bà cụ Phùng, bà cụ vẫn như vậy, mắt lé lưng gù, vô cùng nhiệt tình đưa đến nơi chết lần đầu tiên -- Phòng 106.
Phòng 106 giống như đúc lần tử vong đầu tiên, Trì Mộ mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn giả vờ không có việc gì vào phòng, sau khi đóng cửa, ánh mắt của anh không ngừng nhìn chằm chằm hướng mình bị kéo xuống -- Mẹ kiếp, anh không bao giờ muốn bị kéo xuống lần hai đâu, cho nên anh bất giác rời xa giường, nhón chân bước đi.
Trong căn phòng yên tĩnh đáng sợ, nghĩ đến chỉ chốc lát sau trong điện thoại của mình sẽ xuất hiện thứ gì đó lông lá ướt sũng như bàn tay dưới giường thò ra từ điện thoại của mình, Trì Mộ cảm thấy rốt cuộc bình tĩnh không được nữa, đến lúc này, trong phòng chỉ còn lại mình anh, cũng chỉ có thể lựa chọn -- chạy trối chết.
Lúc này gần mười hai giờ trưa, ánh mặt trời như trước chiếu vô cùng gay gắt, đường phố thôn F đã không thấy bóng ai, tựa hồ đều đã về nhà ăn cơm rồi, Trì Mộ vòng qua một khúc rẽ, cố ý vòng đến sân khấu kịch, chuẩn bị đi tìm Thác Bạt gia gia còn có thể xướng Dương gia tướng ở đầu thôn tây kia, dù sao đây mới là lưu trình ban đầu của anh đúng không?
Đáng tiếc khi đi qua trường tiểu học trong thôn, Trì Mộ lại nghe thấy sau lưng có có một thanh âm chần chừ chát chúa của một cô bé:
"Anh ơi -- Anh có thấy khăn quàng đỏ của em trai em không........."
Con mệ nóa! Lại đến! Trì Mộ không quay đầu lại, đại khái biết đứa bé phía sau này chính là cô chị nhảy giếng kia.......Mình cũng không cần phải quay đầu lại, bởi vì cô bé nếu nhảy giếng vậy nói không chừng sẽ xuất hiện bộ dáng "Nhìn như người khổng lồ" (người chết đuối sau khi thi thể ở trong nước đều sẽ phòng to gấp 3-5 lần) ghê tởm kia, mình nhất định sẽ buồn nôn đến độ có thể ói ra cả cơm đêm hôm trước, nghĩ tới đây, anh vẫn kéo kéo khóe miệng, dứt khoát không để ý tới cô bé phía sau, đi một mạch về phía trước.
Thôn F à! Mày là trại quỷ tập trung sao......! Cô bé phía sau vẫn cứ đuổi theo anh hỏi, thanh âm từ trầm thấp đến sắc nhọn, chỉ một thời gian ngắn mà lỗ tai Trì Mộ đều sắp điếc mất, thân thể cũng rất nặng, đi đường không nổi, suy nghĩ một chút có thể là cô bé kia đã trèo đến sau lưng anh -- Vừa nhận thức được việc này thật sự dọa hỏng anh rồi, nhưng anh chỉ có thể giả điếc không nghe, vờ nhét tai nghe vào cái gì cũng không nghe được nữa, ngâm nga đi về phía trước.
Nhà của ông Thác Bạt không xa lắm, Trì Mộ dùng dư quang phát hiện quỷ nhỏ và mẹ nó lần trước đang đứng cuối con đường nhỏ của thôn, Trì Mộ hừ một tiếng, cất bước đi vào sân.
Rất nhanh, sức nặng trên người đã không cảm thấy nữa, Trì Mộ thở phào nhẹ nhỏm, gõ tượng trưng vào cửa: "Xin chào, có ai ở nhà không?"
Ông Thác Bạt chẳng biết tên đầy đủ là gì này nghe nói đã hơn tám mươi, nhưng từ bố trí trong viện có thể thấy được thân thể ông cụ vô cùng khỏe mạnh, một góc tường là dưa cải, hành tây gì gì đó, một góc khác đặt nông cụ đủ loại kiểu dáng, một bên có một chum lớn màu nâu, hẳn là ngâm dưa muối gì đó, cửa còn đặt mấy chậu hoa, xem ra ông cụ thích hoa hoa thảo thảo -- Nhưng nói không chừng lỗ tai có vấn đề, nghe không được........
Nghĩ như vậy, thanh âm Trì Mộ lớn hơn một tí: "Có ai không?"
"Tới đây....... " Giọng nói vô cùng quen thuộc khiến Trì Mộ sửng sốt, rất nhanh, Hạ Duy An liền từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Trì Mộ một mình đứng ngoài cửa lớn, đầu tiên là thoáng sửng sốt, lập tức bật cười, "Anh là sư ca tới từ đại học C đúng không? Đến ghi âm?"
Trì Mộ nhếch miệng cười, một khắc nhìn thấy Hạ Duy An, anh cảm thấy thần kinh mình đều thả lỏng, cũng cười: "Xin chào, trò Hạ, đừng kinh ngạc, tôi biết cậu --"
"A!" Hạ Duy An nhỏ giọng hét lên một tiếng, mặt có chút đỏ, mang theo chút ngượng ngùng hỏi: "Sư ca còn nhận ra em?" Trì Mộ cười, anh thật thích bộ dáng cậu thẹn thùng như vậy, loại cảm giác này thật sự vô cùng tốt, giống như từng lỗ chân lông đều tản ra nhiệt tình -- Cảm giác sung sướng đánh thẳng vào đáy lòng........ Trời ạ, không phải anh thật sự thích cậu ấy rồi chứ........
Nghĩ tới đây Trì Mộ cười cười, nhưng nghĩ đến công năng điện thoại di động của mình, vẫn giơ điện thoại trong tay lên, vừa kiếm một cái cớ vô cùng vụng về: "Chúng ta chụp ảnh chung nhé?"
"Dạ dạ!" Hạ Duy An không nghĩ nhiều, sau khi hai người dùng tư thế nhí nhảnh theo trào lưu cùng chụp một tấm hình với điện thoại iphone, Hạ Duy An cười: "Ông ở bên trong chờ đấy, nghe nói sư ca sắp tới thì rất vui mừng......."
Trì Mộ luôn miệng trả lời, nhưng cúi đầu không ngừng mân mê điện thoại, chuyển ảnh của hai người sang bản nháp, tình cờ, anh phát hiện ra cái gì đó --
Trì Mộ mở to hai mắt nhìn, tay cũng bất giác phóng to màn hình -- Anh nhìn chăm chú chốc lát, mới đột nhiên bừng tỉnh nhìn vê phía miệng chum tương sau lưng -- trong ảnh, tựa hồ có một cô gái mặc quần áo trắng tóc dài, mặt trắng mờ nhìn không rõ lắm, mờ nhạt thành một cụm, tựa hồ đang duỗi cánh tay, muốn bò ra........
Trong chum có quỷ!