Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 6 - Chương 3: Anh ơi, khăn quàng đỏ của em đâu (b)

"Anh ơi anh, anh có nhìn thấy khăn quàng đỏ của em đâu không?" Phía sau truyền đến tiếng khóc u oán khiến Trì Mộ thoáng cái cứng còng thân thể, Hạ Duy An bên cạnh càng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy phía sau mình đứng một cậu bé.

Bé trai mặc một thân đồng phục thể dục có chút bạc màu, tóc cạo đầu đinh, trên người những chỗ có thịt là mảng lớn vết máu màu đỏ bầm, giờ phút này, bé trai đang không ngừng lấy mu bàn tay dụi mắt, thỉnh thoảng còn dùng con mắt mong chờ nhìn hai người, hy vọng hai người có thể cung cấp đầu mối về khăn quàng đỏ, mà cặp mắt thật to kia lại giống như thằng bé trong ——《 Lời nguyền 》, không hề có tròng trắng.

Hạ Duy An nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch, vội vàng cứng còng thân thể, thoáng cái xoay người, lặng lẽ kề sát qua Trì Mộ một bên đã sớm trắng mặt, thân thể cũng không dám xoay tí nào, lén lút hỏi: "Chúng ta nên làm gì đây?"

"Anh nhìn thấy không, đứa bé kia không có tròng trắng....... Hơn nữa anh nhìn thấy không, nó không có bóng........" Hạ Duy An run rẩy môi, sắc mặt tái nhợt, tay lại gắt gao bấu băng ghế dài dưới thân, tiếp tục nói, "Trời ơi, đây rõ ràng là ban ngày........"

"Mẹ kiếp......." Trì Mộ khẽ mắng một tiếng, nói với cậu ta, mặc dù vẫn khá sợ con quỷ con này, nhưng so sánh với bàn tay thối rửa trong giấc mộng nọ....... Mặt mũi đứa bé này coi như đẹp đẽ, anh vừa mới quay đầu muốn quan sát gần hơn chút, liền nhìn thấy mặt đứa bé kề lại, cách mặt anh chưa tới 5 milimet, há miệng là có thể cảm nhận được hơi lạnh khi nói —— "Anh ơi, anh nhìn thấy khăn quàng đỏ của em không ——"

"Mẹ kiếp......." Trì Mộ sợ đến thoáng cái ngã nhào trên đất, không đợi Hạ Duy An đang muốn kéo anh lên, thân thể bé trai không nhúc nhích, cổ lại thoáng cái như cao su kéo dài, khuôn mặt thoáng cái đưa tới trước mặt anh: "Anh ơi, khăn quàng đỏ của em đâu  ......."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi Trì Mộ phản ứng, bé trai đã há miệng che kín răng nhọn, thoáng cái nuốt đầu anh xuống.

Tựa hồ có chỗ nào đó không đúng.

Đợi khi Trì Mộ tỉnh dậy, phát hiện mình như trước đang bên trong chiếc xe khách tả tơi kia, không khỏi cảm giác được một cỗ rét lạnh. Lần đầu tiên, anh gặp cơn ác mộng chính là bàn tay dưới sàng kia, sau đó tay túm anh xuống thì anh liền tỉnh dậy, ngay sau đó anh đụng phải Hạ Duy An và bé trai, anh lại bị bé trai ăn, anh tỉnh dậy.......  .


Dường như bản thân đã tiến vào một vòng luẩn quẩn vô tuyến luân hồi, khi mình nghĩ sẽ chết, anh đều tỉnh dậy........

Đúng, chính là vòng luẩn quẩn này.........

Chiếc xe khách đúng lúc này ngừng lại, phía trước chú tài xế xoay đầu sang, nói ra lời giống hệt hai lần trước: "Tới cửa thôn F rồi! Nhóc con cậu có thể xuống xe rồi!"

Trì Mộ mờ mịt "ờm" một tiếng, cầm ba lô của anh, chậm rì rì xuống xe.

Một lần nữa từ trong ba lô lấy ra áo khoác mang kính đen, Trì Mộ có chút mê mang nhìn bốn phía, vừa rồi....... Đúng........Còn có điện thoại di động........Anh vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình, phát hiện điện thoại di động chẳng những không có tín hiệu hơn nữa bộ nhớ tin nhắn điện thoại trống không, chỉ có trong hộp thư nháp có một tin nhắn —— Bé trai hỏi khăn quàng đỏ ở đâu là quỷ.

Cảm giác đầu tiên của Trì Mộ khi nhìn thấy thư nháp này, đó là ót dâng lên một cỗ rét lạnh, lủi thẳng lên đỉnh đầu. Lại kéo lên trên một cái, càng thêm kinh dị, chính là cái xuất hiện trong mộng kia —— Dưới giường 106 nhà khách có quỷ.

Trì Mộ cảm giác trái tim mình đang cuồng đập, trong thân thể tựa hồ tất cả bộ phận trong cơ thể cũng đã đình chỉ công tác, chỉ có con mắt gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, thật lâu không thể xoay người lại —— Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Tại sao điện thoại di động trong hiện thực cuộc sống có thể ghi chép cảnh trong mơ của mình!

Thật lạ lùng!

Mày phải tỉnh táo mày phải tỉnh táo, Trì Mộ nhỏ giọng khuyên mình, bắt đầu suy nghĩ tiền căn hậu quả: Nếu dự cảm của mình chính xác, mình nhất định đã tiến vào vòng luẩn quẩn quanh co của thời gian nào đó, nếu là vậy........

Trì Mộ cười, sự tình bất quá tam, ông đây, nếu đã tới, cứ nhìn xem đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!

Chẳng biết tại sao, Trì Mộ thình lình cảm giác trên người tràn ngập một luồng sức mạnh vô cùng vô tận, anh ngốc hề hề xoa thắt lưng cười to một tiếng vì mình cổ động, sau đó xoải bước hướng về phía thôn F.


Phong cảnh ven đường cùng cảnh trong mộng giống nhau như đúc, hơn nữa mặt của người già trong thôn này anh đều có thể nhận ra, Trì Mộ hung tợn đuổi đám trẻ phía sau anh, ở trong thôn quen thuộc mà đánh một vòng tròn, đi tới sân khấu kịch.

Hạ Duy An giống hệt trong mộng, như trước đang hát hí khúc. Nhưng giờ phút này Trì Mộ không tiến lên, anh chọn đứng dưới một gốc đại thụ xa xa, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của cậu ta.

Hạ Duy An vẫn đang xướng Tây Sương Ký, đi bước nhỏ phân tán, mỗi một lần phất tay áo, cúi đầu khi độc thoại, cùng với ngón tay nắm hình hoa lan, đều khiến Trì Mộ cảm thấy mê muội —— Anh cho tới giờ chưa từng gặp một người đàn ông có thể đóng hí kịch hoa đán(diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá) —— Ừm, mà ngay cả Mai gia gia vĩ đại cũng không nặn ra được loại giọng yêu mị này!

"Lương thần mĩ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm duyệt sự thùy gia viện......" Hạ Duy An chậm rãi xoay người, vung ống tay áo, một đôi mị nhãn như khóc như kể thẳng tắp nhìn về phía Trì Mộ ——"Khẩu hồ!" Đợi khi Trì Mộ kịp phản ứng, chính mình tựa như thiếu nữ hoài xuân thoáng cái phía sau cây, há hốc miệng thở phì phò.

Trời ơi trời ơi, Trì Mộ trước kia cũng không tin loại "Nai con nhảy nhót" của thiếu nữ hoài xuân trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng hiện giờ trái tim không ngừng đập binh binh lên, hơn nữa khuôn mặt vạn năm không đỏ của mình cư nhiên cũng đỏ rồi! O! M! G! Trong lòng Trì Mộ có chút loạn, nhưng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh vẫn nhanh chóng quay đầu nhìn lại, nhìn Hạ Duy An đi tới tháo kính đen xuống: "Hắc, xin chào."

Hạ Duy An vẫn mặc trang phục như trong mộng, giờ phút này trên cánh tay lớn của cậu ta mặc hí phục nọ, nhìn thấy bộ dáng của Trì Mộ rồi trong nháy mắt có chút nghi hoặc, nhưng lập tức kịp phản ứng: "Anh là nghiên cứu sinh tới thôn sưu tầm hí khúc kia sao?"

Trì Mộ gật đầu, thái độ khác thường, thoải mái vươn tay: "Xin chào, tôi tên là Trì Mộ, tôi biết cậu." Hạ Duy An hơi thoáng kinh ngạc, tay vươn ra khựng lại một chút, sau đó mới bắt lấy tay anh, cười nói "A, vậy sao?"

Trì Mộ bắt tay với cậu ta, giả vờ không bị bàn tay trơn mềm như con gái này hấp dẫn, nụ cười trên mặt vô cùng hiền lành: "Đúng vậy, tôi từng gặp cậu trong báo cáo diễn xuất của học viện âm nhạc, còn chút ấn tượng."

"A!" Hạ Duy An lập tức tỉnh ngộ, cười có chút ngượng ngùng: "Việc này......." Nói rồi, cậu ta cười áy náy, "Anh nói chính là lần diện xuất báo cáo đó sao, em nhớ khi ấy em chẳng qua được bổ sung cho đủ, đảm đương một đao mã đán (một vai diễn trong hí khúc, là nữ biết võ) ........"

Kỳ thật Trì Mộ vốn chưa từng xem diễn xuất báo cáo hí khúc chuyên nghiệp gì, trong mắt anh, mấy khúc nhạc xưa y y nha nha này còn không bằng RAP hoặc nhạc điện tử, vừa rồi chẳng qua để có thể tránh bắt chuyện ngượng ngập với cậu ta, tùy tiện nói mò một câu, không ngờ Hạ Duy An còn có thể diễn vai đao mã đán........ Nghĩ đến đao mã đán vừa đá thương vừa múa thương trình độ cao, nhất thời anh cảm thấy muốn áp đảo con thỏ bạo lực khoác lớp da tiểu bạch thỏ thuần khiết này có chút khó khăn.......

Nhưng giờ khắc này, Trì Mộ chỉ có thể liều mạng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, lúc ấy tôi nhìn hoa cả mắt, cậu giỏi quá." Hạ Duy An nghe cậu này con mắt cười đều híp lại thành một đường: "Phải không? Em cũng biết anh, sư ca."


Câu sư ca mềm nhũn này lại đâm trúng điểm G của Trì Mộ, cả người anh run lên một chút, mặt hơi đỏ lên, hỏi: "Này....... Em thật sự biết anh?"

"Đúng vậy." Hạ Duy An cười vô cùng trong sáng vô tư, "Học sinh khoa chính quy bọn em nhàm chán nhất, thích bình luận trai đẹp gái xinh gì gì đó, khuôn mặt này của anh nếu đã thấy một lần cả đời cũng khó quên đó."

Trì Mộ quả thật mặt mũi rất tuấn tú, hơn nữa gia cảnh tốt, mặc dù không tính là phú nhị đại, nhưng chí ít dính chút mép của quan nhị đại, chỉ có điều anh thiên tính vô cùng đơn thuần, ngay thẳng, một chút cũng không điệu bộ, anh em nghĩa khí cũng đậm, chưa từng trải qua chuyện xấu cướp bồ người khác gì, cho nên dành được rất nhiều cảm tình tốt.

Ừm........Mặc dù cảm giác được người ta tán dương vẻ bề ngoài thế này rất quái lạ, nhưng có thể nghe thấy Hạ Duy An tán dương mình quả thật cao hứng muốn chết, anh vừa định mở miệng hỏi một câu, phía sau lại truyền đến tiếng vang kỳ quái ——

"Anh ơi, anh nhìn thấy khăn quàng đỏ của em không ——"

Trời ơi! Chẳng lẽ thứ trong mộng thật sự tồn tại sao!

Nụ cười của Trì Mộ còn cứng ngắc trên mặt, quay đầu liền nhìn thấy bé trai mất khăn quàng đỏ kia hai tay đang dán sát quần, dùng cặp mắt đen không có tròng trắng kia gắt gao nhìn ngó anh.

Hạ Duy An bị dọa giật mình, thụt lùi vài bước, há hốc miệng mấp máy hồi lâu, mới nghẹn ra một câu: "Thứ trong truyền thuyết kia ——" Những lời này còn chưa nói hết, Trì Mộ liền túm lấy tay cậu ta, theo con đường đi đến trong trí nhớ, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: "Này, thằng bé kia làm sao mới có thể giải quyết được nó......."

Hạ Duy An còn chưa kịp phản ứng đã bị Trì Mộ kéo tay mang đi vài bước, cậu ta quay đầu lại nhìn thoáng qua bé trai máu me đầm đìa kia, dồn dập mà nhỏ giọng hỏi: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì........"

"Tôi đâu nào biết........" Trì Mộ cũng nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, kỳ lạ, rõ ràng thôn xóm ban ngày vậy mà không có một ai, hơn nữa thằng bé kia cũng đã đuổi kịp họ, khóc sướt mướt rên rỉ: "Anh ơi anh ơi, khăn quàng đỏ của em không thấy đâu nữa, anh biết ở đâu không........"

Trì Mộ cảm thấy trong bụng cáu kỉnh, anh vội vàng quay đầu hỏi Hạ Duy An: "Làm sao mới có thể giải quyết thằng bé này —— Chờ một chút, tôi biết câu chuyện về nó, tôi chính là muốn biết phải làm sao đối phó nó ——"


Hạ Duy An sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy thằng bé vẫn đi theo sau họ kêu la, thở hổn hển mấy hơi mới nhỏ giọng hỏi: "Anh biết truyện ma này....... Em.......Em thì không biết.........."

Không biết! Trì Mộ dùng sức, túm lấy Hạ Duy An thấp hơn so với anh, nhanh chóng xoay một cái, đưa cậu quẹo vào một con đường đất hẻo lánh trong thôn.

Kỳ quái, mặc dù rõ ràng là ban ngày, thế nhưng —— vừa rồi Trì Mộ từng dùng khóe mắt quan sát, bốn phía không người, con đường anh đi qua vừa rồi này cũng không có ai, tựa hồ anh và Hạ Duy An đã rơi vào trong mê cục mà nhóc quỷ kia đặc biệt chế tạo ra cho anh —— Một thôn trang giữa ban ngày ban mặt không một bóng người.

Trì Mộ tăng bước tiến, gắt gao túm lấy Hạ Duy An, muốn lên đi trước.

Nếu anh đoán không lầm, nhìn thấy loại quỷ này biện pháp tốt nhất hẳn là không để ý tới nó. "Bắt kịp nào! Mau lên một chút!" Trì Mộ ngắn gọn hạ mệnh lệnh, mà Hạ Duy An mặc dù có chút bối rối, nhưng vô cùng ngoan ngoãn, như trước tùy ý anh nắm tay.

Trì Mộ đi nhanh về phía trước, con đường đất này anh đã từng đi qua trong mơ, nếu nhớ đúng, con đường này sau khi quẹo trái là có thể đến nhà trưởng thôn Thác Bạt, nếu như có thể nhìn thấy một người........ Vậy là tốt nhất rồi........

"Anh ơi anh, các anh có nhìn thấy khăn quàng đỏ của em không ——" Nhóc quỷ còn đang ở phía sau kiên nhẫn bền bỉ đuổi theo, không ngừng lặp lại những lời này, Trì Mộ cảm giác cả đầu đều biến thành khăn quàng đỏ rồi........Chờ một chút, trong lòng anh chợt động, nếu dựa theo cảnh trong mơ của mình, quỷ nhỏ này hẳn là nhằm vào mình, tại sao bây giờ lại hỏi các anh?

"Anh ơi anh, em không có ác ý, em chỉ muốn hỏi anh có từng thấy khăn quàng đỏ của em không........."

Trì Mộ đánh một vòng, thật sự chịu không được bé trai phía sau lải nhải nói mãi nữa, thoáng cái từ trên mặt đất nhặt lên một cây gậy, bảo Hạ Duy An tránh xa một chút, quay đầu lại liền rống to: "Nhóc học sinh! Chẳng lẽ mày không biết lớn tiếng nói chuyện là rất không lễ phép sao? Còn nữa năm nay tao là nghiên cứu sinh năm hai rồi, mày hẳn nên gọi tao là anh nghiên cứu sinh chứ! Một chút lễ phép cũng không hiểu, anh cái đầu mày đó! Còn nữa, quan trọng nhất là! Tự mày làm mất khăn quàng đỏ tự mày không tìm được thì hỏi tao làm chi! Có phải muốn tao méc giáo viên không! Không! Tao sẽ méc phụ huynh mày! Tao phải cho phụ huynh mày nhìn thấy mày cư nhiên đã biến thành bộ dáng học sinh lì lợm dông dài chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa không đoàn kết!"

Rít gào thần công của Trì Mộ vừa khai hỏa, một chuỗi lời dài này vừa nói, quỷ con đột nhiên ngừng bặt, bước tiến đi theo học cũng có chút loạn, nó trừng hai mắt thật to, đôi mắt không có tròn trắng này càng lộ vẻ khủng bố, vẻ mặt khó tin hỏi: "Anh...... Anh...... anh muốn méc mẹ em........"

Trì Mộ nhếch miệng nhe răng cười gằn một tiếng, hất cằm hừ ra tiếng: "Méc mẹ mày? Tao còn muốn đệt mọe mài đây!"


"Ai muốn đệt ta........" Phía sau truyền đến thanh âm càng thêm u ám, khiến Trì Mộ không cầm nổi lòng quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía sau chẳng biết từ khi nào xuất hiện một người phụ nữ tóc dài. (Tiêu: gõ tới đây ôm bụng cười lăn lộn =))))

Chẳng qua lưỡi của người phụ nữ này rất dài, vươn ra cả ngoài miệng, hơn nữa một tròng mắt đã toét ra, chỉ còn một sợi thịt màu đỏ nối liền, gió thổi qua, tròng mắt khó khăn lắm mới treo trên mặt kia còn lắc lư nữa.

Trì Mộ còn chưa kịp mắng chửi người, liền trong tiếng thét chói tai của Hạ Duy An mất đi ý thức.