Bạch Vân Phi lẩm bẩm vừa khóc vừa dùng khóe mắt quét qua, bên cạnh không hề có vũ khí gì có thể tự vệ, càng cảm thấy tuyệt vọng đồng thời thanh âm khóc càng thêm lớn hơn.
Nhiệt độ bên trong tủ đựng xác bình thường hơn -20 độ, tủ này sau khi bị chậm rãi mở ra có thể nhìn thấy cả sương mù màu trắng, làm ngọn đèn treo chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng ảm đạm hẳn, độ ẩm của đám sương này vô cùng lớn, xen lẫn mùi tanh hôi phả vào mặt.
Những người này khi còn sống đều không bệnh mà chết, người đứng lên đầu tiên là một chú bé, tựa hồ là chết đuối, thi thể của bé trai đã bị ngâm đến sưng tấy, trên cổ tay trái treo một bảng hiệu, phía trên viết một ít số liệu, tựa hồ là đánh thứ tự tử vong, song nhãn đều nhìn không thấy đồng tử, chỉ có thể thấy một đường mỏng giữa khe mắt chảy nước mủ màu vàng đục, bụng cực kỳ lớn, da có thể nói là màu trong suốt, còn có thể nhìn thấy mạch máu màu máu xanh, càng lộ vẻ khủng bố.
“Không phải ta hại chết ngươi!” Mùi tanh hôi vô cùng khó ngửi, Bạch Vân Phi ho khan một tiếng, lắp bắp nhỏ giọng nói một câu, vậy mà đứa bé đã chết này càng đi nhanh hơn, những ngăn tủ phía sau cũng đều thong thả mở ra, cậu lại gân cổ rống lên vài tiếng cứu mạng, rõ ràng nhìn thấy trên màn ảnh số liệu LED viết ba chữ to “Vô Danh”. Xem ra những người này đều là dân vô gia cư.
Nhà xác Quân Kính Nhiên công tác thu lưu rất nhiều thi thể vô danh, bình thường loại tình huống này, những người lang thang sau khi chết người nhà cũng sẽ không sang đây lo ma chay cho người thân, thi thể dư thừa đều sẽ quyên cho viện y học cung cấp cho những sinh viên kia làm thí nghiệm giải phẫu, nhưng nơi này lại tích trữ nhiều thi thể như vậy, nhớ tới nữ quỷ trên lưng sáng nay kia, liền cảm thấy cả người run rẩy, chẳng lẽ cậu là cái loại thể chất mời gọi quỷ kia?
Cảm giác sởn tóc gáy đã sớm không thấy đâu, Bạch Vân Phi chỉ có thể nhìn trừng trừng bộ dáng hình thù kỳ quái của đám người chết này, thân thể không tự chủ được chậm rãi gắt gao dựa ở cửa, hận mình không thể cùng cánh cửa kim loại kia hóa thành một thể.
"Coong!......." Cửa đột nhiên phát ra tiếng đập khiến Bạch Vân Phi sợ đến mức hét to một tiếng, trong tiềm thức vừa định bò về phía trước, chợt nghe thấy thanh âm lo lắng lờ mờ truyền đến: “Vân Phi! Là Vân Phi phải không? Cậu ở bên trong sao? Bạch Vân Phi mau trả lời bố ngay!"
Đây......Đây là Quân Thịnh! Thanh âm của Quân Thịnh, Quân Thịnh tới rồi! Bạch Vân Phi mừng rỡ, run rẩy đứng dậy, cộc cộc gõ lên cánh cửa, mang theo giọng nức nở rống lên: “Quân Thịnh, tớ ở đây, cứu mạng! Cứu mạng! Có rất nhiều người chết!......Đều đã ra cả rồi......
Đầu kia cửa Quân Thịnh hít ngược một ngụm khí lạnh, thì thầm một câu “Chờ một chút”, liền nghe thấy tiếng tít tít của mật mã được nhập vào. Chỉ chốc lát sau cánh cửa liền mở, Quân Thịnh giành trước chui vào, đầu tiên nhìn thấy Bạch Vân Phi kinh hãi quá độ trượt ngã trên mặt đất, mắt ngập nước nhìn y cầu khẩn, không khỏi rung động, nhưng tình thế trước mắt không thể lạc quan, rất nhiều thi thể đã vùng dậy, hơn nữa buổi sáng cô gái vì tình tự tử kia cũng đã lộ oán linh, chẳng lẽ thằng nhóc Bạch Vân Phi này thật sự có thể chất mời gọi quỷ?
Quân Thịnh thuận thế kéo Bạch Vân Phi đến, ôm cậu vào ngực trước nhè nhẹ vỗ lưng cậu để an ủi, Bạch Vân Phi lúc này sớm đã bị dọa phát khóc, tay đều đã cứng lại, gắt gao níu trên cổ Quân Thịnh.
Quân Thịnh cũng mặc áo ngủ, nhưng dưới chân ngay cả giày cũng chưa mang, trên người lạnh cóng một mảnh, nhưng toàn thân đều đổ mồ hôi, thở hồng hộc tựa hồ đã chạy như điên tới, tay vòng trên lưng, còn có lồng ngực phiếm mồ hôi, quả đúng là ấm áp, khiến Bạch Vân Phi cảm thấy an lòng.
Nhất định là tới cứu cậu, Bạch Vân Phi cảm thấy trái tim kinh hoàng treo lơ lửng rốt cuộc cũng thong thả đập nhịp nhàng.
Quân Thịnh thấp giọng an ủi, nhưng ánh mắt sắc bén lại nhìn về phía những thi thể vẫn chấp nhất đi về phía trước kia, kỳ quái, bình thường nhìn thấy y những thi thể này không phải đã sớm sợ đến tránh xa sao, nhưng tại sao những người chết này vẫn đi về phía trước?
Thể chất bản tính của người nhà họ Quân đặc thù, nếu ông nội Văn và chú Andrei ở đây, những người chết này đã sớm kêu cha gọi mẹ mà quỳ xuống, bát tự của Quân Thịnh mặc dù yếu, nhưng trong máu vẫn tồn tại DNA quỷ thần sợ hãi kia, rốt cuộc là thể chất của Bạch Vân Phi quá đặc thù hay có nguyên nhân nào khác?
“Cút!” Quân Thịnh không nhịn được nhíu mày, kéo Bạch Vân Phi về phía sau, thấp giọng ra lệnh.
Đám người chết tựa hồ nghe thấy ma chú dừng lại, thoáng cái liền đứng yên, nhưng còn chưa được ba giây sau, lại đồng loạt di chuyển lên, ken két ken két...... Trong cổ họng của đám người chết phát ra tiếng vang như cười nhạo, chậm rãi mở rộng cánh tay tựa hồ tốc độ đã nhanh hơn.
Mấy thứ này đang nói chuyện, nhưng Quân Thịnh từ nhỏ đối với thứ loại này cũng không cảm thấy hứng thú, liền không học ngôn ngữ người chết, hiện giờ thì hay rồi, đám kia nói gì, y cũng không biết. Mùi của người chết vô cùng gay mũi, Quân Thịnh một tay che mũi, lui về phía sau, quay đầu nhìn một chút Bạch Vân Phi phía sau, phát hiện cậu sắc mặt tái nhợt, môi đều phiếm xanh tím, tiếng tim đập của cậu đều có thể nghe thấy rõ ràng, nhất định đang sợ hãi, lại nghĩ nếu không phải vì mình muốn trêu cậu ấy mới dẫn cậu ấy tới nơi làm việc của ba mình, bị kinh hãi là do mình không đúng, lập tức ghé sang an ủi: “Này, không sao đâu, không cần sợ, có tớ ở đây mà.”
Bạch Vân Phi thở sâu vài hơi, há lớn miệng thở phì phò, nhưng ánh mắt lại nhìn đám thi thể cứng ngắc đi lại này không chuyển mắt, mang theo giọng nghẹn ngào: “Này, chúng ta làm sao đây?"
Bạch Vân Phi sợ đến mức còn đang vô thức co giật, Quân Thịnh nghĩ một chút, đám người chết đồng loạt nhào tới, một mình mình khẳng định làm không lại, vẫn nên rời khỏi đây trước mới thỏa đáng, giao cho ba mình đối phó, "Đi!", kéo nắm cửa liền chạy.
Thang máy còn đang hoạt động, song dừng ở tầng trệt có chút kỳ quặc, nhà xác cách mặt đất 10 tầng, mà tầng thấp nhất của tòa cao ốc là tầng 12, nhưng thang máy lại hiển thị là —18. 18 tầng địa ngục? Những người chết này, đã chết còn không chịu yêu, Quân Thịnh nghiến răng nghiến lợi nhấn nút vài cái, thang máy ình một tiếng, cũng không có thời gian chờ đợi gì, thoáng cái mở cửa.
Lúc Bạch Vân Phi vừa định vào thang máy, lại bị gương bên trong thang máy dọa giật mình.
Bên trong thang máy vốn lắp gương là để cho những người làm việc tiết kiệm thời gian, có thể ở trong thang máy trang điểm, chỉnh chu tác phong của mình, mỗi lần về nhà Quân Thịnh luôn ở trước gương thang máy này làm dáng hồi lâu, nào ngờ hiện giờ nhìn lại, trong thang máy chẳng biết bị người phương nào vẩy đầy máu tươi, thân ảnh của họ bị gương phản chiếu, mang theo vặn vẹo quỷ dị, tựa hồ trên người cả hai đều là máu.
Ý này là đám người chết mời hai người họ xuống địa ngục tầng 18 dạo một vòng sao? Quân Thịnh lấy di động ra, phát hiện căn bản không có tín hiệu, không khỏi nhíu mày, sống đến lớn chừng này chưa từng gặp qua chuyện như vậy, liền kéo Bạch Vân Phi quay đầu chạy về cầu thang thoát hiểm.
"....... Tại sao.......Cậu lại tìm thấy tớ........" Bạch Vân Phi thở hồng hộc theo sát phía sau, Quân Thịnh bộ dáng nhếch nhác thường ngày: "Tớ rời giường thấy cậu không có đó, thế là tớ tìm cậu thôi." Bạch Vân Phi cố sức bò hai bậc thang một, "Làm sao cậu biết tớ ở đây?"
Rất đơn giản, tớ ngửi mùi của cậu mà tới, người nhà chúng tớ mũi đều rất linh." Quân Thịnh hời hợt nói một câu, tiến lên vài bước, "Mau, chúng ta ra ngoài mau, cha tớ sẽ xử lý."
Bạch Vân Phi mệt thở hồng hộc, thỉnh thoảng lại nhìn tầng lầu, chấp nhận chuyện mũi người nhà họ Quân so với cho còn linh hơn này, tiếp tục bò về phía trước. Hai người hổn hển bò hồi lâu, thật vất vả đi tới tầng một trên mặt đất, vừa đẩy cửa ra nhìn, giật nảy mình, cảnh tượng sau cánh cửa căn bản không phải bộ dáng đại sảnh lầu một trên mặt đất, mà là một hành lang thật dài, tận cùng bên trong hành lang lóe ra ba chữ LED to "Phòng Đựng Xác", thang máy cũng đáp một bên, như trước bộ dáng buồn nôn bị người ta hắt vài thùng máu tươi.
Họ đi nửa ngày sao lại trở về? Quân Thịnh kéo Bạch Vân Phi lui ra, lại bò về một tầng phía trước, dựa theo đạo lý mà nói, hai người họ hẳn phải tới tầng hai trên mặt đất hoặc là tầng chín dưới đất, nhưng họ lại đi tới tầng 10 dưới đất!
Bạch Vân Phi chỉ là một người thường, đầu tiên là cuống cuồng cả lên, Quân Thịnh biết hai người họ đã trúng huyễn thuật của oán linh đám người chết, nhưng không có cửa phá giải, lại không tiện nói tỉ mỉ cho Bạch Vân Phi biết vấn đề xuất hiện ở phương diện này, chỉ có thể ở trong lòng mình lo lắng suông.
Hai người bắt đầu không ngừng bò về phía trên, nhưng mặc kệ lần nào đi hướng lên hay đi hướng xuống, tựa hồ họ chỉ ở tầng 10 dưới đất đảo quanh. Qua chốc lát sau, Quân Thịnh phát hiện sắc mặt Bạch Vân Phi cực kỳ tái nhợt, liền lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Tớ còn có thể không sao? Tớ đều bị cái tên chết dẫm Quân Thịnh cậu hù chết rồi, nếu tớ chết ở đây tớ thành quỷ cũng sẽ không luẩn quẩn bên cậu!" Bạch Vân Phi hung dữ làm ầm lên, trong lúc bất chợt giống như bộc phát cơn thịnh nộ, nhào tới một cước liền đạp qua, Quân Thịnh cũng không né tránh, mông bị cậu hung hăng đạp một cước, thoáng cái liền gục trên mặt đất, thiếu chút nữa lăn xuống cầu thang, "Cậu có ý gì? Điều này sao có thể trách tớ? Rõ ràng là cậu cứng cổ nói mình không sợ, giờ thì hay rồi thấy chứ? Bị quỷ đuổi kịp rồi đó, dù sao đám người chết này cũng sẽ không ăn tớ, đầu tiên sẽ đem cậu phanh thây trước!" Quân Thịnh cũng nổi nóng, miệng không chọn lời nói ra.
Bạch Vân Phi tức giận thầm nghĩ đồ quạ kêu, cả người đều đang run rẩy, "Tại sao không ăn cậu chứ! Người nhà các cậu sao đều là quái...... " Chữ thai còn chưa nói ra khỏi miệng, cậu thoáng cái liền đem lại nghẹn về, chỉ vào phía sau lại nhìn phía trên một chút ngơ ngác hỏi: "Chúng...... Làm thế nào đều ra cả rồi?"
Quân Thịnh vừa nhìn, hay rồi đây, bệ thềm ở tầng chỗ hai người cùng tầng trung gian, không ngờ hiện giờ trên lầu dưới lầu đồng thời tràn vào rất nhiều thi thể, những thi thể này khóe miệng mang theo nụ cười khinh miệt, trong cổ họng phát ra thanh âm rầm rập, lắc lắc lư lư đi về hướng bọn họ.
Quân Thịnh một cước đạp một người chết xuống, "Mau, cậu cũng đạp đi, đạp chúng đi." Bạch Vân Phi hướng về phía thi thể bộ dáng cô gái đạp một cước, ngược lại hất văng dép lê trên chân ra ngoài.
Càng nhiều thi thể dâng lên, một đám duỗi cánh tay tái nhợt muốn bắt hai người, Quân Thịnh trái nhảy phải né đạp liền mấy cái bản thân cũng khó có thể chống đỡ, chúng tựa hồ đều muốn bắt cả hai người, một thi thể trong đó có móng tay thật dài hung hăng cào thịt Quân Thịnh, thoáng cái xé xuống, cứ thế xé xuống một mảng thịt, máu tươi màu đỏ sắt thoáng cái tuôn ra, không ngờ tới đám người chết này như phát điên, rốt cuộc tất cả đều nhào tới.
Quân Thịnh vừa thấy việc lớn không tốt, bản thân mặc dù không kế thừa máu mang theo thi độc của người nhà họ Quân, nhưng năng lực khôi phục mạnh phi thường, nhưng Bạch Vân Phi thì làm sao đây? Chỉ có thể quay đầu túm cậu vào lòng, cường ngạnh đặt trong lòng, đưa lưng về phía thi thể, bảo vệ mà gắt gao ôm cậu vào ngực.
Trong hành lang nho nhỏ đều là mùi máu tươi của Quân Thịnh, đám thi thể này ùn ùn nhào lên, tựa hồ cũng đều đang xé da thịt y, Bạch Vân Phi sợ đến trợn mắt há mồm, chỉ có thể thẳng tắp nhìn mặt Quân Thịnh.
Mặt Quân Thịnh càng thêm tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng vẫn đứt quãng an ủi: "Yên tâm, tớ không sao. Chúng chỉ là đã lâu chưa ăn thịt người, không sao cả...... Ừm......."
Bạch Vân Phi nhìn mặt Quân Thịnh ẩn nhẫn, cậu biết Quân Thịnh đang chịu thống khổ bị đám người chết kia gặm ăn, nhưng cậu không có dũng khí ra ngoài để đám thi thể này ăn cậu, giảm bớt chút đau đớn cho Quân Thịnh.......Cậu lần đầu tiên cực kỳ khinh bỉ chính mình, chẳng lẽ mình đúng là nhát gan sợ chết vậy sao?
Quân Thịnh tựa hồ nhìn thấu vẻ mặt của cậu, vội vàng không ngừng an ủi: "Không sao cả...... Tớ không chết được đâu...... Còn nữa...... Tớ thích cậu đã lâu rồi....... Năm đó trên lớp tự học cướp chỗ ngồi gì gì đó còn vào ở cùng nhà cậu chơi máy bay....... Đều là tớ tỉ mỉ an bài........Bạch Vân Phi....... Gần đài nước thì được trăng trước...... Ha ha tớ thích cậu chết được......." Quân Thịnh tựa hồ ý thức có chút không rõ, sau khi đứt quãng nói những lời này cả người mềm nhũn, nhưng vẫn gắt gao che chở Bạch Vân Phi trong lòng, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
(Tiêu: Chơi máy bay cũng như đấu súng đấu kiếm vậy đó *đỏ mặt thẹn thùng*)
Quân Thịnh, người ưu tú như thế.......Vậy mà thích mình? Trong lòng Bạch Vân Phi rung động không thôi, nhưng hiện giờ.......Không...... Không thể như vậy...... Nhất định phải sống sót trở về........Ai tới cứu chúng tôi với!
+++++++++++++++
Khi Bạch Vân Phi tỉnh lại phát hiện mình còn sống, đang nằm trong phòng bệnh, xem ra là được người cứu, từng bộ phận trên thân thể cũng còn đó, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, không khỏi quay đầu nhìn về phía Quân Thịnh ở một bên.
Tình huống của Quân Thịnh so với cậu nghiêm trọng hơn, cả người đều quấn đầy băng gạc, sắp biến thành xác ướp rồi, Quân Kính Nhiên cùng một người đàn ông trung niên tóc vàng cho tới giờ cậu chưa từng gặp đứng trước giường bệnh của Quân Thịnh, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Thằng nhóc nhà họ Bạch kia không ngờ toàn thân đều âm, sinh ra vào ngày âm tháng âm năm âm, trời sinh quỷ thể, khó trách đám người chết này muốn cậu ta thế, ăn cậu ta đại bổ........ "
"Không cần lo lắng, anh đã liên lạc với ba Văn rồi, ông ngày mai sẽ trở về bổ huyết cho Thịnh Thịnh, chú cũng biết đó khi ba Alexandre qua đời là đả kích rất lớn với ông, để ông gặp gỡ người thân cũng tốt, hơn nữa ông còn thương yêu Thịnh Thịnh như vậy."
"Ba Văn sẽ trở về sao? Quá tuyệt vời....... Ba em qua đời hơn 10 năm rồi ba Văn vẫn khó có thể tiêu tan nỗi nhớ.......Nhưng mà anh dâu thật sự tốt quá, nếu không phải anh kịp thời chạy tới, em đã sớm mất con rồi."
"Tiện tay mà làm thôi, anh lần này trở về địa cầu là để truy xét bí mật của công ty Anderson, nào ngờ vậy mà vừa kéo cứ điểm bí mật của họ nằm ở tầng 11 dưới đất....... "
Người đàn ông trung niên tóc vàng kia tựa hồ vô cùng nhạy cảm, khi Bạch Vân Phi vừa mở mắt, hắn liền nhìn qua, Quân Kính Nhiên ngược lại ngẩn người, sau khi nhìn thấy cậu tỉnh lại chuyện đầu tiên lại là nhào vào người Quân Thịnh, tâm can bảo bối kêu loạn khóc rống lên.
Này...... Chẳng lẽ Quân Thịnh sắp chết sao? Không thể nào, Bạch Vân Phi thất hồn lạc phách ngồi dậy, đứng lên mới phát hiện chân mình mềm nhũn, mờ mịt tiến về phía trước vài bước, lại không dám nhìn bộ dáng Quân Thịnh, sau một lúc lưỡng lự, tròng mắt Quân Kính Nhiên vừa chuyển, giả vờ lau nước mắt, nức nở khiển trách: "Bạch Vân Phi đều là tại cậu! Con trai độc nhất của tôi cứ thế nằm liệt giường, sắp chết đến nơi rồi, cậu nói cậu phải làm cái gì đây?"
A? Tim Bạch Vân Phi lộp bộp vang lên, ban đầu có chút mê mang, nhưng nghĩ đến vẻ mặt Quân Kính Nhiên tựa hồ là sự thật, thoáng cái cảm thấy tràn đầy áy náy cộng thêm khổ sở, nghĩ đến bộ dáng Quân Thịnh lúc trong cầu thang ôm cậu vào lòng bảo vệ cậu, không khỏi bi thương trong lòng, có lẽ, ngoại trừ người nhà ra, cũng chỉ có Quân Thịnh có thể thích cậu liều mình bảo vệ cậu như vậy đúng không?
"Cả hai đều nín khóc hết cho tôi, Quân Thịnh còn chưa chết đâu." Người đàn ông tóc vàng nhìn Quân Kính Nhiên và Bạch Vân Phi hai người bộ dáng nước mắt chan hòa, tựa hồ bị buồn nôn tới nơi rồi, Quân Kính Nhiên khóc càng vui vẻ, méo miệng ủy khuất nói: "Anh dâu, việc này anh có thể không cho là đúng, nhưng em chỉ có một đứa con trai như vậy, anh và anh trai em cũng chỉ có một đứa cháu trai như vậy, anh nhẫn tâm nhìn nó khi còn sống ngay cả một người vợ cũng chưa tìm được cứ thế đã đi sao?"
Người đàn ông tóc vàng lắc đầu, trong con ngươi màu lam chợt lóe qua ánh sáng dí dỏm, thẳng tắp nhìn Bạch Vân Phi, thấp giọng nói: "Cũng đúng, cậu tên là Bạch Vân Phi phải không, cháu tôi biến thành như vậy, khẳng định có trách nhiệm của cậu, cậu đến chịu trách nhiệm đi."
Bạch Vân Phi khó chịu hết sức, nghe thấy những lời này vội vàng gật đầu, người đàn ông tóc vàng thở dài một hơi, do dự một trận, nhẹ giọng nói: "Nếu cậu đã đồng ý, vậy cậu liền làm vợ Quân thịnh đi, sang năm muốn sinh thì mỗi đứa chuyển DNA hợp thành hài nhi, cứ quyết định vậy đi."
A? Bạch Vân Phi vừa định gật đầu, quyết định mặc kệ sau này Quân Thịnh tàn hoặc phế cậu đều nuôi dưỡng đến già, nào ngờ lại nói...... Làm vợ?
"Vậy quyết định thế đi, ngày mai hai đứa phải đi lĩnh chứng." Vốn còn đang gào khóc Quân Kính Nhiên vô cùng tỉnh táo nhảy dựng lên, một phen ôm chằm Bạch Vân Phi, cũng không nghe cậu giải thích, "Thật tốt quá! Hoan nghênh cậu tới nhà họ Quân chúng tôi!" Nói rồi, ông dùng mu bàn tay lau nước mắt, "Andrei, ta đi thôi, thằng nhóc A Thịnh này khẳng định có một bụng lời muốn nói với nhóc Bạch đó."
Người đàn ông tóc vàng gật đầu, hơi vuốt cằm cười cười với Bạch Vân Phi, rồi cùng Quân Kính Nhiên xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Này.......Bạch Vân Phi há hốc miệng, còn chưa hiểu được đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cúi đầu liền nhìn thấy Quân Thịnh mở mắt, trong mắt một mảnh thanh minh, tựa hồ tỉnh dậy đã lâu rồi.
Quân Thịnh cười cười, đưa tay bắt được cánh tay Bạch Vân Phi tự nhiên rũ xuống, hữu khí vô lực nhỏ giọng nói: "Đứa ngốc, cậu bị họ lừa rồi."
Lừa? Bạch Vân Phi nhìn đôi mắt tràn đầy nhu tình kia của Quân Thịnh, gãi gãi đầu, ngốc hồ hồ cũng cười theo.
"Lại đây, tớ muốn ôm cậu." Quân Thịnh túm tay cậu, mắt cười cong cong, nửa đùa nửa mệnh lệnh.