Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 2 - Chương 6-1: Nhà xác (1)

Bạch Vân Phi sâu sắc cảm thấy mình khẳng định đã bị thứ sắc đẹp của Quân Thịnh kia mê hoặc, đầu tiến vào trạng thái đặc sệt vô cơ số lượng lớn, không sao lại đồng ý tới phòng xác chơi chứ? Cậu kinh ngạc nhìn cánh cửa dán ký hiệu "Nhà xác" kia, đột nhiên cảm giác mình có chút nhũn chân, Quân Thịnh phía sau lấy tay chọt chọt bả vai cậu, khóe miệng ngậm một mạt cười nhìn có chút hả hê, thấy Bạch Vân Phi hận không thể cho y ăn đấm tại chỗ: "Này! Đi mau lên, không phải cậu nói muốn xem thử công việc của cha tớ sao?"

Bạch Vân Phi nhếch nhếch miệng, nhìn Quân Thịnh cười trên nỗi đau của người khác, cảm thấy bản thân đã sớm hối hận rồi.

Cậu và Quân Thịnh quen biết chưa lâu, chỉ mới hai ba năm, hai người đều là học sinh của đại học y khoa thành phố B, cậu học nha sĩ Quân Thịnh học pháp y, trong một lần lên lớp tự học giữ chỗ ngồi xảy ra tranh chấp, hai người sau khi hung hăng đánh nhau một trận cũng trở thành bạn tốt.

Thằng nhóc Quân Thịnh này so với Bạch Vân Phi cao hơn nửa đầu, ước chừng 1m90, nhưng da cực kỳ trắng nõn, vóc người cân xứng, ngũ quan lập thể, hốc mắt hãm sâu, đồng tử thuần màu đen, theo chính y nói thì bà cố nội là con gái người Mỹ, trong nhà tất cả đều là máu lai xinh đẹp, diện mạo của y lại giống ông nội Văn của y, môi hồng răng trắng, còn là tóc xoăn tự nhiên, nam mà đẹp như nữ tiêu chuẩn, trường học già trẻ đều thích, nam nữ đều ăn, lên đại học năm bốn đủ loại thư tình điện tử có phải có cả ngàn lá, thực là khiến Bạch Vân Phi hâm mộ ghen tỵ muốn chết.

"Không sao đâu, có tớ ở đây mà." Quân Thịnh tùy tiện ở một bên nhập vào mã điện tử, cửa phòng đựng xác lập tức mở ra, một luồng hàn khí xen lẫn mùi thối của người chết, phả vào mặt.

Sắc mặt Bạch Vân Phi lập tức tái mét, quay đầu muốn chạy, nào biết phía sau Quân Thịnh vừa thấy liền đè lại vai cậu, cánh tay ôm lấy cổ cậu, cười hì hì nói: "Nha nha nha, sao tớ bỗng dưng nhớ tới một câu nói, gì mà phong thủy luân lưu chuyển nhỉ.......?"

Tên khốn này! Chỉ là ngày hôm qua các bạn học hẹn nhau đến công viên giải trí chơi trò tàu lượn siêu tốc, thằng nhóc Quân Thịnh này sợ hãi nghiêng ngả, cậu liền chọc vài câu, không ngờ Quân Thịnh trừng mắt quyết báo thù, hôm nay một mực muốn mang cậu tới thăm nơi làm việc của cha y.

Cha Quân Thịnh là một nhập liệm sư, làm việc tại nhà hỏa táng của thành phố B. Gần đây tài nguyên đất đai của địa cầu rất eo hẹp, chính phủ dốc sức khởi xướng khai phá đất đai dưới lòng đất, cho nên nhà tang lễ thành phố B toàn thể chuyển xuống dưới đất.

"Ôi chao, con trai tới rồi, đây là bạn học của con sao? Mau mời vào mau mời vào." Bạch Vân Phi vội vàng cúi đầu một chút, đỏ mặt chào cha của Quân Thịnh đang mang khẩu trang mặc áo khoác trắng, "Chào bác trai, con là Bạch Vân Phi."

"Hahahaha........ Vào đi vào đi vào đi, không sao đâu!" Bố Quân dị thường nhiệt tình, túm Bạch Vân Phi vào phòng, đồng thời cởi khẩu trang, lộ ra khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi, nhiệt tình tự giới thiệu: "Chào trò Bạch, tôi là cha của nó, đây là danh thiếp của tôi, sau này trong nhà có việc ma chay thì tới tìm tôi, giá cả hợp lý đảm bảo cậu sẽ hài lòng." Nói rồi, ông liền từ trong áo khoác trắng móc ra một xấp danh thiếp, cường thế nhét vào tay Bạch Vân Phi.

Cha của Quân Thịnh thoạt nhìn còn chưa đến 35 tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, khóe mắt chỉ có một nếp nhăn nhàn nhạt, khí chất đặc biệt, pha trộn giữa tang thương và do dự, một cỗ cảm giác mỹ trung niên u buồn nồng đậm. Nhưng nghe Quân Thịnh nói, đây cũng không phải tự nhiên mà có, đương nhiên khung sườn của nhà họ Quân vốn đã tốt rồi, nhưng mà cha cậu ta vô cùng đỏm dáng, kem xóa bọng mắt có bảy tám hủ, càng miễn bàn đến mấy sản phẩm chăm sóc da khác trong nhà, mỗi ngày kế hoạch tập thể hình cũng không thể thiếu, nghe nói là do trước đây bị anh trai của ông cũng chính là bác trai của Quân Thịnh cười nhạo, thể phải rèn luyện ra cơ bắp.


Nhưng mà...... Cha của Quân Thịnh tuyệt đối là loại "Nhân vật chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể đùa bỡn" này, không nói gì còn được, vừa nói ra liền long trời lở đất, vừa gặp đã kinh doanh bán hàng? Thế này cũng hơi quá rồi nhỉ!

Khóe miệng Bạch Vân Phi có chút co quắp, nhưng vẫn nhìn danh thiếp một lượt, chỉ thấy trên tờ giấy nhỏ trắng trắng viết ba chữ in đậm "Quân Kính Nhiên", bên cạnh viết nhóm chữ nhỏ: Nhập liệm sư cấp cao thành phố B. Tiếp tục xem xuống lại có hai hàng chữ nhỏ, viết hội phó hiệp hội nhập liệm sư ngành tang lễ và mai táng Địa Cầu (khu Trung Quốc), hội viên danh dự hiệp hội trang điểm sư đặc hiệu liên minh tinh cầu, mặt sau danh thiếp viết một câu: Nhân sinh ngắn ngủi, nhưng bạn sẽ vĩnh viễn sống trong một hộp nhỏ.

Ba của Quân Thịnh nhất định là tràng hoa đặc sắc trong những tràng hoa, Bạch Vân Phi cảm thấy mình bất lực phun chửi, đáy lòng hoàn toàn không có hảo cảm với Quân Kính Nhiên, nhưng vẫn cười khan hai tiếng, thu hồi danh thiếp, nịnh nọt nhếch môi cười: "Đẹp quá, sau này thật có chuyện gì khẳng định sẽ tìm chú."

"Ba! Ba làm vậy chi? Đây là bạn con không phải khách hàng cho ba kinh doanh." Quân thịnh có chút bất mãn, kéo Bạch Vân Phi đi vào phòng, "Đừng đứng đó nữa, ba bắt đầu công việc đi, bọn con vào xem một cái rồi đi."

Phòng đựng xác vô cùng lớn, liếc mắt một cái nhìn lại, đại sảnh ít nhất có bốn năm trăm mét vuông, xếp chi chít tủ kim loại, tủ cao hai thước, tổng cộng bốn tầng, trên mỗi một tầng đều dùng đèn LED đánh số thứ tự và tên họ, Bạch Vân Phi nhịn không được run lẩy bẩy, trong những tủ sắt lập lòe tên này, đều là chi chít người chết, thình lình, cậu cảm thấy da đầu mình có chút tê dại, đại sảnh này bởi vì dưới mặt đất, cho nên độ cao phòng chỉ khoảng hai thước rưỡi, những tủ đựng xác này sắp xếp vô cùng chặt chẽ lại phản chiếu ánh sáng lãnh liệt, cảm giác cực kỳ áp lực.

......Éc...... Đó là......? Bạch Vân Phi dụi mắt, chung quy cảm thấy vừa rồi trong góc đã nhìn thấy vài bóng người mặc quần áo trắng, những người này nam có nữ có, thân cao bất định, mập gầy không đồng nhất, tất cả đều đứng đưa lưng về phía cậu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của những người đó, nhưng khi nhìn lại, chỉ có thể từ ánh sáng phản chiếu của tủ đựng xác nhìn thấy bóng mơ hồ của ba người họ.

Thứ kỳ lạ gì đây?

Bạch Vân Phi cảm giác ót mình đều có chút tê dại, không tự chủ được mà lui về sau một bước, vậy mà Quân Thịnh lại kéo cậu đi tới một cánh cửa nhỏ đối diện đại sảnh.

Sau cửa lại là một căn phòng, giữa phòng là bàn đựng xác kim loại, trên bàn đựng xác cao chưa tới nửa thước treo một ngọn đèn công suất lớn, lúc này trên bàn đã đặt một bộ nữ thi trần trụi, bị ngọn đèn chiếu, chỉ có thể nhìn thấy thịt trắng lóa. Bạch Vân Phi hung hăng nuốt nước miếng một cái, giả vờ trấn định nhìn quanh phòng xong, thẳng tắp nhìn về phía bàn trang trí kiểu gỗ lim bên cạnh bàn đựng xác.

Trên bàn trang điểm này đặt rất nhiều đồ vật, bên trái là đồ trang điểm đủ loại kiểu dáng, nước bóng sơn móng tay thì có hơn mười lọ, bên phải đặt các loại dụng cụ điều trị, mà trên gương lại dán rất nhiều tranh ảnh, Bạch Vân Phi đến gần nhìn kỹ, phát hiện đàn ông trên ảnh chiếm đa số, cơ hồ đều là những anh đẹp trai nhất, nhưng kiểu ảnh bất đồng, tựa hồ đã chụp rất lâu trước kia, trong những bức ảnh này chỉ có một cô bé, mặt mũi nhìn rất được, tư thế oai hùng hiên ngang mặc một thân trang phục phi hành liên minh tinh cầu, đang cầm một cái cúp thật to cười hì hì nhìn ống kính.

"A! Cậu chưa từng gặp Tiểu Hy nhỉ? Đây là chị gái của Quân Thịnh, đã sớm đi làm, bây giờ là sĩ quan chỉ huy cấp cao của chiến hạm Apollon số 1, dưới quyền có một dãy chiến sĩ cơ giáp đấy." Thanh âm kiêu ngạo của Quân Kính Nhiên từ phía sau Bạch Vân Phi truyền đến, có thể nhìn ra được, ông ta đối với hai đứa con này của mình vô cùng tự hào.

Mọi người Quân gia rất xuất sắc, Bạch Vân Phi cảm thán một tiếng, liếc mắt nhìn Quân Thịnh đang trợn trắng mắt nhìn ảnh Quân Hy, nào biết phía sau Quân Kính Nhiên còn nói tiếp: "À, đúng rồi, Tiểu Bạch, người nhà cậu vẫn khỏe cả chứ?"

"Nhà con? Cha mẹ vẫn khỏe mạnh ạ." Bạch Vân Phi gãi gãi đầu, vẻ mặt Quân Thịnh có chút khó xử, làm bộ ho khan một tiếng, không ngờ tới vẫn ngăn cản không được Quân Kính Nhiên tiếp tục truy hỏi, "Vậy nhà con ở đâu?"

"Hahaha......Bây giờ con ở một mình, ba mẹ con hiện giờ di dân lên Sao Hỏa rồi, họ vài năm trước đã sớm mua một căn biệt thự ngắm cảnh ở đó." Kỳ thật mua ở Sao Hỏa chính là một trang viên, Bạch Vân Phi không dám để lộ, nào biết Quân Kính Nhiên thuận cột bò lên trên, "A, vậy không tồi nha, nhà ba mẹ con mua thật là đúng lúc, hiện giờ giá nhà cao lắm, mấy căn biệt thự cũ nát trên Mặt Trăng kia vậy mà hét tới tám ngàn vạn tệ địa cầu, hahahaha...... Gia đình không tồi nha, vậy con bình thường đến trường như thế nào hả? Ngồi xe cáp quang không trung?"

Mồ hôi lạnh Bạch Vân Phi toàn bộ tuôn xuống, cậu rõ ràng nhìn thấy mắt Quân Kính Nhiên đều đã biến thành hình ¥¥, cậu suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên trả lời thành thực: "Không, người nhà mua cho con một chiếc khí cầu, con lái nó đi học."


Quân Kính Nhiên miệng đều thành hình chữ O, "Ối ối ối ối, khó lường khó lường, khí cầu hiệu gì hả?"

"Ừm........Gấu Trúc Phi Thiên."

"Ui cha........Không tồi nha! Rất tốt đó, Gấu Trúc Phi Thiên hiện giờ là hãng khí cầu rất đắt tiền đấy, còn chưa tính phí kèm theo......." Quân Thịnh cặp cổ ba mình, dùng cằm hất hất Bạch Vân Phi giống như ngồi trên vải gai: "Ba được rồi đó, ba cũng đâu phải cảnh sát vũ trụ, hỏi người ta vậy cẩn thận người ta tưởng ba muốn gả con gái đó."

Éc? Nháy mắt mặt Bạch Vân Phi trở nên đỏ bừng, Quân Kính Nhiên đây là muốn giới thiệu cậu quen Quân Hy?.......Hóa ra là vậy, nhưng mà...... Cậu lại liếc mắt nhìn bức ảnh của Quân Hy, cô gái thật sự vô cùng xinh đẹp, cậu nghĩ tâm có chút động rồi đó.

"Hahaha, Tiểu Bạch, đợi một lát nha," Nói rồi, Quân Kính Nhiên lôi Quân Thịnh ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: "Khai thiệt cho bố mày, thằng nhóc này là gì của con?"

"Hả?" Quân Thịnh có chút mê mang, nhìn hướng Bạch Vân Phi sau cánh cửa, nhỏ giọng hỏi: "Cái gì của con là sao?"

"Chẹp!" Quân Kính Nhiên vẻ mặt như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cắn răng vỗ vai y, "Thằng nhóc thối, ba đương nhiên hỏi chính là quan hệ giữa con và nó như thế nào!"

"Quan hệ? Bọn con là bạn học mà, thế thì còn có thể là gì?" Quân Thịnh Trượng Nhị sờ không được ý nghĩ, "Ba muốn bọn con có quan hệ gì?"

(Tiêu: Trượng Nhị sờ không được ý nghĩ có nghĩa là mù mờ không thể hiểu rõ sự việc. Câu này trích từ câu “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”.  Xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.)

"Hắc hắc, Tiểu Thịnh à, bác hai con mỗi ngày điện thoại liên hành tinh đến, hỏi đại sự cả đời của con, ba nghĩ....... Thằng nhóc Bạch Vân Phi này trong nhà điều kiện rất tốt, không bằng.......Con ấy ấy đi? Con biết đó, chú Andrei của con mỗi ngày đều thúc giục con tìm đối tượng đó, mỗi lần sang năm mới đều cằn nhằn lải nhải mãi thật đáng ghét, con không phiền nhưng mà ba phiền lắm! Nhanh tìm một người cưới gả cho xong chuyện, chính yếu là đem toàn bộ tài sản của bác hai và chú Andrei kế thừa sang đây!"

"Ba à!" Quân Thịnh nắm chặt đấm tay rống lên một tiếng, ý thức được thanh âm của mình quá cao, lo lắng nhìn thoáng qua hướng Bạch Vân Phi bên kia cửa, nhỏ giọng hỏi: "Ba có ý gì? Ba đây là đang bán con trai chính là đang bán con trai bán con trai đó đúng không?

A! Mình cư nhiên nghĩ sai rồi! Bạch Vân Phi cảm thấy mặt mình đỏ bừng, vừa rồi tất cả lời cha con nhà họ Quân nói, cậu đều nghe rõ ràng.

Kỳ thật quan hệ của cậu và Quân Thịnh chỉ có thể xem như bạn tốt, từ sau khi hai người dùng đánh nhau mà quen biết, Quân Thịnh liền bỏ ký túc xá của mình, chuyển đến ở cùng cậu, quan hệ giữa hai người thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn nữa.......Éc, không đúng...... Chỉ có đôi lúc giúp nhau đọ súng mà thôi.

Éc, đúng, hai người họ tuyệt đối là quan hệ nam nam thuần khiết.


Quân Thịnh chắc lưỡi một cái, tựa hồ vô cùng bực mình, tiến đến bên cạnh Quân Kính Nhiên, đè giọng xuống thấp nhất, trong thần sắc đầy cẩn thận: "Ba, không phải ba còn việc phải làm đó sao? Nhanh lên, bọn con xem xong lập tức trở về, nơi này âm khí quá nặng, con thấy có vài thứ đã sắp thức dậy rồi đấy."

Tiếng nói chuyện của cha con Quân gia càng ngày càng thấp, Bạch Vân Phi cũng không tiện ra ngoài, liền quay đầu ngơ ngác nhìn nữ thi trên bàn, bộ nữ thi này thoạt nhìn không quá 20 tuổi, trên mặt đang hóa trang dang dở, tựa hồ son còn chưa tô, vô cùng trẻ tuổi, ngực nở mông cong, tóc dày rũ xuống tới eo, vô cùng gợi cảm, mặt ngoài nhìn không ra ngoại thương rõ ràng, tuổi còn trẻ vậy mà đã mất, thật sự đáng tiếc.

Bạch Vân Phi lắc đầu, vừa định chắp tay hướng người chết thi lễ, đã cảm thấy một luồng gió lạnh phả vào mặt, một cỗ hơi thở rét buốt phun sau tai cậu, tựa hồ có gì đó lạnh lẽo...... Đang ghé trên lưng cậu.

Nữ thi trên bàn đựng xác đã không thấy đâu.

Vậy....... Thứ sau lưng cậu....... Trái tim cậu đều sắp bị dọa nhảy ra ngoài, cậu lại rầm rì vài tiếng, vốn muốn lớn tiếng kêu cha con Quân gia ngoài cửa, nào biết thanh âm rống ra đều tựa như muỗi kêu. Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của cô gái, thanh âm vô cùng kỳ ảo, Bạch Vân Phi cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, phần da cổ lộ ra ngoài truyền đến cảm giác tê dại ngưa ngứa, tựa hồ là tóc.

Con người khi sợ hãi nhất ý thức vậy mà lại vô cùng thanh tỉnh, Bạch Vân Phi một mặt cảm thấy toàn thân tóc gáy dựng đứng, cẳng chân run rẩy không thôi, nhưng ở một khắc kia lại vô cùng tỉnh táo phân tích ra thứ nằm sấp trên lưng mình, hẳn chính là nữ thi đang được trang điểm trên bàn.

"Ôi chao, vị tiểu thư này, nhân sinh không như ý tám chín phần mười mà, tiểu thư, cô nếu đã lựa chọn vì tình mà chết, làm chi còn muốn gieo tai họa cho những người khác chứ?" Thanh âm ôn hòa đến không thể ôn hòa hơn của Quân Kính Nhiên từ phía sau Bạch Vân Phi truyền đến, ngay sau đó, cậu liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, toàn thân đều có thể di chuyển, cậu lúc này mới cảm thấy thân thể vô cùng yếu ớt, vô cớ ngã ngược về phía sau.

Có ai đó ôm lấy cậu, "Này, cậu không sao chứ?" Thanh âm của Quân Thịnh tựa hồ từ phía chân trời xuyên tới, Bạch Vân Phi chậm rãi ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn khuôn mặt tuấn tú của y, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng uể oải, cái gì cũng không biết nữa.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu cùng Quân Thịnh đã về tới mặt đất, nơi đang nằm tựa hồ là phòng trực của nhà tang lễ, Bạch Vân Phi xoay đầu, liền nhìn thấy Quân Thịnh cầm một quả táo đang gọt vỏ, thỉnh thoảng lại càu nhàu mình gọt không đẹp, thấy cậu tỉnh dậy, lập tức tiến sang, kéo ra một nụ cười trên nỗi đau của người khác: "Được rồi được rồi, tớ nhận thua, tớ cho rằng mình là người nhát gan thiên hạ đệ nhất, không ngờ hóa ra lại là cậu nha!"

"Này....... Ba của cậu....... Cô gái kia....... " Bạch Vân Phi nhấc người dậy, do dự hỏi, nào ngờ Quân Thịnh mặt hiếu kỳ, "Cái gì ba tớ? Cô gái? Mẹ của tớ sau khi ly hôn với ba tớ thì ông chưa từng hẹn hò nữa nha? Ba tớ thì tớ từng kể với cậu rồi đó, ông ấy thích chơi DOTA và ma thú, tớ cho rằng ông ấy cả đời này rốt cuộc sẽ không tìm được ai khác nữa."

A? "Không đúng không đúng....... Chính là cái kia...... Thái Bình......." Bạch Vân Phi có chút sốt ruột, nói năng không đầu không đuôi khoa tay múa chân, Quân Thịnh thấy liền cắt ngang lời cậu, cao giọng hỏi: "Cái gì? Chỗ nào có Thái Bình công chúa? Không ngờ cậu thích vú lép nha!"

"Không phải...... Thứ sau lưng kia.......Tóc....... Ba của cậu......" Bạch Vân Phi khoa chân múa tay, cố gắng miêu tả lại cảnh tượng lúc đó, Quân Thịnh vẫn giả vờ ra vẻ không hiểu, đánh thái cực, "À...... Cậu là nói ông nội Văn của tớ sao? Ông nội Văn của tớ để một mái tóc dài, chất tóc kia tốt lắm đó.......Ai yo, không ngờ cậu cũng là người yêu thích kinh kịch nha, ông nội Văn của tớ bây giờ đang triển lãm lưu động giữa các hành tinh đó, ông là xướng hoa đán (diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá), hát rất hay đó, ngày nào đó chờ ông trở về địa cầu tớ dẫn cậu tới gặp ông, thế nào?"

Bạch Vân Phi hoàn toàn không nói gì.

Chưa nói lời tạm biệt nào với Quân Kính Nhiên, Bạch Vân Phi liền cùng Quân Thịnh về chỗ ở của cậu.

Chỗ ở của họ không lớn lắm, chỉ có 60 mét vuông, song ổ nhỏ rất ấm áp, hai người còn cùng nuôi một con chó teddy nhỏ tên "Hoa Hoa". Hoa Hoa thường ngày cực kỳ dính lấy Bạch Vân Phi hôm nay lại đổi tác phong khác ngày xưa, hướng Quân Thịnh ve vẫy đuôi.


Thật sự là một con chó quái.

Bạch Vân Phi hôm nay bị kinh hãi chính cậu cũng nói không rõ ràng lắm, cậu tự nhận là người theo chủ nghĩa vô thần, vậy chuyện hôm nay gặp khoa học căn bản không nói rõ được. Đối với chuyện xảy ra trong nhà xác hôm nay, Quân Thịnh một câu cũng không giải thích, cậu suy nghĩ một chút, Quân Kính Nhiên và Quân Thịnh khẳng định đã gặp nhiều loại chuyện thế này.

Đáy lòng Bạch Vân Phi yên lặng thề, sau này không bao giờ đến nơi thế này nữa.

Trước khi ngủ uống một ly sữa bó có thể cao lớn, cậu lại cầm com-pa vẽ một cái bát quái dán đầu giường, rồi tắt đèn ngủ.

Bạch Vân Phi mơ một giấc mộng.

Trong mộng mình chân trần từ trên giường đứng dậy, mặc áo ngủ lặng lẽ đi ra cửa, thần sắc bình thường vào thang máy, ra khỏi thang máy, ngoại trừ hành lang, dọc theo đường về nhà hôm nay, lại hướng đến chỗ làm việc của Quân Kính Nhiên —— Nhà xác. Buổi tối ở thành phố địa cầu cơ hồ nhìn không thấy người, những năm gần đây, 85% mọi người trên địa cầu chọn di dân, loại cảnh đêm thành thị đèn đóm huy hoàng trước kia cũng đã sớm không thấy nữa.

Bạch Vân Phi rõ ràng cảm giác chân mình bị đá vụn trên mặt đất vấp một chút, không khỏi lảo đảo bước một bước dài về phía trước. Đi gần một giờ, mới tới tòa nhà tất cả cửa tựa hồ cậu đều biết hết, tất cả đều mở rộng, cậu chậm rãi bước vào nhà xác, mở đèn lên.

Cảnh vật trong nhà xác vẫn vậy, như cũ vô cùng áp lực, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.

Thật sự là....... Bạch Vân Phi biết mình đây là đang nằm mơ, nhưng cảm thấy quanh thân rét lạnh, tựa hồ thật sự đang ở trong đó. "Tỉnh lại tỉnh lại.......Đây chỉ là giấc mơ", Bạch Vân Phi trong lòng yên lặng lẩm bẩm, chậm rãi, cậu mở mắt.

Cảnh tượng trước mắt không thể tin được, mình quả thật đã vào nhà xác, cũng không phải nằm mơ.

Bên trong phòng đựng xác yên tĩnh bất cứ thanh âm nào cũng không nghe thấy được, chỉ có thể nghe tiếng thở thô to của cậu.

Ken......  Két.......Sột......Soạt.......Thanh âm kim loại ma sát đột nhiên vang lên trong phòng đựng xác yên tĩnh, dọa Bạch Vân Phi hét to một tiếng, bắp chân như nhũn ra quay đầu bỏ chạy về hướng cửa mở rộng, vậy mà khi còn vài bước nữa là có thể chạy thoát, cổng cư nhiên ầm một tiếng nhanh chóng tự động đóng lại, cậu chưa kịp dừng bước, va thẳng vào cửa.

Này này này........Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai...... Cứu mạng....... Bạch Vân Phi liều mạng gào rú, đập cửa, hy vọng lúc này trong nhà tang lễ có người trực đêm có thể nghe thấy tiếng la của cậu, cũng không biết qua bao lâu, tay cậu đã gõ sưng tấy, nhưng không có bất cứ ai đáp lại.

Bạch Vân Phi thở hồng hộc, thoáng cái ngồi bệt trên đất, cậu cảm thấy mình đã hết hơi rồi.


Vào giờ khắc này, cậu cảm thấy không phải là nỗi sợ hãi, mà là tuyệt vọng.

Két......Két......Soạt....... Tiếng tủ kim loại ma sát lại vang lên, cậu vừa quay đầu nhìn, ngăn tủ đựng xác cư nhiên tự mở ra, Bạch Vân Phi hoảng sợ nhìn ngăn tủ càng mở càng lớn, chậm rãi, một móng tay cực dài mang theo chút móc cong, tay mọc đầy tụ máu, duỗi ra.

Ngay sau đó, tiếng kim loại ma sát lần nữa trùng trùng vang lên, lần này không phải một ngăn tủ nữa, mà là cả trăm ngăn tủ, đồng thời mở, lộ ra đủ loại cánh tay tái nhợt, nhưng chúng đều có chung một đặc điểm, đó chính là tất cả đều mọc đầy tụ máu màu nâu vàng.

Tác giả: Câu chuyện trên phát sinh vào khoảng năm 2055.