Khúc Ước Nguyện

Chương 59

Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kuala Lumpur.
Tô Diệu Ngôn đi theo Phó Doanh Xuyên tới một khách sạn địa phương. Dọc đường đi, trong đầu cô có vô số dấu hỏi chấm, nhưng miệng của lão Cáo Già này thật sự rất kín, dù có làm cách nào cô cũng không cạy ra được.


Có hỏi thì anh cũng chỉ trả lời rằng, rồi em sẽ nhanh chóng được biết thôi.
Qua một hồi, Tô Diệu Ngôn cũng bắt đầu mệt mỏi, thoải mái ngủ trong phòng tổng thống một giấc dài, mặc kệ tất cả mọi thứ.
Nhưng sáng sớm hôm sau, cô lại bị lôi dậy tiếp tục xuất phát.


Loại hành động hoàn toàn không rõ tung tích này khiến cô thật sự rất bực bội, lại còn khó chịu nữa.
Cô và Phó Doanh Xuyên cứ cãi nhau mãi cho đến khi lên trực thăng, bay qua biển xanh sâu thẳm vô biên, những cảm xúc tiêu cực trước đó lập tức văng xa đến tận chín tầng mây.


“Đẹp quá!” Tô Diệu Ngôn chỉ vào những con mòng biển gần như bay cùng với chiếc trực thăng của bọn họ, vui vẻ hét lớn: “Anh nhìn kìa! Nhìn kìa!”
Âm thanh bên trong trực thăng tương đối lớn, rất bất tiện khi nói chuyện.


Phó Doanh Xuyên chỉ có thể nghe thấy hình như cô đang nói cái gì đó, nhưng anh hiểu rằng cô đang thiếu kiên nhẫn mà muốn chia sẻ vẻ đẹp trước mắt với anh. Anh ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Vẻ đẹp của trời cao biển rộng đều không bằng người trước mặt.


Trực thăng đáp xuống đảo Chuông Gió.
Đảo Chuông Gió là hòn đảo mà Phó Doanh Xuyên đã mua trước khi chuẩn bị trở thành nghiên cứu sinh. Diện tích không lớn, nhưng lại được bờ biển rộng cuồn cuộn sóng nước bao quanh, là một nơi yên tĩnh và thanh bình dưới những con sóng mạnh mẽ.


Phó Doanh Xuyên đưa Tô Diệu Ngôn đến một chiếc xe jeep đã gọi người chuẩn bị từ trước, băng qua một khu rừng nhiệt đới nhỏ, đi tới căn nhà của anh ở giữa hòn đảo.
“Chúng ta… Buổi tối chúng ta ở lại đây sao?”


Phó Doanh Xuyên tắt máy xe, nhìn khuôn mặt đang ngạc nhiên của cô, cười nói: “Nếu không thì sao?”
Tô Diệu Ngôn lập tức biến thành một đứa trẻ chỉ trong vài giây, cô mở cửa xe chạy tới nhà kính. Phó Doanh Xuyên cầm đồ đi theo cô, trên môi vẫn luôn mỉm cười.
Ngôi nhà trên đảo có hai tầng.


Chiều cao của mỗi tầng cao hơn rất nhiều so với nhà bình thường, tầng một cao tương đương bằng một tầng rưỡi, bên trong rộng rãi lại trong suốt.


Mặt ngoài tầng một làm bằng thủy tinh rắn chắc, khi ánh mặt trời chiếu vào, trong phòng như tự phát sáng, lấp la lấp lánh. Mặt sau của ngôi nhà hướng ra biển, mở cửa kính ra là có thể ôm trọn biển trời.
“A ——”


Tô Diệu Ngôn giang rộng hai tay, tuy rằng động tác có vẻ sáo rỗng, nhưng ngoại trừ cái này ra thì không còn cách nào khác phù hợp để biểu đạt.
Phó Doanh Xuyên đặt hành lý xuống, bước tới bên cạnh cô rồi ôm lấy vai cô, hỏi: “Vui lắm sao?”


“Vâng!” Cô gật đầu thật mạnh, cũng ôm lấy anh: “Nơi này quá đẹp, đẹp như trong phim vậy.”
Phó Doanh Xuyên cúi đầu hôn lên trán cô: “Em thích là được.”


Cô nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cáo cong lên thành một sợi chỉ, nói: “Tại sao anh lại đưa em tới đây vậy? Trước đây anh chưa từng nói cho em biết bao giờ.”
Phó Doanh Xuyên quay đầu nhìn về bãi biển rộng lớn, từng đợt sóng cuồn cuộn xô vào bờ, không bao giờ ngừng lại.


Cũng khoảng 3, 4 năm rồi anh chưa quay lại đây.
Trong những năm qua, anh đã dành hết trí lực và thời gian cho Minh Huy, dường như cũng đã quên mất lý do tại sao lại mua hòn đảo này, càng đã quên mất chuyện thỉnh thoảng phải dừng bước chân lại để hít thở.
“Lưu giữ kỷ niệm.”


Tô Diệu Ngôn sửng sốt, hỏi: “Kỷ niệm gì cơ? Về chúng ta sao? Hay là cái gì.”
Phó Doanh Xuyên không trả lời, đôi mắt sâu thăm thẳm vẫn nhìn về bãi biển rộng lớn.
***
Sau khi dọn dẹp lại một hồi, Tô Diệu Ngôn nóng lòng muốn đi chơi.
Nhưng mà phải thật xinh đẹp để đi chơi.


Cô phát hiện ra tất cả quần áo ở đây đều là do ai đó đã chuẩn bị cho cô. Mà khi nhìn thấy bộ bikini, cô không còn biết ngượng ngùng là cái gì nữa, chỉ còn lại ha ha, ha ha, ha ha.


Ngày thường, cô thỉnh thoảng sẽ phải tham dự một sự kiện nào đó, lúc đó Phan Kiều Kiều đều phải báo cáo tình hình chuẩn bị lễ phục cho Phó tổng của anh ta. Lộ lưng không được, váy quá ngắn không được, cổ áo quá thấp cũng không được… Đặc biệt, lộ ngực thì xác định chết đi.


Trang phục nào không đạt yêu cầu sẽ được thay thế và đổi thành phong cách bảo thủ, mộc mạc.
Cô cho rằng lão già này thuộc trường phái bảo thủ, nhưng thực sự bộ bikini này như vả bốp bốp bốp vào mặt vậy.
Phó Doanh Xuyên đã khởi động xong và chuẩn bị xuống biển.


Nắng vàng rực rỡ rọi xuống mặt biển, sóng nước lấp lánh.
Nước da trắng ngần lạnh lẽo của người đàn ông như một viên ngọc bích trắng trong dưới sự bao phủ của ánh mặt trời và nước biển, phát ra ánh hào quang êm dịu, hòa tan với xung quanh.


Anh thả mình trong nước một cách thoải mái, nhìn trời cao biển rộng phía xa.
“Ai ui!”
Phía sau truyền đến một giọng nữ êm đềm. Anh quay đầu lại nhìn, cô nhóc này còn chưa khởi động đã xuống biển, một cơn sóng ập đến khiến cô ngồi phịch xuống bờ cát.
Tô Diệu Ngôn và nước biển tra tấn lẫn nhau.


Trước kia học bơi lội chính là kỷ niệm như cắt đứt từng khúc ruột gan của cô, vốn tưởng dù thế nào mình cũng có thể hold được, nào ngờ vừa mới bước xuống một bước đã bị quật ngã. Sự thật phũ phàng.


Phó Doanh Xuyên bơi trở về để đỡ cô, vừa định lên tiếng, anh lại chú ý đến chiếc áo sơ mi mỏng mà cô đang mặc, không khỏi dừng lại.
“Anh ngẩn ngơ ra đấy làm gì?” Tô Diệu Ngôn xoa mông, than thở: “Lát nữa thể nào cũng bảo bạn gái của anh bị nước cuốn trôi, anh phải đi vớt về đúng không?”


Phó Doanh Xuyên hoàn hồn, đi tới đỡ cô dậy.
Cả hai khởi động làm nóng người một lần nữa trên bờ. Tô Diệu Ngôn vẫn nhát gan, ngay cả khi Phó Doanh Xuyên đi theo cô cũng không dám bơi ra khu vực quá sâu, chỉ dám loanh quanh ở gần bờ.
“Chỗ đó là gì vậy? Hang động sao?”


Theo hướng nhìn của Tô Diệu Ngôn, có thể nhìn thấy một cái lỗ khổng lồ ở góc nghiêng 45 độ.


Phó Doanh Xuyên ôm cô, sợ cô sẽ sợ hãi nếu ngâm trong nước quá lâu, giải thích: “Do tác động của nước biển nên ở đó đã hình thành một cái hang động. Hòn đảo này đã được các nhà thám hiểm khám phá trước đó, sau đó bọn họ đã đến một làng chài gần đó, ngư dân dã nói cho bọn họ biết hang động này được gọi là hang Kho Báu.”


Cái gọi là kho báu, thật ra là trước đây rất lâu có một nhóm người bị đắm tàu trên biển đã trú ẩn ở đó cùng với thức ăn của bọn họ


Sau này, dưới sự thổi phồng của mọi người, hoặc không biết ai là người đã mở đầu, nói rằng nếu ai có thể tìm thấy một cái vỏ sò màu hồng trong đó mang nó về tặng cho người yêu của họ, tình yêu của họ sẽ tồn tại mãi mãi.


“Đều chỉ là những điều hão huyền, không đáng tin thôi.” Phó Doanh Xuyên nói: “Mục đích chỉ là tìm lý do để nhặt đồ bên trong. Nó không có ý nghĩa gì nhiều”.
Tô Diệu Ngôn gật đầu, vẫn chăm chú nhìn hang Kho Báu.


Một cơn sóng biển xô tới, cô vô thức chui vào trong lòng người đàn ông, chiếc áo sơ mi mỏng manh ướt đẫm nước cọ vào ngực người đàn ông. Mà sự chú ý của cô vẫn hướng về hang động, không nhận ra một ngọn lửa đột nhiên bùng lên trong mắt người đàn ông.


Sau khi tắm biển thỏa thích, Phó Doanh Xuyên lại đưa Tô Diệu Ngôn đi dạo quanh hòn đảo.


Đến khi hoàng hôn, mặt trời lặn xuống nhuộm một màu cam lớn, mềm như nhung ở đường chân trời. Màu da cam hòa cùng với màu lam nhạt của bầu trời, điểm xuyết thêm những đám mây trắng, tạo thành sự tồn tại hài hòa của cả ba thứ.
Mà biển rộng chính là đứa con của bầu trời.


Lúc này, đứa con đó không còn nghịch ngợm và hiếu động nữa, nó ngoan ngoãn, yên bình dưới sự âu yếm của người mẹ.


Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên đi dạo dọc theo bờ biển, tay vẫn luôn đan chặt vào nhau kể từ lúc bắt đầu cho đến khi cô kêu mệt, anh cúi xuống để cô trèo lên lưng, sau đó đi về ngôi nhà thân yêu trong ánh hoàng hôn.
Gió biển nhè nhẹ.


Nằm ở trên tấm lưng vững chãi của người đàn ông, Tô Diệu Ngôn cảm nhận được một cảm giác vững vàng chưa từng có. Cô thực sự hy vọng rằng con đường này sẽ dài hơn một chút, dài hơn một chút…
Hai người về đến nhà.


Tô Diệu Ngôn muốn nhìn xem trong tủ lạnh có nguyên liệu gì để nấu ăn không, cô muốn tự tay nấu cơm cho Phó Doanh Xuyên.
Mặc dù cách đây không lâu bọn họ đã ăn bánh mì sandwich, nhưng đó không phải là một bữa ăn nghiêm túc, ăn tối thì vẫn phải ăn cơm chứ.


“Anh muốn ăn mì hay là ăn cơm?” Cô hỏi: “Ồ, em suýt nữa thì quên mất, ở đây có gạo không? Hay là ăn cơm Tây, em cũng có thể…”
Đột nhiên, bên hông xuất hiện thêm một đôi tay nữa, ôm chặt lấy eo cô.
“Đều không muốn ăn.” Phó Doanh Xuyên nói ở bên tai cô.


Tô Diệu Ngôn bị ngứa ngáy vì bàn tay không an phận của anh, cô vặn vẹo người, hỏi: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”
Vừa dứt lời, hai chân cô lập tức bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Đối diện với ánh mắt nhất định phải ăn được của người đàn ông, còn ăn cái gì, anh không cần nói cô cũng biết.


“Anh tốn nhiều công sức để đưa em tới đây chính là vì cái này, đúng không?” Cô túm lấy vành tai anh, nghiến răng nói: “Trời còn chưa tối đâu, anh có thể tự kiềm chế chính mình được không hả?”


Người đàn ông không chịu trả lời, bước lên tầng 2 rồi đá văng cửa phòng ngủ ra, trực tiếp ném cô xuống giường.
Trong căn phòng rộng lớn, tấm rèm vải trắng sữa ngoài ban công bay nhảy như vũ công chuyên nghiệp trong cơn gió biển. Xa xa, ánh hoàng hôn rực rỡ nhưng vẫn vô cùng dịu dàng.


Phó Doanh Xuyên đè xuống, chống hai tay ở hai bên người cô, trả lời: “Từ lúc bắt đầu tới đây, anh vẫn luôn kiềm chế.”
“…”
Lời này, duck không cần phải nói ra đâu.


Tô Diệu Ngôn thầm than thở, nhưng cô cũng không nghĩ sẽ lại ra vẻ nữa. Vốn dĩ nếu đêm đó không phải bởi vì “bà dì” tới thăm, anh muốn thì cô đã cho rồi.


“Lần sau anh không cần phải tốn công như vậy làm gì.” Đôi tay mềm mại của cô leo lên vai anh: “Chi phí cho một chuyến đi như thế này là bao nhiêu chứ.”
Phó Doanh Xuyên vừa bất lực lại vừa buồn cười.


Cô nhóc tham tiền này đúng là trước sau vẫn như một. Sau này khi kết hôn, cô chính là đệ nhất phu nhân của tổng tài đó.


Ý nghĩ về “hôn nhân” cũng hiện lên trong đầu anh một cách tự nhiên, tự nhiên đến nỗi anh cũng không nhận ra. Hơn nữa, điều mà anh đã từng kháng cự, bài xích nhất chính là hôn nhân.


Hai cánh tay của Phó Doanh Xuyên giao nhau cởi áo phông ra, cơ bụng gợi cảm, rắn chắc lập tức hiện ra trước mắt Tô Diệu Ngôn. Nhìn thấy vậy, cô đột nhiên lại có chút sợ hãi, cô là người biết rõ nhất lão già này “chó” như thế này khi cô hoạt động giúp anh.


Thực chiến mà nói… Ừm, chắc là không giống đâu nhỉ.
Bốp, bốp, bốp, bốp bốp bốp!
Bài học xương máu lần thứ hai được đúc kết —— Lão già này không chỉ “chó” số một mà còn nhiều “chó” hơn.


Bởi vì lần đầu tiên sợ đau, cô theo bản năng giãy giụa rất nhiều lần khiến lão già này thất thủ. Anh vì muốn cứu vãn mặt mũi, không chỉ nhẫn tâm mà còn không biết thương tiếc đóa hoa mỏng manh là cô, chiến đấu tiếp lần thứ hai, hơn nữa, thời gian còn kéo dài vô kỳ hạn…


Sau đó, cô như được bay lên mây, lơ lơ lửng lửng, không còn phân biệt được hôm nay là ngày nào, trước mắt giống như chỉ có những đám mây bảy màu bay lượn lờ.
Ngoài ra, lão già đáng chết này còn liên tục nói không ngừng: “Bảo bối, gọi ông xã đi!”
“…”


Ông xã cái rắm! Chó già đáng chết!
Thấy cô nhắm mắt lại, Phó Doanh Xuyên thà chết chứ không chịu đầu hàng, hạ thể lại dùng sức một chút, ân cần nhắc nhở: “Nếu không gọi thì chúng ta tiếp tục.”
Cô lập tức mở to mắt, ngọt ngào nói: “Ông xã!”


“Ngoan!” Anh cười đắc ý, vẻ mặt thiếu nợ tiêu chuẩn: “Vậy thì cùng ông xã tiếp tục một lần nữa.”
“…”
Mẹ cha anh!!!
Cô không thể tưởng tượng được rằng trận chiến này đánh từ hoàng hôn cho đến rạng sáng.
Tô Diệu Ngôn khϊế͙p͙ sợ.


Cuối cùng, chỉ cần thấy anh chuẩn bị mở miệng, cô liền khóc nức nở: “Ông xã, em mệt rồi…”
Nhìn thấy đôi mắt sưng húp vì khóc của cô, Phó Doanh Xuyên vừa đau lòng lại vừa tự trách bản thân, hối hận vì mình như một đứa trẻ mà không biết kiềm chế.


“Không khóc, không khóc nữa, anh ôm em nghỉ ngơi.” Anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngày mai em cứ nằm cả ngày, anh chăm sóc em.”
Tô Diệu Ngôn nép vào lồng ngực anh, không nhúc nhích.
Cơn buồn ngủ lại ập tới.


Đầu óc cô bay bổng một hồi rồi chìm vào giấc ngủ, rồi lại chợt bừng tỉnh, người đàn ông bên cạnh vẫn vỗ nhẹ vào lưng cô như đang ru một đứa trẻ ngủ, nói với cô rằng, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây.


Tô Diệu Ngôn mở mắt nhìn tấm rèm cửa màu trắng sữa. Bên ngoài, một mảng bầu trời nhỏ màu lam sẫm lộ ra một vài vì tinh tú, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi màu hổ phách của người đàn ông lúc này không có chút lạnh nhạt nào, tất cả đều là dịu dàng.


“Em nhớ ra rồi.” Cô thì thầm: “Ngày hôm qua chính là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Chính là cuộc họp phụ huynh tại trường trung học Thực Nghiệm, cũng là trước tết Trung Thu, Phó Lam không có thời gian tới nên Phó Doanh Xuyên đã tham dự với tư cách là phụ huynh của Mạnh Nguyễn.


Mọi thứ cũng bắt đầu kể từ ngày hôm đó.
“Là hôm nay.”
Phó Doanh Xuyên kéo chăn bông lên một chút để quấn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, mà lồng ngực anh chính là vùng đất nóng bỏng của cô, mang tới cho cô sự thoải mái và ấm áp nhất.


“Múi giờ ở đây chậm hơn ở trong nước.” Anh nói: “Cho nên, ngày hôm nay vừa tròn bảy năm.”
—— Cảm ơn ông trời vì đã mang em đến với anh.
~