“Các hoạt động hỗ trợ quy mô lớn” cuối cùng đã kết thúc.
Tô Diệu Ngôn nằm liệt trên giường, âm thầm nghẹn ngào.
Hai tay bên ngoài chăn bông không còn cảm giác nữa, cũng giống như cô lúc này, chỉ có một điều duy nhất rõ ràng chính là cổ tay đau nhức, xương cốt cũng đau nhức.
Lão già này tích trữ trong 30 năm sao? Vô tận.
Vòi hoa sen trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, Tô Diệu Ngôn giật mình, vội vàng chùm chăn lên giả chết.
Phó Doanh Xuyên mặc áo choàng tắm dài bước ra, đai lưng buộc hờ trên eo, tóc còn chưa khô hẳn, vài giọt nước chảy xuống cổ rồi đi hoàn toàn vào trong ngực, gợi cảm lại cấm dục.
Tóm lại, hoàn toàn khác với… “Bảo bối, đợi một chút”, “Bảo bối, còn chưa xong”, “Bảo bối, lại lần nữa đi” vừa rồi.
“Ngủ rồi sao?” Người đàn ông hỏi, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, rất thiếu thốn.
Tô Diệu Ngôn chửi thầm trong lòng, tiếp tục giả chết.
Phó Doanh Xuyên đi đến mép giường rồi ngồi xuống, bàn tay to lớn của anh tiến vào trong chăn. Cô sợ tới mức giật bắn người, trừng mắt hỏi: “Lại làm gì nữa?”
“Quan tâm em.”
“…”
Có quỷ mới tin anh.
Phó Doanh Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ đầy phòng bị của cô, biết rằng vừa rồi cô quả thực rất mệt, liền kéo cô ôm vào trong lòng, cùng nhau nằm xuống chiếc giường lớn êm ái.
Tô Diệu Ngôn nghĩ anh cũng nên nghỉ ngơi một chút nên không giãy giụa, ngoan ngoãn ôm lấy anh. Nào ngờ chỉ một phút sau, lão già này lại nói ——
“Thể lực cần được cải thiện.”
“…”
Trên đời này sao còn có người không biết xấu hổ, được tiện nghi mà còn khoe mẽ như thế này nhỉ.
“Vậy anh dứt khoát đi tìm một vận động viên đi.” Cô hừ lạnh, nói: “Thể lực chắc chắn so bì được với anh. Chỉ sợ đến lúc đó, anh lại trở thành trở ngại của người ta.”
Phó Doanh Xuyên nhướng mày: “Em chắc chắn anh sẽ trở thành trở ngại đúng không? Hay là chúng ta tiếp tục đi?”
“…”
Một người phụ nữ tốt sẽ không đấu tranh với đàn ông.
Hai người âu yếm ôm lấy nhau.
Hai người đều rất nhớ đối phương sau một thời gian dài không gặp. Lúc này, tình cảm mãnh liệt đã phai nhạt, hương vị ngọt ngào cũng dần đậm hơn, không ai muốn nói chuyện mà chỉ muốn ở bên nhau.
Cho đến khi Tô Diệu Ngôn không nhịn được mà ngáp một cái.
“Buồn ngủ sao?” Phó Doanh Xuyên vỗ nhẹ vào lưng cô: “Ngủ đi. Sáng mai đổi giờ bay, chúng ta về cùng nhau.”
Cô gật đầu, trong lòng có chút bối rối, lẩm bẩm nói: “Hôm nay em thấy bạn gái cũ của anh có chút thảm.”
“Anh không có bạn gái cũ.”
“Ồ, là bạn gái cũ không thành.”
“…”
Tô Diệu Ngôn nói sơ qua về tình hình. Cô thực sự khá tò mò về việc một người nổi tiếng như Sầm San lại có sở thích giật bạn trai như vậy? Đáng sao?
Phó Doanh Xuyên đã nghe nói về việc này từ lâu.
Ngành này của bọn họ rất hỗn loạn và thực tế, những gì Tô Diệu Ngôn nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, rất nhiều người đứng trước lợi ích đều biểu hiện còn không bằng cầm thú, nhưng dần dần cũng đã trở thành thói quen của bọn họ.
Mà Phó Doanh Xuyên chỉ muốn bảo vệ cho Tô Diệu Ngôn thật tốt.
Cô muốn đóng phim thì cứ đóng, không muốn đóng phim thì không cần phải đóng, anh có thể chăm lo thật tốt cho cuộc sống của cô, chỉ muốn chiều chuộng cô cả cuộc đời này.
Trừ một chuyện.
“Em ít quan tâm đến chuyện của người khác đi.” Anh nói: “Chi bằng em nên nghĩ xem khi nào thì công khai mối quan hệ của chúng ta.”
Cô nghe xong, lười biếng duỗi người ở trong lòng anh, chân vô tình cọ tới một nơi không nên chạm vào, nói: “Anh đừng có gấp mà. Chẳng lẽ anh muốn bạn gái mình là một người vô danh tiểu tốt sao.”
“Không sao cả.” Sắc mặt anh không chút gợn sóng, giọng nói cũng lạnh đi.
Đôi khi, Tô Diệu Ngôn cho rằng mình chính là lão gia thời phong kiến bạc tình bạc nghĩa, đã bá chiếm hoàng hoa khuê nữ (*) nhà người ta rồi lại không chịu cho người ta danh phận… Nhưng Phó Doanh Xuyên này không chỉ là hoàng hoa khuê nữ, mà là quá hoàng hoa.
(*) Hoàng hoa khuê nữ: Cách người xưa gọi những thiếu nữ trẻ tuổi chưa xuất giá.
“Cho em một năm, được không?” Cô thương lượng.
Phó Doanh Xuyên lập tức thay đổi sắc mặt: “Sao em không che giấu vĩnh viễn luôn đi.”
“…”
“Vậy, nửa năm thì sao?” Cô ngồi dậy ôm lấy cổ anh làm nũng: “Dù sao anh cũng phải chờ em có tác phẩm tiêu biểu chứ? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em bị cư dân mạng chỉ chỉ trỏ trỏ sao? Nói là em phải ôm chân mới có thể trèo cao được.”
“Ai dám.”
“Ai cũng dám, trên mạng đều tự do như vậy.” Cô cúi người hôn anh: “Anh đồng ý với em đi, đồng ý, đồng ý, đồng ý đi mà!”
Tô Diệu Ngôn lắc lư người Phó Doanh Xuyên như lay người mẹ. Phó Doanh Xuyên vốn bởi vì cô đột nhiên ngồi lên người mà tâm trí bất ổn, lúc này, hoàn toàn mất kiểm soát.
Chỉ bằng một cái xoay người, cô lại bị đè ở phía dưới.
“Làm gì? Anh muốn làm gì?” Tô Diệu Ngôn hoảng sợ: “Không phải anh…”
Phó Doanh Xuyên nói: “Em đã nói trong tin nhắn, để anh xử lý hoàn toàn.”
“…”
Đây là xử lý sao?
Cô không thuận theo, đẩy anh ra rồi hét lên: “Tay đau! Tay em đau!”
“Không sợ.” Anh cầm lấy tay cô kề tới môi rồi hôn lên đó: “Lát nữa anh sẽ xoa cho em.”
“Anh bắt nạt em!!!”
“Không phục?” Phó Doanh Xuyên cúi xuống, cọ xát đôi môi của cô: “Vậy thì em bắt nạt lại anh đi.”
***
Quay lại thành phố B, tiết tấu công việc của Tô Diệu Ngôn đã chậm lại.
Khi Trung Thu đến gần, Tina bảo cô được nghỉ 5 ngày.
Tô Diệu Ngôn vui mừng rủ Mạnh Nguyễn và Nam Chức cùng nhau ra ngoài chơi, tận hưởng thời gian dành cho các chị em.
Nói đến cũng thật trùng hợp, mối quan hệ giữa nhà họ Phó và nhà họ Nam kéo dài đến tận Nam Chức và Mạnh Nguyễn. Chỉ là hai người không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhiều năm qua cũng không gặp mặt nhau, nhưng bây giờ họ đã rất thân thiết với nhau.
“Tớ nghe nói bạn trai cậu lại giành được một giải thưởng thiết kế khác.” Nam Chức nói: “Lần trước tớ tới chỗ Khang Tuyền, anh ấy nói rằng ngôi nhà của anh ấy chính là do bạn trai cậu thiết kế. Lợi hại!”
Đôi mắt nai nhỏ của Mạnh Nguyễn cong lên thành hình trăng lưỡi liềm hoàn chỉnh, rất ngọt ngào.
Cô ấy bây giờ chính là chờ khi mây tan sẽ thấy trăng sáng. Sự nghiệp của Thẩm Đoạt phát triển nhanh chóng, Mạnh Vĩ Bình và Phó Lam cũng tán thành mối quan hệ của bọn họ, bọn đang đang yêu đương công khai.
“Công việc của tớ không giống của hai cậu.” Cô ấy nói: “Chẳng hạn như Diệu Diệu này, ngày nào cũng chăm chỉ làm việc. Chỉ khổ anh tớ, bộ dạng thật giống cái người bị mất cân bằng nội tiết tố, cứ động đến anh ấy là lại nổi khùng lên.”
Nam Chức bật cười, tò mò hỏi: “Rốt cuộc khi nào cậu mới công khai mối quan hệ vậy? Thật ra nếu muốn công khai thì cứ công khai đi, cho dù có tin đồn gì thì anh Doanh Xuyên cũng sẽ giải quyết ổn thỏa thôi.”
Tô Diệu Ngôn nghi ngờ đây là hai gián điệp mà Phó Doanh Xuyên phái tới.
Cô dùng ống hút khuấy khuấy nước trái cây, lẩm bẩm: “Gấp gáp làm gì chứ.”
Mạnh Nguyễn nói: “Không phải bọn tớ gấp mà là anh trai tớ gấp. Cậu nghĩ xem, sang năm anh tớ cũng đã 32 cái xuân xanh rồi, là một cái cây vạn tuế già nua. Vất vả lắm mới nở hoa, vậy mà không thể show ân ái được, nghẹn chết anh ấy.”
Nam Chức cũng gật đầu đồng tình.
Hai cô ấy càng nói, trong lòng Tô Diệu Ngôn lại càng cảm thấy tội lỗi, cuối cùng đành phải thú nhận: “Anh ấy đã đồng ý với tớ rồi, đợi tớ giành được ảnh hậu thì sẽ công khai.”
“Cái gì”
Mạnh Nguyễn và Nam Chức cùng đồng thanh.
“…”
Đây chính là thành quả mà cô đạt được sau cuộc chiến “hăng hái” từ đêm đến rạng sáng đó.
“Anh trai tớ lần này tài thật.” Mạnh Nguyễn nói: “Nhưng đợi sự nghiệp của cậu ổn định rồi mới công khai thì cũng đúng thôi. Suy cho cùng, chỉ có tình yêu thôi thì vẫn chưa đủ.”
Nam Chức cũng đồng tình. Cô ấy cũng là nhân vật đại diện cho việc tin tưởng vào sự nghiệp, không tin vào cảm xúc.
Ba chị em tiếp tục trò chuyện.
Giữa chừng, điện thoại Nam Chức đột nhiên đổ chuông. Cô ấy cầm lên xem thì thấy là một đề cử trên hotsearch của Weibo, mà tình cờ người đó lại là Tô Diệu Ngôn.
“Tớ? Có chuyện gì vậy?”
Tô Diệu Ngôn cũng bấm vào Weibo, hóa ra chương trình tạp kỹ mà cô ghi hình trước đó đã phát sóng vào tối hôm qua, có một phân đoạn cô và một nam ca sĩ cùng nhau giải một bí ẩn, bị cư dân mạng tự bóc mẽ CP.
Bóc mẽ liền lên thẳng hotsearch.
“Cô ấy thật xinh đẹp! Tôi có thể xem lại một trăm lần đó, ang ang ~”
“Cô ấy và Đường Tử Phong thật xứng đôi! Thật giống CP có thế lực ngang nhau trong tiểu thuyết.”
“Đồng ý với lầu trên!”
“Vừa chua vừa ngọt, tôi lại muốn dối lòng để yêu đương rồi đó /châm điếu thuốc/”
……
Tô Diệu Ngôn lướt xem hàng chục bình luận, tất cả đều nói về tình cảm CP của cô và Đường Tử Phong. Trên mạng còn nổi lên một cái gọi là CP “Tô Đường”, thậm chí còn có người cắt một video ngắn từ tư liệu trong chương trình —— Ăn một viên Tiểu Tô Đường.
“Bộ não của mọi người đúng là lớn thật.” Mạnh Nguyễn nói: “Nhưng, cái này dường như chỉ giới hạn trong các clip của chương trình tạp kỹ mà cậu tham gia, không phải là xào CP (*) đấy chứ?”
(*) Xào CP: Cố ý tương tác, tung hint, nhả đường để tăng hiệu ứng couple, buộc chặt hai người với nhau để tạo nhiệt độ, mục đích có thể là để pr cho bản thân nghệ sĩ đó hoặc pr cho phim.
Đương nhiên là không.
Tô Diệu Ngôn đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, vẻ mặt của hai người đối diện như đang chia buồn.
“Bảo trọng.” Nam Chức vỗ vỗ vai cô: “Cứ giải thích rõ ràng là được.”
“…”
Mạnh Nguyễn xua tay: “Vô dụng thôi. Chắc chắn là Cáo Già cũng biết là không có chuyện gì đâu, nhưng anh ấy sẽ không vui thôi.”
“…”
Vừa rồi, trong lúc nhất thời Tô Diệu Ngôn đã quên mất Phó “hoa cúc”.
***
Ăn cơm xong, dạo phố xong thì đã là buổi tối.
Rời khỏi trung tâm thương mại, ba chiếc Bentley, Aston Martin, Land Rover đỗ thẳng tắp ở bên ngoài.
Ba người đàn ông như đã cài đặt hệ thống liên lạc nội bộ trong xe, đồng thời cùng mở cửa rồi cùng bước ra khỏi xe, tất cả đều mang theo tư thế “Ông đây là tuyệt nhất.”
Một nửa người đi bộ trên đường đều ngẩn người.
Mạnh Nguyễn là người đầu tiên chạy đến, Thẩm Đoạt đón cô ấy rồi thì thầm chuyện gì đó, sau đó liền nhìn thấy Phó Doanh Xuyên và Ngôn Trạm thành công kéo vợ mình vào xe.
Vẻ mặt của hai vị kia chính là “Khoe khoang cái gì mà khoe khoang”, khinh bỉ.
Phó Doanh Xuyên nghĩ cho dù da mặt Tô Diệu Ngôn có mỏng đi chăng nữa nhưng cô chắc chắn sẽ là người tiếp theo đi tới. Nào ngờ, vả bốp bốp vào mặt.
“Anh tới đây làm gì?” Nam Chức hỏi.
Ngôn Trạm bình tĩnh nói: “Bọn họ tới làm gì thì anh cũng tới làm chuyện đó.”
“Người ta là người yêu.” Nam Chức cười ha ha: “Còn anh…”
“Chúng ta là đôi vợ chồng chưa kết hôn.”
“…”
Nam Chức cũng bị kéo lên xe.
Chỉ còn lại một mình Tô Diệu Ngôn run bần bật trong gió.
Liệu anh đã thấy tin trên Weibo chưa? Anh sẽ không tức giận ngay cả khi anh nhìn thấy nó đúng không? Anh sẽ không muốn bắt đầu các hoạt động hỗ trợ quy mô lớn nữa đúng không? Hay là…
Cô đang tự hỏi chính mình thì cổ tay đột nhiên nóng lên.
“Nghĩ cái gì vậy?” Phó Doanh Xuyên không vui mà nói: “Không nhìn thấy anh sao?”
“…”
Nhìn thấy mới lo sợ đó.
Ngôn Trạm bấm còi rồi hạ cửa kính xe xuống, mặt vẫn lạnh như băng, nhưng biểu cảm lại biểu đạt rõ ràng —— Cậu không ổn rồi, nhìn vợ của tôi ngoan thế nào này.
“Đi trước.” Ngôn Trạm gật đầu.
Nam Chức thò đầu ra, nói: “Diệu Diệu, chúc cậu bình an.”
“…”
Hai chiếc xe rời đi không một gợn mây.
Tô Diệu Ngôn ngẩng mặt lên cười ngây ngô với Phó Doanh Xuyên, xoa xoa tay, hỏi: “Anh ăn gì chưa? Có muốn đến nhà họ Tô ăn cơm không? Em về sẽ nấu cho anh ăn.”
Phó Doanh Xuyên cười như không cười, kéo cô lên xe.
***
Hôm nay lão Thượng phụ trách lái xe.
Tô Diệu Ngôn liên tục tìm kiếm chủ đề để nói chuyện với lão Thượng, thậm chí đến việc nên ăn nhân bánh trung thu nào mới ngon cũng nói ra, cố gắng đánh lạc hướng
Nhưng khi phát hiện chiếc xe không đi theo hướng nhà mình, cô rất hoảng hốt, mà cũng rất thuận theo.
Không phải muốn cầm tù play đó chứ?
“Ừm, có chuyện này em muốn giải thích với anh.” Cô lựa chọn chủ động giải thích: “Có đôi khi, cư dân mạng chỉ tùy tiện suy nghĩ thôi, không phải sự thật. Hoàn toàn chỉ để giải trí thôi, không phải…”
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô, cô cười vô cùng nịnh nọt, giống như một chú cún đang vẫy đuôi chờ đợi được ôm.
“Không sao.” Anh cố nhịn không ôm cô: “Đợi đến lúc tới đảo, em còn rất nhiều thời gian để chuộc tội.”
Đảo?
Đảo gì cơ?
Đang yên đang lành tự nhiên tới đảo làm gì?
Tô Diệu Ngôn chỉ dám lảm nhảm ở trong lòng, không dám hỏi.
Lão già này cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi, chắc là sẽ không làm gì cô đây.
Ngây thơ như cô.
Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Hai người vượt Đại Tây Dương, đi đến hòn đảo riêng của Phó Doanh Xuyên —— Đảo Chuông Gió.
- -----oOo------