Tôi cảm thấy việc mình đã gây ra không có gì to tát cả, nhưng Hà Truân lại không nghĩ như vậy.
Cũng dễ hiểu thôi, hoa anh túc này chính là công cụ hái ra tiền của Hà Truân, làm sao anh ta có thể để cho tôi phá hoại một cách dễ dàng cơ chứ?
Đợi cho đến ngày quả bom khí của tôi tan biến hoàn toàn, Hà Truân mới trở lại phòng của anh ta.
Lúc đó, tôi đang say sưa ca hát trên ban công, không biết súng của “đứa bé xui xẻo” nào bị bóp cò, bắn thẳng về phía mặt của tôi.
Tôi nhanh nhẹn, cúi thấp người xuống, mặc dù viên đạn này “không có mắt” nhưng theo tôi, viên đạn này đã “thay trời hành đạo”, cứ như vậy lao thẳng tới Hà Truân – người đang đứng phía sau tôi.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì thật là nhanh, viên đạn nhanh như tia chớp bắn thẳng vào lồng ngực của Hà Truân, máu phun ra xung quanh. Anh ta không dám tin mà nhìn vào lồng ngực của chính mình, cơ thể lung lay mấy lần, rồi ngã rầm một cái xuống đất. Một ông trùm buôn lậu ma túy lại bỏ mạng một cách lãng xẹt như vậy đấy!
Dĩ nhiên, nếu như chuyện thật sự xảy ra như vậy thì sau này cũng không có những chuyện ngoài ý muốn khác.
Sự thật là: nếu như tôi có thể tránh thoát viên đạn kia thì Hà Truân cũng có thể tránh thoát.
Viên đạn kia bắn vào phần đầu giường được kê sát tường, kết quả là mãi mãi tạo ra một cái lỗ trên mặt bức tường.
Tất nhiên, số mạng của chủ nhân viên đạn lạc đó có phần bi thảm - - bị bắt giải tới pháp trường, cởi hết quần áo, bị đánh một trăm cái bằng roi tẩm nước muối.
Hà Truân tức giận không phải vì tôi, lý do mà chủ nhân viên đạn lạc đó bị hành hình là vì anh ta dám bất kính với ngôi nhà gỗ của Hà Truân.
Một người khác ác ý nói, tôi còn không đáng tiền bằng một mẩu gỗ ở trong phòng này.
Tôi đang định mỉa mai Hà Truân rằng anh ta nên quản lý thủ hạ của mình cho tốt, tránh cho việc những khẩu súng đó lại bị cướp cò một lần nữa.
Không ngờ, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Hà Truân đã đánh đòn phủ đầu, anh ta rút ngay một con dao găm phát ra ánh sáng lạnh ở trong giày ra kề vào cổ tôi, ánh mắt đen thâm thúy nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ, từng câu: “Lần sau, nếu cô còn dám hát nữa, tôi sẽ cắt đứt lưỡi của cô.”
Anh ta nói một cách nhẹ nhàng, thong thả, giống như âm thanh của biển cả. Cho dù, có nói chuyện này vào một ngày đẹp trời, khi anh ta bình tĩnh và dịu dàng thì cũng không một ai dám nghi ngờ sức mạnh của nó.
“Nghe rõ không?” Thấy tôi không trả lời, anh ta hỏi lại.
Tôi rũ mắt xuống nhìn con dao găm ở trên cổ, do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề vẫn quanh quẩn trong lòng từ nãy tới giờ: “Đại ca à, xin hỏi anh có bị bệnh phù chân không?”
Hà Truân: “ …………….”
Thật ra tôi cảm thấy vấn đề mình hỏi rất có ý nghĩa và có nội hàm.
Đàn ông có ai không bị hôi chân cơ chứ? Con dao găm này cũng không biết nằm trong giày bao nhiêu lâu rồi, bị hôi cũng không sao nhưng nếu bị dính nấm chân … Ôi! Cái cổ xinh đẹp, mảnh mai của tôi có phải là sắp gặp chuyện bi thảm rồi không?
Hà Truân thu dao găm, bỏ lại trong giày, nói: “Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy cũng đủ rồi chứ?”
Cảm thấy còn hơi nóng ở cổ, tôi đưa tay lên sờ, phát hiện có sợi tơ máu - - là con dao găm lúc nãy cắt phải.
Mới hơi nhè nhẹ kề vào cổ mà đã có thể làm rách da thịt, thật đúng là con dao găm của cối xay thịt có khác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hà Truân đúng là kẻ không hiểu bốn chữ “thương hương tiếc ngọc” viết như thế nào.
Vì vậy, nghe xong câu hỏi của Hà Truân tôi biết ngay mình sẽ gặp bi kịch.
Quả nhiên, anh ta dẫn tôi tới một chỗ sâu trong rừng, chỉ vào rừng rậm ở phía trước mà nói: “Cho cô mười phút, chạy trốn càng xa càng tốt.”
“Sau mười phút, chuyện gì sẽ xảy ra?” Tôi hỏi.
‘Tôi sẽ truy đuổi cô.” Hà Truân cầm lấy súng mà thủ hạ đem tới, đưa họng súng về phía xa, nhưng tôi lại cảm thấy đôi mắt anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm.
Coi như tôi đã hiểu, bình thường đại ca Hà Truân săn thỏ, săn hươu, nai đã chán ngấy nên hôm nay muốn săn người sống là tôi đây.
Đúng là quá thông minh! Xem ra đã uống không ít rượu.
Nhìn đường núi gập ghềnh, rừng rậm không thấy bầu trời, sờ vết thương trên cổ, lại ngắm lại cây súng có sức mạnh cực lớn đó, tôi hạ quyết tâm.
“Đại ca, anh nhìn xem, gió thật sự lạnh, cũng không phải mùa thu, cũng chẳng thấy phong cảnh có chút xíu gì gọi là đẹp. Hay là chúng ta hãy trở về phòng mà làm chút chuyện vận động trên giường được không? Tôi thề! Lần này tôi tuyệt đối sẽ phối hợp, sẽ làm cho anh thỏa mãn, sung sướng vô cùng.” Tôi cầu xin.
Dì Bích đã từng dạy tôi, vì mạng sống của mình, trinh tiết cũng có thể đánh đổi.
Hơn nữa, chuyện nam nữ cũng chỉ là một quan niệm mà thôi. Anh ta ở trên hay tôi ở trên, thật ra thì đều là một chuyện.
Nhưng Hà Truân không thiếu phụ nữ, cái anh ta thiếu là một món đồ chơi nho nhỏ, một trò chơi thú vị.
Vì thế, câu trả lời của anh ta là: “Bắt đầu tính giờ từ bây giờ, một giây, hai giây, ba giây ….”
“Nếu không thì tôi sẽ ở trên, một mình vận động, anh không cần làm gì cả, chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi. Như vậy có được hay không?” Vì mạng sống của mình, tôi không những là tiểu thụ yếu đuối, mà độ hèn hạ còn tăng luôn hai cấp.
Dù vậy, nòng súng của Hà Truân cũng không có biểu hiện gì là thông cảm cho nỗi khổ tâm của tôi, mắt vẫn nhìn về phía núi xa xa, anh ta thầm đếm:
“Bốn giây, năm giây, sáu giây …….”
Dù đã tự mình chìm đắm trong trụy lạc nhưng sao tôi vẫn không gặp may vậy?
Thực sự tức giận, đặt mông ngồi thẳng lên đầu xe, vắt chân chữ ngũ, khoe ra dáng vẻ kinh điển của một Nữ Lưu Manh và thái độ “chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ” (Lợn chết không sợ phỏng nước sôi – lời tác giả), tôi nói: “Hôm nay, chị đây nhất định không chạy, xem anh có thể làm gì được tôi?”
Thêm nữa, lúc đó, ánh mắt của tôi còn vừa liếc xéo, vừa uy hiếp vừa bủa vây anh ta.
Đúng vậy, nếu trò chơi mà chỉ có một mình anh ta chơi còn tôi không tham gia, xem anh ta chơi như thế nào?
Nhưng Hà Truân là ai kia chứ? Anh ta chính là cối xay thịt khổng lồ và mạnh mẽ trong truyền thuyết cơ mà.
Nhẹ nhàng liếc tôi một cái, bình tĩnh chĩa nòng súng về phía chân của tôi, anh ta bắn phằng phằng phằng …. liên tiếp hơn mười phát súng.
Tốc độ bắn súng của anh ta cực nhanh, khi tôi cúi đầu xuống xem thì chỉ thấy hình dáng bàn chân của tôi được vẽ bằng những viên đạn vừa được bắn ra, mỗi viên đạn chỉ cách chân một centimet.
Thu súng về, anh ta cũng học theo liếc xéo tôi một cái rồi nói: “Tôi lại đếm đến ba, nếu cô không chạy thì chân của cô cũng không cần dùng đến nữa.”
Tôi hít một hơi thật sâu – chóp mũi đầy mùi vị của thuốc súng.
Không đợi anh ta đếm, tôi chạy thật nhanh vào trong rừng rậm.
Hà Truân, tiên sư nhà anh, tôi không thể trêu vào anh thì tôi nẩn trốn vậy.
Đế vương công cối xay thịt đúng là khéo chọn thời gian, lúc này là giữa trưa, mặc dù có cành lá che lấp, tránh được bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt thì nhiệt độ lại quá cao. Tôi giống như là đang ngồi trong phòng tắm hơi, dù không động đậy thì mồ hôi cũng ra đầy người chứ đừng nói đến việc đang chạy thục mạng.
Sao có thể không chạy cơ chứ?
Hà Truân đã nói trước, lát nữa anh ta sẽ mang súng tới bắn chết tôi đó.
Nhiệt độ trong rừng không chỉ cao, không khí ẩm thấp, còn có rất nhiều loại côn trùng không biết tên. Cho dù đã hết sức tránh né nhưng tôi cũng bị cắn hơn mười chỗ, ngứa không thể chịu được.
Nhưng tôi không có thời gian để gãi vì giờ phút này việc có thể làm chỉ là chạy, chạy thật nhanh.
Chạy đến nỗi chân mỏi nhừ, cổ họng khát khô, mồ hôi ngấm vào mắt mà vẫn không dám dừng lại nghỉ.
Đến khi không thể chạy được nữa mới dám dừng lại, tựa vào một cái cây to mà thở gấp.
Tim đập như muốn vỡ ra, cơ thể rung rung, mắt cũng như muốn rơi ra ngoài.
Cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi trên mặt đất. Trong lúc vô tình, nghiêng đầu, từ vũng nước bùn bên cạnh nhìn thấy một con đỉa to bằng ngón tay cái toàn thân béo tròn, đầy máu đang hăng say hút máu từ trên cổ của tôi - chỗ bị Hà Truân dùng dao găm cứa rách.
Tôi gỡ con đỉa kia xuống, đang định vứt đi, nhưng nghĩ lại, sao có thể để cho nó hút máu tôi một cách uổng phí như vậy được?
Vì thế, đập cho nó choáng váng, nhét vào trong túi, chuẩn bị tìm nơi nào đó có đầy đủ ánh nắng mặt trời phơi chín thành đồ ăn vặt.
Con đỉa này tuy nhỏ nhưng cũng là thịt mà.