Trong lúc “súng nhỏ” của Hà Truân chuẩn bị bóp cò thì tôi hét to: “Trước tiên anh đừng có kích động, hãy nghe tôi nói một câu thôi.”
“Cơ hội của cô đã qua rồi, bây giờ dù cô có nói ra ai phái cô tới cũng không quan trọng nữa.” Hà Truân cắt đứt đường lui của tôi.
Nhưng không sao cả, tôi lại lấy xẻng tự mình đào thêm một đường lui nữa là được thôi.
Tôi nhìn anh ta, hắng giọng, tốt bụng nói: “Thật ra thì tôi thật sự đang muốn nói… Đúng là … tôi rất hôi.”
Hà Truân: “………”
“Tôi bị người của anh truy đuổi chạy khắp nơi, rồi gặp mưa, bị ngã vào hố bùn, lại còn leo lên nóc nhà, mệt mỏi đến nỗi toàn thân đều hôi thối … Không tin, anh ngửi thì sẽ biết.” Tôi cố gắng đưa nách tới gần mũi của anh ta.
Chiêu này quả thật hiệu quả ngoài mong đợi, một giây tiếp theo, Hà Truân lập tức đi đến đứng cạnh giường, cách xa cơ thể của tôi ra.
Xem ra, đàn ông đều cho rằng người phụ nữ nào cũng đều là Hương phi, ai cũng là người, ai cũng có lúc hôi thối đúng không?
Thật đáng tiếc, Hà Truân cũng không phải là người quá sạch sẽ.
Anh ta lôi tôi dậy, ném vào trong nhà tắm, xả đầy bồn nước nóng rồi ra lệnh: “Tắm rửa sạch sẽ cho tôi.”
Hơn nữa, anh ta còn không đi, đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực nhìn tôi tắm.
Những nữ chính khác diễn cảnh nóng, ít ra cởi đồ còn có thể gây ra Scandal, sau đó nổi tiếng, nhưng tôi sao không buồn cho được, đã cởi không biết bao nhiêu lần trước mặt Hà Truân mà ngay cả một miếng thịt cũng không thấy đâu, bây giờ lại còn phải tắm cho anh ta xem miễn phí nữa chứ.
Thói đời này, đúng là càng có tiền thì càng keo kiệt.
“Trong vòng 20 phút, tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới cho tôi. Nếu như hết thời gian mà vẫn chưa xong, tự tay tôi sẽ tắm cho cô.”
Uy hiếp, đúng là uy hiếp nghiêm trọng mà.
Nếu như anh ta là Hồng Thiếu Nhu, hoặc là Lý Lý Cát, hoặc là Cảnh Lưu Phái, hoặc là Tưởng Bản Nhai … dù là Lý Bồi Cổ đi nữa thì kết cục cái chết của tôi cũng hoàn toàn thay đổi.
Chỉ tiếc, anh ta lại là cối xay thịt Hà Truân.
Chỉ cần anh ta nhúc nhích một ngón tay thôi thì tôi có thể ngay lập tức bị bắn trăm ngàn vết thương rồi.
Đương nhiên, tôi có thể lựa chọn đồng quy vu tận cùng anh ta, thế nhưng cách làm này thật không đáng - - Tại sao tôi phải rời bỏ thế gian phồn hoa, tươi đẹp này cơ chứ? Tôi còn chưa có ăn đủ thịt cơ mà.
Vì kế hoạch này, nhẫn nại là quốc sách.
Nhưng nhẫn lại cũng có giới hạn của nó, tôi tuyệt đối không để anh ta giở trò xấu với tôi được.
Nghĩ tới đây, tôi hạ quyết tâm, hít một ngụm khí, nín thở để khí ra ngoài theo đường … ở phía sau. Ở trong nước, phóng ra … một quả bom khí.
Theo Vật lý học, khi khí ở trong nước, nước sẽ tạo ra bong bóng bao quanh bọt khí, bọt khí nhẹ hơn nước nên sẽ nhanh chóng nổi lên trên mặt nước và tan vào trong không khí.
Nói trắng ra thì: Một bong bóng bọt khí được tôi sinh ra bằng đường … nhanh chóng bay lên khỏi mặt nước, sau khi phát ra tiếng nổ rất nhỏ, biến mất tăm.
Tôi và Hà Truân đều tận mắt chứng kiến quá trình vừa diễn ra.
Sự im lặng bao trùm cả phòng tắm, rất lâu sau chỉ có hơi nóng không ngừng lượn lờ bay lên cao.
Tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: “Làm phiền anh cho tôi mượn một cái thước tôi muốn đo xem đường kính của quả bóng lúc nãy là bao nhiêu.”
Kết thúc của chuyện này cực kỳ đơn giản: Hà Truân đóng cửa lao ra ngoài, đi mất luôn.
Ngược lại, tôi vô cùng bình tĩnh ngồi một mình trong phòng tắm.
Kể từ giờ trở đi, có lẽ sự trong sạch của tôi tạm thời có thể giữ gìn.
Hà Truân không nhốt tôi ở trong phòng của Tiểu Hắc nữa mà tặng cả phòng của anh ta cho tôi.
Lúc đầu tôi còn ngây thơ và ngu ngốc mà nghĩ rằng anh ta biết thương hương tiếc ngọc, không lỡ để một người phụ nữ yếu đuối như tôi phải chịu khổ, nhưng sau này tôi mới biết được sự thật từ những binh lính canh giữ tôi, anh ta nói: “Chờ ba ngày sau khi mùi hôi thối bay đi hết hãy thông báo cho tôi.”
Người ta, Hằng nga mặc dù tiếng ca đã dứt nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, còn tôi, sao tôi không vui mừng cho được, cái rắm của tôi có khả năng lượn quanh nhà ba ngày không tan.
Sao tôi không vui mừng cho được? Tôi thật đúng là người phụ nữ thú vị số một.
Hằng ngày, ở trong nhà gỗ cũng rất nhàm chán, thời điểm tôi rảnh rỗi quá đến nỗi tóc cũng thẳng ra thì tôi sẽ trêu trọc mấy binh lính canh giữ tôi.
Thật ra, tôi đã rất ưu ái mấy thủ hạ của Hà Truân rồi, bọn họ gợi cho tôi nhớ đến mấy anh mì ăn liền đã bị tôi hành hạ chết đi sống lại, sống lại rồi ý thức được mình chưa chết đau khổ tới mức muốn chết đi một lần nữa.
Vì tôi là người theo chủ nghĩa kinh nghiệm một cách sai lầm nên tôi muốn áp dụng những phương pháp hành hạ những anh mì ăn liền trước kia vào những binh lính này.
Tôi lại quên mất một việc, đây là những binh lính của cối xay thịt, dù không thể xay thịt nhưng chắc chặt thịt thì không có vấn đề gì.
Chỉ thấy bọn họ giơ súng lên, nòng súng nhắm vào tôi, mặt lạnh tanh nói: “Hà Truân tiên sinh đã dặn, nếu cô có hành động gì thì lập tức tùy thời xử lý.”
Trong lời nói này có quá nhiều hàm ý.
Bọn họ có súng, bọn họ là đại gia, tôi tránh.
Mang vẻ mặt xám xịt vào phòng, tôi cực kỳ tủi thân.
Nói theo lời nói của thế giới đam mĩ, sao tôi không vui vẻ làm nhất đế vương công ở bên ngoài, để giờ đây ở trong này bị biến thành một tiểu thụ chính cống, thật là bi thảm!
Vì e sợ những binh lính có súng ở bên ngoài nên cả ngày tôi đợi ở trong phòng, buồn bực tới nỗi mông cũng bị trĩ mất rồi.
Chỗ kinh khủng nhất chính là thức ăn ở đây quá tệ.
Tuy rằng ngày nào cũng có thịt nhưng dù khối lượng thịt có to tới đâu thì mùi vị của nó cũng rất khó ăn.
Việc này cũng khó trách, Hà Truân và những binh lính này đều là phàm phu tục tử, những thứ nhỏ nhắn tinh tế có lẽ không phù hợp với sở thích của bọn họ.
Dù sao nghĩ thoáng hơn một chút, mỗi lần bị bắt làm tù nhân còn được cho ăn thịt đã là tốt lắm rồi.
Chẳng lẽ còn đòi được hầu hạ như một nữ vương ở khách sạn năm sao? Tôi chính là kẻ muốn giết chết lão đại của bọn họ cơ mà.
Ngày ngày, ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, thực sự là quá lãng phí nguồn nhân lực rồi.
Tôi đứng trên ban công, tay nắm lan can bằng gỗ, phía trên có hoa văn mang phong cách xưa cũ, thô ráp.
Nhìn ra ngọn núi phía xa chỉ thấy toàn là màu xanh thẫm vậy mà mấy thửa ruộng gần đó lại có một màu đỏ ngầu, tôi biết, đó chính là nơi trồng hoa anh túc trong truyền thuyết.
Một đóa hoa màu đỏ đẹp đẽ, kiêu xa, nhưng cũng đầy tội ác.
Bao nhiêu người vì nó mà rơi vào địa ngục A Tỳ, chất lỏng của nó chắc chắn là có màu đen rất đậm.
Nhìn nó, ngàn vạn suy nghĩ trong lòng tôi làm tôi không thể kiềm chế được mà cất tiếng hát vang về phía ngọn núi xa xa.
“Đường núi ở đây mười tám lối rẽ, đường thủy chằng chịt nối tiếp nhau, sơn ca đứng hàng đối hàng, đứng chuỗi đối chuỗi….”
Hát như vậy cũng làm cho tôi vui vẻ lên nhiều, xem ra tôi đã tìm ra phương pháp chậm rãi này.
Kết quả là, ngày nào cũng vậy, sáng, trưa, tối, đúng một thời điểm tôi lại ở trên ban công bắt đầu diễn xướng, hát thật to thật thanh vào mây trời.
Tôi tự thấy mình hát cũng không đến nỗi nào thanh âm vang dội, tràn trề sức sống.
Chỉ có điều, cứ mỗi lần tôi hát, hiện tượng súng của các binh lính bị cướp cò lại xuất hiện, mà vị trí cướp cò lại trùng hợp hướng về phía tôi.
Thật kỳ lạ!
Sau khi hát đến ngày thứ ba, tôi nghe thấy một lời đồn: một mảng ruộng lớn hoa anh túc vì nghe tôi hát mà bị khô héo.
Đúng là tà thuyết mê hoặc người khác, những đóa hoa anh túc kia không phải hoa chỉ nhỏ một chút, cánh hoa rụng một chút, cành hoa bị gãy một chút thôi sao?
Có gì ghê gớm đâu.