Thức dậy đã không thấy hắn đâu, bên cạnh đã lạnh ngắt rồi, cố gắng lê thân đau nhức dậy, nàng ghét cảm giác này.
- Vân nhi, vào đây_Nàng gọi, hiện tại nàng cảm thấy rất mệt mỏi.
- Dạ, nương nương_Vân nhi đi vào nhỏ nhẹ nói, nha đầu này cũng rất tốt, nhưng lại là người của Dương Nguyệt Lan.
- Ngươi đi lấy lọ thuốc màu trắng trong ngăn kéo thứ ba cho ta_Nàng nói
- Vâng_Vân đi lấy cho nàng, một lát rồi quay lại:_Nương nương thuốc của người
- Lấy tách trà giùm ta_Nàng mệt mỏi nói.
- Nương nương thuốc này là thuốc...._Vân nhi tò mò, nhìn Vân nhi nhíu mày, nha đầu này cũng thật nhiều chuyện, thấy ánh mắt khó chịu của nàng Vân nhi cụp mặt xuống không nói thêm nữa lời
- Đừng nhiều chuyện, lo cho tốt bổn phận của ngươi đi, lui_Nàng nói.
- Vâng, nô tì lui_Vân nhi quay đi, trong đầu luôn suy nghĩ từ khi làm hoàng phi nương nương hình như thay đổi lạnh nhạt hơn, lúc trước nương nương luôn cười với nàng có chuyện điều nói với nàng nhưng bây giờ.....
Đưa viên thuốc trắng trên tay vào miệng, nàng....không muốn mang thai con của hắn, đây là thuốc của đất nước do lão tiên sư luyện ra chỉ có người hoàng cung có, nàng mai mắn được phụ hoàng ban cho một lọ, muội muội nàng cũng không có....Lúc trước nàng nghĩ không cần dùng nhưng bây giờ thì cần rồi.
- Vân nhi chúng ta dạo_Nàng nói
Ngự hoa viên
Nhìn những khóm hoa hồng đang nở thật đẹp, kiếp trước nàng thích nhất là đi ra đây. Từ xa, thấy nàng ả tiến tới.
- Hoàng hậu nương nương_Thấy ả nàng hành lễ như bình thường
- Miễn_Ả ngồi vào ghế
- Hoàng hậu hôm nay cũng có nhã hứng đến đây đây đi sạo ạ_Nàng cười nhạt hỏi
- Ừ, hôm qua....trà ngươi có thấy....kì không?_Ả nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét, nhếch nhẹ môi muốn biết đến vậy sao.
- Không có gì kỳ lạ cả, phải chăng là có gì_Nàng nhướng mày hỏi ngược lại, nghe nàng hỏi ả hốt hoảng xua tay lung tung:_Làm gì có gì chứ?
- Vậy sao_Nàng mỉm cười, từ xa thấy hắn đang bước đến cùng một số đại thần kế bên là một công công, ý nghĩ xẹt qua đầu, nhếch mép muội muội ta nghĩ tới lúc muội nên trả giá rồi. Đột nhiên nàng quỳ gối xuống, nắm lấy tay ả tát thật mạnh vào mình rồi khóc lóc nói:
- Hoàng hậu.....người đừng có đánh thiếp nữa_Làm tất cả mọi người ở đó hốt hoảng
- Ngươi....ngươi_Ả hốt hoảng, đứng bậc dậy
Đằng xa, thấy một màn nàng quỳ gối đó còn khóc lóc, hoàng hậu thì đứng dậy ai cũng liên tưởng ra vụ việc gì
- Hai ngươi làm gì đó_Hắn nhíu mày dùng khinh công bay đến, các vị đại thần cũng gấp gáp nối bước theo.
- Hoàng thượng......_Ả quay lại sợ sệt định nói gì đó nhưng nàng lại cướp lời:_Hoàng thượng...hoàng hậu_Nàng ôm mặt nói lời chưa dứt nước mắt đã tiếp tục rơi như những hạt chân châu, nhìn bên má nàng in năm ngón tay hắn cảm thấy nhói trong lòng
- Liên Nhi nàng....._Hắn bắt lực một bên là hoàng hậu hắn yêu, một bên là người khiến hắn xót
- Hoàng thương....thiếp không có....là nàng ta là nàng ta cầm tay thiếp rồi tát thật mạnh vào mặt mình_Ả hốt hoảng nói
- Nàng còn biện mình_Hắn quát lên, làm ả và các vị đại thần hoảng sợ, hoàng thương là đang bên vực hoàng phi sao
- Đó là sự thật....hoàng thượng người phải tin thiếp_Ả rơi nước mắt nói.
- Nàng về cung mà suy sét lại đi, người đâu hộ tống hoàng hậu về cung_Hắn đỡ nàng đứng lên, ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh, hộ vệ nghe lệnh liền bước đến chỗ ả cung kính nói:- Hoàng hậu mời
- Hoàng thượng tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng mà_Ả cố nói
- Đúng vậy hoàng thương là hoàng phi tự tát mình_Nô tỳ của ả lên tiếng
- Ăn nói hàm hồ, chẳng lẽ hoàng phi của ta lại tự tát mình_Vân nhi mặc dù biết nàng cố ý nhưng vẫn lên tiếng bênh vực nàng
-
- Hoàng thượng....._Ả nhỏ giọng gọi
- Đưa hoàng hậu về cung_Hắn cắt ngang lời ả, hộ vệ tiếp tục nói
- Được ta về_Ả tức giận bỏ đi, nhìn ả bỏ đi nàng nhếch môi cười lạnh. Nhưng nhanh chóng biến mất.
- Nàng có sao không?_Hắn ân cần nói
- Thiếp không sao_Mặc dù đau nhưng nàng thích vì khiến ả bị hắn lạnh nhạt, chờ đi còn dài mà.
- Được rồi, nàng về cung đi, tối ta đến_Hắn vỗ vai nàng
- Vâng_Nàng nhỏ nhẹ trả lời. Lòng đau nhói hắn là đang quan tâm Dương Nguyệt Lan chứ không phải Hoàng Tây Mộc Luân nàng, ảo tưởng quá rồi, hắn là người khiến nàng thân bại danh liệt hại cả đất nước nàng cơ mà, đúng vậy bây giờ nàng chỉ có hận hắn thôi, yêu...đã mất rồi
~~~END~~~