- Hoàng thượng giá đáo_Công công nói, hắn từ ngoài bước vào dáng vẻ uy nghiêm làm người người khiếp sợ
- Tham kiến hoàng thượng_Ả hành lễ với hắn
- Miễn_Hắn lạnh nhạt nói, ngồi vào chiếc ghế to ở giữa
- Liên nhi......muội....tại sao lại tát Nguyệt Lan_Hắn nhẹ nhàng hỏi
- Thiếp không có....là nàng ta tự tát mình_Ả giải thích, hắn nghe cười khổ.
- Chẳng lẽ nàng ấy lại tự tát mình, nàng đừng có nói dối nữa_Hắn nói
- Hoàng thượng....người phải tin....._Lời còn chưa dứt hắn đã cắt ngang:- Có phải nàng bỏ dược vào trà?
- Trà....trà gì?-Ả giật mình
- Chẳng lẽ nàng không biết sao?
- Thiếp...
- Muội đừng tưởng ta không biết những gì muội làm ta biết đấy, vì chỉ là muốn giữ mặt mũi cho nàng_Hắn nói lớn.
- Liên nhi lúc trước nàng rất tốt mà...sao bây giờ nàng..._Hắn bắt lực
- Chẳng phải tại người sao?_Ả hét lớn
- Thiếp hỏi chàng.....chàng còn yêu thiếp không?_Ả đè giọng hỏi
- Ta...._Hắn không biết phải nói làm sao.
- Chàng vì nàng ta mà hắt hủi thiếp, chàng hết yêu thiếp rồi, thiếp...làm tất cả cũng chỉ là muốn...muốn chàng về bên thiếp_Ả nói, nước mắt đã như những pha lê rơi xuống, khiến hắn đau lòng, tiến lại ôm nàng ta vào lòng;- Liên nhi nàng thật....độc ác_Hắn nói, ánh mắt lạnh nhạt lóe lên
- Hoàng thượng_Ả giật mình, đây là người yêu nàng sao
- Nàng biết không ta không yêu nàng mà là vì nàng thật hiền lành cũng là vì nàng đã từng cứu ta, nên ta cứ ép mình là đã yêu nàng_Hắn vuốt nhẹ loạn tóc của ả
- Chàng yêu ả hoàng phi kia sao_Ả đẩy hắn ra ngạc nhiên hỏi
- Ta không biết, nhưng nàng đánh nàng ấy ta rất đau_Hắn mỉm cười nói, nhắc tới nàng hắn thật vui
- Ta hận chàng_Ả hét lớn, chỉ tay ra cửa:- Chàng đi đi
Hắn bỏ đi, ả ngồi thụp xuống bật khóc, vậy mà cứ ảo tướng hắn yêu mình. Nực cười, tất cả chỉ tại hoàng phi kia, nàng (ả) nhất định không tha cho ả(nàng)
~~END~~