Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
“Gì mà bán hàng đa cấp chứ.” Bartender đập hắn, “Tuổi còn nhỏ phải suy nghĩ tươi sáng lên có biết không?”
“Là một tiệm cà phê đang tuyển người, không có yêu cầu gì chỉ cần đủ đẹp trai, cho nên tiền lương cũng cao.” Bartender lấy gương soi mặt mình, có chút đáng tiếc, “Thật ra anh mày cũng rất muốn tự đề cử mình, nhưng người ta không biết thưởng thức sắc đẹp của anh mày.”
Hàn Dữ Tiếu cũng không vội rời đi, ngồi xuống ghế chân cao, “Tiệm cà phê đó tên là gì? Sao anh biết bọn họ đang tuyển nhân viên phục vụ?”
“Ngay ở trên đường Thâm Vân, cách chúng ta không xa, tên của tiệm cà phê có chút kỳ quặc, tên là tiệm cà phê Ngôn gia.” Bartender sờ cằm nhớ lại, “Còn không phải là do cậu em lớn lên quá đẹp sao, hình như là chủ quán của tiệm cà phê đến quán chúng ta xong coi trọng cậu, sau đó quản lý tiệm của bọn họ tìm đến anh mày.”
“Nghe nói cậu còn đang đi học, cho nên không yêu cầu cậu phải làm full-time.” Bartender vỗ vỗ Hàn Dữ Tiếu, “Anh điều tra cho cậu rồi, tiệm cà phê ở đối diện đồn cảnh sát, không thể làm giao dịch phi pháp gì gì đó đâu. Cậu thấy quán chúng ta có dám mở ở đối diện cảnh cục không?”
Tiệm cà phê Ngôn gia, đường Thâm Vân.
Hàn Dữ Tiếu không nói gì, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Anh không cảm thấy công việc này có hơi tốt quá sao? Không chỉ có tiền lương cao, thời gian làm việc tối thiểu cũng chỉ cần tám tiếng đồng hồ, còn không quy định phải đi làm full-time.” Hàn Dữ Tiếu nói, “Quả thực giống như sinh ra để dành cho tôi vậy.”
“Hình như là thế thật.” Bartender suy tư hai giây, vỗ đùi, “Xong rồi xong rồi, chủ quán của bọn họ là nữ, như vậy là coi trọng cậu rồi ư?”
Hàn Dữ Tiếu không để ý tới hắn, cầm đồ của mình lên chuẩn bị rời đi.
“Ê vậy cậu có đi làm hay không?” Bartender gọi với theo hắn.
Bàn tay đẩy cửa của Hàn Dữ Tiếu hơi ngừng một chút, hắn đứng đấy suy nghĩ giây lát.
“Đi.”
–
Lúc Thẩm Văn Hiên nhận được cuộc gọi của Hàn Dữ Tiếu, cậu đang nấu mì tôm. Ba mẹ cậu không khuyến khích cậu ăn khuya, cho nên bác gái chỉ phụ trách làm một ngày ba bữa.
“Tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu, mở cửa.” Giọng nói của Hàn Dữ Tiếu vang lên trong điện thoại.
Thẩm Văn Hiên suýt chút nữa rót nước nóng lên người mình.
Cậu gạt mì tôm sang một bên rồi chạy đi mở cửa, Hàn Dữ Tiếu quả nhiên đang đứng ở ngoài cửa nhà cậu, chắc là do vừa mới tan ca nên trông có vẻ hơi mỏi mệt, trên tay còn mang theo một cái túi màu trắng.
“Sao cậu lại qua đây vào giờ này?” Thẩm Văn Hiên quay đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi.
Hàn Dữ Tiếu quen cửa quen nẻo đổi giày, hắn cũng không phải mới tới nhà Thẩm Văn Hiên lần đầu tiên, “Biết ngay bây giờ cậu chưa thể nào đi ngủ, tới tìm cậu có chuyện.”
Thẩm Văn Hiên nghiêng người để Hàn Dữ Tiếu vào nhà, nhớ là gần đây mình đâu có làm chuyện gì xấu xa đâu ta, thành thành thật thật nghe giảng cũng không trốn học, bài tập còn nộp đúng hạn nữa, so với trước kia quả thực chính là thanh niên mười tốt.
Nếu nhất định phải nói… Chính là không có làm bài tập mà Hàn Dữ Tiếu đã giao.
Thẩm Văn Hiên vô thức muốn chơi xấu, “Đừng bảo cậu là vì tôi không làm bài tập ngoại khóa nên chạy tới tìm tôi đấy nhá, Hàn Dữ Tiếu, cần phải kết hợp giữa học và chơi, cậu mà cứ thúc ép tôi như vậy, tôi sẽ làm phản đấy nhé…”
Hàn Dữ Tiếu liếc cậu một cái, dưới ánh đèn, Thẩm Văn Hiên tội nghiệp nhìn hắn, tóc có chút loạn, mặc một bộ áo ngủ màu lam, mặt trắng nõn thanh tú, nhìn qua vừa ngoan lại vừa yếu ớt, quả thực hoàn toàn ngược lại với tính cách tăng động của cậu.
Hắn nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Thẩm Văn Hiên, cũng lười vòng vo, hắn hỏi thẳng cậu.
“Tại sao cậu lại muốn giúp tôi đổi việc?”
Thẩm Văn Hiên ngây ngẩn cả người.
Cậu phản ứng đầu tiên là vị chị họ không đáng tin cậy – Thẩm Ngôn Ngôn kia bán cậu đi, qua vài giây mới rầm rì định phủ nhận.
“Cậu nói công việc gì nha, không phải cậu đang làm việc ở night club rất tốt sao…”
Cậu vừa nói vừa chột dạ di chuyển tầm mắt, kỹ thuật nói dối tệ đến mức Hàn Dữ Tiếu không muốn nhìn thẳng.
“Có lẽ bản thân cậu không nhớ rõ, nhưng từng có một lần hai chúng ta đi ngang qua tiệm cà phê Ngôn gia kia.” Hàn Dữ Tiếu bình tĩnh chọc thủng cậu, “Mở trên đường Thâm Vân, đối diện là đồn cảnh sát, lúc cậu đi ngang qua có mua ly cà phê, nhưng mà nhân viên công tác lại không lấy tiền của cậu, lại còn nói với cậu cậu là chị Thẩm vừa đi.”
“Trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy, một tiệm cafe không hề dán giấy tuyển nhân viên, cũng không thiếu người lại đặc biệt cung cấp cho tôi một phần việc thời gian linh hoạt còn được lương cao. Sau đó chủ quán của tiệm này, còn là của người quen của cậu.”
Thẩm Văn Hiên á khẩu không trả lời được, cậu không nghĩ là mọi thứ lại lộ ra trắng trợn như thế. Cậu hoàn toàn không nhớ rõ mình và Hàn Dữ Tiếu đã từng đi ngang qua rồi, càng không nhớ rõ còn có một màn như thế.
Cậu theo bản năng, có chút hoảng loạn túm lấy quần áo của Hàn Dữ Tiếu.
Nhưng cậu lại không biết nên nói gì, chỉ có thể giương to mắt nhìn Hàn Dữ Tiếu.
Cậu muốn nói mình không hề xem thường Hàn Dữ Tiếu, cậu chỉ lo lắng Hàn Dữ Tiếu làm việc ở night club sẽ không an toàn, cậu thật sự rất muốn được làm bạn với Hàn Dữ Tiếu.
Nhưng cậu lại không biết nếu cậu nói thì Hàn Dữ Tiếu có tin hay không.
Cho nên cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hàn Dữ Tiếu, nghĩ thầm mình lại làm hư chuyện một lần nữa rồi.
–
Hàn Dữ Tiếu lại bị ánh mắt này của cậu làm cho mềm lòng.
“Muốn ăn khuya không?” Hắn cam chịu số phận thở dài, kéo Thẩm Văn Hiên vào trong, nhìn thấy bát mì tôm đã bị trương đến nát trên bàn phòng khách, lại còn là vị hải sản mà Thẩm Văn Hiên không thích nữa.
“Trong nhà cậu không còn gì ăn nữa sao?” Hắn hỏi Thẩm Văn Hiên.
“Muốn ăn đồ nóng, cũng chỉ có cái này.” Thẩm Văn Hiên nhỏ giọng nói. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn là một người lanh lợi, mắt thấy Hàn Dữ Tiếu hình như cũng không tức giận, lập tức chộp lấy thời cơ, bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, “Ban nãy tôi ăn cơm tối không thấy ngon miệng, nên ăn hơi ít, giờ thì đói lả nhưng lại không có ai nấu cơm cho tôi.”
Hàn Dữ Tiếu xoa xoa quả đầu xù kia, đi vào phòng bếp, Thẩm Văn Hiên theo sau tựa như cái đuôi nhỏ.
Hàn Dữ Tiếu mua cháo sườn và sủi cảo hấp cho Thẩm Văn Hiên, một đường xóc nảy phi tới đây đã có hơi lạnh, Hàn Dữ Tiếu liền lấy một cái nồi ra đổ vào rồi đun nóng lên.
Thẩm Văn Hiên mon men đi tới cạnh hắn, nhìn cháo trong nồi đang sôi sùng sục, bụng đã đói lại càng đói hơn.
“Sao cậu tại lại muốn tìm việc cho tôi?” Hàn Dữ Tiếu vẫn nhìn chằm chằm nồi cháo, giọng nói rất bình tĩnh, “Cảm thấy tôi đáng thương?”
“Tôi không hề có ý này.” Mặt mũi Thẩm Văn Hiên trắng bệch.
“Vậy thì vì cái gì?” Hàn Dữ Tiếu quay qua nhìn cậu, hắn cao hơn Thẩm Văn Hiên một cái đầu, một khi không cười, lập tức lộ ra cảm giác áp bách.
Phòng bếp nhất thời yên tĩnh, lò vi sóng hâm nóng đồ ăn xong, phát ra một tiếng “tinh”.
Nhưng chẳng có ai bận tâm tới.
“Tôi sợ cậu làm việc ở night club quá nguy hiểm.” Thẩm Văn Hiên nhỏ giọng nói, “Trông cậu đẹp trai như vậy, mà trong night club loại người gì cũng có, nhỡ đâu, nhỡ đâu cậu bị ai coi trọng…”
“Không phải là tôi xem thường cậu, cũng không phải cảm thấy cậu đáng thương.” Cậu hoảng loạn giải thích, “Cậu học giỏi đánh nhau cũng giỏi, làm gì cần người khác thương hại chứ, tôi chỉ là, tôi chỉ là bởi vì…”
Cậu nói không được nữa, ý nghĩ thật sự trong lòng cậu, nói ra sẽ thấy hơi ghê.
Cậu quả thật không phải là đang thương hại Hàn Dữ Tiếu.
Cậu chỉ là đau lòng Hàn Dữ Tiếu.