Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 14

Bọn họ đã từng cãi nhau chưa?
Kể từ khi hẹn hò với Trương Tuyết Tề là Tưởng Tinh bắt đầu thích hồi tưởng về quá khứ. Đặc biệt là thời niên thiếu mười mấy tuổi, khi mà “tình yêu” mới chớm nở.


Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hồi đó nếu không ngồi ở yên sau xe của anh, khiến cả hai bị đi trễ do xe xịt lốp, thì mỗi tuần cô lại đến nhà anh để được anh gia sư môn Toán, sau đó anh phải thở dài che miệng, đỡ trán đầy bất lực. Ai có thể ngờ được tình huống như hiện tại lại xảy ra, nói hai, ba câu là hôn, sau khi đấu võ mồm với nhau cũng lại hôn hít quấn quýt không rời…


Thật là chẳng thể ngờ tới.


Anh chưa từng xuất hiện trong những giấc mơ của cô vào cái tuổi mới lớn ấy. Khi đó, nữ sinh thường thích tụ tập với nhau để thảo luận về những vấn đề như trong lớp có cặp đôi nào, hay là tình yêu, hận thù của các cặp đôi ngoài lớp và ở toàn khối, không thì nam sinh đẹp trai nào bị người ta chặn ở cổng trường để tỏ tình. Và chắc chắn Trương Tuyết Tề là người được nhắc đến nhiều nhất.


Với gia cảnh tốt, thành tích học tập xuất sắc, ngoại hình đẹp, người khác có thể chỉ ra mười cái “tốt nhất” của anh mà chẳng thấy áp lực, còn Tưởng Tinh thì có thể liệt kê ra mười cái “không được” ở anh.


Sau này, cặp đôi thanh mai trúc mã oan gia này còn nổi hơn cả kim đồng ngọc nữ trong trường và được chào đón hơn cả những cặp đôi yêu nhau sâu đậm, thậm chí còn có người trêu chọc hai người họ là một đôi nhưng lại ngầm tin rằng chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Nói tình của cảm hai người giống như anh em khác cha khác mẹ thì mọi người sẽ tin hơn.


Trương Tuyết Tề mười sáu tuổi và Trương Tuyết Tề hai mươi sáu tuổi là hai con người hoàn toàn khác nhau. Trước đây thì tự tin hồn nhiên, say này thì điềm tĩnh, vững vàng. Một người muốn đi xa cả tám trăm dặm nhưng vẫn sẽ vô tình ngoái đầu lại chờ đợi. Một người nhẹ nhàng tỉ mỉ và chu đáo, luôn có thể sử dụng một số thủ đoạn khiến mọi người bối rối, thường được gọi là “lừa mà như không”.


Tưởng Tinh cảm thấy cái xấu của Trương Tuyết Tề không hề ít. Trong quá khứ, năm tốt của anh đó là: Tấm gương sáng cho học sinh, lương thiện, ngay thẳng, ổn định và đáng tin cậy.


Còn hiện tại… Tưởng Tinh vất vả tỉnh lại sau giấc mộng mê man, toàn thân đổ đầy mồ hôi, bàn tay ai kia đang quấy rầy khiến cô cáu kỉnh, vặn vẹo cơ thể muốn né tránh. Mới được yên tĩnh vài giây, cô vừa sờ được vào gấu quần gấu áo của Chu Công [ ] thì lại bị anh cúi người đè lên từ phía sau…


Nếu không cho phép, cô sẽ đổi lại được một cái nhìn thỏa hiệp, nhưng thực tế là được đằng chân lân đằng đầu. Sau khi trải qua một đêm kinh nghiệm, Tưởng Tinh đã có được cái nhìn sơ bộ về việc giường chiếu của Trương Tuyết Tề. Mặc dù chưa làm tới bước cuối cùng, nhưng anh đã tìm cách “giải quyết khó khăn” hết lần này đến lần khác, da mặt cũng dày lên vô số, hiện tại chỉ cần anh phủ tay lên là cô có thể đoán được anh đang muốn làm gì.


“Mới tám giờ mà, Trương Tuyết Tề.” Tưởng Tinh lẩm bẩm, muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng do vừa tỉnh dậy nên chẳng có sức lực, chỉ có thể khoác tay lên vai anh, cuối cùng dần dần trượt xuống.


Trương Tuyết Tề bắt được bàn tay cô, anh hôn vào lòng bàn tay và các ngón tay của cô, rồi ʍút̼ môi cô, âm thanh nhẹ nhàng mà nghẹn ngào: “Lát nữa tớ phải đến công ty, chiều mai ba mẹ về, buổi tối hai gia đình cùng nhau ăn cơm.”


Tưởng Tinh đã tỉnh thêm vài phần: “Chiều mai? Vậy tối nay tớ không ngủ ở nhà cậu nữa.”


“Không về nhanh vậy đâu, thế nào cũng phải đến hai, ba giờ chiều.” Anh uể oải nở nụ cười, đưa chóp mũi tìm kiếm cổ cô: “Hôm nay đừng ngủ nhiều quá, buổi trưa dậy tự tìm đồ ăn hâm lại rồi ăn nhé.”


“Tối qua ngủ muộn như vậy, sáng sớm cậu lại làm tớ tỉnh, nên có khả năng tớ sẽ ngủ tới bốn, năm giờ chiều.” Tưởng Tinh bực bội cằn nhằn một hồi, rồi đá anh trong chăn: “Tối nay tớ còn phải làm việc, ngộ nhỡ đang phát sóng trực tiếp lại lăn ra ngủ thì làm thế nào?”


Anh đè đầu gối xuống: “Vậy thì kết thúc rồi lên giường đi ngủ.”
Ngủ cái gì mà ngủ, “ngủ” với cậu thì có. Cô hừ một tiếng: “Mặc kệ, nếu vậy thì cậu phải phát sóng trực tiếp giúp tớ.”
“Không giúp cậu đâu.”


Trương Tuyết Tề gạt lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt Tưởng Tinh sang một bên, thấp giọng cười: “Tớ sẽ mua lại phòng phát sóng trực tiếp của cậu, sau này tớ sẽ là sếp của cậu, cậu chỉ được phát sóng cho một mình tớ.”
….


Nghĩ kỹ lại thì hai người đã có một lần xảy ra mâu thuẫn rất lâu.


Đó là vào năm thứ hai đại học, hai người đã chiến tranh lạnh hơn nửa năm, lúc thì Trương Tuyết Tề làm dự án, không về nhà trong kỳ nghỉ, lúc thì Tưởng Tinh di đu lịch và lướt qua anh, tóm lại là từ đầu Hạ cho tới mùa Đông, cả hai người đều không cùng xuất hiện ở một nơi, cuối cùng phụ huynh trong nhà đã lần ra manh mối và lặng lẽ hỏi han xem có chuyện gì xảy ra.


Cô đã không còn nhớ chính xác lý do tại sao lại xảy ra tình trạng bế tắc đó, hình như năm đó, đúng dịp sinh nhật vào tháng năm của Tưởng Tinh, cô đi chơi cả đêm ở bên ngoài mà chẳng báo về một tiếng, lão Tưởng và bà Tô cũng không liên lạc được, cuối cùng cô được Trương Tuyết Tề, người vốn đang ở Kyoto tìm thấy, anh ủ rũ mắng cho cô một trận tơi bời, hai người không ai nhường ai rồi cãi nhau một trận rất to, sau đó bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh kéo dài nửa năm.


Quả nhiên, Kim Ngưu và Ma Kết xung khắc nhau. Người nào cúi đầu thì người đó thua.


Cho dù ngoài miệng có chửi rủa Trương Tuyết Tề như thế nào đi chăng nữa, thì khi cơn giận trôi qua, ngẫm nghĩ lại cô mới thấy được lòng tốt của anh. Nhưng chỉ cần nhớ tới việc khi anh túm lấy cánh tay cô, gương mặt như phủ đầy mây đen, còn cả ánh mắt lạnh như kết băng nhìn cô chằm chằm nữa, thì ý tứ chủ động làm hoà của cô lại mắc kẹt lại trong lòng.


Trang cá nhân của anh đã mấy tháng liền không cập nhật trạng thái mới, cô thì vẫn sinh hoạt trong khuôn viên nhà trường, những thú vui chẳng biến mất, cô biến trang cá nhân của mình trở nên muôn hình vạn trạng nhưng cuối cùng vẫn chẳng đợi được một lượt thích của anh.


Kỳ nghỉ năm trước, Trương Tuyết Tề đã tham gia thực hành các dự án nghiên cứu khoa học trên mạng, ngày về đến nhà tại thành phố J vừa hay là đêm Giao thừa. 


Sau nửa năm, Tưởng Tinh hơi sững sờ khi nghe thấy người lớn trong nhà nhắc tới tên anh. Hầu như đêm Giao thừa năm nào hai gia đình cũng thức đón năm mới cùng nhau. Và năm đó, đúng là năm cả nhóm quây quần bên nhà Trương Tuyết Tề.


Bên ngoài ngôi nhà bao phủ một lớp màu bạc, mặt đất phủ đầy tuyết, Doug một tuổi nhỏ bé đang đến tuổi nổi loạn, nó hung hăng chạy trước cửa và trong sân. Tưởng Tinh thích thú cầm đĩa bay đùa nghịch cùng nó, cô nằm trên nền tuyết, bên tai không ngừng truyền đến tiếng pháo nổ.


Đột nhiên Doug sủa lên hai tiếng, xoay người vòng tròn, rồi sải rộng hai chân chạy ra phía sau. Tưởng Tinh chống người dậy quay người lại nhìn… Bầu trời sương mù, tuyết rơi trắng xóa. Một bóng người màu đen đứng giữa làn tuyết trắng. Trương Tuyết Tề kéo vali, mở rộng vòng tay đón lấy Doug đang chạy như bay đến, anh xoa xoa đầu nó và nở nụ cười nói chuyện cùng nó. 


Một đôi mắt đen láy còn ngập ý cười chậm rãi nhìn tới, cái nhìn này băng qua gió và tuyết, như thể một đời đã trôi. Dường như Tưởng Tinh đột nhiên không thể nhớ ra nguyên do của cuộc cãi vã giữa hai người, hoặc là đã quên mất mối quan hệ bạn bè đã cắt đứt liên lạc trong nửa năm qua của họ. Những cái gọi là ghét bỏ, cáu kỉnh, hờn dỗi và ấm ức đều đã tan biến trong ánh nhìn đầu tiên đem theo gió tuyết ấy.


Đợi đến khi hoàn hồn trở lại, thì Trương Tuyết Tề đã đứng trước mặt cô, vẫn bất lực và thở dài như mọi khi: “Doug lăn lộn trên tuyết, cậu cũng học theo nó hả?”
Tưởng Tinh trừng mắt liếc anh một cái, rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu về muộn vậy?”


“Thực hành trong kỳ nghỉ đông, lại còn là cuộc thi cấp toàn quốc nữa.” Anh vừa nói vừa kéo vali vào nhà, Doug vẫy đuôi đi lòng vòng dưới chân, Tưởng Tinh chậm rãi theo sau, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm: “Cơm nước xong xuôi hết rồi, cả nhà đều đang chờ cậu.”
“Ừm.”


“Tối nay mở tiệc linh đình, có một bàn đồ ăn rất lớn.”
“Ồ.”
“Doug cũng đang đợi cậu.”
Anh khó hiểu liếc nhìn lại phía sau một cái, sau hai giây im lặng, rồi chậm rãi nói: “Tớ còn tưởng là cậu vì không muốn gặp tớ nên năm nay sẽ không ở nhà ăn Tết cơ.”


“Dựa vào cái gì chứ?” Tưởng Tinh hai tay chống nạnh, bất mãn nhìn anh: “Cả nhà tớ đều ở bên này, tại sao lại không phải là cậu vắng mặt?”
“Bởi vì tớ không giống cậu.” Trương Tuyết Tề bình tĩnh nhìn cô, nói: “Tớ không hề cố ý không gặp cậu.”


“Ồ—” Tưởng Tinh nghiêng đầu, kéo dài âm thanh, cô bế Doug nhỏ từ nền tuyết lên, bĩu môi nói: “Hết cách, cho dù là cậu không về, thì tớ cũng đã nhìn thấy cậu từ lâu rồi.”
“Cái gì?” Anh nghe không hiểu.


Tưởng Tinh thể hiện thái độ như muốn nói “Cậu đúng là đồ chẳng biết gì hết”, sau đó cô chỉ lên trời, chỉ xuống đất, rồi hất cằm về phía anh, ý bảo: “Đã hiểu chưa?”
Ánh mắt Trương Tuyết Tề đờ đẫn, anh chỉ nhìn cô mà không lên tiếng.


“Tuyết rơi rồi!” Cô nghi hoặc nhìn anh, không thể đánh giá có phải anh đang giả bộ không hiểu hay không: “Hết cách, cậu tên là Trương Tuyết Tề, chỉ cần nhìn thấy tuyết rơi là tớ sẽ nghĩ đến cậu.”


Cô nói xong lại cúi đầu ôm Doug, rồi nhảy lên bậc cầu thang nhỏ, kéo cửa bước vào nhà. Trương Tuyết Tề đứng trong khoảng sân nhỏ, ánh mắt luôn dõi theo bóng hình vừa rời đi, sau đó một tay xách vali lên, chậm rãi bước lên bậc thang, đi trên con đường giống cô.


Anh không nói cho cô biết rằng sau mái tóc cô có dính một bông hoa tuyết. Anh cũng không nói ra câu hỏi mà mình đang nghĩ trong lòng.
“Mọi người đều đang đợi cậu.”
“Doug cũng đang đợi cậu.”
Và cậu cũng vậy sao?


Vào đêm Giao thừa năm đó, trang cá nhân của Trương Tuyết Tề đã đăng một bức ảnh chụp cảnh tuyết rơi cùng ánh đèn của muôn vàn ngôi nhà. Đây là trạng thái có liên quan đến cuộc sống duy nhất của anh trong suốt sáu tháng qua.


Mà tưởng tinh, trang cá nhân của cô rực rỡ sắc màu, nào là Sudoku, đồ ăn, phong cảnh, danh sách bài hát, thú cưng… Ở giữa có một tấm ảnh chụp mặt dây chuyền của con búp bê người tuyết. Đôi mắt nhỏ, cái mũi cà rốt, hai má ửng hồng, khóe môi hơi nhếch lên, còn cả mũ và khăn quàng cổ màu đỏ nữa, trông vô cùng khí chất và đáng yêu. Bên trên tấm ảnh, có một hàng chữ vừa liếc nhìn đã có thể đoán ra là gì: Tuyết đêm, cảnh tuyết, người tuyết và Tuyết siêu tốt!


Sau nửa năm, khu vực bình luận của Tưởng Tinh và Trương Tuyết Tề cũng đã đợi được thời khắc cuối cùng của năm cũ cũng như thời khắc đầu tiên của năm mới, đó là “tình yêu” đến từ đối phương. Người tuyết đó, chính là món quà năm mới mà anh tặng cho cô.
….


Sau bữa trưa, Trương Tuyết Tề vẫn chưa quay lại. Trên giá sách cá nhân trong phòng ngủ của anh có bày rất nhiều cuốn sách mà đến cả tên sách cô cũng chưa từng nghe qua, chúng được phân loại rõ ràng và bao phủ một phạm vi rộng trên kệ. Tưởng Tinh lấy từ hàng dưới cùng ra một cuốn truyện tranh và ngồi lên chiếc ghế mà anh yêu thích nhất.


Ánh nắng xuyên qua cửa sổ luồng ánh sáng dịu nhẹ, trải xuống các trang giấy đen trắng nửa tối nửa sáng. Cô lật vài trang truyện, ngáp một cái thật dài, đột nhiên ánh mắt trở nên ngưng đọng và nhớ về quá khứ.


Trương Tuyết Tề rất thích ngồi ở đây, đọc sách và chơi game. Còn chiếc sofa nhỏ là địa bàn của cô, cô làm bài tập, đọc thư tình cho anh nghe, hoặc là ngủ thϊế͙p͙ đi. Trong không gian này, hai người giữ cho mình một thế giới riêng bé nhỏ nhưng lại hoà quyện vào nhau hài hoà một cách tuyệt vời.


Hoá ra là tại vị trí này, không cần làm bất cứ động tác thừa nào khác, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thẳng vào cô. Là trùng hợp sao?


Trước giờ cô chưa từng nghĩ, khi tâm ý hai người được kết nối, họ sẽ vô thức tìm kiếm sự trùng hợp và thỏa thuận ngầm với nhau, như thể đang dùng những dấu vết còn sót lại từ quá khứ để chứng minh cho duyên phận của họ vậy.


Cô tự trách mình đã chẳng hiểu thế nào là “tình yêu”, trách mình thiếu hiểu biết để rồi bỏ lỡ cả quãng thanh xuân của Trương Tuyết Tề. Nếu như bọn họ hẹn hò với nhau từ khi còn đi học, thì hiện tại có phải đã kết hôn rồi không? Hay là đã chia tay, thậm chí chẳng thể làm bạn được nữa?


Nhưng cuộc chiến tranh lạnh vào năm thứ hai đại học, cuối cùng chỉ cần nhìn nhau một cái dưới trời tuyết rơi là bức tường ngăn cách hai người đã lập tức sụp đổ, sau đó có thể tự nhiên tiến vào rồi lại cãi cọ với nhau đến năm tiếp theo. Bọn họ có một tình bạn dài lâu, bắt đầu từ khi cả hai còn nhỏ. Nên cho dù có đổ vỡ trong tình yêu thì cũng không tới mức đến chết cũng không qua lại với nhau nữa chứ?


Trong ấn tượng của Tưởng Tinh thì Trương Tuyết Tề không phải là một người theo chủ nghĩa ôm hận báo thù. Trong lần chiến tranh lạnh, rõ ràng là từ đầu tới cuối luôn không có dấu hiệu của việc giải hoà, nhưng anh vẫn chuẩn bị quà Tết cho cô như thường lệ. Cô vui vẻ nhận lấy, còn đặt bức ảnh ở giữa, đăng lên trang cá nhân, rồi mơ hồ khen ngợi anh một lượt. Mặc dù không biết là anh có hiểu hay không.


Trương Tuyết Tề là tốt nhất. Bất luận là bạn thân hay là bạn trai. Cô không muốn chia tay đâu.
Cô vừa đọc sách vừa thả trôi suy nghĩ, bốn phía yên tĩnh, suy nghĩ vẩn vơ và cứ thế đưa mình vào giấc mơ chiều. Những giấc mơ u ám, âm sắc mờ ảo.


Trong mơ, anh mặc bộ đồng phục học sinh cấp ba, xuất hiện tại căn phòng này. Trương Tuyết Tề ngồi trên ghế đọc sách, còn trên tay cô là hàng loạt những lá thư. Giấc mơ cho biết rằng, trong số những bức thư đó, có một bức là do cô viết rồi bí mật trộn lẫn vào. Sau khi lấy hết can đảm để đọc bức thư ấy, ánh mắt Trương Tuyết Tề đột ngột nhìn lên và hỏi: “Bức thư này là do ai viết?”


Cô lắc đầu nói rằng mình không biết. 
Anh đưa tay ra, bảo cô đưa bức thư cho anh, sau đó không nói không rằng chỉ đọc lướt qua, đọc xong bèn mỉm cười: “Bức thư này viết không tệ, đáng tiếc là không đề tên, nếu không có thể gặp nhau rồi.”


“Nếu đề tên thì cậu có đi gặp người ta không?”
“Có lẽ là có.”
“Tại sao?”
Anh cân nhắc: “không đề tên là thầm yêu, còn nếu để lại tên thì chứng tỏ rằng cô ấy chỉ muốn tranh giành một cơ hội làm quen với tớ.”


Cô vội vàng hỏi lại: “Ý cậu là có thể cậu sẽ hẹn hò với cô ấy sao?”
Trương Tuyết Tề hơi nhướng mày, khoảnh khắc anh ngước mắt lên nhìn, liền lập tức bị đông cứng. Anh trầm ngâm quan sát cô, rồi chậm rãi cong môi, lên tiếng: “Tưởng Tinh, bức thư này không phải là cậu viết đó chứ?”


……
Toàn thân cô khẽ chấn động, cảm giác linh hồn rơi vào trói buộc tại thế giới trong mơ đã biến mất. Có thứ gì đó tuột khỏi tay cô và rơi xuống đất.


Không biết anh về nhà từ khi nào, lúc này đang nửa ngồi bên cạnh ghế sofa nhìn người đang ngủ, anh cúi xuống nhặt đồ lên, rồi đặt lại vào lòng cô, ánh mắt ẩn hiện ý cười: “Cầm bạch tuộc nhỏ của cậu cho chắc vào này.”


“Trương Tuyết Tề…” Ánh mắt Tưởng Tinh dần lấy lại tập trung, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, cả người vẫn còn đang mê man: “Tớ vừa mơ thấy cậu.”
Trương Tuyết Tề đặt một tay lên cổ cô, ôm lại cô: “Kể cho tớ nghe xem nào.”


Trưởng Tinh áp sát người anh, sững sờ im lặng. Trên thực tế bức thư được anh đọc ấy không phải do cô viết. Mà trong giấc mơ chủ nhân thực sự của bức thư là nhân vật chính của câu chuyện. Nếu khi ấy, Trương Tuyết Tề biết người đó là ai thì liệu lúc này người đang ở trong vòng tay anh sẽ không phải là cô hay không? 


Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu cô. Trong thế giới của loài người thì “nếu” đều là tưởng tượng. Nếu thực sự có, thì cũng nên là thanh mai trúc mã chiếm ưu thế. Nếu cô nhận ra tình cảm của mình từ sớm, thì chắc chắn Trương Tuyết Tề sẽ bị cô đánh cho tơi tả và cô cũng sẽ không giúp anh nhận những phong thư xanh xanh hồng hồng cùng nhưng túi quà lớn ấy hết ngày ngày qua ngày khác nữa.


Là bạn bè, có thể hiểu rõ cũng như nhận thức rõ về mặt cảm xúc của nhau, nhưng khi trở thành người yêu thì lại càng có cái nhìn sâu sắc hơn. Trương Tuyết Tề không hề bỏ qua hơi hướng khó hiểu nhàn nhạt trên người cô, anh kề sát tai cô, thấp giọng cười, hỏi: “Cậu đánh tớ, mắng tớ, báo thù tớ trong giấc mơ, còn ôm ôm hôn hôn tớ nữa sao?”


“Trước đây cậu từng mơ thấy tớ bao giờ chưa?” Cô áp khuôn mặt lên vai anh, đưa chủ đề sang một hướng khác.
Anh không lên tiếng.
“Khi còn đi học, hoặc hiện tại hay gần đây.” Tưởng Tinh giật giật ống tay áo anh, lắc qua lắc lại gặng hỏi: “Có không?”
“Có.” Anh đáp lại.


“Vậy cậu mơ thấy gì về tớ?” Cô dựng thẳng người dậy, hai tay vẫn vòng qua cổ anh, tò mò chờ đợi câu trả lời.
“Cậu muốn biết à?”
“Muốn.”
“Được, có đi có lại.” Trương Tuyết Tề nói: “Cậu kể giấc mơ của cậu cho tớ rồi tớ nói cho cậu.”


Tưởng Tinh rũ mắt cân nhắc, cô nhéo nhéo dái tai, đại não chợt loé sáng: “Chẳng phải năm thứ hai đại học tớ và cậu đã chiến tranh lạnh sao, vốn dĩ hai gia đình sẽ cùng nhau đi cắm trại tại trị trấn Châu Đường vào dịp nghỉ hè, nhưng tớ lại không đi. Trong giấc mơ, cậu đã khoe khoang điều này với tớ, nói rằng cánh đồng lúa đó đẹp biết bao, thật tội nghiệp vì tớ không được ngắm nó.”


Cô sử dụng từ “tội nghiệp” chứ không phải là “đáng tiếc”, để làm nổi bật nên sự đáng ghét của anh trong giấc mơ.
Ánh mắt Trương Tuyết Tề tỏ ra hoàn toàn không tin, nhưng anh không vạch trần cô, mà hỏi ngược lại: “Cậu rất muốn đi sao?”


“Ừm.” Sau khi nói dối thì chỉ có thể gật đầu.


Cô không muốn nhắc đến bức thư tình, để anh nhớ lại những đối tượng từng theo đuổi mình, rồi anh sẽ mang nó ra so sánh với cô thì làm thế nào? Tuy nhiên, với thân phân là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng với sự yêu chiều của chú dì, thì cô vẫn có phần nhỉnh hơn.


Chỉ thấy anh gật đầu: “Chiều nay chúng ta sẽ xuất phát, lái xe tới đó, ba tiếng là có thể tới nơi rồi.”
Tưởng Tinh sửng sốt: “Hôm nay sao?”
Sự việc phát triển theo hướng không thể ngờ tới.


“Ừm, mang theo những gì cậu cần, còn lại thì để tớ chuẩn bị, một tiếng nữa chúng ta lên đường.” Trương Tuyết Tề hôn vào môi cô một cái rồi từ bên cạnh ghế đứng dậy.


“Vậy thì tối nay sẽ về muộn lắm đó.” Cô vẫn còn đang lang thang ở bên ngoài tình huống, rối rắm tiến lên hai bước, rồi quay đầu cầm theo con bạch tuộc nhỏ trên ghế, thử thăm dò anh: “Buổi tối có về được không?”


“Chỉ cần đường xá thông thuận thì có gì mà không về được.” Trương Tuyết Tề bị cô lườm nguýt bèn chậm rãi mỉm cười: “Trừ phi là cậu không muốn về.”


Trong câu nói này có đem theo chút ý tứ khiêu khích trêu đùa. Tưởng Tinh chớp chớp mắt, muốn nói rồi lại thôi, cô nhìn anh rời đi, thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại nhìn một cái.
Trước khi rời đi, ánh mắt cô rơi vào một chỗ: “Có mang cả Doug đi không?”


Doug hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn đen láy hướng về phía cô và ngoan ngoãn chờ đợi chỉ thị.
“Không cần.” Trương Tuyết Tề xuất hiện với một chiếc túi: “Cũng đâu có phải một đi không trở lại.”
Tưởng Tinh chậm rãi gật đầu.


Bây giờ xuất phát thì phải sáu, bảy giờ mới tới được thị trấn Châu Đường, nếu mười giờ quay ngược lại thì cũng không phải việc gì khó khăn.
….
Đối với Tưởng Tinh mà nói, có thể nói đi là đi thì một là nơi ấy đầy đủ khao khát, hai là có người sắp xếp cho mọi thứ.


Cô ngồi ở ghế phụ lái, xem phim truyền hình và ăn đồ ăn vặt, tấm chắn sáng dựng lên, ánh sáng chói mắt đều bị chặn lại bên ngoài cửa sổ. Thì ra có người sắp xếp chu đáo sẽ có cảm giác như được làm vật cưng nhỏ, thật tốt.


Tưởng Tinh cảm thấy thoải mái, cô quay đầu sang nói chuyện với người đàn ông đang tập trung lái xe: “Trương Tuyết Tề, trước đây tớ cứ tưởng rằng chúng ta chỉ có thể làm bạn thân của nhau cả đời.”


Trương Tuyết Tề vẫn nhìn thẳng về phía trước: “Đời người dài như vậy, có rất nhiều chuyện sẽ chẳng thể chắc chắn.”
“Cũng đúng.” Cô cắn một miếng táo, ăn nói lung tung: “Nói không chừng chúng ta hẹn hò được nửa năm lại cảm thấy không hợp và chẳng thể tiếp tục nữa.”


Dứt lời liền lập tức liếc nhìn vẻ mặt anh, nhưng phát hiện người nào đó vẫn thờ ơ lái xe, không chút dao động.
“Thật ra chỉ cần cả hai chúng ta không có người nào kết hôn thì làm bạn thân cũng rất tốt.” Tưởng Tinh ngây ngô cong cong khoé mắt.
Anh lại nói thẳng: “Tớ không muốn làm Hoà thượng.”


“Nhưng chúng ta hiện tại so với trước kia đâu có khác gì nhau.” Cô tưởng chừng như vô tình nhưng thực ra là đang nhẫn nhịn nụ cười: “Cùng nhau đi du lịch, cùng nhau trò chuyện, nói chuyện trên trời dưới đất, ồn ồn ào ào, cùng lắm là ôm ôm hôn hôn nhiều hơn một chút.”


Còn cả… Cô cố ý không nói.
“Cái gì mà “nhiều hơn một chút”?” Trương Tuyết Tề rất giỏi tập trung vào những điểm mấu chốt: “Cậu cảm thấy như vậy là quá ít, phải không?”


“Bỏ qua những việc này ra thì sao?” Tưởng Tinh nghiêng người, anh nhìn đường còn cô thì nhìn anh: “Trở thành bạn trai bạn gái của nhau rồi, cũng có gì khác đâu?”
“Tai sao lại phải bỏ qua những việc này?”


“Tớ muốn hỏi là có còn gì khác nữa không?” Cô nở nụ cười không nghiêm túc: “Nếu không sẽ khiến tớ cảm thấy chúng ta từ bạn thân trở thành người yêu hình như chẳng có gì thay đổi.”


Nhóc xấu xa muốn đóng giả thành một con cáo nhỏ, nhưng chưa từng tưởng tượng cái mà cô khiêu khích chính là con sói lớn đang săn mồi. Trương Tuyết Tề sao có thể không hiểu ra mùi vị xấu xa này cơ chứ, cô giả bộ ngây thơ trong sáng rồi thích nhất là chọc anh giận: “Những việc đó chính là sự khác biệt.”


Từng bước từng bước dẫn dắt. Đi săn thì phải tuyệt đối kiên nhẫn, hễ có gió thổi cỏ lay thì con mồi sẽ lập tức bỏ chạy.
“Nắm tay, ôm hôn, những việc này chúng ta đều đã làm.” Anh bình tĩnh nói thẳng: “Vậy bước tiếp theo sẽ là gì?”


Không nhận được đáp án. Anh như cười như không, còn cô thì nhìn trời nhìn mây như chẳng có chuyện gì xảy ra.
……
Sau bữa tối đơn giản, xe đã đến nơi.


Những cánh đồng lúa nước bát ngát nhấp nhô với những con sóng xanh biếc tựa sóng biển lăn tăn. Nước chảy róc rách bên bờ ruộng, ẩn hiện bóng cây lúa đung đưa, đây là dấu vết của làn gió thổi qua. Tưởng Tinh chạy tới con đường mòn, áo váy trắng tinh, sạch sẽ, không chút chỉnh sửa sắc màu, giống như khung cảnh đồng ruộng bình dị đang hiện ra trước mắt lúc này vậy.


Nơi đây là bến đậu của trái tim. Mà “Ngôi sao” chính là nơi dừng chân của anh.
Tưởng Tinh đang định cúi người thì sau lưng truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Không được đi chân trần.”


Cô bĩu môi, chắp hai tay sau lưng, vừa đi vừa nhảy sau đó quay người lại đi giật lùi, mỉm cười với anh: “Cậu còn chưa nói cậu mơ gì về tớ.”
Trương Tuyết Tề khẽ cau mày, ánh mắt chú ý đến con đường nhỏ hẹp phía sau, đồng thời vươn tay ra: “Lại đây, tớ dắt cậu.”
“Không dắt.”


“Vậy thì quay lại đi đi.”
“Không quay.”
“Cậu sẽ bị ngã đó.”
“Khi còn nhỏ, kỳ nghỉ hè hàng năm ma mi đều đưa tới về quê chơi, nên cái tớ quen thuộc nhất chính là kiểu đường mòn nhỏ nơi thôn quê này đó, sẽ không…. Á!”


Trương Tuyết Tề vội vàng chạy nhanh tới. Lòng bàn tay Tưởng Tinh áp xuống đất, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt và cả động tác kiểm tra cổ tay, cổ chân cho cô của anh, dần dần, nụ cười chẳng thể giấu, cứ thế tràn ra khỏi mắt cô.


Trương tuyết Tề nhận ra, anh chậm rãi ngước lên nhìn lại cô mà không nói một lời, sau đó bị cô nhào vào vòng tay, ôm chặt.
“Lừa tớ hả?”
“Tớ thực sự đã giẫm lên một cục đá mà.”


Anh cụp mắt xuống, quả thực là nhìn thấy một viên đá góc cạnh, không quá to, bèn nhặt nó lên ném sang vệ đường.
“Bây giờ tớ đã rất biết quan sát đường rồi, thói quen được hình thành khi lên đại học.”
Cô tự lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió đêm.


“Khi đó, không có cậu bên cạnh, cũng chẳng có ai nhắc nhở tớ phải chú ý đường cẩn thận như cậu. Thực ra đây chỉ là một việc nhỏ, làm gì có ai không thể tự nhìn đường cơ chứ, chỉ có điều là tớ đã quá ỷ lại vào cậu mà thôi. Tớ thường xuyên nghĩ rằng làm gì có người nào luôn chăm sóc cho mình được như vậy, ngoại trừ ma mi và pa pi ra thì chỉ còn cậu.”


“Trương Tuyết Tề…” Tưởng Tinh nhắm mắt thì thầm, cô cọ cọ má vào cổ anh, cảm nhận nhịp đập của mạch và nhiệt độ cơ thể anh: “Ma mi và pa pi là của nhau, còn tớ chỉ có cậu.”
Tớ chỉ có cậu. Tớ chỉ yêu mình cậu.


Trời xanh xanh, hoang vu và mênh mông, giữa nơi gió thổi lay mặt cỏ chỉ có hai người họ. Thời khắc này đây, hai người đang tựa vào nhau và ở trong thế giới của nhau.


Trương Tuyết Tề vòng tay qua eo cô, ghé sát môi bên tai cô, thì thầm: “Mỗi một người trưởng thành đều có một con đường bắt buộc phải đi qua, chẳng ai có thể là trẻ con mãi mãi. Cho dù có tớ ở bên cạnh thì cậu vẫn cần phải trưởng thành.”


Trước sau không một bóng người, trước mắt là những cánh đồng lúa trải dài miên man. Nó yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió thổi qua.
Cái mà Tưởng Tinh muốn hỏi chính là: “Nếu tớ trưởng thành rồi, thì cậu vẫn sẽ như hiện tại, mãi ở bên cạnh tớ chứ?”


“Trưởng thành là việc của cậu.” Trương Tuyết Tề mỉm cười: “Còn ở bên cạnh cậu mới là việc của tớ.”
Chúng ta chẳng ai can thiệp vào việc của ai. Cùng tồn tại và chỉ muốn làm những điều tốt hơn nữa vì cậu.


“Thực ra trưởng thành cũng rất tốt.” Tưởng Tinh ôm mặt anh, thẳng thắn mà xấu hổ nhìn anh chằm chằm: “Nếu tớ vẫn mãi không chịu trưởng thành thì có thể đã bỏ lỡ cậu rồi. Đôi khi tớ cảm thấy dường như mình đã lớn lên vào khoảnh khắc yêu cậu, nhưng lại dường như vào khoảnh khắc trưởng thành ấy tớ mới hiểu thế nào là yêu.”


“Dù sao thì… Nó đều liên quan đến cậu.”
Những năm tháng này, “bạn thân” là nỗi lòng giấu đầu lòi đuôi của tớ. Bất luận là trưởng thành hay là yêu, thì đó đều là việc mà cậu đã dạy cho tớ.
….


Xe chạy khỏi thị trấn nhỏ, nhưng không phải về nhà mà là lái theo hướng lên núi. Vào những đêm mùa hè ở nông thôn, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, không khí trong lành và xung quanh cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Tưởng Tinh chỉ hỏi anh một câu, họ sẽ đi đâu, sau khi biết được câu trả lời rằng sẽ lên núi bèn không gặng hỏi nữa. Đối với cô mà nói thì Trương Tuyết Tề chính là lối về, anh đi đâu thì cô chỉ cần theo anh là được.


Sau khoảng bốn mươi phút lái xe, chiếc xe dừng lại ở một khu vực không có ánh đèn. Sau khi tắt máy và xuống xe, Trương Tuyết Tề dẫn Tưởng Tinh qua một đoạn đường gồ ghề không bằng phẳng, cuối cùng anh ôm eo cô, bảo cô nhìn xuống bên dưới.


Từng ánh đèn thắp sáng như những vì sao rơi xuống nhân gian. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy bầu trời đen bao la được bao phủ bởi những vì sao sáng lấp lánh, giống như một mảnh vải sa tanh được gắn đầy đá quý. Cảnh đẹp tại nhân gian quả thực là vô hạn.


“Nhìn kìa! Những ngôi sao kết nối với nhau kìa, còn cả bên kia nữa.” Tưởng Tinh dựa vào lồng ngực anh, nhìn và chỉ lên bầu trời: “Mấy ngôi sao kia là sáng nhất.”
“Vệ tinh nhân tạo.” Anh nói.


“Tớ không biết, tóm lại là đẹp.” Cô nhún vai cười, nói không ngừng, dứt lời liền quay lại nhìn anh: “Cậu có đang nghe tớ nói không thế?”
Trương Tuyết Tề rũ mi: “Có.”
“Chắc chắn là không nghe!”


Anh mỉm cười, chẳng chút áp lực lặp lại lời cô vừa nói, thậm chí có những câu đến bản thân cô còn quên mất rồi. Đúng là chẳng thể đọ trí nhớ với học bá. Tưởng Tinh không cam lòng bị anh đàn áp nên cố ý tìm lỗi: “Vậy thì chắc chắn là cậu không nhìn.”
“Nhìn cái gì?”


“Sao chứ còn gì nữa.”
“Tớ đang ngắm đây mà.”


Cô nhìn anh đầy nghi hoặc, anh lại mỉm cười nhìn lại cô, như thể thuận theo tự nhiên, sau khi nhận ra những gì anh vừa nói, thì hoá ra quả thực là anh đang ngắm “sao”… Ánh mắt cô bắt đầu lay động, trở nên mất tự nhiên. Vừa định tìm cớ nào đó để đối phó cho qua thì anh đưa tay từ phía sau lên giữ lấy cằm cô rồi cúi đầu ngậm lấy môi cô.


Dù là phong cảnh đẹp thế nào đi chăng nữa thì nếu không có người chia sẻ cũng sẽ khiến người ta mất hứng. Nói không cô đơn là nói dối. Nói không ham muốn cũng là gạt người.


Nơi đây yên tĩnh hơn so với cánh đồng lúa, yên tĩnh tới mức tiếng bước chân nhịp nhàng giẫm lên lá rơi cũng được khuếch đại vô hạn. Nhưng Tưởng Tinh hoàn toàn không nghe thấy những âm thanh này, cô chỉ nghe được tiếng thở của hai người. Bọn họ ôm chặt lấy nhau giữa nơi bao la không người này và chẳng ai biết điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo. Hoặc có lẽ người không biết chỉ có mình cô mà thôi.


“Khi nào thì về nhà?” Khi lưng Tưởng Tinh dán lên mui trước của xe ô tô, cô đã run rẩy hỏi câu này.
Gió rừng xào xạc thổi qua, quanh quẩn bên tai và mắt cá chân cô. Trương Tuyết Tề vẫn ôm cô thật chặt và không lên tiếng.


“Không phải là cậu…” Cô nhỏ giọng thì thào: “Không có ý định về nhà đó chứ?”


Anh chậm rãi đứng thẳng người dậy, ánh mắt tràn ngập sự áp chế lộ liễu, trong đêm đen, đôi mắt quyến rũ đầy đe doạ ấy khoá chặt lấy cô. Dường như ánh mắt anh đã thay đổi, nó còn sáng hơn cả mặt trăng cùng những vì sao kia. Nhưng lại như thể không chỉ là sáng, mà còn giống cái móc, sắc nhọn và gai góc hơn. Ánh mắt như đang nhìn vào con mồi.


“Sao có thể vậy được chứ?” Cô ngập ngừng, lập tức hiểu được suy nghĩ của anh: “Rõ ràng nói là đến ngắm đồng ruộng xong thì trước mười giờ có thể quay về mà.”
“Tớ đã nói vậy sao?” Anh chợt bật cười.


Cô bỗng hoảng hốt, giọng điệu buộc tội anh cũng trở nên không chút sức lực: “Cậu nói chỉ cần đường xá thông thuận là có thể về, cao tốc hoàn toàn đâu có kẹt xe.”
Trương Tuyết Tề dựa gần vào cô, thấp giọng nói: “Bây giờ chúng ta đang ở trên núi, đường xá không mấy thông thuận.”


“Nhưng lúc lái xe lên trơn tru vậy mà.”
“Đường xuống không dễ.”
“Vậy…” Tưởng Tinh nghẹn lại vài giây, yếu ớt hỏi: “Tối nay chúng ta ở đâu?”
“Vào xe, được không?” Đôi mắt anh dán chặt lên khuôn mặt cô.


Kể từ khi hẹn hò với Trương Tuyết Tề, cô đã thấy được nhiều mắt khác nhau của anh, chẳng hạn như: Cưỡng chế độc đoán, dịu dàng nhiệt tình, hay là tán tỉnh phong lưu… Cái mà trước đây cô nhìn thấy đều là vẻ bề ngoài của anh, cảm thấy con người anh kiềm chế, đúng mực, muốn đoan trang cỡ nào thì sẽ đoan trang cỡ đó. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua chỉ là cô chưa đợi được đến thời khắc anh giải phóng bản tính của mình mà thôi. Hoặc có thể nói là anh chưa đợi được người khiến bản thân anh tình nguyện cúi đầu phục tùng mà thôi.


Hoá ra cơ thể của đàn ông là như vậy… Mặc dù đã trải qua một buổi tối trải nghiệm thực tế sơ bộ, nhưng phần mở màn nóng bỏng lại luôn khác nhau. Từ lúc anh hôn cô bên vách núi thì mọi chuyện đã thay đổi. Sau đó, cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của anh, làm thế nào để quay lại được rừng cây, tại sao lại bị đè lên mui xe, cô đều không nhớ rõ.


Tiếng tim đập nặng nề lấn át cả âm thanh của cô, khi đại não đưa ý thức về cho cô, cô nói: “Tối quá, ở đây không an toàn.”
“Đừng sợ, trong xe có đèn.” Họ nhìn nhau trong bóng tối: “Nhưng tớ đoán rằng cậu sẽ không muốn bật đèn đâu.”
Một giây.
Hai giây.
Năm giây…


Trương Tuyết Tề vòng tay qua eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô, rồi đưa cô vào ghế sau xe.


Trái tim Tưởng Tinh nhảy dựng đến mức đau nhói, cơ thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy, cô chỉ có thể tủi hờn và hoảng loạn muốn sát lại gần anh hơn: “Trương Tuyết Tề, cậu ôm tớ đi… Tớ cứ run mãi thôi.”


Ngay sau đó, những nụ hôn nhẹ nhàng và êm dịu liên tiếp rơi xuống lông mày, má, môi và sau tau cô… Ngay khi cô còn đang suy nghĩ xem khi nào thì anh sẽ điều chỉnh lại ghế sau, thì eo bị anh nhấc lên, có thứ gì đó đặt phía dưới cô.
Cô nói: “Cậu đã chuẩn bị cả chưa?”


Cô muốn xác nhận xem anh đã mua hay chưa, nhưng việc đưa ra câu hỏi như vậy dường như đang thông báo cho việc sẽ xảy ra tiếp theo vậy…


“Chuẩn bị cả rồi.” Anh thấp giọng nói, đồng thời khẽ nghiêng người trong bóng tối, hơi thở phả vào cổ cô, vừa nóng vừa ngứa: “Nếu không sao có thể đưa cậu ra ngoài được chứ.”
Trong xe, ban đầu vẫn còn tiếng nói chuyện trầm thấp qua lại. Một người mỉm cười, một người ngượng ngùng…


“Trước đây cậu không như vậy.”
“Thế nào?”
“Cậu sờ soạng, đã sờ thì chớ lại còn muốn đến những nơi thế này. Trước đây cậu rất lễ phép, lịch sự, tuy rằng có hay quát mắng, nổi cáu với tớ nhưng lúc nào cũng sẽ rất quy củ chừng mực.”


“Đó là bạn thân, còn bạn trai thì sẽ như lúc này đây.”
……


Sau đó, hơi lạnh của điều hoà đã không còn kìm hãm được nhiệt độ đang tăng nhanh của đôi tình nhân. Trương Tuyết Tề biết rằng, đêm đầy sao và gió núi này thuộc về anh, chỉ thuộc về một mình anh. Bầu trời đầy sao trên đầu là của nhân gian, còn biển sao trước mặt là lối về của anh.


“Tinh Tinh.” Trương Tuyết Tề khàn giọng lên tiếng dỗ dành: “Nói chuyện với tớ đi.”
Tưởng Tinh mê man hé môi, cố gắng kiếm tìm đôi mắt anh trong bóng tối: “Tối quá, tớ không nhìn thấy cậu.”
Anh khẽ cười, nghiêng người ôm cô: “Chẳng phải tớ đang ở đây sao?”
“Ừm.”


“Đừng khóc.”
“Tớ không khóc…”
“Tớ nghe thấy cả rồi.”
“Vậy vừa rồi tớ liên tục gọi cậu, sao cậu lại như thể không nghe thấy thế?”
“Cậu gọi tớ thế nào?”
“Cậu… Cậu nói thử xem tớ đã gọi thế nào? Chắc chắn là cậu cố ý!”


Nơi đây quá yên tĩnh, khiến từng lời nói, từng hơi thở, từng tiếng tim đập đều chẳng thể bỏ lỡ.
Tưởng Tinh đưa tay lên kéo kéo vành tai anh, lại bị anh tóm lấy hôn lên mu bàn tay cô.
“Đến lượt cậu nói rồi.”
“Cái gì?”
“Cậu đã mơ gì về tớ?”
“Tớ vẫn chưa nói sao?”


“Vẫn chưa.” Cô tưởng rằng anh lại muốn lừa gạt mình, bèn không vui đập anh một cái: “Nếu cậu không nói, thì tớ sẽ không thèm ở với cậu nữa.”


“Tớ đã mơ…” Trương Tuyết Tề khẽ dừng, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành khàn giọng bật cười: “Trước đây không có “hình ảnh” cụ thể, nhưng vừa nãy đã có rồi.”


Tưởng Tinh xấu hổ đẩy anh ra, ánh mắt không khỏi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào vị trí cơ bụng anh trong không gian tối tăm. Sau đó đưa tay lên chạm vào nó, nơi đó có mồ hôi, ướt và trơn.


Anh có đến phòng tập sao? Cô chưa từng nghe anh nhắc đến, cũng chưa từng thấy anh đi, tuy rằng cả hai gia đình đều có phòng tập thể dục nhỏ, nhưng trước giờ cô chưa từng luyện tập, thay vào đó bà Tô sẽ vào chạy bộ và tập Yoga trong đó.


“Nhìn ngó, sờ soạng lung tung, cậu muốn làm gì thế hả?” Trương Tuyết Tề mỉm cười cảnh cáo.
“Tối nay không về sao?” Đầu óc Tưởng Tinh vẫn vô cùng rối rắm, cô hơi ngẩng đầu lên hỏi.


“Muộn một chút rồi về.” Cảm xúc của anh vẫn chưa tiêu tan, nhưng anh biết đêm nay không thể tiếp tục, vì vậy đành kiềm chế rồi đè lại lên người cô: “Cậu mệt rồi, tìm một nơi để cậu nghỉ ngơi đã.”
Cô nhẹ nhàng ừm một tiếng.


Theo cách này, da thịt gần nhau, nhiệt độ cơ thể được truyền cho nhau và tiếng tim đập cũng dần dần dịu đi. Trong cơn buồn ngủ đang ập đến, Tưởng Tinh nghe thấy Trương Tuyết Tề hỏi: “Bao giờ thì cậu muốn công khai?”
Tưởng Tinh khẽ mở mắt, không chắc chắn, đáp: “Hay là đợi thêm một thời gian nữa nhé?”


“Vẫn muốn chia tay sao?” Anh cắn vào vành tai cô, thấp giọng uy hϊế͙p͙: “Nếu chia tay thì chẳng thể làm bạn được nữa, cả đời này là người xa lạ, không liên lạc với nhau.”
“Tại sao?” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, cũng giống như cơ thể cô vậy. Anh bị hấp dẫn đến mức phải nhắm mắt lại.


“Đã làm chuyện của các cặp đôi yêu nhau rồi thì sao còn quay về làm bạn bè được nữa.” Trương Tuyết Tề hừ lạnh một tiếng: “Nếu không sau này cậu đưa một người đàn ông về, lại bắt tớ phải anh anh em em với anh ta à?”


“Trời ạ, tớ chỉ thuận miệng nói thôi mà, cậu tức giận như vậy làm gì?” Tưởng Tinh ôm anh cười toe toét, nhưng lại bị anh cắn lên môi, hôn thật sâu.


Sau nụ hôn ấy, Trương Tuyết Tề mới cảm thấy được an ủi đôi chút. Anh thở dài một tiếng, đã nghĩ ra được cách để trừng trị cô nhóc xấu xa này: “Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có nghĩ đến việc chia tay, nếu có chia tay thì tớ sẽ là người nói.”


Quả nhiên, có một lực hoàn toàn không thể xem nhẹ chạm vào ngực anh, đẩy anh ra. Tưởng Tinh tức giận hét lên: “Dựa vào cái gì mà cậu lại là người nói? Nếu không cho tớ nói thì cậu cũng không được nói.”
Trương Tuyết Tề khẽ mỉm cười.


“Được, không nói.” Thái độ của anh chợt dịu lại, anh hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Đừng có suốt ngày nghĩ đến việc chia tay, cậu phải ngoan chứ.”
….


Về đến nhà đã là trưa ngày hôm sau. Hai người vừa nói vừa cười, Tưởng Tinh vẫn còn đang vui vẻ gọi tên Doug, đúng lúc cô mở cửa ra thì nhìn thấy bốn vị phụ huynh đang ngồi trên sofa nhìn nhau.


Trương Tuyết Tề từ phía sau đi tới, anh đang định kéo eo Tưởng Tinh thì bị cô khéo léo nghiêng người né tránh.
“Tinh Tinh, con và a Tề đi chơi à?” Dì Phương vừa ăn trái cây vừa nhìn bọn họ.
Bà Tô bưng chén trà, nhàn nhạt nhìn hai người: “Đi đâu thế?”


“Thị trấn Châu Đường.” Tưởng Tinh liếc nhìn Trương Tuyết Tề, anh bình tĩnh bước vào phòng tắm dưới lầu một, đứng rửa tay bên bồn rửa tay.
Lão Tưởng hỏi: “Chỉ có hai đứa thôi sao? Đi chơi à?”


“Vâng, lần trước con chưa được đến đó, hôm nay chẳng phải cuối tuần sao, nên muốn ra ngoài đi chơi.” Cô ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Doug, trong lòng hoảng hốt, sợ nói nhiều thêm một câu sẽ bị bại lộ.
“Thời gian đi đi về về cũng không ngắn nhỉ?” Bà Tô nhạy bén hỏi: “Đi từ khi nào thế?”


“Sáng nay ạ.” Trương Tuyết Tề vừa từ phòng tắm bước ra vừa nói: “Lên thẳng cao tốc, lái xe đến đó cũng không xa.”


Cảnh tượng bí mật và hương sắc đêm qua bỗng nhiên sống dậy trong tâm trí Trưởng Tinh, tim cô đập điên cuồng, hai má nóng đến cực điểm, nên chỉ đành ôm cổ Doug, quay mặt sang chỗ khác.


Chú Trương khẽ cười, nói: “Chú nhớ năm đó đến thị trấn Châu Đường, Tinh Tinh có việc nên không đi, con đến ngắm đồng ruộng phải không?”
Tưởng Tinh khẽ gật đầu một cái.


Trương Tuyết Tề lấy khăn giấy lau tay, rồi đi về phía phòng khách. Doug ngước lên nhìn anh, cái đuôi của nó vẫy đi vẫy lại vì vui mừng.


Một đôi chân dừng lại bên cạnh Tưởng Tinh, anh gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái, giọng nói bình thản và dịu dàng vang lên trong phòng khách rộng rãi: “Vào rửa tay đi rồi lại ăn trái cây.”
--------------------
[ ] Sờ được vào gấu áo của Chu Công: Ý là sắp vào giấc ngủ.