“Bạch tuộc?”
Sau mười giây im lặng, Trương Tuyết Tề nghe thấy giọng của cô gái trong vòng tay mình, là âm thanh vừa không chắc chắn lại vừa ẩn chứa sự mong đợi. Lông mi anh khẽ rũ xuống, ở nơi khuất tầm nhìn mà cô không thể nhìn thấy, anh từ từ nhếch môi, áp sát vào người cô, trầm giọng ừm một tiếng.
“Đó là con bạch tuộc nhỏ màu tím đội mũ phải không?” Tưởng Tinh nhỏ giọng hỏi lại.
“Không chỉ có con nhỏ màu tím đội mũ, mà có cả con kẹp nơ và đeo ba lô nữa, chuẩn bị cho cậu đủ một bộ luôn.” Trương Tuyết Tề dịu dàng nói: “Chẳng phải là cậu thích con bạch tuộc màu hồng đội mũ hay sao, cái đó cũng chẳng bỏ được, nên tớ đã mua cả màu hồng rồi.”
Chút dấu vết còn lại của sự bó buộc sau lưng cuối cùng cũng đã được thả lỏng. Từ làn da trên tay, chân cô, anh có thể cảm nhận được tâm trạng đang dâng trào của cô.
Trương Tuyết Tề bất an, anh đưa lòng bàn tay ấm áp chạm lên lưng cô, cách lớp vải chậm rãi nhẹ nhàng lưu luyến. Tưởng Tinh quả thực rất dễ dỗ dành, thật may mà rơi vào tay anh… Chứ nếu đổi thành người khác… Không, chẳng có ai khiến anh yên tâm hết.
“Có muốn lên trên xem không?” Trương Tuyết Tề hỏi bên tai cô.
Tưởng Tinh gật đầu.
Doug bị nhốt cách một cánh cửa, nó yên lặng và ngoan ngoãn ngồi bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa đã đóng.
Bên trong cánh cửa…
Tưởng Tinh nhìn thoáng qua hai con bạch tuộc nhỏ đặt trên giường, một tím và một hồng, vừa hài hước vừa ấm áp xuất hiện trong phòng ngủ của người đàn ông hai mươi sáu tuổi. Con bạch tuộc màu hồng đội mũ nồi còn con bạch tuộc màu tím đội mũ tai bèo, nhưng cô thích con màu tím hơn. Trên giường còn có thêm một chiếc túi giấy.
Một bên giường hơi lún xuống do sức nặng, Trương Tuyết Tề ngồi bên cạnh cô.
“Bên trong là phụ kiện của tụi nó, cậu có thể tự chơi.” Anh nói.
“Là trang sức mới đúng.” Tưởng Tinh sửa lại câu nói của anh.
Trương Tuyết Tề nở nụ cười không phản đối cũng chẳng công nhận. Sau hai, ba câu trò chuyện đơn giản, anh không quấy rầy sự tò mò của cô nữa, mà ngồi yên lặng một bên trong tư thế chờ đợi.
Tưởng Tinh mơ hồ ngửi được mùi thơm. Cô ngẩng đầu lên, bối rối nhìn trái ngó phải, cuối cùng là đâm sầm vào tầm mắt sâu thẳm của anh, khiến hai hàng lông mày khẽ giật.
“Muốn tìm gì thế?” Anh lên tiếng hỏi trước.
“Trong phòng có đốt hương thơm không?”
“Không có.”
“Nhưng tớ lại ngửi thấy mùi thơm.”
“Vậy sao.” Anh không có bất cứ cảm xúc thăng trầm nào: “Tớ đâu có ngửi thấy.”
Tưởng Tinh đưa con bạch tuộc bông đến chóp mũi, hai mắt lập tức sáng rực: “Là nó!”
Cô hít thêm vài cái rồi cuối cùng mỉm cười: “Hoá ra đây là một con bạch tuộc thơm.”
Trương Tuyết Tề nhìn cô.
“Không tin cậu ngửi thử xem này.” Tưởng Tinh đưa con bạch tuộc màu tím kẹp tóc, đeo ba lô đến trước mặt anh.
Anh khẽ khựng lại, rồi phối hợp cúi đầu: “Đây là mùi thơm gì thế?”
“Hoa oải hương.” Cô thu tay về.
“Không phải.”
“Đò là một mùi hương công nghiệp bình thường.”
Tưởng Tinh nhún vai: “Mặc kệ, tối nay tụi nó sẽ ngủ cùng tớ.”
Trương Tuyết Tề đột nhiên nở nụ cười.
“Cười gì thế?”
“Không có gì.” Anh đặt tay sang hai bên người, hơi ngả người về phía sau, lười biếng mỉm cười: “Cảm thấy cậu nói rất đúng.”
Trương Tuyết Tề vừa tốt lại vừa xấu, nhưng tốt vẫn nhiều hơn một chút. Bầu không khí đang thích hợp, những lời Tưởng Tinh ấp ủ trong lòng cũng đã đến lúc để nói ra: “Trương Tuyết Tề, tớ biết cậu đối xử rất tốt với tớ, nhưng cậu không thể lúc nào cũng chọc tức tớ, bạn trai thì không nên như vậy.”
“Vậy nên làm thế nào mới phải?”
Cô nhìn vào mắt anh, trái tim như rơi mất một nửa, nhưng miệng vẫn cố chấp: “Phải chiều chuộng tớ, nghe theo lời tớ, cậu nhìn chú và dì xem, còn cả ma mi và pa pi nữa, quan hệ vợ chồng của bọn họ đều rất tốt.”
Một giây.
Hai giây.
Tưởng Tinh cắn môi, khi bừng tỉnh lại sau câu nói đó bèn lập tức đỏ mặt, không lên tiếng.
“Ồ.” Trương Tuyết Tề gật đầu đầy ẩn ý: “Vậy cậu nói xem, cuối cùng chiều chuộng cậu, nghe lời cậu thì là bạn trai cậu hay là…”
Do dự rồi mới nói, cố ý ám chỉ.
Mặt mũi Tưởng Tinh nóng bừng, cô ủ rũ trừng mắt với anh.
Đáy mắt Trương Tuyết Tề đong đầy ý cười, đột nhiên anh nói: “Đưa con bạch tuộc nhỏ của cậu cho tớ xem nào.”
Cô đang để con bạch tuộc màu hồng trên đùi, nghe thấy liền đưa con màu tím trong tay qua. Ngay khi ngón tay anh chạm vào con thú bông, động tác của anh đột nhiên thay đổi thành nắm cổ tay cô và kéo về phía người mình.
Sự việc diễn ra quá đột ngột, anh nghiêng người, một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại đặt sau gáy cô, rồi chấm dứt sự hưng phấn vẫn chưa được giải phóng kể từ sau khi bước vào cửa bằng một nụ hôn độc đoán.
Giả chết bắt quạ. Phòng thì đã vào rồi, hôn thì cũng hôn rồi, bước tiếp theo sẽ là gì?
Trương Tuyết Tề ngậm môi dưới của Tưởng Tinh, bàn tay anh vuốt ve quanh eo cô dần dần tiến lên trên, năm đầu ngón tay không chịu sự kiết soát, siết chặt, sau khi thả ra rồi lại lặp lại.
Đôi mắt Tưởng Tinh ngấn nước, khi định thần trở lại thì phát hiện tay mình đã vòng lên cổ anh rồi, cô đỏ mặt nghe thấy anh thấp giọng thì thào nói: “Bạch tuộc nhỏ ở đây, cậu có ở lại không?”
Tưởng Tinh do dự: “Tớ… Ừm, tớ còn phải phát sóng trực tiếp.”
“Tớ cho cậu mượn phòng sách để dùng.” Trương Tuyết Tề cọ cọ môi vào má cô: “Tối nay tớ ở bên cậu, xem cậu phát sóng.”
Cô úp mặt vào ngực anh, mơ mơ hồ hồ gật đầu. Hôn Trương Tuyết Tề giống như trúng độc vậy, cho dù anh nói thế nào đi chăng nữa thì cô đều thích nghe. Hôm nay, anh còn tặng cô con bạch tuộc nhỏ nữa, những thứ cô thuận miệng nhắc đến khi đi dạo anh đều để nó trong lòng.
Trương Tuyết Tề nhìn con bạch tuộc bông trên giường, cười thầm. “Chăm lo” cho cô thôi nào, tối nay Tưởng Tinh sẽ ngủ cùng anh.
***
Trương Tuyết Tề nói là ở bên cạnh cô, quả đúng là vừa yên tĩnh vừa khiến người ta yên tâm mà ở bên cạnh cô.
Bàn làm việc rộng rãi với ánh sáng dịu nhẹ, chiếc ghế xoay có đệm và gối tựa mà anh đã chuẩn bị trước cho cô. Anh ngồi trên chiếc giường nhỏ ở phía đối diện với bàn làm việc, đặt máy tính xách tay lên đùi, lặng lẽ gõ bàn phím để xử lý công việc của mình. Cho dù cuộc sống bận rộn nhưng vẫn có người yêu ở bên cạnh.
Giữa chừng anh sẽ ngước lên nhìn cô, rồi yên ắng lắng nghe một lúc, sau đó lại quay trở lại với công việc của mình. Trong khoảng thời gian xem khu vực bình luận, cô cũng sẽ để ý động tĩnh của anh, có lúc hai người sẽ bắt gặp ánh mắt của nhau và mắc kẹt tại đó vài giây. Có cảm giác như một thời đại đã trôi qua vậy.
Trước đây họ cũng từng như vậy, thường xuyên ở cùng nhau rồi ai làm việc nấy. Tuy nhiên nó diễn ra thường xuyên hơn là thời điểm trước khi lên cấp ba. Hoà hợp, đồng hành, nương tựa, cái tự nhiên ấy đã ngấm vào xương máu và hình thành một sợi dây liên kết. Thậm chí thỉnh thoảng hai người còn có những khoảnh khắc như vô tình ảo giác, chỉ cần họ quay lại là có thể nhìn thấy nhau.
Thực ra thì bọn họ cũng đã xa nhau trong vài năm. Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Trương Tuyết Tề đến Kyoto xa xôi, còn Tưởng Tinh thì không nỡ xa nhà nên học tại một trường đại học tại thành phố. Trong khoảng thời gian điền phiếu nguyện vọng, lão Tưởng còn lo lắng hơn cả cô, nhưng bà Tô thì lại chẳng vội chẳng vàng, để Tưởng Tinh tự lựa chọn xong xuôi, sau đó cả nhà mới cùng bàn bạc.
Khi hai gia đình ăn cơm cùng nhau, họ cũng đề cập tới việc để con cái của mình học tại thành phố, như vậy sẽ tiện chăm sóc cho nhau hơn. Mặc dù điểm của Tưởng Tinh không vào được trường Đại học của Trương Tuyết Tề, nhưng cô cũng có thể chọn một trường Đại học ở Kyoto, tuy nhiên cô lại không muốn đi học xa nhà, chỉ muốn cuối tuần có thể ngồi tàu điện ngầm về nhà ăn và ngủ.
Vào bữa tối hôm đó, người lớn trong nhà thảo luận sôi nổi về các chuyên ngành đại học, Tưởng Tinh thì chỉ nói về những món ăn còn Trương Tuyết Tề thì im lặng suốt cả quá trình.
Trên đường đi dạo về nhà, hai người theo sau ba mẹ, sau một tối buồn tẻ, cuối cùng Trương Tuyết Tề cũng nói: “Cậu chỉ cân nhắc đến trường đại học tại thành phố thôi sao?”
“Ừm, tớ thực sự không muốn đi xa như vậy.” Tưởng Tinh có sao nói vậy.
“Còn những trường học khác tốt hơn trong Tỉnh thì sao?” Anh gặng hỏi.
“Trong tỉnh…” Cô cân nhắc kỹ lưỡng, sau một hồi do dự, mới chậm rãi gật đầu: “Tuy vẫn gần hơn Kyoto nhưng chẳng khá hơn là bao, phải đi tàu đi máy bay, đều phải trèo đèo lội suối.”
Trương Tuyết Tề không lên tiếng nữa.
Tưởng Tinh đá hòn đá cuội dưới chân, đi hai bước lại cúi đầu nghịch điện thoại, thói quen không để ý đường khi đi của cô đã thành thói quen nhiều năm chẳng thể sửa. Tuy nhiên, việc cô không sửa được cũng có nguyên do của nó, Truơng Tuyết Tề luôn ở bên cạnh cô, nếu có nguy hiểm hay trở ngại thì anh sẽ lập tức kéo cô. Sau này, anh đến Kyoto và chuỗi ngày có người che nắng che mưa cho cô cũng từ đó mất dần.
Trong ánh trăng mờ ảo, khi bọn họ đi ngang qua một cột đèn dài đang sáng lấp lánh, đột nhiên giọng nói của anh vang lên: “Nếu tớ vào Đại học J thì thế nào?”
“Tại sao?” Tưởng Tinh sửng sốt một hồi, đến bước chân cũng dừng lại: “Với thành tích của cậu mà vào Đại học J sao? Cho dù là học chuyên ngành hot nhất cũng quá lãng phí.”
Trương Tuyết Tề mím môi, sau khi lạnh lùng nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
“Không phải là cậu cũng chịu ảnh hưởng từ tớ rồi không muốn xa nhà đó chứ?” Tưởng Tinh chạy lon ton vài bước, đuổi kịp anh, không ngừng nói chuyện phiếm: “Từ nhỏ cho tới lớn tớ đã chẳng có nguyện vọng gì cao cả, là bông hoa nhỏ trong lồng kính, nên không muốn bị tàn phá bởi việc tung hoành ngang dọc bên ngoài, nên ở lại đây học tập mới là lựa chọn tốt nhất của tớ. Cậu thì giỏi giang như vậy, điểm thi lại cao, Kyoto mới có thể ươm mầm một tài năng như cậu, cậu đừng có nghĩ ngợi lung tung, đừng có học theo tớ, cậu mới là tấm gương để mọi người noi theo…”
“Cậu không thấy phiền hả?” Trương Tuyết Tề bất lực quay đầu lườm cô.
Tưởng Tinh có chút ấm ức nhìn anh, cô đưa hai ngón tay lên làm động tác khóa miệng lại, biểu thị rằng mình sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Anh cố kìm nén cơn giận và im lặng suốt cả quãng đường, cô đi sau anh nửa bước, giẫm lên chiếc bóng đổ về phía sau của anh, như muốn biến thành cái bóng nhỏ của anh. Vẫn luôn là vậy, hơn mười năm nay, cô đều đi theo sau lưng anh.
Sau đó, anh đi qua vạn dặm xa xôi, mỗi khi đến nơi nào đông đúc xe cộ và người qua lại, thì anh vẫn vô thức giơ cánh tay của mình lên trong tư thế bảo vệ. Nhưng khi anh cau mày ngoái ra sau nhìn thì lời trách cứ lại mắc trong cổ, cũng chẳng tìm thấy bóng hình bé nhỏ ấy đâu. Cô đã không còn ở phía sau anh trong nhiều năm liền. Giờ nghĩ lại, quả thực đã rất lâu rồi…
Giữa đám đông không có người đi lạc, có lẽ là bởi vì trong trái tim anh luôn có một góc chẳng hề bám bụi, đó là nơi thuộc về cô.
…
Bốn mươi phút trước khi chương trình phát sóng trực tiếp của Tưởng Tinh kết thúc, Trương Tuyết Tề đã nhắm mắt ngủ thϊế͙p͙ đi trên chiếc giường nhỏ trong phòng sách.
Nguồn sáng trong nhà phát ra từ chiếc đèn ngủ trên bàn làm việc, Tưởng Tinh kết thúc buổi phát sóng trực tiếp trong tiếng nhạc nhẹ trôi chậm rãi. Cô nhón chân đi đến bên giường, sau khi cúi xuống, phát hiện anh vẫn còn đang đeo tai nghe không dây, cô tò mò không biết anh đã nghe gì trước khi ngủ, bèn lật điện thoại lên xem thì phát hiện bên trên màn hình hiển thị: “Streamer đã rời khỏi phòng”.
Là phòng phát sóng trực tiếp của cô.
Tưởng Tinh cong môi đầy hưng phấn, cô cúi người về phía trước tháo tai nghe ra giúp anh. Nhưng anh lại đang nằm nghiêng, quay mặt ra phía ngoài nên một bên không dễ tháo. Cô sợ sẽ đánh thức anh.
Lại thêm một cái chớp mắt, đôi mắt nửa phút trước còn đang nhắm nghiền lúc này đã hơi mở ra, mịt mờ mà yên tĩnh nhìn cô chằm chằm.
Tưởng Tinh lên tiếng, ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: “Tớ làm cậu tỉnh rồi sao?”
“Tớ chưa ngủ say.” Anh nói.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, còn cô thì ngồi xổm bên giường, chống khủyu tay lên đầu gối, mỉm cười nhìn anh.
“Chắc chắn mọi khi cậu toàn lén lút xem chương trình phát sóng trực tiếp của tớ, đúng không?” Như khám phá ra một bí mật nào đó, giọng điệu của cô có hơi tự mãn.
Trương Tuyết Tề không trả lời, anh vươn tay vuốt ve từ cằm lên má cô, ánh đèn vàng mờ ảo, ánh mắt lưu lại trên đôi lông mày và khoé mắt cô, cuối cùng là bình thản và điềm tĩnh rơi xuống đôi môi cô.
Tưởng Tinh cảm nhận được suy nghĩ của anh, bèn cúi người về phía anh, chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn. Không có gì ẩm ướt, chẳng có ánh nước vấn vương, mà là sự mềm mại thật ấm áp. Cô nói: “Nụ hôn chúc ngủ ngon, cậu ngủ tiếp đi.”
Trương Tuyết Tề chống cánh tay trái nâng người lên, rồi vươn cánh tay phải đến xoa xoa phần tóc sau gáy của cô, kéo người cô về phía mình và cắn chặt lấy môi cô, cắn lấy cái miệng nhỏ lúc nào cũng càm ràm bên tai anh, có chuyện hay không đều thích gọi tên anh.
Anh vòng tay qua eo cô, luồn vào trong… Cô đã gần như quên mất việc mình lên giường thế nào, bị anh đè dưới thân và ôm trước người ra sao, hay quần áo xộc xệch cùng hơi thở đan xen như thế nào… Bàn tay bị hạn chế sự tự do đặt trên eo cô của Trương Tuyết Tề đột nhiên vượt qua mép quần ngủ của cô, muốn khám phá vào sâu bên trong.
Tưởng Tinh giật mình đẩy ngực anh, sắc mặt đỏ bừng, dựng thẳng nửa người dậy, ánh mắt như thuỷ tinh mang theo vẻ hoảng sợ nhìn anh chằm chằm.
….
Anh đang nằm còn cô thì ngồi dậy.
Sáng sớm vô cùng yên tĩnh, hơi thở của cả hai đều hổn hển.
“Tớ không sờ soạng lung tung nữa.” Yết hầu của Trương Tuyết Tề cuộn lên xuống, anh kiềm chế thở ra một hơi, nghẹn giọng nói: “Cậu nằm lại đi.”
Tưởng Tinh túm túm cổ áo, ngượng ngùng, ấm ức nép trước ngực anh, giọng nói trầm thấp: “Cậu làm tớ sợ rồi.”
Môi anh chạm từ mái tóc cô đến vành tai cùng đôi mắt, hỗn loạn và khẩn trương, nóng rực và thân mật: “Bạn trai và bạn gái có thể sờ soạng một chút mà.”
“Cậu, phải nói trước với tớ chứ.” Tưởng Tinh ngập ngừng nói: “Để tớ còn chuẩn bị tâm lý.”
Chuyện thân mật giữa các cặp đôi, thì nên thuận theo tự nhiên khi thời điểm đã chín muồi, mà lúc đó, chính bản thân anh còn đang mê man thì sao có thể… Nên đương nhiên là “tiến hành” một cách đột ngột rồi.
“Đôi khi nó nằm ngoài tầm kiểm soát của tớ.” Anh thì thầm bên tai cô.
“Ừm…” Cũng không phải cô nói là mình không đồng ý.
“Vậy lần tới tớ sẽ đặt lịch trước nhé?” Trương Tuyết Tề trầm giọng hỏi, anh nắm tay cô, giả vờ làm thành điện thoại đưa lên tai, cố ý trêu chọc: “Alo? Có phải Tưởng Tinh không, ngày mai tớ muốn hôn cậu, còn muốn sờ cậu một chút nữa…”
“Này!”
Tưởng Tinh vươn tay đập anh, đánh đánh đấm đấm, cuối cùng lại lăn vào vòng tay anh. Lần này, Trương Tuyết Tề không cho cô cơ hội phản ứng lại, anh nắm lấy tay cô, luồn vào cạp quần mình rồi tiến thẳng vào trong…
Ngay lúc hồn phách cô thoát ra khỏi cơ thể thì trên đỉnh đầu vang lên tiếng rên rỉ bất ngờ. Tai cô ù đi như bị ngâm nước, dường như chẳng thể nghe nổi tiếng thì thào của anh: “Tối nay cậu đọc truyện gì?”
“Một ngày của công chúa…”
Chẳng phải anh đã nghe rồi sao?
“Ừm, có còn nhớ nội dung của nó là gì không?”
“Cuộc sống một ngày của sáu vị công chúa, trách nhiệm và sự hy sinh của họ.”
Tại sao tốc độ lại đột ngột tăng lên rồi…
“Thực ra là tớ nghe rồi.” Trương Tuyết Tề nắm chặt các ngón tay của Tưởng Tinh, trầm giọng ưm một tiếng: “Giọng của cậu rất hay.”
Đây là thế giới do anh xây dựng nên, nó hoàn toàn do anh kiểm soát và thống trị…
“Lần sau cũng lại thế này có được không?”
“Cái gì…”
“Cậu sang nhà tớ, đọc truyện cho tớ nghe, chỉ đọc cho một mình tớ nghe.”
“Cậu vào mà nghe trong phòng phát sóng trực tiếp của tớ.”
“Không thích.” Đột nhiên anh trở nên cứng rắn và ngoan cố, anh lật người đè lên cô, hôn cô một cách nặng nề, giọng điệu mơ hồ mà nóng bỏng: “Đồng ý với tớ, cậu nói là được đi.”
Tưởng Tinh cũng chẳng ngỡ là mình có nói hay không. Cô cảm thấy như thể có một cơn gió đột ngột xuất hiện sau tia sáng khiến cô chìm vào vùng biển mang tên “Trương Tuyết Tề”. Một thế giới mới kỳ lạ, tráng lệ và đầy màu sắc đã hoàn toàn giữ chân cô lại. Chớp mắt một cái lại trở về bên cạnh anh. Vẫn là căn phòng này, chiếc giường này, ngọn đèn vàng mờ ảo, mùi hormone bao phủ, còn cả nụ hôn ẩm ướt và ấm áp của anh, mà anh thì đang thấp giọng gọi tên cô.
Tinh Tinh.