Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Chu Doãn Thịnh ngồi chễm trệ sau án thư, xung quanh la liệt rất nhiều tấu chương, nét mặt tối tăm như sắc trời trước bão. Nghe nội thị bẩm báo Ngu Quốc công cầu kiến, hắn lập tức nói – “Cho vào.”
Triệu Huyền quỳ một chân hành lễ, đang định bẩm báo chuyện Triệu Bích Huyên hạ độc trong thức ăn thì bị một đống tấu chương phi thẳng vào đầu.
Chu Doãn Thịnh thở hắt một hơi dài, quát – “Nhặt lên mà đọc!”
Triệu Huyền nhận lệnh, gom đống tấu chương nọ lại, từ từ xem xét, vẻ mặt không chút hoảng loạn. Tất cả đều là tấu chương các triều thần buộc tội hắn. Người thì nói hắn câu kết với ngoại tộc, mưu đồ tạo phản; người lại nói hắn tham ô quân lương, mạo nhận quân công; thậm chí còn có người nói hắn buôn lậu trái phép muối, sắt ra ngoài biên cảnh. Nếu mang ra thẩm tra, ngần ấy tội danh đủ để lăng trì xử tử hắn mấy trăm lần.
“Quốc công có gì muốn nói không?” – Chu Doãn Thịnh khẽ hất hàm, âm điệu bình thản, không rõ hỉ nộ. Những tấu chương cáo buộc này có quá nửa là thật, còn một phần là vu oan, hãm hại. Nhưng cho dù loại trừ phần vu oan, hãm hại, Triệu Huyền cũng khó thoát khỏi tội mưu đồ tạo phản. Uy danh của hắn ở Tây Bắc đã sớm vượt qua hoàng quyền. Dân chúng Tây Bắc chỉ biết trên đời này có Tây Bắc vương, chứ không biết còn một Thịnh Đế. Nhưng Chu Doãn Thịnh cũng không để ý đến mấy chuyện này, hôm nay hắn gọi Triệu Huyền đến đơn thuần là để hành tên này một chút.
Đừng hỏi hắn lý do vì sao, tên súc vật này cứ hơi chút lại bày trò bắt trói hắn, củ hành hắn, hắn chỉ học theo mà thôi.
Xem xong tấu chương, Triệu Huyền chắp tay nói – “Bẩm Hoàng thượng, vi thần không có gì chối cãi. Vi thần chỉ muốn nói với Hoàng thượng một câu: Lòng trung thành của vi thần với Hoàng thượng có trời xanh chứng giám, nhật nguyệt soi tỏ. Nếu có mưu đồ tạo phản, vi thần sẽ bị thiên lôi giáng phạt, không được chết tử tế!”
“Ồ? Ngươi thực sự không bất mãn chút nào?” – Chu Doãn Thịnh tiến lại gần hắn, xói mắt nhìn đỉnh đầu đen như mực của hắn.
“Không ạ.” – Triệu Huyền khẳng định như đinh đóng cột.
“Cũng chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với trẫm?” – Hỏi xong, Chu Doãn Thịnh mới thấy câu này như đang ám chỉ điều gì khác, không khỏi ngượng ngùng ho khan một tiếng.
“Chưa bao giờ.” – Triệu Huyền ngước mắt, liếc nhanh đế vương một cái. Hắn làm sao có thể làm chuyện gì có lỗi với người nọ? Hắn yêu người nọ là vậy, yêu đến chỉ muốn móc cả tim mình dâng cho người nọ.
Mẹ kiếp, bắt cóc bố mày bao nhiêu lần thế mà còn dám sure vcl là không?! Chu Doãn Thịnh chỉ muốn chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng chửi, nhưng rốt cuộc vẫn nín vào. Hắn vươn tay nắm lấy hàm dưới của người nọ, nâng khuôn mặt điển trai của hắn lên, đồng thời cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Triệu Huyền, nhớ lấy lời ngươi nói hôm nay. Nếu để trẫm biết ngươi làm việc gì đại nghịch bất đạo, trẫm sẽ xẻo sống ngươi.”
Đế vương tiến gần sát rạt, từng chữ nói ra đều mang theo một làn hơi ngọt lành. Hơi thở kia tựa như sự hỗn hợp của cỏ xanh, sương mai và ánh nắng mặt trời, chỉ khi hôn đế vương hắn mới nhấm nháp được. Trước kia, đế vương đều là bị che mắt, bị hắn bóp hàm dưới ép há miệng, chứ mặt đối mặt, trao đổi hơi thở khi ánh mắt giao nhau như lúc này mới là lần đầu tiên. Triệu Huyền bắt đầu nảy sinh một khát khao mãnh liệt. Hắn hy vọng người này có thể mở to mắt, nhìn rõ người chiếm hữu mình. Bởi sự tự tôn của bản thân, hắn không bao giờ chịu thừa nhận rằng mình cũng có khoái cảm, miệng lúc nào cũng lặp đi lặp lại những câu mắng chửi “súc sinh”, “khốn nạn”, “biến thái”. Nhưng về sau, hắn hy vọng xưng hô mà người nọ thốt ra sẽ chỉ có “Triệu Huyền”, “Triệu Huyền”, “Triệu Huyền”…
Hắn muốn xâm phạm người nọ một cách thoả thuê, quang minh chính đại, giữa ban ngày ban mặt, để người nọ biết người đàn ông của hắn đến cùng là ai.
Giờ phút này, Triệu Huyền bị bắt đối diện với đế vương, trong lòng lại không lo lắng chút nào. Trái lại, hắn đang liên tiếp tưởng tượng ra rất nhiều ý tưởng điên cuồng. Nhất là khi người nọ chầm chậm nhả ra từng câu từng chữ, nói muốn xẻo sống mình, người nọ không hề biết rằng đôi mắt đào hoa vừa toát vẻ nguy hiểm vừa ánh lên sắc thái kiêu ngạo của mình đẹp đến nhường nào. Đẹp đến kinh tâm động phách, đến xao động linh hồn, vậy nên không cần bất cứ sự vỗ về nào, thân dưới Triệu Huyền đã phản ứng một cách mãnh liệt.
Thấy anh chồng mãi không nói gì, trán còn toát rất nhiều mồ hôi, ánh mắt nhìn mình lập loè dao động, Chu Doãn Thịnh còn tưởng hắn bị mình doạ sợ, đang đắc ý thì bỗng thoáng thấy chiếc dùi cui hấp tấp dựng thẳng giữa háng hắn, tức thì thầm mắng một câu “cầm thú”.
Hắn có nói điều gì làm người ta suy nghĩ bậy bạ à? Có động tác nào quá mức khiêu gợi không? Sao tên cầm thú này tự nhiên lại n*ng? Mẹ, đừng bảo đến mùa động dục?
Chu Doãn Thịnh lập tức buông hàm Triệu Huyền ra, giơ chân đá lên háng hắn. Trong giây phút cuối cùng, sợ đá tàn cả hạnh fuck của mình, hắn đúng lúc thu hồi chín phần lực sút, đanh giọng quát – “Ngu Quốc công, ngươi thật thất lễ!”
Triệu Huyền chịu đựng cú đá của hắn, dập đầu thỉnh tội – “Xin Hoàng thượng lượng thứ cho sự vô phép của vi thần. Vi thần khí huyết quá cường, lại không có thê thϊế͙p͙ làm ấm giường, thực sự khó lòng khống chế.”
Thế có cần trẫm ban cho ngươi vài thê thϊế͙p͙ không? Những lời này vừa lên đến họng đã bị Chu Doãn Thịnh nuốt về. Mình hành hắn thì được, chứ người khác mà chạm vào một sợi tóc của hắn, Chu Doãn Thịnh nhất định sẽ xé xác người đó. Sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, hết trắng lại đỏ, hắn ngồi trở về bàn, bực bội sờ chiếc chặn giấy ngay trong tầm tay.
Triệu Huyền nhặt tấu chương lên, đặt tại một góc bàn, đoạn cúi người nói – “Vi thần hiểu dụng ý của Hoàng thượng khi triệu kiến riêng vi thần hôm nay. Nếu thực sự nghi ngờ vi thần, Người ắt sẽ không ngăn chặn những lời cáo buộc này. Người vẫn rất tín nhiệm vi thần, vi thần đương nhiên cũng sẽ không phụ sự tín nhiệm của Người.”
Chu Doãn Thịnh hừ lạnh – “Ngươi hiểu ý trẫm là được.”
Thấy bờ môi son của hắn hơi cong lên, chân mày hơi nhướn, trông qua thì rất cao ngạo lạnh lùng, thực chất lại hết sức đáng yêu, Triệu Huyền chỉ muốn ôm hắn vào lòng hôn thoả thích. Hắn nỗ lực đè nén khát vọng trong nội tâm, nói tiếp – “Thực ra trước khi vào điện, vi thần có một chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Chuyện gì?” – Thấy ngữ điệu hắn có vẻ thận trọng, Chu Doãn Thịnh bèn quay đầu cho hắn một ánh mắt.
Triệu Huyền lại gần hơn chút, ghé tai thì thầm một hồi.
Chân mày Chu Doãn Thịnh càng lúc càng nhướn cao, vẻ mặt như thể hết sức kinh ngạc, thực ra trong lòng bình tĩnh như nước lặng. Hắn trầm giọng, hỏi – “Nếu chuyện này bị điều tra ra là thật, ngươi có biết cả gia tộc họ Triệu đều có khả năng bị vấn tội hay không? Mưu sát quốc quân, đây chính là tội tru di cửu tộc.”
“Gia tộc họ Triệu Hoàng thượng cứ việc xử trí. Vi thần chỉ xin nói một điều, vi thần không thể dung thứ bất cứ kẻ nào dám mưu đồ hãm hại Hoàng thượng.” – Triệu Huyền mau mắn biểu lộ lòng trung thành.
Chu Doãn Thịnh đương nhiên sẽ không để chồng mình bị liên luỵ. Hắn hất hất hàm với Lâm An – “Đi gọi Từ Viện chánh lại đây, đừng để bất kỳ ai trông thấy.”
Triệu Huyền nhìn hắn một cái, rất muốn kéo hàm dưới hơi hếch của hắn trở lại. Hắn không biết gương mặt mình xinh đẹp đến nhường nào, đặc biệt là khi hắn ngẩng đầu, rũ mắt nhìn xuống từ trên cao. Vẻ mặt cao quý, không ai bì nổi kia có thể khiến người khác nổi điên. Ngoại trừ chiếm hữu hắn, Triệu Huyền đã không còn bất cứ suy nghĩ nào khác.
Chu Doãn Thịnh quá hiểu chồng mình. Chỉ cần đối phương hơi hấp háy lông mày, hắn đã có thể biết người nọ nghĩ gì. Thấy ánh mắt chồng mình thấp thoáng những vệt tối, hắn thầm mắng một câu “đồ cuồng ɖâʍ”, đoạn vẩy tay áo đi ra ngoài. Vài thị vệ vẫn đứng trông chừng bãi canh đổ kia. Thấy Lâm An đã được mời Từ Viện chánh đến, họ mới lùi lại mấy bước. Có thể được đế vương trọng dụng, Từ Viện chánh hẳn nhiên có chỗ hơn người. Ông không ngại bẩn, cũng không sợ chết, dùng ngón út chấm một chút nước canh cho vào miệng, cẩn thận nghiền ngẫm. Một hồi sau, sắc mặt ông hơi đanh lại.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, trong thức ăn có lẫn một loại độc dược mạn tính, có tên là ‘Lên Tiên’. Sau ba, bốn năm hấp thu loại độc này, nạn nhân có thể bị suy kiệt nội tạng, dẫn đến tử vong, bề ngoài không có bất kỳ dấu hiệu nào.”
“Cho dù em gái ngươi giết chết trẫm, vị trí Nhϊế͙p͙ chính vương Đại Tề này cũng không đến lượt Tề Cẩn Du, chẳng phải vẫn còn Triệu Huyền ngươi đây sao? Ngươi chính là cậu ruột Nhị Hoàng tử.” – Bởi vì ở đây đều là tâm phúc, Chu Doãn Thịnh nói năng cũng không cần úp úp mở mở.
Mọi người nín thở, đồng loạt toát mồ hôi hột cho Ngu Quốc công. Nghe giọng Hoàng thượng, phải chăng Người nghi ngờ hành động của Tuệ Di Quý phi là do Ngu Quốc công sai sử? Cũng đúng, Cung Thân vương giờ đây quan hệ không có, thực quyền cũng không, dung mạo bị huỷ, ngón tay gãy tàn. Cho dù y là hoàng thân có thân phận cao quý nhất sau khi Thịnh Đế băng hà, chức Nhϊế͙p͙ chính vương này cũng không đến lượt y đảm nhiệm. Chỉ cần Triệu Huyền còn đó, không một ai có thể danh chính ngôn thuận hơn hắn. Chính vì thế, sự hoài nghi của Hoàng thượng cũng coi như nói có sách, mách có chứng.
Triệu Huyền không ngờ đế vương cũng biết gian tình giữa Triệu Bích Huyên và Tề Cẩn Du. Nói cách khác, hắn đã hoàn toàn thất vọng với Triệu Bích Huyên. Suy nghĩ này khiến hắn sảng khoái hết cả người, chẳng những không bị doạ sợ, mà còn chắp tay nói – “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần sẵn sàng sát cánh bên Hoàng thượng. Nói một câu đại nghịch bất đạo, nếu Hoàng thượng đi, vi thần cũng sẽ không sống một mình. Vi thần sẵn lòng tuẫn táng theo Hoàng thượng. Vị trí Nhϊế͙p͙ chính vương kia ai muốn ngồi thì ngồi, không liên quan đến vi thần.”
Nghe xong lời này, chúng thị vệ và Từ Viện chánh đều thầm cảm thán: Ngu Quốc công ngày thường ít lời là thế mà không ngờ lại dẻo miệng đến vậy, ngay cả tuẫn táng cũng dám nói. Nhưng trên đời này nào có chuyện Hoàng thượng băng hà, đại thần tuẫn táng? Muốn tuẫn cũng phải là hậu cung, phi tần mới đúng.
Chu Doãn Thịnh mát hết cả lòng cả dạ, ngoài mặt lại càng tỏ ra ngạo mạn. Hắn bình tĩnh nhìn người nọ một lúc, đoạn hừ lạnh – “Sử quan, lời Ngu Quốc công vừa nói đã ghi vào chưa? Nếu về sau trẫm băng hà, đừng quên để Ngu Quốc công tiếp tục tận trung với trẫm dưới suối vàng.”
Sử quan thường đi theo đế vương cúi người nhận lệnh, nâng bút đề vào "Ghi chép thường nhật": "Ngày mười một, tháng sáu nhuận, năm Tân Mão (tức năm Càn Nguyên thứ mười bảy), Đế và Ngu Quốc công bộ hành đến cổng điện Dưỡng Tâm, Ngu Quốc công thưa: Nguyện lòng tuẫn táng. Đế vui vẻ đồng ý, sai người chép lại."
——————
Triệu Bích Huyên lại lần nữa bị giam lỏng. Nhằm xoá tan lòng cảnh giác của Tề Cẩn Du và Thái hậu, cứ mỗi hai ngày, Chu Doãn Thịnh lại nghỉ tại cung Phượng Nghi một đêm, nhưng chưa lần nào gặp Triệu Bích Huyên bị giam giữ ở thiên điện. Mỗi khi nghe thấy tiếng loan giá đến, Triệu Bích Huyên đều gào thét, cầu xin Hoàng thượng thả ả ra. Nhưng mặc cho ả gào đến rướm máu họng, cũng không có ai để ý đến ả. Cứ thế, hơn hai tháng sau, ả đã tiều tuỵ đến không ra hình người.
Đập vỡ bát cơm thừa canh cặn mà người hầu bưng vào, ả nghẹn ngào nói – “Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng! Gọi Hoàng thượng đến đây, mau lên!”
“Chu choa, lại còn gọi Hoàng thượng đến, ngươi nghĩ mình là ai? Hoàng thượng là người ngươi có thể bảo đến là đến chắc? Dẫu là Thái hậu cũng không phải cứ muốn là gặp được Hoàng thượng, huống hồ một Quý phi hữu danh vô thực như ngươi. Cứ đập đi, phần ăn của ngươi hôm nay chính là nó, đổ rồi thì đi mà ɭϊếʍƈ, dù sao ngươi cũng chỉ là một kẻ hạ tiện mà thôi.” – Người hầu châm chọc.
“Tên cẩu nô tài này, lại dám xử tệ với bổn cung sau lưng Hoàng thượng. Chờ sau này bổn cung giành lại được thánh sủng, nhất định sẽ băm các ngươi ra làm trăm mảnh.” – Triệu Bích Huyên mạnh miệng uy hϊế͙p͙. Thực ra, ả cũng đã lờ mờ nhận ra mình có lẽ không còn cơ hội giành lại thánh sủng nữa. Nếu Hoàng thượng phế truất ả, biếm ả vào lãnh cung thì may ra vẫn còn đường cứu vãn. Nhưng đằng này, Hoàng thượng lại không làm bất cứ điều gì, chỉ giam lỏng ả, ả mới sợ. Ả sẽ không bao giờ đoán trước được đang chờ mình phía trước là tuyệt cảnh buốt giá nhường nào.
“Xử tệ với ngươi sau lưng Hoàng thượng? Nói cho ngươi hay, tất cả những gì ngươi phải chịu hôm nay, Hoàng thượng đều biết hết. Ngươi còn muốn giành lại thánh sủng? Nằm đấy mà mơ!” – Người hầu vừa lắc đầu cười nhạo, vừa đóng sập cửa phòng, đoạn cài vào một ổ khoá đồng to bự.
Triệu Bích Huyên xụi lơ dưới đất, lặng lẽ rơi nước mắt. Giờ đây, ngày nào ả cũng nhớ tới khoảng thời gian rạng rỡ khi còn là Tuệ Di Quý phi, nghĩ đến hết thảy sự sủng ái mà Thịnh Đế dành cho ả. Khi đó, ả luôn cảm thấy ở bên Thịnh Đế là bất đắc dĩ, lúc nào cũng phải lá mặt lá trái, mỗi phút mỗi giây đều gian nan khổ sở. Nhưng nay cẩn thận ngẫm lại từng chi tiết, ả lại thấy ngọt ngào là thế, tốt đẹp là thế. Nếu thời gian có thể quay trở lại, ả nhất định sẽ đối xử tốt với Thịnh Đế ngay từ ngày đầu vào cung, sau đó quên sạch Tề Cẩn Du.
Nghĩ đến Tề Cẩn Du, trước mắt ả lại hiện lên gương mặt như ác quỷ nọ. Trái tim Triệu Bích Huyên run lên, khóc càng thê lương.
——————
Phủ Cung Thân vương.
Hơn hai tháng này, ngày nào Tiền Phương Phỉ cũng uống thuốc bổ đều đặn. Hôm nay, thị đột nhiên cảm thấy chóng mặt buồn nôn, còn tưởng rằng mình có tin vui. Bởi vì tâm trạng Tề Cẩn Du không tốt, thị không dám báo cho y trước khi bắt mạch, định chờ thông tin xác thực rồi mới cho y một bất ngờ. Có sinh mệnh mới gia nhập, cuộc sống của hắn nhất định sẽ thêm chút hy vọng, không tự sa ngã nữa.
Sợ phu quân và Thái hậu biết, nhỡ có nhầm lẫn gì lại khiến hai người thất vọng, Tiền Phương Phỉ không dám gửi thiệp tới Thái y viện, mà chỉ sai người ra ngoài tìm một đại phu phụ sản cao tay. Đại phu cẩn thận bắt mạch một hồi, bỗng nhiên “hử” một tiếng đầy ngờ vực. Ông từng chịu ơn Tiền phu nhân, đương nhiên không dám giấu giếm, bèn vừa vuốt mồ hôi lạnh vừa nói ra sự thực Vương phi trúng độc.
Tiền Phương Phỉ hết sức kinh ngạc, dùng trăm lạng bạc tống tiễn đại phu, song lại bí mật mời thêm vài người khác. Thấy người nào cũng nói y hệt đại phu ban đầu, thị lúc này mới tin. Tiền Thông đối xử với thị như với súc vật, mẫu thân có thể hy sinh thị không chút do dự vào thời khắc mấu chốt, hai người anh trai thì chỉ biết ăn chơi đàng điếm, chỉ khi thiếu tiền mới nhớ đến thị… Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, thị chưa từng nhận được chút ấm áp nào, nên thị càng muốn vun đắp nên một mái ấm hoàn mỹ, lý tưởng.
Cũng bởi vậy, thị rất chú ý dưỡng sinh, đặc biệt là phương diện sinh nở. Mấy tháng trước khi cưới, ngày nào thị cũng mời Thái y đến điều dưỡng nhằm đảm bảo mình có thể sinh ra những đứa con mạnh khoẻ, sao có thể trúng độc? Không phải ở phủ Trấn Bắc tướng quân, vậy thì là trong vương phủ? Nhưng trong vương phủ không có cơ thϊế͙p͙, không có thông phòng, ai sẽ hại thị?
Năng lực của Tiền Phương Phỉ rất mạnh, thị bí mật tra xét vương phủ một lượt sau lưng Tề Cẩn Du. Trong tay thị có một nhánh ám vệ, tra hoàng thân quốc thích khác có thể sẽ hơi phiền toái, chứ tra phủ Cung Thân vương vốn đã bị thị chỉnh đốn đâu vào đấy thì chỉ cần một ngày là đủ. Xem chứng cứ mà ám vệ trình lên, vẻ mặt của Tiền Phương Phỉ đi từ bất ngờ đến tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng quay về bình tĩnh.
Thị hoàn toàn không ngờ đời mình có thể trải qua cảm giác tâm như tro tàn tận hai lần liền. Nếu không yêu Tề Cẩn Du, nếu trái tim tĩnh mịch không sống lại vì y, có lẽ giờ thị đã không căm hận đến vậy. Thị cứ ngỡ người như Tiền Thông mới là đáng sợ nhất, nhưng hoá ra thứ thuốc độc được bao bởi tình ý ngọt ngào còn đáng sợ hơn vô tình vô nghĩa gấp bội.
Thị sờ vùng bụng phẳng lì của mình, cười như điên như dại. Tề Cẩn Du, ngươi bất nhân thì ta đành bất nghĩa, cứ chờ mà xem!
Hơn một tháng sau, Thịnh Đế tổ chức yến tiệc mừng lễ "Vạn Thọ" (*), mời rất nhiều quan lại đến chung vui. Vợ chồng Cung Thân vương đương nhiên đứng đầu danh sách khách mời. Tề Cẩn Du dẫu sao cũng là đứa con số mệnh, tinh thần chỉ sa sút một chút đã khôi phục lại, tự nhắc nhở mình: Nếu chỉ vì gương mặt này mà không dám gặp người khác, về sau làm sao có thể cai quản triều chính? Sao có thể tiếp kiến bao nhiêu quan lại?
(*) Tên ngày sinh nhật của Hoàng đế cổ đại, mang ý nghĩa vạn thọ vô cương.
Bằng vào tinh thần này, y bắt đầu dũng cảm ra ngoài kết giao, cũng thích ứng rất tốt. Yến tiệc trong cung là cơ hội tốt để giao hảo với triều thần, sao y có thể bỏ qua. Thấy canh giờ đã tới mà Tiền Phương Phỉ mãi vẫn chưa đến, y bèn qua chính viện thúc giục. Nào ngờ vừa mở cửa phòng, một mùi hương nức mũi tức thì chui vào mũi, khiến y ngất xỉu.
“Trói y vào trụ giường.” – Tiền Phương Phỉ vừa ra lệnh vừa lau chùi mũi dao sáng loáng trong tay.
Hai nha hoàn khẽ giọng nhận lệnh, trói gô y lại bằng cuộn dây thừng dày nhất, tiện thể lột sạch quần áo y. Tiền Phương Phỉ đi đến trước giường, giơ tay chém phăng của quý của Tề Cẩn Du, xếp vào tráp gỗ đen, đoạn bỏ toàn bộ vật chứng vào túi, sau đó ung dung tiến ra cửa trước.
Thấy Vương phi đi ra một mình, đằng sau chỉ có hai nha hoàn, một người bưng tráp, một người xách túi, quản gia bèn hỏi – “Vương phi nương nương, Vương gia đâu rồi ạ?”
“Vương gia đột nhiên đổi ý, nói không đi. Ông biết gương mặt chàng…” – Tiền Phương Phỉ làm bộ làm tịch thở dài, nói – “Ta cũng đã khuyên Vương gia rồi, nhưng mà chàng không nghe, trùm chăn kín mít, nói không muốn đi ra ngoài gặp người khác. Tâm trạng Vương gia không tốt, ông dặn tôi tớ đừng quấy rầy chàng, kẻo chàng lại luẩn quẩn thêm.”
Tinh thần Vương gia quả thật sa sút suốt một thời gian, tuy rằng gần đây hơi tốt lên một chút, nhưng hôm nay là đại yến trong cung, tất cả quan lại quyền quý trong kinh thành đều sẽ tham dự. Vương gia đột nhiên lo sợ cũng là điều dễ hiểu. Quản gia không chút nghi ngờ, cung kính nhận lệnh, cũng không phát hiện ra giọt máu nhỏ xuống càng xe khi nha hoàn bưng tráp bước lên.
Khi Tiền Phương Phỉ đến điện Thái Hoà, Thịnh Đế và Thái hậu còn chưa xuất hiện. Thị ngồi xuống vị trí của Tề Cẩn Du, rót một chén rượu mạnh rồi uống một hơi cạn sạch, nét mặt toát vẻ khoái chí. Trên cõi đời này, con người ta đã sống thì phải sống cho ra trò, chết cũng phải chết oanh liệt. Cho dù là Cung Thân vương, Tuệ Di Quý phi hay Thái hậu, một khi chọc đến thị, thị sẽ kéo hết họ xuống địa ngục!
Triệu Huyền đã nhận được tin từ khi Tiền Phương Phỉ ra tay. Hắn liếc đôi mắt sâu thẳm nhìn thị một cái, thầm thấy đáng tiếc. Nếu thị là nam, hắn nhất định sẽ mời chào thị đến chỗ mình.
Đương lúc suy nghĩ, Thịnh Đế, Tuệ Di và Thái hậu nối gót đi đến, bá quan vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Thấy chỗ con trai mình trống không, Thái hậu lập tức đoán y không muốn lộ diện, bèn gật nhẹ đầu với Tiền Phương Phỉ, không hỏi gì nhiều. Chu Doãn Thịnh nói vài câu mở màn rồi cho bá quan tự nhiên hưởng thụ. Triệu Bích Huyên kích động ngồi sát cạnh hắn, liên tục rót rượu gắp thức ăn cho hắn. Thị vốn tưởng rằng mình sẽ bị nhốt trong thiên điện cả đời, không ngờ Hoàng thượng lại đột nhiên phái người rửa mặt, chải đầu, trang điểm cho ả, nói muốn đưa ả đi tham dự tiệc mừng thọ. Lúc ấy, ả kích động đến suýt ngất, đến tận khi ngồi cạnh Hoàng thượng rồi vẫn có cảm giác như ở trong mộng.
Đại điện huy hoàng lộng lẫy, cả loạt quần thần và mệnh phụ quỳ dưới đất, những ánh mắt chứa đầy hâm mộ, vị trí cao sang không ai sánh bằng, hết thảy những điều này đều quen thuộc là thế, khiến ả hưng phấn đến tột độ.
Bình tĩnh nhìn Triệu Bích Huyên một hồi, Tiền Phương Phỉ cười lạnh rồi tiếp tục uống rượu.
“Hoàng thượng, bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày. Người ăn vài món lót dạ trước ạ.” – Không hề nhận ra địch ý từ Tiền Phương Phỉ, Triệu Bích Huyên tự cho là dịu dàng mà săn sóc Thịnh Đế.
Chu Doãn Thịnh đã chán ngấy ả. Hắn đẩy ả ra, đoạn ngoắc tay với Ngu Quốc công – “Triệu Huyền, lên đây uống vài chén với trẫm.”
Triệu Huyền? Vành tai Triệu Huyền giật nhẹ, hắn tức thì cảm thấy dưới háng mình có phản ứng. Hắn nằm mơ cũng hy vọng người trong lòng có thể gọi lên hai chữ này bằng âm giọng tràn đầy sung sướng và khổ sở. Khi nức nở, khi phẫn nộ, khi không kìm nổi, người nọ sẽ khắc ghi vào tâm khảm, rằng những cảm thụ không gì sánh kịp ấy rốt cuộc là do ai mang lại. Hắn không phải súc sinh trong miệng người nọ, cũng không phải “kẻ áo đen”, mà hắn là Triệu Huyền, người yêu của người nọ!
Vội vàng vận chuyển nội lực khống chế chỗ ấy, Triệu Huyền bình thản bước đến trước ngự, vừa rót rượu vừa khuyên nhủ – “Bụng rỗng uống rượu không tốt, Hoàng thượng hãy ăn chút gì trước thì hơn.” – Dứt lời, hắn cầm lấy đôi đũa, gắp vài món đế vương thích nhất vào bát hắn mà không cần nghĩ ngợi.
Chu Doãn Thịnh cười nhìn hắn một cái, xua tay nói – “Ngươi cũng ăn đi.”
Triệu Bích Huyên rất thông minh, vội vàng sai người chuẩn bị bộ bát đũa mới, còn lấy lòng gọi Triệu Huyền “đại ca”. Ả dường như muốn bắt chuyện, nhưng mấy lần mở miệng lại không nói nổi lấy một chữ nào. Ả đắc tội với người ta quá nghiêm trọng, giờ nói gì cũng không có tác dụng. Sớm biết hậu quả của việc mất đi sự sủng ái của đế vương đáng sợ đến thế, lúc trước ả đáng lẽ không nên tuyệt tình như vậy. Thấy Phương thị ngồi bên dưới lo lắng nhìn mình, Triệu Bích Huyên chỉnh lại triều phục Quý phi đã rộng thùng thình, cố gắng gượng cười.
Sau mấy tuần rượu, hoàng thân quốc thích thay phiên dâng lễ vật mà mình đã chuẩn bị lên trước ngự. Chu Doãn Thịnh biết drama hôm nay thuộc về ai, quà cáp gì cũng chỉ xem qua một chút liền khen được, sai người cất vào kho riêng. Mãi đến khi tới lượt Tiền Phương Phỉ, hắn mới vội vàng tập trung tinh thần.
Tiền Phương Phỉ nhìn người đàn ông đẹp tựa thánh thần trên ghế ngự bằng ánh mắt thương hại. Thị không hiểu nổi sao Triệu Bích Huyên lại muốn giao du với Tề Cẩn Du. Ba năm này, Thịnh Đế chỉ sủng ái duy nhất mình ả, cho dù là bình dân bách tính cũng chẳng thể chung tình đến vậy, huống hồ chốn hoàng gia trên vạn người. Nếu là thị, cho dù nằm mơ thị cũng sẽ cười tỉnh.
Lạnh lùng nhếch môi, Tiền Phương Phỉ giao hộp gỗ cho Lâm An. Lâm An hỏi tên món quà, để cậu ta còn đọc lên cho quần thần biết, thị chỉ mỉm cười – “Hoàng thượng mở ra là biết.”
Chu Doãn Thịnh đương nhiên biết bên trong là gì, đang định mở nắp ra thì bị Triệu Huyền giữ lấy cổ tay. Hắn không muốn người trong lòng trông thấy thứ bẩn thỉu này, càng không muốn người nọ đụng phải. Hắn nhanh chóng mở nắp tráp ra, làm bộ giận tím mặt, ném phăng tráp xuống đất, đoạn đanh giọng quát hỏi – “Cung Thân Vương phi, đây là cái gì?”
Các triều thần ngồi hàng đầu chỉ thấy một vật hình trụ máu me bê bết lăn từ trong tráp ra. Tập trung nhìn kỹ, dẫu là người từng trải qua sự vụ lớn đến đâu đi chăng nữa cũng không khỏi la hoảng. Kia lại là… lại là vật riêng của đàn ông. Cung Thân Vương phi tặng thứ đồ này vào tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, chẳng lẽ không muốn sống nữa? Vấn đề lớn nhất là, nó từng thuộc về ai?
Tiền Phương Phỉ cười như điên như dại. Đoạn, thị quay đầu, nhìn xoáy Triệu Bích Huyên bằng đôi mắt đỏ ngầu, gằn từng câu từng chữ – “Thứ này rốt cuộc là gì, chắc hẳn không ai hiểu rõ hơn Tuệ Di Quý phi. Dù sao nó đã từng xuyên qua thân thể Tuệ Di Quý phi vô số lần, mang lại cho Tuệ Di Quý phi bao nhiêu khoái lạc. Quý phi nương nương, ngươi trốn làm gì? Nhìn xuống mà xem, nó nhớ ngươi lắm đấy!”
Lời lẽ thô thiển, thâm ý trong lời lại càng thô thiển, lại khiến người ta không rét mà run. Các triều thần chỉ muốn lập tức biến mất khỏi đại điện, làm như hôm nay chưa từng tới. Sắc mặt Triệu Bích Huyên và Thái hậu đồng loạt trắng bệch. Họ nhìn lại thứ nọ, tức thì chao đảo suýt ngã, đứng ngồi không yên.