Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Vì Tề Cẩn Du bị thương quá nặng, sau khi trở về kinh thành, Chu Doãn Thịnh trực tiếp đưa y vào cung chữa trị. Nghe nói con trai trở về, Thái hậu vội vàng lệnh cho toàn bộ Thái y của Thái y viện chuẩn bị sẵn sàng. Đến khi thấy rõ thảm trạng hiện giờ của con trai, bà ta suýt nữa ngất xỉu. Đây… Đây vẫn là đứa con trai tuấn tú, phong độ của bà ta ư? Sao trông như ác quỷ vậy? Có nhầm nhọt gì chăng?
“Mẫu hậu, là con đây mẫu hậu!” – Tề Cẩn Du cố gắng bò xuống giường, ôm chân Thái hậu mà khóc tu tu. Ai cũng bảo nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới mức thương tâm. Nay dung mạo y đã mất, ngón tay tàn phế, tiếng xấu vô năng truyền đi khắp chốn, chẳng khác nào hai bàn tay trắng, còn gì để tranh với Tề Dịch Ninh nữa? Trên đường về, mấy tên nội thị hầu hạ y cứ nhắc đi nhắc lại chuyện Tề Dịch Ninh hạ chỉ cho trời ban mưa không biết mệt, quả thực đến độ tôn thờ. Thậm chí ngay cả La Chấn và các quan lại đi theo cũng sùng kính Tề Dịch Ninh đến tận xương tuỷ. Nói gì đến thuyết phục họ gia nhập phe y, cho dù kề dao lên cổ họ, họ cũng sẽ không dám thay lòng đổi dạ.
Chuyện hạ chỉ ban mưa nhanh chóng lan truyền từ Tây Nam đến khắp Đại Tề. Ở thế giới mà hoàng quyền vốn trên tất thảy này, nếu đấng quân chủ còn được phủ thêm một vầng hào quang “tuân theo mệnh trời”, thì lòng trung thành của bách tính dành cho quân chủ sẽ đạt đến ngưỡng mà người hiện đại khó có thể tưởng tượng. Rất nhiều nơi dần dần xuất hiện đền miếu thờ Thịnh Đế, hương khói nghi ngút quanh năm. Thậm chí, các dị bản của truyền thuyết về chuyện Thịnh Đế hạ phàm rèn luyện như thế nào cũng lan truyền với tốc độ chóng mặt, đắp nặn hắn thành một nhân vật vô cùng kỳ diệu.
Dưới tình huống như vậy, cho dù vẫn còn sung sức, Tề Cẩn Du cũng đừng hòng lay động ngôi vị hoàng đế của Chu Doãn Thịnh, huống gì nay y đã tàn phế. Nghĩ đến đây, y lại nẫu hết cả ruột gan, khóc đến không dừng nổi.
Thái hậu tuy không nhận ra gương mặt vẹo vọ này, nhưng vẫn có thể nhận ra giọng con trai. Sau khi cơn sốc qua đi, bà ta ngã phịch xuống đất, ôm lấy y khóc tu tu. Khóc mệt, bà ta mới bắt đầu hỏi thăm nguồn cơn của những thương tích này. Nghe con trai thuật lại từng chi tiết, bà ta trợn trừng mắt, ngắt lời – “Lấy đâu ra giặc cỏ, rõ ràng là thích khách Tề Dịch Ninh phái đến, nếu không sao ngay cả ám vệ phủ Trấn Bắc tướng quân cũng không ngăn được? Thật là ác độc, cướp mất ngôi vị hoàng đế của con chưa đủ, lại còn muốn cướp cả mạng con nữa. Biết thế trước kia tiễn phắt hắn xuống suối vàng với ả tiện nhân kia cho rồi.”
“Mẫu hậu, giờ nhắc lại chuyện này cũng làm được gì? Ta hãy tính chuyện tương lai đi thì hơn.” – Tề Cẩn Du lau nước mắt, đỡ Thái hậu ngồi trở lại giường, thì thầm vào tai bà ta – “Mẫu hậu, người hãy nghĩ cách dụ hắn lập Thành nhi làm Thái tử. Đợi Thành nhi lớn hơn một chút, con sẽ còn có cơ hội…”
Nghe xong từng bước kế hoạch của con trai, Thái hậu than thở – “Mới ngày nào ta còn bất mãn chuyện con cứ dây dưa với ả tiện nhân Triệu Bích Huyên kia, nay xem ra chúng ta phải dựa vào thị mới có cơ may đổi vận. Thôi được, ai gia sẽ cố gắng khuyên thị. Nếu thị không đồng ý, ai gia có rất nhiều biện pháp khiến thị sống không bằng chết.”
Tề Cẩn Du cảm ơn bà ta, đoạn yên tâm nằm lại xuống giường nghỉ ngơi.
Chu Doãn Thịnh vừa hồi cung liền phái người đi đón Nhị Hoàng tử được gửi nuôi ba tháng bên ngoài về. Trong ba tháng này, Thái hậu nhiều lần sai người đến đón Nhị Hoàng tử, nhưng đều bị nội thị mà hắn cắt cử ngăn cản, nói Nhị Hoàng tử bị thuỷ đậu, kiêng ra gió, sợ lây cho Thái hậu. Thấy cung Phượng Nghi ngày ngày có rất nhiều Thái y ra vào, Thái hậu hỏi thăm vài lần liền tin sái cổ, dành hết tâm trí chờ mong con trai trở về. Bình thường, Thái y chỉ nán lại thiên điện một lúc rồi đi ngay. Triệu Bích Huyên cũng sơ ý, hoàn toàn không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ suốt ngày lo canh cánh cho an nguy của Tề Cẩn Du, thỉnh thoảng lắm mới có dăm phút nhớ tới đứa con trai không biết đang tận đẩu tận đâu của mình.
Đại cung nữ của ả càng nghĩ càng cảm thấy Hoàng thượng e rằng đã biết sự thực, trong lòng lo sợ khôn nguôi. Thị biết Triệu Bích Huyên đã hết thời. Ân sủng dày nặng mà ả có được khi trước vốn không phải nhờ vào trí thông minh, lanh lợi, mà là gương mặt nghiêng nước nghiêng thành. Hoàng thượng bảo vệ ả quá tốt, không để ả trải qua bao nhiêu phân tranh chốn hậu cung. Cũng chính vì lẽ đó mà trong đầu ả không có chút lo nghĩ gì ngoài những phong hoa tuyết nguyệt và than oán nơi khuê phòng.
Hoàng thượng đã thể hiện rõ thế rồi mà ả còn chưa ngộ ra, mấy trăm mạng người cung Phượng Nghi sớm muộn gì cũng sẽ bị ả liên luỵ. Đại cung nữ nhắc nhở hết lần này đến lần khác, bất kể gián tiếp hay trực tiếp, ả đều chỉ bần thần gật đầu, cuối cùng còn đỏ mắt hỏi một câu – “Khi nào Cẩn Du mới về?”
Dần dà, đại cung nữ cũng tuyệt vọng. Thị còn mẹ goá, em thơ ngoài cung, tất cả đều sống tạm nhờ vào lương tháng trong cung của thị. Nếu thị chết, người nhà thị nên làm sao bây giờ? Nghĩ vậy, thị bắt đầu chắp nối quan hệ khắp nơi, rời khỏi cung Phượng Nghi, đến "Thượng y cục" (*) làm cung nữ hạ cấp nhất trước khi Thịnh Đế trở về. Khổ thì khổ thật, nhưng ít ra giữ được mạng sống. Một số cung nhân, nội thị sáng suốt khác cũng dựa vào quan hệ lục tục nương nhờ chủ mới. Thị vệ trông coi cung Phượng Nghi chỉ phụ trách trông giữ Tuệ Di Quý phi, người khác muốn đi hay ở họ đều không ngó ngàng.
(*) Nơi quản lý trang phục, vật dụng trong cung.
Vì thế, đến khi Nhị Hoàng tử được trả về, cả cung Phượng Nghi chỉ còn lác đác hai mươi mấy mống cung nhân và nội thị. Triệu Bích Huyên mà xưa kia chỉ cần bước ra khỏi cửa là có hơn trăm người theo hầu nay đã không phô nổi thanh thế Quý phi. Lúc này, ả mới dần luống cuống. Gần như đêm nào, ả cũng bừng tỉnh từ cơn ác mộng, khi thì mơ thấy Tề Cẩn Du chết, khi thì mơ thấy mất con, thậm chí còn từng mơ thấy ba thước lụa trắng và rượu độc.
“Con của ta, cuối cùng con cũng trở về! Mẫu phi rất nhớ con!” – Ả ôm lấy Nhị Hoàng tử, nước mắt tuôn rơi. Đoạn, ả nhìn ra cửa cung, đinh ninh rằng Thịnh Đế cũng sẽ đến cùng nội thị. Nhưng cửa cung rỗng tuếch, nội thị đưa trả con cho ả rồi lập tức cáo từ, tiện thể sai thị vệ đóng cửa lại.
Dẫu ngu xuẩn đến đâu đi chăng nữa, Triệu Bích Huyên cũng đã thoáng nhận thấy mối tai ương cận kề. Ả lớn lên chốn khuê phòng, tầm nhìn hạn hẹp, bản thân lại là thứ nữ, không được đích mẫu chỉ dạy, quả thật không có bất cứ thứ gì đáng khoe ngoài một khuôn mặt. Ả không hiểu nổi dụng ý của Thịnh Đế khi mang Nhị Hoàng tử đi, cũng không dám nghĩ nhiều, một mực cho rằng chỉ cần mình nhận sai với Thịnh Đế, sau này cố gắng hầu hạ hắn, hắn nhất định sẽ lại sủng ái mình như xưa.
Chưa bao giờ, ả mong được gặp Thịnh Đế như lúc này. Như thể hắn chính là cọng cỏ cứu mạng, giúp ả không bị chết chìm trong cung. Song, ả cũng không nỡ buông bỏ Tề Cẩn Du, chỉ hy vọng y có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ả.
Sau bao ngày thiết tha trông ngóng, rốt cuộc, Triệu Bích Huyên cũng được đế vương tuyên triệu, Ả vội vàng thay bộ trang phục hoa lệ nhất, ngồi trước gương đồng thoa son trát phấn, cẩn thận tô vẽ. Suối tóc vấn hờ, nhịp bước uyển chuyển, ả hết sức hài lòng với dung nhan sắc nước hương trời của mình. Ả ưỡn thẳng lưng, thong thả bước qua cánh cửa đã giam hãm ả suốt bao lâu nay.
“Thần thϊế͙p͙ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Ả thướt tha khuỵu gối hành lễ. Còn chưa dứt lời, đế vương đã đi lướt qua ả, không cho ả lấy một ánh mắt, nói gì đến nhớ nhung, trùng phùng. Ả nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng đuổi theo. Nhìn bóng lưng hắn, mắt ả bắt đầu ngấn lệ. Trước kia, người này làm sao có thể bỏ lại mình mà đi trước? Hắn nhất định sẽ nắm lấy tay ả, vừa dịu giọng lấy lòng, vừa chú ý mặt đất dưới chân hộ ả. Hắn luôn sẵn sàng sánh bước với ả, đặt ả ở vị trí ngang hàng, chứ không để ả dõi theo bóng lưng hắn một cách hèn mọn như bây giờ.
Mới thương tâm một lát, Triệu Bích Huyên chợt phát hiện ra con đường dưới chân vô cùng quen thuộc, tim lập tức đập thình thịch.
“Hoàng thượng, chúng ta đi đâu vậy ạ?” – Ả cố lấy dũng khí hỏi.
“Đến cung Từ Ninh thỉnh an Thái hậu, tiện thể thăm hoàng đệ. Thương tích của hoàng đệ đã lành, hôm nay là có thể xuất cung. Ngươi đi tiễn hoàng đệ với trẫm.”
Triệu Bích Huyên nhỏ nhẹ tâu vâng, cố nén tâm trạng hết sức hồ hởi. Bởi vì vẫn luôn bị giam lỏng ở cung Phượng Nghi, bên cạnh lại không có tâm phúc thông minh sáng suốt, nay ả chẳng khác nào một kẻ mù dở. Ả chỉ biết Cung Thân vương đang dưỡng thương ở chỗ Thái hậu, chứ không biết chính xác tình hình thương tật như thế nào.
Chu Doãn Thịnh quay đầu liếc ả một cái, đoạn nhếch mép cười nhạt.
Thời điểm này, người Tề Cẩn Du không muốn gặp nhất chính là Triệu Bích Huyên. Nghe nói Nhị Hoàng tử bị thuỷ đậu, ả hiện đang nán lại cung Phượng Nghi chăm sóc, y còn thầm thở phào một hơi, chỉ nhờ Thái hậu bí mật chuyển lời, thông báo kế hoạch của mình cho ả. Ấy thế mà đúng cái ngày y rời cung này, Triệu Bích Huyên lại đến, thậm chí vừa bước vào đã chạm mặt. Đột nhiên trông thấy một khuôn mặt vẹo vọ, dữ tợn như gần ngay trước mắt, Triệu Bích Huyên không hề phòng bị, hoảng sợ hét toáng – “Á á á, ma!”
Đến bụi trên xà nhà cũng bị chất giọng cao vút của ả kích cho rớt xuống vài hạt.
Sau tiếng thét chói tai, cung Từ Ninh lặng ngắt như tờ. Thái hậu chỉ muốn xé nát mõm ả tiện nhân này, mà trái tim vốn đã yếu ớt cùng cực của Tề Cẩn Du cũng bắt đầu rỉ máu tí tách.
“Hét gì mà hét, đây là hoàng đệ.” – Chu Doãn Thịnh bực dọc đẩy Triệu Bích Huyên đang cố nép sau lưng mình ra.
“Không thể nào!” – Triệu Bích Huyên cao giọng phản bác. Ác quỷ này sao có thể là người yêu tuấn mỹ không ai sánh bằng của ả, họ làm gì có gì tương tự? Còn chưa dứt lời, ả liền chú ý tới triều phục Thân vương trên người người này, cùng với nửa khuôn mặt tương đối bình thường còn lại của y. Má ả đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Ả lờ mờ đoán được trong ba tháng này, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ, những chuyện ắt sẽ xáo trộn cả cuộc đời ả.
“Hoàng đệ bị giặc cỏ chém bị thương nên mới thành ra như vậy. Nam nhi có sẹo trên mặt thì đã sao, sau này đừng làm quá lên thế.” – Chu Doãn Thịnh phất tay áo, mắng nhiếc.
Triệu Bích Huyên cứng nhắc gật đầu. Song khi ánh mắt chạm phải khuôn mặt xấu xí như ma quỷ nọ, ả lại hốt hoảng nhìn đi nơi khác. Ả không thể nào chấp nhận nổi bộ dạng hiện giờ của người yêu, thực sự quá đáng sợ.
Tề Cẩn Du sao có thể không phát hiện ra sự bài xích của ả. Tâm trạng gã vô cùng bí bách, đau khổ, đã vậy ngoài mặt còn phải cố trưng ra nụ cười thản nhiên, chắp tay chào từ biệt hai người. Chu Doãn Thịnh tiễn y đến tận cửa cung mới quay về xử lý chính sự. Thái hậu mượn cớ giữ Triệu Bích Huyên lại, nói rằng tâm trạng u uất, muốn Tuệ Di Quý phi nán lại với mình một lúc.
Chu Doãn Thịnh chỉ cười, làm bộ không nhận thấy bất cứ điều gì. Tâm tư của đôi mẫu tử này, hắn chẳng cần động não cũng có thể đoán ra. Đơn giản lại là mỹ nhân kế, để Triệu Bích Huyên mê hoặc mình lập Nhị Hoàng tử làm Thái tử, sau đó cho mình dùng thuốc độc mạn tính, đợi đến khi Nhị Hoàng tử lớn thì tiễn mình đi chầu trời, Tề Cẩn Du đảm nhiệm vị trí Nhϊế͙p͙ chính vương. Như vậy, giấc mộng trên vạn người của y cũng coi như gián tiếp trở thành hiện thực. Đôi “tình nhân” này cũng thú vị thật, nam đẩy nữ lên giường người khác, nữ thấy nam hủy dung lập tức không dám nhìn mặt. Nếu đây chính là tình yêu bất di bất dịch mà ngay cả ý thức của thế giới cũng phải cảm động, vậy thì hắn chỉ có thể ha ha.
Giờ đây, mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu Triệu Bích Huyên lại hiện lên khuôn mặt vẹo vọ của Tề Cẩn Du, khiến ả sợ run cả người. Ả cứ luôn vô thức mang dung nhan tuyệt thế của Thịnh Đế ra so, tức thì nỗi sợ hãi tràn ngập cõi lòng hóa thành mê muội. Tựa như đột nhiên vén mở tấm mành che mắt, ả kinh ngạc nhận ra Thịnh Đế mà ả từng oán hận bao lâu nay mới là người đàn ông xuất sắc nhất thế gian. Những sủng ái mà ả vứt bỏ như giày rách, ả phì mũi coi thường có lẽ chính là báu vật vô giá nhất mà mọi phụ nữ trong thiên hạ tha thiết ước ao.
Ả ngồi cạnh Thái hậu, nắm chặt khăn tay, toàn thân run rẩy không ngừng. Ả sợ mình tỉnh ngộ quá trễ, đã không còn cách vãn hồi trái tim Thịnh Đế. Nhưng lời nói phủ đầu của Thái hậu lập tức đánh tan tâm tư bắt đầu lại từ đầu của ả.
“Ngươi cầm thứ này về, rắc vào cơm canh hàng ngày của Hoàng thượng.” – Cũng như Triệu Bích Huyên, Thái hậu cũng có mắt như mù, không hề nhận ra dấu hiệu thất sủng của Tuệ Di Quý phi.
“Đây là gì ạ?” – Đôi mắt Triệu Bích Huyên toát vẻ lo sợ.
“Đây là ‘lên tiên’.” – Thái hậu không giải thích nhiều. Nhưng Triệu Bích Huyên biết, đây là một loại thuốc độc. Lên tiên nỗi gì, có mà xuống suối vàng.
“Không, không được.” – Ả xua tay cự tuyệt. Sau khi người trong lòng hủy dung, đầu óc ả tức thì rõ ràng hơn bao giờ hết. Ả biết, cả đời này, y tuyệt đối sẽ không có cơ hội đăng cơ, mà vinh hoa phú quý của ả giờ đây đều do Thịnh Đế định đoạt. Thịnh Đế khỏe mạnh, ả mới sống yên được.
“Không nỡ à? Vậy sao lúc trước ngươi còn quỳ dưới chân ai gia, khóc lóc nói kiếp này chỉ yêu một mình Cẩn Du? Tốc độ đứng núi này trông núi nọ của ngươi cũng nhanh thật đấy, đúng là kỹ nữ vô tình…” – Thái hậu ngả người ra trường kỷ, thở dài. Một hồi sau, bà ta bật cười một cách điên loạn – “Nhưng ngươi đừng quên, dòng máu trong người Nhị Hoàng tử đến cùng là của ai. Ngươi đoán nếu Tề Dịch Ninh biết chuyện này, liệu hắn có còn tha thứ cho ngươi không? Dù sao, tấm thân dơ dáy của ngươi dẫu rửa thế nào cũng không sạch được, bẩn thêm một chút thì đã sao?”
Nhược điểm lớn nhất nằm trong tay đối phương, Triệu Bích Huyên hoàn toàn không có đường phản kháng. Ả rưng rưng đồng ý yêu cầu của Thái hậu, hối hận không sao tả xiết. Nếu khi xưa, ả có thể chống chọi được nỗi cô độc nơi lãnh cung, nếu ả sớm nhận rõ ai mới là người thực sự đáng dành tình cảm thì giờ đâu đến nỗi rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này. Nay nghĩ lại mới thấy, Thịnh Đế tốt với ả gấp trăm gấp nghìn lần Tề Cẩn Du.
—————
Chịu sự đả kích lớn lao từ Triệu Bích Huyên, sau khi về phủ, Tề Cẩn Du cũng chẳng thiết gặp Vương phi của mình. Nhưng Vương phi võ công cao cường, tính tình bướng bỉnh, năm, sáu thị vệ đứng ra ngăn cản đều bị thị đá văng, không bò dậy nổi. Thị mở cửa phòng, đoạn trông thấy khuôn mặt Tề Cẩn Du. Ánh mắt thị hơi loé lên, sau đó nhanh chóng bình thường trở lại, thậm chí còn nở nụ cười.
“Chỗ ấy của chàng có bị thương không?” – Thị kéo đôi tay che mặt của Tề Cẩn Du ra, cười hì hì hỏi.
Thấy thị nhìn chằm chằm thân dưới mình, Tề Cẩn Du tức thì hiểu ý. Y bực dọc lắc đầu – “Đương nhiên không!”
“Tốt, tốt.” – Tiền Phương Phỉ vỗ tay, cười xoà.
Thị lớn lên trong quân đội, từng trông thấy biết bao binh sĩ thương tật, đương nhiên sẽ không bị gương mặt của Tề Cẩn Du doạ sợ. Hơn nữa, quá trình trưởng thành của thị hết sức đặc thù, cũng bởi thế bồi dưỡng cho thị một cá tính không giống người thường.
Có lần, căn cứ núi Thu Danh mà Tiền Thông thành lập bị quân Bắc Địch vây hãm, cắt đứt lương thảo. Thấy các tướng sĩ đều sắp chết đói, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, Tiền Thông bèn xẻ thịt toàn bộ thϊế͙p͙ thất và thứ tử, thứ nữ cho binh sĩ ăn. Thậm chí sợ họ ăn không đủ, ông ta còn định giết cả đích tử, đích nữ. Khi ấy, Tiền phu nhân quỳ rạp xuống đất, đau khổ cầu xin, nhưng cũng chỉ cố giữ lại hai đứa con trai, song hy sinh thị. Thị bị nhốt trong lồng dê, ngay cạnh là một tên lính đang chậm rãi mài dao, vừa mài vừa xói mắt vào thị bằng một ánh nhìn đói khát.
Lúc ấy, thị vô cùng sợ hãi, khóc khàn cả họng, miệng kêu phụ thân mẫu thân liên hồi. Nhưng không ai trong số người thân của thị xuất hiện, người tới lại là một vị quân sư. Ông ta nói thị là đích nữ, nếu giết cả thị cho binh lính ăn, e rằng người ta sẽ lên án tướng quân máu lạnh vô tình. Vì vậy, thị được thả. Mẹ thị ôm lấy thị, miệng than “Đứa con đáng thương của ta” liên hồi. Trong vòng tay ấm áp của mẹ, trái tim thị dần dần nguội lạnh như sắt đá. Thị cũng không cảm thấy biết ơn quân sư, bởi ông ta cứu thị là vì thanh danh của Tiền Thông. Nếu không có danh phận đích nữ, thị đã trở thành một đống thịt nát chìm nổi trong nồi.
Khi Tiền Thông quyết định đưa đích tử, đích nữ vào kinh thành, hai người anh của thị đều thấp thỏm lo âu, chỉ riêng thị mừng rỡ như điên. Thị nghĩ mình nhất định phải sống thật tốt, tuyệt đối không lấy gã đàn ông nào chỉ coi mình là công cụ và trang sức. Phu quân của thị nhất định phải đối xử với thị như với một người bình thường, nếu không thị chắc chắn sẽ kéo người kia cùng chết. Khi nhận được thánh chỉ tứ hôn, thị thực ra không quá hài lòng. Nhưng Tề Cẩn Du vừa biết giữ mình, vừa dịu dàng tình ý, khiến thị thấy được hy vọng. Điều duy nhất thị lo ngại chính là thân phận của y cao quý thế, ngoại hình cũng tuấn dật thế, nếu sau này y nạp phi thì nên làm thế nào? Nếu là gia đình bình thường, thị có thể bóp chết bọn họ, nhưng hoàng gia thân thích thì không dễ xử.
Nay Tề Cẩn Du huỷ dung, trên đời này, ngoài thị ra còn ai có thể chấp nhận y? Nên trông thấy khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ của Tề Cẩn Du, thị chẳng những không cảm thấy kinh tởm, mà còn quý trọng y hơn cả khi xưa.
“Cẩn Du, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, không dựa vào khuôn mặt tuấn tú, mà là dựa vào thực tài thực cán. Chàng đừng nản chí, chúng ta vẫn có thể sống tiếp như trước.” – Thị ôm lấy phu quân, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt thẹo dữ tợn của y, ánh mắt thấp thoáng nét vui mừng.
Trước kia, thị vẫn luôn lo y lập phi, vì vậy vẫn luôn không muốn mang thai, định chờ đến khi nào dạy được y vào khuôn phép rồi sinh sau. Hoặc nếu xác định y bản tính khó dời, thị sẽ chỉ sinh đúng một đứa rồi đóng cửa sống riêng. Tóm lại, thị không muốn có con quá sớm. Nhưng giờ thì khác, Tề Cẩn Du là của mình thị, thị muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.
Thái độ của Vương phi khiến Tề Cẩn Du dễ chịu hơn rất nhiều. Y ôm lấy thị, bắt đầu tình chàng ý thϊế͙p͙. Nay y càng cần sự giúp đỡ từ Trấn Bắc tướng quân, đương nhiên càng phải tốt với Tiền Phương Phỉ hơn trước. Hai vợ chồng mỗi người một tâm tư, cuộc sống gia đình sau đó lại hết sức hòa thuận.
Trái ngược với phủ Cung Thân vương trời yên biển lặng, tình hình trong hoàng cung không được êm thấm cho lắm. Thái hậu cấu kết với vài triều thần, đề nghị đế vương sắc phong Thái tử. Tuy rằng Tề Dịch Ninh còn rất trẻ, nhưng bản thân hắn trước kia cũng từng nảy ra ý tưởng này. Nay bọn họ đề cập, vừa hay trúng ý hắn.
“Được, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ sắc phong Đại Hoàng tử làm Thái tử.”
Câu trả lời của Thịnh Đế khiến Thái hậu suýt nữa ngất xỉu vì tức giận. Đôi môi run run, bà ta hỏi – “Chẳng phải trước kia Người vẫn luôn vừa ý Nhị Hoàng tử hơn hay sao?” – Sao có thể nói đổi là đổi!
“Nguyên tắc lập Thái tử xưa nay vẫn luôn như vậy mà, không phải đích tử thì là trưởng tử. Trẫm chỉ có hai đứa con trai, Nhị Hoàng tử vừa không phải đích, vừa không phải trưởng, sao có thể lập Nhị Hoàng tử được?”
Thái hậu cạn lời, vô cùng hối hận vì đã từng ngăn hắn sắc phong Triệu Bích Huyên làm Hoàng hậu. Nếu không phải vậy, Nhị Hoàng tử chính là đích tử danh chính ngôn thuận. Nhưng bà ta xưa nay vẫn luôn tỏ ra rất ghét Triệu Bích Huyên, giờ không thể nào nóng lòng khuyên nhủ Thịnh Đế lập hậu được. Mọi chuyện đi vào ngõ cụt. Phòng cho Đại Hoàng tử hưởng lợi, bà ta chỉ có thể bảo mấy triều thần tạm thời gác việc này lại, sau đó tìm mọi cách giết chết Đại Hoàng tử.
Chu Doãn Thịnh lại nhanh hơn một bước, đón Đại Hoàng tử đến cung Càn Thanh dạy dỗ. Tuy chưa được phong Thái tử, nhưng Đại Hoàng tử đã được xem như Thái tử thực thụ. Hiện nay, trên triều đình, ngoại trừ mấy quan viên bị Thái hậu nắm đằng chuôi, những đại thần khác đều nghe Thịnh Đế răm rắp, thậm chí La Chấn và một số người khác còn coi hắn như thần linh, kính ngưỡng hết mực. Thái tử mà hắn lựa chọn, đương nhiên là tốt nhất.
Địa vị của mẫu phi Đại Hoàng tử – Tô Tiệp Dư tức thì trở nên siêu việt, ngày nào cũng tiếp kiến rất nhiều cung phi, hết sức nở mày nở mặt.
Triệu Bích Huyên chưa từng biết cảm giác ganh tị thì ra khó chịu nhường này. Ả vốn tưởng rằng Thịnh Đế chỉ là giận dỗi với mình, chỉ cần mình nhận sai, hắn nhất định sẽ quay đầu. Nhưng mọi chuyện khác xa với tưởng tượng của ả. Tự tay nấu ba món ăn, một món canh, đoạn rắc thêm chút phấn độc, ả lần nữa sai nội thị đến cung Càn Thanh vời Thánh thượng.
Còn chưa mò đến cửa cung, nội thị đã bị đuổi ra ngoài. Lúc quỳ xuống hồi bẩm, gã thực sự muốn nói thẳng với Tuệ Di Quý phi: Nương nương, bà thất sủng rồi, tốt nhất là dẹp đi, đừng cố đấm ăn xôi nữa.
Triệu Bích Huyên lặng thinh một hồi, đoạn đứng dậy cất thức ăn vào thực hạp, vuốt ve mái tóc chỉnh tề nơi thái dương, nói – “Hoàng thượng bận xử lý chính sự, bổn cung tự mình đưa qua vậy.” – Đến cửa cung Càn Thanh, ả lại bị thị vệ cản lại.
“Các ngươi vào báo hộ bổn cung một câu, Hoàng thượng tự khắc sẽ gặp bổn cung.” – Triệu Bích Huyên gắng gượng duy trì sự kiêu hãnh của một sủng phi.
Thị vệ thờ ơ, chôn chân tại chỗ như những pho tượng, thậm chí còn vung kiếm kích cản đường. Triệu Bích Huyên cắn răng, vòng qua họ đi vào trong, song lại lần nữa bị dí trở về. Trong lúc giằng co, một tiếng “cách” vang lên, tay cầm thực hạp đột nhiên đứt gãy, nước canh đổ tràn ra đất.
Triệu Bích Huyên hốt hoảng né tránh, không hề chú ý hòn đá to bằng hạt đậu tương lăn qua trước chân.
“Ti chức tham kiến Ngu Quốc công.” – Thấy rõ người đến là ai, mấy thị vệ vội vàng quỳ một chân xuống hành lễ, sau đó nghiêng người cho hắn vào.
Triệu Huyền hơi gật đầu, cũng không nhìn Triệu Bích Huyên lấy một cái, liền đi thẳng vào trong. Khi vòng qua bãi canh đổ dưới đất, sắc mặt hắn bỗng nhiên tối sầm, sâu trong con ngươi toát lên một luồng sát khí lạnh thấu xương.
“Đại ca, ngài giúp ta chuyển lời…” – Triệu Bích Huyên thử lay tay áo hắn, lại bị hắn dùng nội lực hất ra. Hắn lạnh lùng nói – “Kéo thị ra ngoài!”
Sau khi đám người ầm ĩ bị đuổi đi, hắn mới chỉ vào đống cặn bẩn dưới đất, ra lệnh – “Chỗ này tạm thời cứ để đấy, không được quét tước, đợi bổn Quốc công hồi bẩm Hoàng thượng rồi xử trí sau.”
Có thể lên làm ngự tiền thị vệ, một phải biết nhìn ánh mắt, hai phải sở hữu ý thức nguy hiểm nhạy bén. Mấy người lập tức nhận ra ẩn ý trong lời Ngu Quốc công, lập tức lĩnh mệnh.
Triệu Huyền có tai mắt khắp nơi, đương nhiên biết Triệu Bích Huyên đã sớm thất sủng. Mà đế vương thì quả thực vẫn luôn giữ mình vì hắn, khiến hắn hết sức vừa lòng. Bởi vì tâm trạng tốt, hắn vốn định tha mạng cho Triệu Bích Huyên, không ngờ ả lại cứ muốn lao vào mũi dao. Tuy rằng hắn có thể âm thầm giết chết ả, nhưng hắn càng hy vọng có thể nhổ tận gốc ả ra khỏi lòng đế vương.
Đã đến lúc cho người nọ biết: Ả đàn bà mà hắn từng sủng ái ác độc, ɖâʍ đãng đến nhường nào.