Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 12 - Chương 6

Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu


Mạc Ngữ và Trâu Dịch Minh đều là đệ tử chân truyền của Xích Tiêu chân nhân, còn là thiên tài đơn linh căn, thực lực đương nhiên không tầm thường. Ở mấy trận trước, bọn họ không cần tốn bao nhiêu công sức đã có thể khiến đối thủ bị thương nặng, hơn nữa ra tay vô cùng ác độc. Nếu không phải những đệ tử đó kịp thời lên tiếng nhận thua, e rằng sẽ trực tiếp chết trên đài thi đấu.


Các đệ tử đứng xem dưới đài giận mà không dám nói gì. Ngay cả mấy vị phong chủ cũng âm thầm tỏ vẻ phê bình.


“Cuộc so tài toàn môn phái xưa nay không bàn chuyện sinh tử, hai người họ không phạm lỗi gì, không cần phải răn dạy, trách phạt gì cả. Nếu cuộc so tài trong môn phái không khắc nghiệt thì sao có thể khiến các đệ tử nâng cao tu vi, giúp họ không mất mạng dưới tay người khác khi đi ra ngoài rèn luyện chứ?” – Xích Tiêu chân nhân mỉm cười.


Mấy vị phong chủ e ngại nội quy môn phái, đành phải giữ yên lặng.


Tu vi của Tống Vũ Phi là Kim đan hậu kỳ, xem như cao nhất trong hàng ngũ đệ tử này, cho nên y thắng rất thoải mái. Nhưng vì gốc tích kém cỏi lại không được sư phụ ưu ái, y không dám hành động ngang ngược, lần nào cũng chỉ dồn đối thủ xuống khỏi đài thi đấu là dừng tay, khiến rất nhiều người thay đổi cái nhìn về y.


Chu Doãn Thịnh trận nào cũng được đặc cách, chỉ đứng cạnh Thái Thượng trưởng lão xem trò, dường như đang đợi trận đấu cuối cùng. Hành vi "lấy nhàn thắng mệt" (*) này của hắn gặp phải sự chỉ trích của rất nhiều đệ tử.


(*) Lấy nhàn thắng mệt (Dĩ dật đãi lao), kế sách thứ tư trong “Ba mươi sáu kế”: lấy sự nhàn hạ đối phó với nhọc nhằn, người dưỡng sức đối với kẻ phí sức, trầm tĩnh ứng biến, đo thực lực đối phương, hòng lấy yếu thắng mạnh.


“Có sư phụ tốt thật là hời, mọi người đều liều mạng tranh đấu để đi đến cuối cùng, trong khi hắn chỉ cần đứng yên đấy thôi đã có thể đi vào vòng so tài mười người cuối cùng.” – Một đệ tử vừa lầu bầu vừa cười khẩy.


“Không làm thế thì sao hắn có thể sánh được với người ngoài. Trên người hắn có đeo pháp bảo che giấu tu vi, tuy không thể nhìn thấu năng lực ra sao, nhưng từ đó đến giờ cũng mới mười năm, cùng lắm là Kim đan sơ kỳ, còn toàn là dựa vào thuốc men, nền tảng không ổn định. Dù vào được vòng mười người thì đã sao, e rằng cũng chỉ làm bàn đạp cho người khác. Thái Thượng trưởng lão cưng chiều hắn như vậy không phải là giúp hắn, mà là đang hại hắn.” – Một đệ tử khác lắc đầu thở dài.


Ba người Tống Vũ Phi, Mạc Ngữ, Trâu Dịch Minh nghe vậy đều cười thầm trong lòng.


Vòng đấu loại này kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm mới chọn ra được chín người cuối cùng. Vòng thi đấu mới vừa bắt đầu, tất cả những gièm pha trước đó đều biến mất. Vòng thi này vốn phải sắp xếp hai người một thi đấu để chọn ra năm người mạnh hơn, rồi lại hai người một thi đấu để chọn ra ba người mạnh nhất. Nói cách khác, mỗi người họ nhiều nhất chỉ cần đấu hai cuộc. Có thể vào đến vòng mười người đều là những đệ tử có thực lực vô cùng mạnh mẽ, đánh một trận thôi cũng đã phải dốc hết toàn bộ sức lực, mà muốn đánh hai trận thì ắt phải liều mạng.


Nhưng Phương Tinh Hải, người trước đó chưa từng ra sân lần nào lại muốn đánh ba trận liên tiếp, đối thủ còn là ba người có tiềm năng đi vào vòng ba người nhất – Mạc Ngữ, Trâu Dịch Minh, Tống Vũ Phi. Đây đâu phải là cậy quyền thế của Thái Thượng trưởng lão mà gian lận, rõ ràng là tự tìm cái chết!


Ánh mắt nhìn về phía Phương Tinh Hải của các đệ tử Kim đan kỳ đều thay đổi. Xem ra người này cũng có chút bản lĩnh mới dám nghênh chiến như vậy. Họ rất trông chờ xem thực lực của đệ tử Thái Thượng trưởng lão rốt cuộc ra sao.


Dưới sự chú ý của hàng vạn người xem, Mạc Ngữ nhảy lên đài thi đấu, giơ Lưu Quang kiếm chỉ thẳng vào chàng trai áo đen đứng cạnh Thái Thượng trưởng lão.
Chu Doãn Thịnh tức thì biến mất tại chỗ, ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt Mạc Ngữ.


“Mời ra chiêu.” – Hắn chìa tay, thái độ ôn hoà, lịch thiệp.
Mạc Ngữ cũng không khách khí, chỉ cười gằn một tiếng rồi lập tức chém ra một nhát kiếm lạnh như băng. Động tác của ả thực sự quá nhanh, Chu Doãn Thịnh thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị ả chém làm đôi.


Thấy chàng trai áo đen nọ từ từ ngã rạp xuống đất, các đệ tử dưới đài toát ra vẻ không dám tin. Thế là xong á? Đệ tử duy nhất của Thái Thượng trưởng lão chỉ đến thế thôi ư?


Mạc Ngữ mừng như điên, đang định bổ thêm mấy nhát nữa nghiền nát kim đan của đối phương thì lại thấy hai phần thi thể đứt lìa kia bỗng nhiên hoá thành một làn khói xám, phút chốc đã phủ kín đài thi đấu.


Vẻ mặt thả lỏng của Xích Tiêu chân nhân tức thì sa sầm, ấn đường Trâu Dịch Minh và Tống Vũ Phi cũng vô thức giật nhẹ.


Trong màn sương dày đặc, Mạc Ngữ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể vung kiếm chống đỡ theo trực giác. Một lúc sau, ả rốt cuộc quen với tình trạng tối mờ này. Ả nhìn quanh bốn phía, thấy một bóng người chậm rãi bước ra từ sương mù, không ngờ lại là Phương Văn Quang đã chết từ lâu. Hắn chẳng nói chẳng rằng gì đã lập tức tấn công, từng chiêu thức đều dồn ả vào chỗ chết.


Mạc Ngữ vừa hoảng hốt vừa lấy làm lạ. Nhưng ả cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức vung kiếm nghênh chiến.


Chu Doãn Thịnh đứng trên không, khoanh tay trước ngực, hết sức nhàn nhã xem Mạc Ngữ chiến đấu với kẻ địch ảo của mình. Đây là một trong số những chiêu thức mà hắn tự nghĩ ra: Ảo cảnh sương mù. Trải qua luyện hoá, sương mù hoà vào linh khí đi vào cơ thể tu sĩ, phản chiếu những bí mật xấu xa nhất trong thần thức của họ ra ngoài hiện thực.


Ở những ảo cảnh khác, chỉ đương sự mới có thể trông thấy ảo ảnh, người ngoài sẽ không thể biết ảo ảnh đó là gì. Nhưng Ảo cảnh sương mù thì khác, tương tự như mọi người cũng có thể trông thấy ảo ảnh phản chiếu qua sương mù, Chu Doãn Thịnh cũng có thể trông thấy bí mật của những tu sĩ bị nhốt trong vùng không gian của mình.


Hệt như đang quay phim vậy, trong lòng họ nghĩ gì, sương mù có thể lập tức biến hoá ra điều họ nghĩ, mà tình tiết còn tuỳ cơ thay đổi dựa theo tư duy của họ, có thể đánh tráo thật giả.


Mạc Ngữ nhanh chóng giết chết Phương Văn Quang, ngay sau đó lại trông thấy Trâu Dịch Minh bước ra từ màn sương dày đặc. Ả cười lạnh, vung kiếm nghênh chiến. Ảo ảnh Trâu Dịch Minh được phản chiếu qua tư duy của ả cũng nhanh chóng phản kích.


Đứng giữa không trung, Chu Doãn Thịnh nhướn mày, có cái nhìn hoàn toàn mới về bản tính ghen tị của Mạc Ngữ. Thì ra ả không chỉ ghen tị với Phương Văn Quang, mà ngay cả Trâu Dịch Minh ả cũng ghét cay ghét đắng.
Mạc Ngữ vất vả lắm mới giết chết Trâu Dịch Minh, lại thấy Phương Tinh Hải bước ra từ sương mù.


“Giỏi lắm, các người đều muốn chống đối ta phải không? Vậy thì chết hết đi!!” – Tâm ma ẩn náu dưới đáy lòng hoàn toàn bùng phát. Mắt Mạc Ngữ đã đỏ lừ, ả tung Lưu Quang kiếm lên không, hoá thành kiếm trận Vô Cực Bát Hoang chém về phía Phương Tinh Hải. Thấy ánh kiếm vụt sáng giữa tầng sương dày đặc, linh khí sôi trào, người ngoài chỉ cho rằng tình hình chiến đấu rất kịch liệt, nào biết đây chẳng qua chỉ là Mạc Ngữ tự diễn một mình mà thôi.


Ả giết hết đối thủ giả tưởng này đến đối thủ giả tưởng khác. Cho đến khi trông thấy Thái Thượng trưởng lão bước ra từ màn sương dày đặc, gương mặt ả rốt cuộc toát lên vẻ tuyệt vọng. Cho dù bị tâm ma khống chế, ả cũng biết mình không phải đối thủ của Thái Thượng trưởng lão.


Chu Doãn Thịnh vốn vẫn mỉm cười, thấy vậy tức thì sầm mặt. Gan lắm, còn muốn giết cả Tông Y!


Hai tay Mạc Ngữ kết thành ấn, nâng Lưu Quang kiếm lên giữa không trung, phát động trận pháp mạnh nhất Vô Cực tiên tông – kiếm trận Thập Tuyệt Tru Tiên. Nhưng linh khí của ả đã sớm cạn kiệt, nào đâu phát huy được một phần vạn uy lực của kiếm trận. Sau vài nhát kiếm bổ vào màn sương, ả rốt cuộc kiệt sức mà quỳ một chân xuống đất.


Trong khi đó, Thái Thượng trưởng lão chỉ phất tay một cái đã gạt sạch chiêu kiếm của ả, sau đó đi từng bước đến trước mặt ả.


“Ngươi là một cô gái có nội tâm vô cùng phong phú, khiến ta phải mở rộng tầm mắt.” – Thái Thượng trưởng lao vươn tay, nắm lấy cằm Mạc Ngữ. Mạc Ngữ muốn phản kháng, nhưng linh lực của ả đã cạn kiệt, không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Ả nhìn người đối diện với ánh mắt uất hận, không ngờ khuôn mặt Thái Thượng trưởng lão lại dần dần hoá thành gương mặt diễm lệ nữ tính của Phương Tinh Hải.


“Sao lại là ngươi?” – Khoé mắt Mạc Ngữ như sắp nứt ra.
“Đừng quên ngươi đang thi đấu với ai.” – Chu Doãn Thịnh vừa cười nhạt vừa thong thả tách rời xương cốt Mạc Ngữ, khiến ả ré lên thảm thiết.


Nhưng mọi âm thanh của ả đều bị sương mù hấp thu, khiến người ngoài không thể phát hiện mảy may.


Trong tiếng kêu gào ngày càng dồn dập, thê lương, Chu Doãn Thịnh rút toàn bộ căn cốt của Mạc Ngữ ra, bóp vụn ngay trước mặt ả. Sau đó, hắn chụm năm ngón tay lại rồi đâm vào đan điền Mạc Ngữ, móc kim đan đã xám xịt ra.


Lần đầu tiên, Mạc Ngữ cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết. Nhưng điều khiến ả khó lòng chịu đựng hơn cả là nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy nội tâm. Căn cốt, đan điền, kim đan đều bị tổn hại, ả sẽ trở thành người trần mắt thịt đúng nghĩa. Người phàm thì sẽ phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử, "năm cõi luân hồi" (*), là một tồn tại không khác gì kiến hôi! Như vậy sao được!


(*) Đạo giáo quan niệm con người sau khi chết sẽ đi vào luân hồi, nghiệp báo của mỗi người khi còn sống sẽ quyết định nơi mà người đó đầu thai. Năm cõi luân hồi bao gồm: cõi thần, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ (quỷ đói), cõi địa ngục.


“Van nài ngươi hãy tha cho ta lần này đi! Cha ta có rất nhiều bảo vật, ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần ngươi chịu tha cho ta!” – Lúc này, cả người Mạc Ngữ đã bê bết máu, nước mắt giàn giụa. Là con gái rượu của tông chủ, ả trước nay luôn tỏ ra ngạo mạn, hơn người, chưa từng chật vật như vậy bao giờ.


Đến tận lúc này, ả mới nghiệm ra vì sao mình thua.
“Ta nhận thua! Ta nhận thua!” – Ả gắng sức kêu to, hy vọng các vị Trưởng lão và phong chủ nghe thấy, kịp thời đưa ả đi. Nhưng màn sương dày đặc lại hấp thu hết toàn bộ âm thanh của ả.


“Sư phụ ta là Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tiên tông, sở hữu bao nhiêu bảo vật vô giá, cần gì mấy thứ kia của các ngươi. Sao trước kia ngươi không tha cho ta? Tha cho anh trai ta? Ta đã nói rồi, ngươi đối xử với ta thế nào, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp nghìn gấp vạn lần. Quả đắng này là do ngươi gieo, ngươi phải ăn cho hết.” – Chu Doãn Thịnh bóp nát kim đan trong ánh nhìn tuyệt vọng của Mạc Ngữ, sau đó phất tay thu hồi sương mù.


Các đệ tử dưới đài đầu tiên là cảm nhận được khí thế của kiếm trận Vô Cực Bát Hoang, ngay sau đó lại cảm nhận được uy lực của kiếm trận Thập Tuyệt Tru Tiên, trong lòng đều thở dài thay Phương Tinh Hải. Đấy đều là những kiếm trận mạnh nhất Vô Cực tiên tông, một thôi cũng đã khó chống trả, huống gì hai chiêu liên tiếp như vậy.


Phương Tinh Hải này cũng có chút bản lĩnh, có thể dồn Mạc Ngữ sư tỷ đến bước đường này. Nhưng dính phải hai đại kiếm trận này, e rằng hắn cũng lành ít dữ nhiều.


Cũng như khi xuất hiện, sương mù biến mất một cách kỳ lạ. Chỉ trong nháy mắt, đài thi đấu đã quang đãng trở lại, một bóng người dong dỏng chậm rãi bước ra, tay nắm một chùm sáng vàng đang dần dần tiêu tán. Một người khác vẫn nằm dưới đất, ngoại trừ đầu vẫn còn lành lặn, còn lại tay chân đều mềm oặt, xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình người.


Mọi người tập trung nhìn, không khỏi giật mình hoảng sợ. Không ngờ chùm sáng màu vàng kim kia lại là một kim đan bị bóp nát, mà người nằm trên mặt đất chính là Mạc Ngữ sư tỷ đã bị rút mất căn cốt.


Căn cốt, đan điền, kim đan đều bị huỷ hoại, trừ khi có thêm một viên Đoạt Thiên Tạo Hoá đan, nếu không kiếp đời tu chân của Mạc Ngữ sư tỷ xem như đến đây là kết thúc.


Lại nhìn về phía chàng trai áo đen, trải qua trận đánh kịch liệt như vậy mà tóc tai vẫn chỉnh tề, huống gì là bị thương. Thực lực của người này quả thực sâu không thể lường, thủ đoạn cũng tàn ác vô cùng.


Vẻ mặt lạnh nhạt của Xích Tiêu chân nhân trở nên phẫn nộ. Nội phủ ông ta sôi trào, nguyên thần xao động, đáy mắt trào ra sát khí ngùn ngụt.


Nhưng một nguyên thần mạnh hơn rất nhiều lập tức bao kín đài thi đấu, bảo vệ đồ nhi nhà mình một cách kín kẽ. Tông Y quay đầu nhìn Xích Tiêu chân nhân, nói một cách chậm rãi – “Mười năm trước, con gái ngươi phá huỷ căn cốt, đan điền của đồ nhi ta, đẩy đồ nhi ta xuống vực hòng mưu hại tính mạng đồ nhi. Sau đó, đồ nhi ta và ả đã cùng ký đơn sinh tử, hẹn sẽ hoàn lại tất cả ở cuộc so tài này. Hai cha con các ngươi chưa quên đấy chứ?”


Giọng Thái Thượng trưởng lão vọng khắp Vô Cực tiên tông, cũng làm cho chúng đệ tử bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra chuyện này còn có ẩn tình như vậy, thảo nào Phương Tinh Hải lại ra tay nặng thế, đúng là đáng kiếp!


Trước kia, vì ý đồ riêng nên Xích Tiêu chân nhân chỉ công bố nguyên nhân tử vong của Phương Văn Quang, giấu nhẹm chuyện của Phương Tinh Hải. Tông Y chưa từng so đo với ông ta, mà chỉ chờ đến ngày này.


Đôi mày nhíu chặt của phong chủ các núi giãn ra, mọi ác cảm đối với Phương Tinh Hải cũng như những tiếc thương dành cho Mạc Ngữ đều tan biến hoàn toàn. Người tu chân sợ nhất là bị liên luỵ nhân quả. Mạc Ngữ gieo mầm ác nên nay mới gặp phải quả báo.


Mấy vị Thái Thượng trưởng lão khác vốn định lên tiếng bênh vực Mạc Ngữ, nghe vậy bèn ngậm miệng.


Vẻ mặt Xích Tiêu chân nhân thay đổi liên hồi, mấy phút sau mới bình thường trở lại. Ông ta cười khổ – “Vãn bối không quên. Trận đấu hôm nay, con gái ta thua tâm phục khẩu phục.” – Thấy Thái Thượng trưởng lão thu hồi nguyên thần, ông ta lập tức phất tay sai người nâng con gái mình đi.


Cuộc so tài vẫn tiếp tục diễn ra. Đứng sau Xích Tiêu chân nhân, Trâu Dịch Minh nghiến răng nói khẽ – “Sư tôn đừng lo, lát nữa đồ nhi sẽ báo thù cho sư muội.”
Xích Tiêu chân nhân nhắm mắt không đáp, tựa hồ đã nhập định.
——————–


Tống Vũ Phi lùi về phía sau đám đông, hỏi một cách hoảng sợ – “Tiên tử, người có thể nhìn rõ chuyện gì xảy ra trong màn sương kia không?” – Thần thức y thậm chí không thể xuyên qua vách ngăn mỏng manh được dựng lên từ sương kia, đúng là quái lạ.


Tông Y từng cảnh cáo thiếu nữ nọ không được dùng thần thức nhòm ngó Phương Tinh Hải, nếu không sẽ bắt nàng ta phải hồn phi phách tán. Đây cũng không phải là doạ suông, nàng ta biết Tông Y có thực lực làm như vậy, vì thế vẫn lặng yên ẩn nấp trong ngọc hoàn. Nghe thấy Tống Vũ Phi hỏi, nàng ta lạnh nhạt đáp – “Một cuộc so đấu Kim đan kỳ mà thôi, ta không có hứng thú.”


Thiếu nữ đường đường là một Huyền tiên, tu vi không biết cao hơn người ở đây gấp mấy lần, đương nhiên sẽ không coi mấy tên Kim đan kỳ tép riu ra gì. Tống Vũ Phi tin là thật, không hỏi gì thêm nữa, đồng thời cũng đề cao cảnh giác với Phương Tinh Hải.


Vốn tưởng rằng đánh với Mạc Ngữ xong, ít nhiều gì hắn cũng sẽ bị thương. Nhưng vừa rồi nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng là không tổn hao một cọng tóc nào, ngay cả linh lực cũng không hề tiêu hao. Lẽ nào hắn dùng pháp bảo?
Tống Vũ Phi cười nhạt, y cũng chẳng thiếu pháp bảo, xem xem ai hơn ai.


Tình hình chiến đấu của hai nhóm đệ tử lên sân sau đó vô cùng kịch liệt, hay hơn cảnh sương mù dày đặc không thể nhìn thấu của Phương Tinh Hải rất nhiều. Trâu Dịch Minh vừa cẩn thận lau linh kiếm bản mệnh của mình vừa lườm nguýt Phương Tinh Hải, toàn thân đều toát ra khí thế chiến đấu hừng hực.


Chu Doãn Thịnh chẳng buồn liếc gã lấy một cái, chỉ câm nín mà nhìn Tông Y lau đi lau lại ngón tay mình.
“Người làm gì vậy?” – Hắn thì thầm hỏi.
“Bẩn.” – Tông Y xoè tay đốt trụi chiếc khăn.


Chu Doãn Thịnh nghĩ một chút là hiểu ngay, ra là do bàn tay này vừa mới nắm cằm Mạc Ngữ. Luân hồi bao nhiêu kiếp, sở thích độc chiếm của người này vẫn như ngày nào. Hắn thầm cảm thán trong lòng, khoé miệng lại lặng lẽ nhếch lên.
Hai trận so đấu trôi qua, Trâu Dịch Minh bay lên đài cao chờ đợi đối thủ của mình.


Chu Doãn Thịnh cũng nhảy lên theo, giơ tay ra hiệu – “Mời ra chiêu trước”.
Trâu Dịch Minh và Mạc Ngữ không hổ là sư huynh muội đồng môn, ngay lập tức vung kiếm tấn công. Bóng dáng Chu Doãn Thịnh dần dần mờ đi, tức thì biến mất giữa màn sương ngùn ngụt.


Lại là chiêu này, không phiền à? Sao Phương Tinh Hải cứ thích giấu giấu giếm giếm vậy? Đệ tử dưới đài đồng loạt thở dài. Nhưng nếu họ biết Phương Tinh Hải sở hữu vụ linh căn thì họ sẽ không than thở như vậy. Tu sĩ vụ linh căn không lấy sương làm vũ khí thì lấy gì?


Tâm trí Trâu Dịch Minh vô cùng vững vàng. Gã không hề tấn công lung tung như Mạc Ngữ, mà chỉ đứng nghiêm mình giữa màn sương dày đặc, lặng lẽ cảm nhận không khí xung quanh. Một bóng người hiện lên, chính là Phương Văn Quang đã qua đời nọ. Gã chỉ chém một nhát đã nhận ra đây là ảo cảnh, không tiếp tục phung phí linh lực nữa.


“Phương Tinh Hải, có giỏi thì ra đây đánh với ta, đừng dùng mấy thứ xảo thuật này.” – Gã cười khẩy với khoảng không trước mặt.
“Ngươi thích thì ta chiều.” – Một giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên sau lưng gã, Trâu Dịch Minh lập tức xoay người tấn công.


Khi vệt kiếm của gã quẹt qua, thân thể Phương Tinh Hải bỗng chốc hoá thành sương mù tan biến ngay tại chỗ, không hề để lại chút tăm hơi nào. Trâu Dịch Minh cau mày, bắt đầu phát hiện ra công pháp của đối phương dường như không đơn giản.


“Tiếp nào.” – Chu Doãn Thịnh cầm đoản kiếm, xuất hiện bên cạnh Trâu Dịch Minh, thoải mái rạch một vệt máu lên cánh tay gã rồi lập tức biến mất. Tu sĩ vụ linh căn thạo nhất là ẩn nấp, điều này đã định trước cách thức công kích của họ càng thiên về tập kích, chứ không phải chiến đấu trực tiếp.


Trâu Dịch Minh vung kiếm đâm về phía trước, chỉ đâm trúng một đám sương mù. Gã bắt đầu hiểu vì sao sư muội phải dùng đến hai kiếm trận lớn. Khi không tìm thấy đối thủ, chỉ có cách tấn công diện rộng mới hiệu quả. Nhưng cách này lại tiêu hao rất nhiều linh khí.


Phương Tinh Hải lấy nhàn thắng mệt, đương nhiên có thắng một cách dễ dàng.
Trâu Dịch Minh dặn đi dặn lại bản thân rằng chớ có mắc mưu, nhưng gã không tài nào tìm ra vị trí của Phương Tinh Hải. Hắn như thể đã tan vào dải sương này vậy.


Chu Doãn Thịnh rất kiên nhẫn mà chọc phá Trâu Dịch Minh, vạch hết vết này đến vết khác lên những chỗ hiểm trên cơ thể gã như cổ, đan điền, trái tim… Nhưng vết nào vết nấy đều rất cạn, không đến mức trí mạng.


Đối với một Kiếm tu nóng tính như Trâu Dịch Minh, điều khiến gã khó chịu nhất không phải là thực lực không tốt, mà là ngay cả đối thủ ở đâu cũng không tìm thấy. Tâm trạng gã dần trở nên rối loạn không khác gì Mạc Ngữ, liên tiếp sử dụng mấy kiếm trận có uy lực khổng lồ.


Các đệ tử bên dưới liên tục trông thấy ánh kiếm sáng ngời không ngừng toát ra từ tầng sương dày đặc, chỉ có thể tự tưởng tượng ra cảnh đánh nhau hoành tráng. Nhưng trên thực tế, Trâu Dịch Minh đã là nỏ mạnh hết đà. Linh lực của gã đang dần cạn kiệt, trên người cũng chồng chất vết thương, vậy mà vẫn chưa thể chạm vào lấy một sợi tóc của Phương Tinh Hải.


“Ra đây! Phương Tinh Hải ngươi có giỏi thì ra đây cho ta!” – Trâu Dịch Minh vung kiếm, điên cuồng đâm chém từng đám sương mù, tròng mắt hắn đầy tơ máu.


Chu Doãn Thịnh hết hứng thú chơi đùa, ngưng tụ lại thân thể đang vụ hoá, lặng lẽ xuất hiện sau lưng Trâu Dịch Minh. Hắn chụm năm ngón tay lại, đâm thủng đan điền Trâu Dịch Minh, bóp nát kim đan của gã chỉ trong tích tắc. Làm một loạt những động tác này, hắn thậm chí không tốn chút linh lực nào. Chỉ cần ở giữa màn sương là hắn có thể hành động một cách tự nhiên, không một tiếng động.


Miệng Trâu Dịch Minh tràn ra máu tươi. Gã quỳ rạp xuống đất, gắng gượng dùng linh kiếm bản mệnh chống đỡ thân thể mình. Gã tuyệt đối sẽ không để mình ngã rạp ra đất ngay trước mặt mọi người. Gã quay đầu, muốn hỏi xem rốt cuộc Phương Tinh Hải nấp ở đâu, nhưng yết hầu không ngừng ứa máu chỉ có thể phát ra âm thanh nghẹn ứ.


Một tu sĩ thiên tài thuở nào nay đã thành một kẻ tàn phế, cho tu luyện lại từ đầu cũng sẽ mãi không thể trở về độ cao vốn có.


Chu Doãn Thịnh vẩy máu tươi dính trên tay đi, thở dài – “Ngươi bàng quan nhìn anh trai ta bị giết hại, ta lại chỉ phá huỷ kim đan của ngươi, đáng lẽ ngươi nên cảm ơn sự nhân từ của ta mới phải. Nhân quả giữa chúng ta giờ đã chấm dứt.”


Hắn vẫy tay một cái, hút toàn bộ sương mù về lại cơ thể, sau đó nhanh nhẹn bay về bên sư phụ mình, mỉm cười với Tống Vũ Phi đang trốn giữa đám đông.


Thật ra mà nói, ngoại hình của hắn rất đẹp, đẹp đến ma mị, chỉ một nụ cười là gần như có thể bắt mất ba hồn bảy phách của người ta. Nhưng ánh mắt Tống Vũ Phi không hề có sự mê say, mà chỉ sót lại sợ hãi.


Thấy thảm trạng của Trâu Dịch Minh, đệ tử dưới đài lại ồ lên. Nghĩ đến cái chết của Phương Văn Quang, mọi người lại yên lặng. Người tu chân sợ nhất là bị liên luỵ nhân quả, đây chính là ví dụ rành rành.


Xích Tiêu chân nhân âm thầm kìm nén phẫn nộ, sai người nâng Trâu Dịch Minh đi. Cuộc so tài hôm nay ông ta đã tổn hao cả con gái lẫn đại đệ tử, ngay cả mặt mũi cũng mất sạch, sau này e rằng sẽ trở thành trò cười cho mọi người trong môn phái. Nhưng biết làm sao, chỉ cần Thái Thượng trưởng lão còn chưa ngã xuống, ông ta sẽ không làm gì được Phương Tinh Hải.


Mấy vị phong chủ đều thay đổi cái nhìn với thực lực của Phương Tinh Hải. Không hổ là đệ tử duy nhất của Thái Thượng trưởng lão, đúng là tiền đồ vô hạn!


“Hắn sở hữu vụ linh căn, lúc đối chiến với hắn cần né tránh sương mù. Không có sương mù, hắn sẽ không còn thứ để phụ thuộc. Tu sĩ vụ linh căn vô cùng hiếm hoi, ta cũng không rành về công pháp này cho lắm, chỉ có thể nhắc nhở đến đây thôi, ngươi nhớ chú ý cẩn thận” – Thiếu nữ tuyệt sắc trong ngọc hoàn đột nhiên lên tiếng.


Đôi mắt Tống Vũ Phi sáng lên, y lặng lẽ gật đầu.


Lại một cặp đệ tử Kim đan kỳ khác lên sân thi đấu, Thái Bình chân nhân gọi Tống Vũ Phi lại gần, nói một cách cẩn thận – “Linh căn của Phương Tinh Hải đại khái là vụ linh căn, chỉ cần rời khỏi nơi có sương mù, hắn sẽ không làm gì được ngươi. Nhưng có một câu này ta phải nhắc ngươi, làm việc gì cũng đừng quá mức.” – Nói đến đây, ông ngẩng đầu liếc Thái Thượng trưởng lão một cái.


Lúc này, Thái Thượng trưởng lão đang cầm một chiếc khăn tay, cẩn thận lau sạch vết máu dính trên kẽ tay đồ nhi. Rõ ràng chỉ cần bấm quyết tịnh trần một chút là có thể giải quyết, hắn lại cứ muốn tự thân vận động, có thể thấy hắn thương Phương Tinh Hải tận tâm khảm. Đắc tội với Phương Tinh Hải ắt sẽ đắc tội với Thái Thượng trưởng lão, mà giới tu chân này thì sợ nhất là đánh thằng nhỏ bị thằng lớn tính sổ, mà “thằng lớn” kia lại còn là người đứng đầu thế giới Hạo Thiên, không ai dây vào được.


Tống Vũ Phi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại càng không phục. Y vốn tưởng rằng mình có Huyền tiên che chở đã là đỉnh lắm rồi, nào ngờ Huyền tiên này thậm chí còn chẳng địch nổi tu sĩ Đại thừa kỳ, đúng là vô dụng!


Mà thôi, dựa dẫm vào người khác không bằng tự lực cánh sinh, sớm muộn gì cũng có ngày y bắt tất cả tu sĩ, bao gồm cả Tiên đế Tiên tôn trên tiên giới đều phủ phục dưới chân mình.


“Sau hai trận kia, người nào tinh mắt một chút sẽ đều có thể đoán ra linh căn của con, con phải chú ý.” – Tông Y lại đốt trụi một chiếc khăn khác, nắm lấy ngón tay thon dài của đồ nhi mà khẽ khàng dặn dò.


“Ừm, con còn rất nhiều chiêu chưa vận dụng, Tống Vũ Phi không làm gì được con đâu.” – Chu Doãn Thịnh nói với giọng thoải mái.
Tông Y chuyển từ xoa thành nắm, đan ngón tay đồ nhi vào kẽ ngón tay mình, siết thật chặt.


Chu Doãn Thịnh trừng mắt với hắn một cái, liếc nhìn xung quanh. May mà mọi người đều đang theo dõi trận đấu, lại thêm ống tay áo rộng rãi che khuất hai tay nên mới không có ai phát hiện. Hiện tại hắn vẫn chưa muốn để lộ mối quan hệ giữa mình và Tông Y.


Mấy trận nữa trôi qua, Tống Vũ Phi dừng chân trên sân thi đấu, nhìn về phía ghế chính đằng xa.
Tông Y thế mới buông tay đồ nhi, vỗ nhẹ lưng hắn, nói – “Đi đi, đừng ham chơi, về sớm một chút.”
Chu Doãn Thịnh dạ một tiếng, sau đó nhảy lên đài cao, chắp tay với Tống Vũ Phi – “Mời ra chiêu.”


“Sư thúc tổ xin cứ ra chiêu trước.” – Tống Vũ Phi cúi người một cách lễ độ. Khi y ngẩng đầu lên, y đã bị bao phủ trong sương mù đen đặc.


Lại nữa! Đệ tử dưới đài kêu la. Nhưng chỉ chốc lát sau đã có người suy đoán – “Lần nào cũng là sương mù, chẳng lẽ sư thúc tổ là vụ linh căn?” – Cũng chính là linh căn vô dụng nhất trong hàng ngũ đơn linh căn, nghe nói chỉ có thể tu luyện đến Kim đan kỳ. Mà Tống sư huynh hình như đã tu luyện đến Kim đan hậu kỳ, hơn nữa còn là linh căn có uy lực mạnh nhất – lôi linh căn. Lần này e rằng sư thúc tổ thua chắc.


Tống Vũ Phi đứng giữa sương mù, vẻ mặt không chút hoảng loạn.