Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Hai quyển công pháp vụ linh căn đều là công pháp bậc thấp, hơn nữa cũng không hoàn thiện, cùng lắm chỉ tu luyện được đến Kim đan kỳ, tuyệt đối không có khả năng đột phá lên mức cao hơn.
Tiếp đó là quyển “Thuật luyện thể Hỗn Mang Cửu Chuyển” nọ, phương pháp tu luyện có thể xưng là xa xỉ. Quyển thứ nhất là thuật luyện da, cần ngâm trong nước thuốc pha chế từ những bảo vật vô giá như linh tuỷ vạn năm, linh chi vạn năm, kết tinh của từng hệ ngũ hành, quả bạo linh vạn năm bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể tôi rèn lên tầng da thịt vững chãi, không gì có thể phá nổi.
Quyển thứ hai là thuật luyện xương cốt, cần kết hợp với vài chục loại thuốc bậc nhất như Hoá Ma đan, Tẩy Cốt đan, Ngưng Bích đan, Kim Hoàn đan… cho đến khi hoá cốt phàm thành cốt tiên. Khoan hãy nói quá trình gian nan như thế nào, riêng việc thu thập số thuốc kia đã là một quá trình dài lê thê.
Quyển thứ ba bước sang tôi luyện lục phủ ngũ tạng, quyển thứ tư là kỳ kinh bát mạch, rồi đến linh khiếu, đan điền, tử phủ, âm thần, cuối cùng là dương thần, mỗi quyển đều cần kết hợp với rất nhiều linh thảo hoặc đan dược cực kỳ quý giá, nếu không sẽ chỉ tốn công vô ích.
Nhưng một khi tu luyện hết chín quyển, người tu luyện sẽ sở hữu một thân thể bất tử bất diệt, mỗi bộ phận trên cơ thể đều cứng cáp, bén nhạy, không khác nào thần binh.
Xem xong thẻ ngọc, Chu Doãn Thịnh không thể không cảm thán với sự thiên vị của Thiên Đạo đối với đứa con số mệnh. Có công pháp này, không cần tu luyện hết chín quyển, chỉ cần đến quyển thứ bảy thôi, y cũng đã trở thành tồn tại mạnh nhất ở thế giới Hạo Thiên này. Dù là tứ cửu thiên kiếp, lục cửu thiên kiếp hay thậm chí là cửu cửu thiên kiếp, y cũng sẽ có thể gánh một cách dễ dàng.
May mà Tông Y giành lấy công pháp, cũng coi như cướp đi một cơ duyên lớn của Tống Vũ Phi. Nhưng cơ duyên của nhân vật chính có khi lại là kiếp nạn của nhân vật phụ. Tạm thời không nhắc đến chuyện công pháp này nghịch thiên đến mức nào, chỉ riêng những đan dược, linh thảo nghe lạ hoắc này cũng không thể nào xuất hiện ở thế giới Hạo Thiên.
Chu Doãn Thịnh trả lại thẻ ngọc cho Tông Y, thở dài – “Công pháp này tốt thì tốt thật, nhưng e rằng chúng ta không thể tìm hết được linh đan, linh thảo trong đấy, có cũng như không.”
Tông Y xem qua vài lần, không để tâm chút nào – “Sư phụ có thể chế thuốc, có thể tìm linh thảo, từ thần giới đến ma giới, không nơi nào sư phụ không thể đến. Đồ nhi đừng lo nghĩ quá nhiều, cứ luyện quyển đầu tiên trước đi. Thiên Đạo không chấp nhận hai sư đồ chúng ta, không chừng đến Kim đan kỳ, đồ nhi cũng phải trải qua cửu cửu thiên kiếp, thuật luyện thể này vừa hay có thể phát huy tác dụng.”
Chu Doãn Thịnh gật đầu tán thành. Hắn hiểu rõ quyết tâm giết chết mình của Thiên Đạo, không chỉ Kim đan kỳ mà e rằng mỗi lần đột phá sau này đều sẽ bị sét đánh tơi bời. Thiên Đạo cũng chỉ biết mềm nắn rắn buông, không làm gì được chồng mình nên mới quay sang bóp trái hồng mềm (*) này.
(*) Trái hồng mềm: Người dễ bắt nạt.
Cứ bóp đi, sớm muộn gì cũng chặt tay nó.
Thấy đồ nhi chốc thì tỏ ra dữ tợn, chốc thì tỏ ra khinh miệt, chốc lại cười lạnh lùng, biểu cảm vô cùng phong phú, đáng yêu. Nội tâm Tông Y dập dềnh sóng gợn, hắn bế đồ nhi ngồi lên đùi mình, xoa nắn vuốt ve từ đầu đến chân.
Những vị thuốc kết hợp cần thiết cho quyển thứ nhất cũng không phải thứ gì quý giá với Tông Y. Hắn lấy các vị thuốc cần thiết từ trong nhẫn ra rồi thả toàn bộ vào hồ Toái Ngọc. Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, thấy làn da đồ nhi trở nên vừa nõn nà vừa bền chắc, hắn liền dẫn đồ nhi đến các vùng sương mù lớn ở thế giới Hạo Thiên để tu luyện.
Đầu tiên, họ đến vùng sương mù Mê Huyễn. Hầu hết tu sĩ từng đến nơi này đều bị rơi vào ảo giác, không thể thoát khỏi, cuối cùng hao phí toàn bộ linh khí, chết vì suy nhược. Sương mù ở đây chẳng những có thể khúc xạ ánh sáng, hình thành ảo ảnh tráo đổi thật giả, mà còn có thể phản chiếu bí mật bị vùi sâu trong nội tâm tu sĩ, khiến họ nảy sinh tâm ma.
Họ không chết vì nguyên nhân khách quan, mà là tự mình dằn vặt mình đến chết.
Chu Doãn Thịnh dừng chân tại vùng sương mù hai năm, gặp được vô số yêu ma quỷ quái, cho đến khi hấp thu hết linh khí trong vùng sương mù mới lên đường đến nơi khác.
Tiếp theo, họ ghé thăm Lãnh địa Chướng Khí ở ma giới. Nơi này quanh năm bị sương độc bao phủ. Độc tố trong sương chẳng những có thể ăn mòn cơ thể tu sĩ, mà còn có thể gây tổn hại cho đan điền của họ, thậm chí có thể bám vào nguyên thần của họ, khiến họ chết dần chết mòn.
“Nghe có vẻ rất đáng sợ, nhưng chỉ cần phủ một lớp linh khí ngoài cơ thể là có thể ngăn cách sương độc. Sương mù chỉ có thể gây một ít tổn thương nhỏ cho tu sĩ.” – Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày đứng giữa màn sương độc, Chu Doãn Thịnh nói.
Tông Y khoát tay – “Con cần đứng thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa mới đủ.”
Chu Doãn Thịnh không nói gì nhiều, đứng tiếp bảy bảy bốn mươi chín ngày. Đến ngày cuối cùng, sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt, đôi môi tím ngắt. Thấy Tông Y xuất hiện giữa màn sương, hắn mới yếu đuối quỳ một chân xuống đất.
Tuy đã phủ một lớp linh khí ngoài cơ thể, nhưng làn da lẫn đạo bào của hắn vẫn đọng đầy nước. Không biết từ khi nào, sương mù đã thẩm thấu qua tầng phòng ngự mà hắn thiết đặt, xâm nhập vào cơ thể hắn. Quá trình này vừa chậm chạp vừa lặng lẽ, khiến hắn đến giây phút cuối cùng mới phát hiện ra.
Tông Y lập tức ôm hắn vào lòng, cho một viên Thanh Hư đan vào miệng hắn, sau đó truyền linh lực của mình vào giúp hắn hấp thu chất thuốc, loại trừ độc tố.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” – Hắn vuốt ve gò má đồ nhi đầy yêu thương.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” – Chu Doãn Thịnh gật đầu, cười khẽ – “Không ngờ sương độc có thể bám vào dòng linh khí mà con hấp thu. Chỉ cần con hấp thu linh khí thì ắt sẽ không thể tránh chuyện bị sương độc gây tổn thương. Nhưng trên đời này có tu sĩ nào không cần hấp thu linh khí hay sao? Không. Vậy nên đây mới là phương pháp tu luyện cơ bản nhất, uy lực cũng lớn nhất của tu sĩ vụ linh căn – gắn kết sương mù mà mình đã luyện hoá vào với linh khí.”
Ai bảo vụ linh căn là linh căn vô dụng nhất, kém cỏi nhất? Chờ đến khi họ thực sự lí giải sự đáng sợ của sương mù, họ sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa.
Sương là chất khí ngưng tụ, cũng là chất lỏng bay hơi, có thể hoá hữu hình thành vô hình, vô hình thành hữu hình. Nó sinh ra từ hư vô, có thể lan tràn đi khắp nơi chỉ trong tích tắc. Đặc điểm lớn nhất của nó là bao phủ, xâm nhập, dung hoà, thoạt tưởng không có gì nguy hại, nhưng thực chất lại có thể kết hợp sức mạnh ngũ hành lại với nhau, hình thành lên pháp thuật mang tính huỷ diệt.
Thực tế, nó có thể thâu tóm vạn vật. Cho dù không có hình thể, nó vẫn có thể gây ra tổn thương vĩnh cửu cho tu sĩ.
Cười xong, Chu Doãn Thịnh lấy thẻ ngọc ra, cẩn thận khắc vài chữ lên đó:
“Hoá Vụ quyết.
Một: Hoá vụ,
Hai: Vụ hoá,
Ba: Hoá vụ.”
Chỉ có vài chữ lặp đi lặp lại, gộp chung vào nhau cũng khiến người ta không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Nhưng Tông Y chỉ vừa nhìn lướt qua bằng thần thức đã gật đầu một cách vui vẻ – “Tốt lắm.”
“Sư phụ hiểu ạ?” – Chu Doãn Thịnh nhướn mày.
Tông Y dang tấm đạo bào rộng rãi của mình ra, bọc đồ nhi vào lòng, nói một cách chậm rãi – “Một, hoá vụ, hoá khí thành sương, nén linh khí thành hơi nước, tạo ra không gian thuộc về riêng mình. Giao đấu trong không gian này có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức. Hai, vụ hoá, hoá thân thể thành sương, biến cơ thể từ hữu hình thành vô hình, có thể ẩn náu, công kích hoặc trốn chạy. Ba, hoá vụ…”
Nói đến đây, ánh mắt Tông Y hơi sáng lên, thở dài – “Chính là hoá vạn vật thành sương. Nếu có thể tu luyện đến bước này, một cái nhấc tay cũng có thể hoá vật hữu hình thành vô hình. Bất cứ tu sĩ hay pháp khí nào có cấp bậc thấp hơn con, hễ bị con chạm vào sẽ lập tức hoá thành sương rồi tan biến. Đây là phương pháp tu luyện có uy lực lớn nhất mà sư phụ từng thấy, vậy nên sư phụ mới bảo tốt.”
Chu Doãn Thịnh vừa khắc chữ lên thẻ ngọc vừa gật đầu, nội dung về cơ bản là tương đồng với lời giải thích của Tông Y. Hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong sự lĩnh hội của mình, đặt thẻ ngọc lên trán, không ngừng sử dụng thần thức để sửa chữa và hoàn thiện.
Tông Y dẫn hắn rời khỏi ma giới, tìm một động phủ dồi dào linh khí, ôm đồ nhi vào lòng rồi nhắm mắt nhập định. Một lần nhập định này, thời gian lại trôi qua ba năm.
Ba năm sau, Chu Doãn Thịnh đưa thẻ ngọc chi chít chữ cho Tông Y, cười nói – “Xem hộ con với.”
Tông Y xem một cách cẩn thận, sau đó bổ sung quy luật thời gian và không gian vào chương “vụ hoá”. Một khi kết hợp với hai quy luật này, người tu luyện công pháp này sẽ có thể hoá thân thành sương khói, đi xuyên vạn dặm, tồn tại cùng đất trời bao la. Khi hắn ẩn náu, không ai có thể phát hiện ra tung tích của hắn. Thậm chí, hắn có thể hoá thành hơi nước đọng trên quần áo hoặc pháp khí của bất kỳ tu sĩ nào, đi qua mọi vùng đất mà không ai phát hiện ra.
Nhận lấy thẻ ngọc, Chu Doãn Thịnh trầm tư rất lâu, sau đó mới hỏi – “Nếu đã có thể bám vào da thịt tu sĩ, vậy có thể xâm nhập vào đan điền hoặc tử phủ của họ theo linh khí hay không?” – Còn về việc xâm nhập để làm gì, không cần nói cũng biết.
Càng chỉnh sửa, hoàn thiện, công pháp này càng trở nên hiểm hóc, khó lường, không giống công pháp của danh môn chính phái chút nào, mà hệt như thứ công pháp tà ma ngoại đạo.
Tông Y cũng phát hiện ra điều này. Nhưng hắn không để tâm, chỉ vừa xoa gáy đồ nhi vừa nói – “Chắc là được, nhưng cần phải mê hoặc thần trí của tu sĩ kia mới có thể thành công. Nhưng con cũng phải biết, tuỳ tiện đi vào nội phủ của một cao thủ nào đó là hành vi vô cùng nguy hiểm, nguyên thần của người đó có thể giết chết con bất cứ lúc nào.”
Chu Doãn Thịnh gật đầu, trong lòng lại nói: Chỉ cần bơm thêm khí độc phá huỷ nguyên thần người ta thì cũng chẳng nguy hiểm là bao. Sương vốn muôn hình vạn trạng, công pháp được sáng tạo từ nó dĩ nhiên cũng khác biệt vô cùng. Một khi tu luyện đến giới hạn cao nhất, vùng sương mù kéo dài mấy vạn dặm mà hắn giăng trải có thể giết chết ngàn vạn tu sĩ chỉ trong tích tắc.
Vụ linh căn cũng không phải linh căn vô dụng, lần này Thiên Đạo lại phải thất vọng rồi.
———————————
Hai người ghé qua vô số vùng sương mù, dần dần hoàn thiện công pháp. Hai năm cuối cùng, Tông Y đưa đồ nhi đến núi tiên Hải Ngoại, nơi dồi dào linh khí nhất, đồng thời cũng là nơi nguy hiểm nhất thế giới Hạo Thiên để rèn luyện.
Vì linh khí dày đặc ngưng tụ thành hơi nước lơ lửng giữa không trung, nơi này cũng quanh năm chìm trong sương trắng, không thể nhìn rõ cảnh vật ngoài năm mét. Thậm chí, linh khí hỗn loạn còn hình thành nên gió mạnh và lốc xoáy, có thể chém vụn cả cao thủ trên Đại thừa kỳ.
Cũng bởi vậy, dù linh khí trên núi tiên Hải Ngoại dồi dào đến đâu đi chăng nữa cũng hiếm có tu sĩ nào có gan đến thử.
Tông Y chỉ màn sương trắng xoá trước mặt, nói – “Hấp thu đi, được chừng nào hay chừng nấy, sư phụ canh giữ cho con.”
Chu Doãn Thịnh ɭϊếʍƈ môi, giọng nói khàn khàn – “Sư phụ, tuy linh khí nơi đây rất dồi dào, đủ cho con hấp thu, nhưng con muốn thử một công pháp tu luyện nhanh hơn.”
“Công pháp gì?”
“Công pháp song tu.” – Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm chồng mình với ánh mắt nóng bỏng. Hắn đã nhịn tám năm rồi, đúng là làm khó hắn. Phải biết hắn vốn thuộc tuýp người không thịt không vui.
Tông Y lặng yên nhìn hắn, ánh mắt đã tối sầm.
Thấy vẻ mặt Tông Y nghiêm nghị, thân hình cứng ngắc, như thể không chấp nhận được tình cảm thầy trò cấm kỵ, Chu Doãn Thịnh không khỏi thở dài trong lòng: Kiếp này chồng mình chẳng những mặt liệt, mà còn là một kẻ cuồng tu luyện không hiểu chuyện gió trăng, xem chừng không dễ dụ. Thế thì đợi thêm một thời gian nữa vậy.
Hắn khoát tay, đang định nói mình chỉ đùa thôi thì thấy Tông Y đưa một tấm thẻ ngọc cho hắn, giọng nói khàn khàn – “Đây là công pháp song tu mà ta đã lựa, con hãy ghi nhớ các bước tu luyện rồi chúng ta cùng tu luyện.”
Chu Doãn Thịnh đặt thẻ ngọc lên trán, khoé miệng tức thì run rẩy. Cái gọi là “các bước tu luyện” thực ra chính là một vài tư thế làʍ ȶìиɦ, trông vô cùng phóng túng, vô cùng ɖâʍ loạn, quả thực vượt mức liêm sỉ cho phép.
Nếu không phải đã chuẩn bị từ lâu, sao người này có thể lấy ra thẻ ngọc ngay khi mình nhắc đến chuyện song tu được cơ chứ? Trong khi mình học thuộc thì anh ta lại ngồi nhìn, hiển nhiên là đã thuộc nằm lòng, cũng không biết đã xem bao nhiêu lần! Chu Doãn Thịnh trừng mắt nhìn Tông Y một cái, thầm nghĩ người này quả nhiên vẫn chứng nào tật nấy, dẫu biến thành ai cũng không sửa được cái thói cuồng ɖâʍ đấy, chẳng qua là từ dê lộ hoá thành dê ngầm mà thôi.
Bị đôi mắt ướt át nọ trừng, trái tim Tông Y nóng lên, ngoài mặt lại càng tỏ ra nhiêm nghị. Hắn hỏi – “Đã nhớ chưa?”
Chu Doãn Thịnh do dự gật đầu, lại có vẻ trở nên hơi bị động.
“Vậy thì tốt.” – Tông Y bày trận pháp ngăn cản người ngoài quấy rầy, sau đó cởi quần áo, khoanh chân ngồi xuống đất, vẫy tay với đồ nhi – “Lại đây, vào trong vòng tay sư phụ nào.”
Chu Doãn Thịnh cũng bất chấp tất cả mà bước đến, lóng ngóng một lúc mới cởi được vạt áo. Hắn ngồi mặt đối mặt trong lòng Tông Y, hai chân quấn quanh eo hắn.
[…]
Hai người hợp nhất, cùng vận hành pháp lực, nhanh chóng đắm chìm vào tu luyện. Linh khí xung quanh hình thành một lốc xoáy khổng lồ, điên cuồng đổ xuống đỉnh đầu hai người, khiến sương mù quanh núi tiên cũng trở nên mỏng bớt.
Hai năm sau, Tông Y luyện hoá nguyên dương của mình vào bụng đồ nhi, bản thân mình cũng hấp thu nguyên dương của đồ nhi. Lần đầu tiên, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ thoả mãn.
Chu Doãn Thịnh tỉnh lại từ khoái cảm kéo dài suốt hai năm, cặp má đỏ ửng, đôi mắt ướt át, ánh mắt đong đưa đầy tình tứ. Hắn ngả người vào vòng tay Tông Y mà thở dốc. Nghe thấy tiếng nước ma xát khi Tông Y rút ra khỏi cơ thể mình, lông tơ khắp người đều dựng đứng.
Tông Y khoác thêm đạo bào cho hắn, nói một cách chính trực – “Đồ nhi hãy chuyên tâm tu luyện, khi nào đến Nguyên anh kỳ, chúng ta có thể song tu bằng nguyên thần, cảm giác sẽ rất khác, hiệu quả cũng sẽ cao hơn rất nhiều.”
Chu Doãn Thịnh cạn lời, trừng mắt nhìn Tông Y. Hắn đương nhiên biết cảm giác khi song tu bằng nguyên thần là như thế nào, chính là như kiếp trước họ hoà quyện linh hồn vào với nhau, khoái cảm cao hơn hiện tại vô số lần.
Đừng có nhắc đến chuyện xấu hổ đấy bằng cái giọng nghiêm túc đứng đắn như vậy, tôi biết thừa cái tâm tư đen tối của anh rồi! Hắn véo ngực Tông Y một cái.
Tông Y nắm lấy tay hắn, đưa lên môi hôn một cái, giọng nói chan chứa sự cưng chiều – “Đừng nghịch, song tu thêm lần nữa sẽ bỏ lỡ cuộc so tài toàn môn phái mất.”
Cuộc so tài toàn môn phái? Chu Doãn Thịnh lập tức mặc đạo bào vào, kiểm tra đan điền. Hố đen mini lơ lửng ngay chính giữa đan điền hắn, bên trong thỉnh thoảng có ánh sáng loé lên, lớp vỏ trong suốt hoá thành màu bạch kim, tạo nên cảm giác vô cùng huyền ảo.
“Cấp bậc hiện nay của con là gì? Kim đan?” – Hắn hoang mang hỏi.
Tông Y xem xét cơ thể hắn, thấy hòn đá màu bạch kim nọ, hắn cũng rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, tầng tầng lớp lớp mây đen đột nhiên tụ lại trên đỉnh đầu, tiếng sấm ầm ầm kéo đến từ chân trời. Hiển nhiên, hắn đã đạt đến Kim đan kỳ.
Mây đen càng ngày càng dày, từng tia sét tựa như những con rồng đang bay lượn giữa tầng mây. Dựa theo khí thế, có thể phán đoán đây cũng là cửu cửu thiên kiếp.
Chu Doãn Thịnh cười lạnh – “Xem ra Thiên Đạo quả nhiên không chấp nhận được sự tồn tại của chúng ta. Sư phụ, người mau lùi lại đi, cẩn thận kẻo bị lan đến.” – Mấy năm nay, cùng với việc hoàn thiện công pháp, hắn vẫn chăm chỉ luyện hồn, luyện thể. Linh hồn của hắn đã khôi phục một nửa, thuật luyện thể hắn cũng đã tu luyện đến chương sáu, có thể chống đỡ được lôi kiếp.
Tông Y lặng yên rời khỏi phạm vi mây đen bao phủ. Nếu cảm nhận được sự tồn tại của hắn, sau cửu cửu thiên kiếp, Thiên Đạo sẽ lại giáng thêm một cửu cửu thiên kiếp nữa, vậy thì gay.
Chu Doãn Thịnh từng trải qua thế giới tu tiên, biết cảm giác bị sét đánh là như thế nào. Nhưng lần này đỡ vất vả hơn bất cứ lần nào trong quá khứ. Da thịt hắn bị cháy đen hết lớp này đến lớp khác, nếu không phải đã từng tu luyện thuật luyện thể, hiện giờ hắn đã thân tử đạo tiêu. Hòn đá trong đan điền rung lắc không ngừng, hút lôi kiếp vào nội phủ, càng khiến hắn suýt nữa nổ tan xác.
Thứ này bình thường rất hữu dụng, không ngờ đến khi độ kiếp lại si đa như vậy. Chu Doãn Thịnh cũng bó tay, chỉ có thể gắng chống đỡ. Khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, tám mươi mốt lượt sét đánh rốt cuộc cũng kết thúc, linh lực ồ ạt tràn vào hồi phục lại thể xác đã thoi thóp của hắn.
Xem xét đan điền, lớp vỏ bao bọc bên ngoài xoáy đen càng trở nên xán lạn, còn có tia sét thỉnh thoảng lượn quanh. Xoáy đen có thể hấp thu linh khí và năng lượng ngũ hành, dĩ nhiên cũng có thể hấp thu năng lượng sấm sét. Nếu vận dụng năng lượng này vào Hoá Vụ quyết, hiệu quả sẽ tăng một cách đáng kể, cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười hài lòng, bước ra khỏi mảnh đất đã cháy đen.
Tông Y dang tay ôm lấy hắn, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt loé lên sát khí lạnh băng.
————————————–
Thái Thượng trưởng lão suốt bốn trăm năm liền chưa từng rời khỏi Vô Cực tiên tông một bước, lần này lại đưa đồ nhi ra ngoài tu luyện mười năm tròn. Trong mười năm này, liên tiếp hai Thái Thượng trưởng lão Đại thừa kỳ ngã xuống do độ kiếp thất bại, khiến mọi người trong vô cực tiên tông đều cảm thấy bất an.
Thái Thượng trưởng lão có còn trở về không? Hắn tu luyện Phá Thiên kiếm đạo, lẽ nào cũng đã ngã xuống? Đệ tử trong môn phái sôi nổi bàn tán, đều trông mong Thái Thượng trưởng lão bình yên vô sự. Nếu Thái Thượng trưởng lão mất, Vô Cực tiên tông chắc chắn sẽ mất đi địa vị môn phái đệ nhất, thậm chí sẽ bị những môn phái lớn khác chèn ép, tấn công.
Nhưng Tống Vũ Phi và Mạc Ngữ hoàn toàn không hy vọng Thái Thượng trưởng lão trở về. Trong mười năm này, họ sống rất vất vả. Mạc Ngữ không thể thoát khỏi sự khống chế của tâm ma, tu vi không hề tăng tiến. Tống Vũ Phi thì bị đồng môn cô lập, ngay cả các sư huynh, sư đệ trên núi Lôi Nguyên cũng né tránh y như rắn rết.
Hễ y nhận nhiệm vụ môn phái nào cần hợp tác nhóm, những thành viên khác đều sẽ viện đủ lý do để bắt y rời nhóm. Không ai muốn hợp tác với một người có thể sát hại cả đồng môn vì lợi ích của riêng mình, họ sợ mình sẽ chết không rõ lý do như Phương Văn Quang.
Tống Vũ Phi cũng hết cách, đành cố gắng cùng ra ngoài làm nhiệm vụ với các sư huynh, sư đệ núi Lôi Nguyên. Tuy rằng họ không từ chối y thẳng thừng, nhưng họ sẽ tránh xa y hết mức có thể, gạt y xa ra khỏi bọn họ. Vài lần như vậy, Tống Vũ Phi cảm thấy chán nản, bèn một mình ra ngoài trải đời, rèn luyện. Cũng may y có một Huyền tiên trong ngọc hoàn che chở, an toàn vô cùng. Hơn nữa, nàng ta còn sở hữu kiến thức uyên bác, ánh mắt tinh đời, giúp y tìm ra rất nhiều động phủ bí ẩn, lấy được vài báu vật quý giá và một dòng truyền thừa Đạo pháp, thực lực tăng vọt.
Đến khi cuộc so tài toàn môn phái mở ra, tu vi của y đã chạm mức Kim đan hậu kỳ, xem như là người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử đồng lứa.
Xích Tiêu chân nhân đứng trên đài cao động viên chúng đệ tử. Dưới đài, Trâu Dịch Minh nhỏ giọng hỏi – “Ngươi nghĩ liệu Thái Thượng trưởng lão với Phương Tinh Hải có trở về không? Chẳng phải trước kia hắn từng ký đơn sinh tử với sư muội hay sao? Còn bảo muốn tự tay xử lý chúng ta.”
“Chắc chết quách bên ngoài rồi.” – Mạc Ngữ nói với vẻ độc địa.
Tống Vũ Phi cười, khoát tay – “Thế sự khó đoán, có khi sẽ về ngay lập tức cũng không chừng.”
Lời y nói quả nhiên ứng nghiệm, một ánh kiếm đen bỗng nhiên lao đến từ phía chân trời, trực tiếp xuyên qua trận pháp phòng ngự của môn phái, dừng lại giữa khoảng không trên đấu trường, Thái Thượng trưởng lão và đệ tử bước xuống từ trên không.
Hai người mặc hai bộ đạo bào đen hoa văn đen giống hệt nhau, ngọc trâm gài trên tóc cũng giống nhau như đúc. Chỉ khác ở chỗ người thì cao lớn, người thì nhỏ gầy; người thì anh tuấn điển trai, người lại mang khuôn mặt trung tính diễm lệ. Tuy khí chất khác nhau, nhưng khi đứng cạnh nhau lại có vẻ đặc biệt hài hoà.
Xích Tiêu chân nhân lập tức kết thúc bài phát biểu, dẫn mọi người thi lễ.
Tông Y lạnh nhạt nói – “Thi đấu đã bắt đầu chưa?”
“Đã được mấy ngày rồi ạ. Hôm qua trận đấu giữa các đệ tử Trúc cơ kỳ đã kết thúc, trận đấu hôm nay là của các đệ tử Kim đan kỳ.” – Xích Tiêu chân nhân âm thầm dò xét tu vi của Phương Tinh Hải, lại hoàn toàn không cảm nhận được mảy may.
“Vậy thì bắt đầu đi.” – Tông Y đi đến vị trí chủ toạ, vươn tay định bế đồ nhi ngồi lên đùi mình theo thói quen.
Chu Doãn Thịnh lườm hắn một cái, tự động đứng ra đằng sau.
Mạc Ngữ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phương Tinh Hải, ánh mắt tràn đầy sát khí. Trâu Dịch Minh phì một hơi, tỏ vẻ khinh thường với Phương Tinh Hải.
Tống Vũ Phi lặng lẽ quan sát hai người trên đài, âm thầm hỏi – “Tu vi hiện giờ của Phương Tinh Hải là gì?”
Thiếu nữ dùng thần thức đảo qua, sau đó cười rộ lên – “Cũng chỉ là Kim đan sơ kỳ mà thôi, cũng không phải đối thủ của ngươi.”
Tông Y phát hiện thần thức của người nọ chạm vào đồ nhi mình, khuôn mặt tức thì đanh lại. Hắn dõi mắt nhìn về phía Tống Vũ Phi, một dòng khí đen xuôi theo tầm mắt hắn thâm nhập vào ngọc hoàn, đánh vào ngực người nọ, khiến nàng ta suýt nữa kêu thất thanh vì đau. Đồng thời, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu nàng ta – “Phường hạ tiện nào mà cũng dám rình mò đồ nhi ta, nếu còn có lần sau, ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán.”
Chỉ một ánh mắt đã có thể làm mình bị thương nặng, lần đầu tiên, thiếu nữ nọ cảm nhận rõ ràng sự đáng sợ của Định Quang chân nhân. Người tu luyện Phá Thiên kiếm đạo quả nhiên đều là những tồn tại nghịch thiên. Đám Tiên đế, Tiên tôn kiêu căng, ngạo mạn trên tiên giới thực sự nên đến thế giới Hạo Thiên mà xem một chút.
Thiếu nữ thu thần thức về, cố nén đau đớn, lặng lẽ trốn vào trong phòng, còn bày hết trận pháp phòng ngự này đến trận pháp phòng ngự khác.
Tống Vũ Phi không biết thiếu nữ gặp phải chuyện gì, nhận được đáp án mình muốn xong cũng không hỏi gì thêm, thoải mái xem người khác thi đấu.
Trên đài, Tông Y gọi Xích Tiêu chân nhân đến bên cạnh mình, chỉ vào đồ nhi mình mà nói – “Thay đối thủ của Mạc Ngữ, Trâu Dịch Minh và Tống Vũ Phi thành Tinh Nhi. Quy ước mười năm trước, các ngươi không quên đấy chứ?”
“Không dám. Ta chỉ muốn hỏi thêm một câu, nếu họ vô tình làm cao đồ bị thương thì nên xử trí thế nào?” – Xích Tiêu chân nhân dò hỏi.
“Xử gì mà gì xử. Vẫn câu cũ, nếu ta chết, đấy là do thực lực ta thua kém, không liên quan đến người ngoài. Những người đó cũng vậy.” – Chu Doãn Thịnh nhướn mày cười.
Tông Y cầm lấy cổ tay hắn, nghiêm khắc nạt – “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng hễ cứ mở miệng ra là chết với chóc!” – Lần nào hắn nghe cũng thấy tim đập thình thịch, cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
Vẻ mặt độc địa của Chu Doãn Thịnh tức thì ôn hoà trở lại, ngoan ngoãn hứa – “Sẽ không bao giờ nói nữa, đây là lần cuối cùng.”
Vẻ mặt Tông Y thế mới dịu đi. Hắn nhìn về phía Xích Tiêu chân nhân – “Ngươi sắp xếp đi. Cuộc so tài trong môn phái xưa nay chú trọng công bằng, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay.”
Thái Thượng trưởng lão là người ngay thẳng, nói không nhúng tay thì nhất định sẽ không nuốt lời. Xích Tiêu chân nhân yên tâm, sai người đi sửa thứ tự trận đấu.
Mạc Ngữ và Trâu Dịch Minh nóng lòng muốn thử, sát khí sục sôi. Tống Vũ Phi thì lại hơi phiền muộn, hắn rất muốn giết Phương Tinh Hải, nhưng lại sợ đắc tội với Thái Thượng trưởng lão. Đánh gần chết hay đánh nửa sống nửa chết, đó là một vấn đề.