Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 15 - Chương 8

“Đúng, tám phần mười là nó, thứ này cần trên ngàn năm mới lớn, hơn nữa phải ít nhất 10 vạn gốc Ma huyết bỉ ngạn hoa mới có thể tạo nên được, ở Ma giới cũng rất hiếm thấy. Dù là như thế, muốn thuận lợi trở thành Thiên sinh ma vật, còn cần một vài điều kiện cực kỳ hà khắc khác nữa.”

Canh Nhị dừng lại, nói: “Ngươi còn nhớ rõ tâm ma kiếp của ngươi không? Hận tình quả thích nhất thứ tình cảm cực đoan chuyển từ yêu sang hận, nữ nhân tên Dịch Dao kia chính là môi trường thích hợp giúp nó phát triển. Hạt châu màu đen mà nàng nắm chặt trong tay, chắc là nguyên thân của Hận tình quả, lượng oán khí cực lớn nơi này chính là chất dinh dưỡng để chăm chút cho Hận tình quả.”

“Hạt châu kia cũng là con gái nàng, Anh nhi.” Truyền Sơn bỗng nhiên nói.

Canh Nhị ngẩng đầu nhìn hắn.

“Theo ta nhớ, Anh nhi vừa tự bạo (*) thì hạt châu màu đen kia đã xuất hiện trong phòng, cũng chủ động hấp thu toàn bộ số huyết vụ của Anh nhi vương vãi khắp nơi trong phòng. Dịch Dao chắc đã coi hạt hắc châu kia trở thành con gái mình, nên mới cam tâm tình nguyện để nó lấy mình làm môi trường sống.”

(*) tự bạo: tức tự nổ tung

“Thảo nào Hận tình quả này không ở Ma giới mà cũng thuận lợi sinh trưởng như thế.” Canh Nhị nghiến xong hàm răng bên trái lại bắt đầu nghiến hàm răng bên phải.

Truyền Sơn nhét ngón tay xương xẩu vào miệng y để sờ răng, bị Canh Nhị ghét bỏ nhổ phì ra, “Ngươi xem, một Thiên sinh ma vật xuất hiện, phải bao nhiêu sự trùng hợp mới có thể đạt được.”

“Hửm?”

“Chẳng hạn như vào lúc nữ nhân kia hấp hối, hận ý lớn nhất, gần đó lại có một phần không gian Ma giới chồng chéo với nơi này; mà phần không gian trong Ma giới kia, lại đúng lúc có một gốc Hận tình quả đã lớn đến độ có thể phá giới ra; Hận tình quả phá giới ra lại có thể thuận lợi cắm rễ trên người nữ nhân, đồng thời thuận lợi tránh thoát sự tìm kiếm của kẻ địch và kẻ tham lam, lúc này mới có thể sinh ra một Thiên sinh ma vật tạo thành từ Hận tình quả.”

Truyền Sơn khẽ thở dài.

Canh Nhị nói: “Chậc, loại Ma vật này vừa sinh ra đã lãnh tính lãnh tình, hơn nữa cực đoan, thèm máu.”

“Lưới trời ***g lộng, nếu không có gốc Hận tình quả này thì chút chấp niệm trả thù còn sót lại của nữ nhân kia đã bị chồng nàng đánh tan từ sớm.”

Nhắc tới Dịch Dao, giọng điệu của Truyền Sơn có phần thay đổi.

Canh Nhị chẳng mấy khi lại nhạy cảm nhìn về phía hắn.

Truyền Sơn cúi đầu, “Lần tâm ma kiếp này rất kỳ lạ, ta cảm thấy như mình bị chia ra làm hai phần, một phần là tu giả tên Lý Du Thế, phần còn lại là… nữ nhân tên Dịch Dao kia. Đúng rồi, bên trong ngươi là ai?”

Canh Nhị đắc ý nói: “Ta không là ai hết, ta chỉ là người đứng xem, tìm cơ hội an toàn để thức tỉnh ngươi mà thôi.”

Truyền Sơn véo má y, “Ban đầu ta còn tưởng Dịch Dao là ngươi, té ra ngươi đã cho nàng mượn khuôn mặt.”

Canh Nhị nổi khùng, bắt lấy ngón tay của hắn cắn phập một cái, “Ngươi tưởng biến mặt Dịch Dao thành giống mặt ta dễ lắm sao? Nếu không phải ta nghĩ mọi cách để lại cho ngươi một sơ hở lớn như vậy, ngươi nghĩ ngươi sẽ dễ tỉnh lại vậy chắc?”

“Rùa con nhà chúng ta giỏi nhất. Nào, hôn một cái? Đúng rồi, có phải ngươi sắp thay răng rồi không? Ngươi xem ngón tay của ta bị ngươi mài đầy nước bọt đây này.”

“Cút! Ngươi mới cần thay răng!”

Bộ xương khô cười ‘khằng khặc’, cười được nửa chừng bỗng ngừng lại.

“Canh Nhị, oán khí này hình như có vấn đề, hiện tại cảnh giới của ta tăng quá nhanh, ta phải làm tâm cảnh ổn định, ngăn cản tốc độ tăng cấp. Mấy ngày nay ngươi tạm thời đừng vào thức hải của ta, ta sợ đến lúc đó không thể chú ý tới ngươi.”

“Ngươi xảy ra chuyện gì?” Canh Nhị vội vã đứng lên.

“Ta… mau đi ra! Ngay lập tức!”

Bên ngoài trận.

“Ma huyết bỉ ngạn hoa? Đây rốt cuộc là thứ gì? Bỉ ngạn hoa sao? Thứ này có gì đáng sợ?” Lão khất cái thấy thư sinh trung niên Lý Thiện Tư đã bỏ báu vật nhanh chóng chạy trốn, trong lòng vừa cảnh giác cũng vừa thèm muốn hơn.

Báu vật càng quan trọng thì càng được thứ đáng sợ bảo vệ.

Nếu chỉ là vài cánh hoa màu đỏ đã có thể dọa một tu giả Kim Đan Kỳ chạy mất, vậy báu vật ẩn dưới trận pháp trong Trương phủ này, chẳng phải còn quý giá hơn dự liệu ban đầu của hắn sao?

Trong con mắt lão khất cái lóe lên tia sáng tham lam, hắn trăm phương nghìn kế mới hỏi thăm được báu vật nơi này có thể làm tu giả đang bình cấp (*) có thể an toàn lên cấp, hắn tìm kiếm bao nhiêu năm mới tìm được một cơ hội như thế, bất kể báu vật bên trong có lợi với việc thăng cấp của hắn hay không, hắn cũng tuyệt đối không buông tha nó!

(*) bình cấp: tức là mắc kẹt tại một cảnh giới, cấp độ nào đó mà mãi không thể lên cấp được.

“Đây không phải Bỉ ngạn hoa, thứ này là vật ở Ma giới, gọi nó là Bỉ ngạn hoa đơn giản vì nó trông giống Bỉ ngạn hoa thôi. Ma huyết bỉ ngạn hoa, thì ra là thứ đáng sợ này…” Hùng Mộng Châu dường như cũng có dự định lùi bước.

“Nó rốt cuộc đáng sợ cỡ nào?” Lão khất cái hỏi dò.

Những tu giả khác vẫn đang miễn cưỡng chống đỡ cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Hùng Mộng Châu dường như cố ý nói cho ai đó nghe nên chẳng hề giấu diếm chút nào: “Ma huyết bỉ ngạn hoa cần vô số huyết nhục mới có thể sinh trưởng, hễ là nơi nó mọc lên, tất phải chết không dưới ngàn vạn sinh vật, mà thứ Ma huyết bỉ ngạn hoa này chỉ cần không chết, ngàn năm sau nó có thể tạo ra một loại chí bảo Ma giới…”

Thanh Dương Tử nhìn về phía Hùng Mộng Châu.

Hùng Mộng Châu lơ đãng nhìn lướt qua người hắn, bỗng nghĩ tới một truyền thuyết về chí bảo Ma giới.

Lẽ nào…?!

“A a a! Người đâu cứu mạng!” Liên tiếp có tu giả kêu thảm thiết, bị Ma huyết bỉ ngạn hoa cướp đi sinh mạng.

Buổi hiến tế đã bắt đầu rồi.

Mấy tu giả từ Kim Đan Kỳ trở lên hoàn toàn không động đậy chút nào vì tiếng kêu thảm thiết kia.

Có những tu giả cấp thấp vẫn đang miễn cưỡng chống đỡ muốn rời khỏi, lại phát hiện bản thân không thể cử động được chút nào.

Mấy đệ tử tu vi thấp phái Thanh Vân như được pháp bảo nào đó bảo vệ, vẫn bình an trong sự ăn mòn của Ma huyết bỉ ngạn hoa, bây giờ họ đều nhận lệnh của Thanh Dương Tử, xuất hiện bên cạnh giếng bát quái trong Thính Trúc Uyển.

“Bày trận!” Minh Quan Tử phụ trách chỉ huy.

“Vâng.” Ở bên cạnh giếng bát quái, chúng đệ tử chia nhau đứng ngay ngắn ở vị trí đã được diễn luyện trước.

Minh Quan Tử bước tới vị trí của hắn, lại nhìn Thanh Dương Tử một cái.

Thanh Dương Tử và Minh Hư Tử am hiểu trận pháp và thôi diễn bố trí từng cấm chế xung quanh giếng bát quái. Cuộc hiến tế đã bắt đầu từ lâu, họ cũng nhất định phải ra tay, nói chung tuyệt đối không thể để Hận tình quả dưới trận pháp kia hóa thành Thiên sinh ma vật xuất thế được!

“Các nơi trong thành đã được bố trí xong xuôi chưa?” Thanh Dương Tử lạnh giọng hỏi.

Minh Hư Tử cúi đầu trả lời, “Vâng, đệ tử đã dựa theo yêu cầu, đặt mười hai đứa trẻ thuộc bát âm (1) vào mắt trận.”

“Lần này ngươi làm rất khá.”

“Tạ sư thúc khích lệ.”

“Đám tu giả đào tẩu như Lý Thiện Tư đã bị bắt lại chứ?”

“Vâng. Thanh Nguyệt Tử trưởng lão tự dẫn đội, đảm bảo không có bất luận gã tu giả nào có thể chạy thoát khỏi thành Lâm Diêu.”

“Tốt! Họ đều là yếu tố then chốt để ma vật chuyển đổi thành chí bảo, thiếu một thứ cũng không được. Ta phải mất bao thời gian và công sức, tạo nên một cái bẫy, chính là để họ xuất hiện ở đây vào giờ này khắc này. Hiện giờ vạn sự đã được chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ lúc bát âm tới, thành bại ở ngay trong ba ngày này, nhớ kỹ vạn sự không thể sơ sót.”

“Vâng.”

“Mặt khác, nhớ phải coi sóc kỹ ba người Minh Hà Tử, đừng để họ sai lầm trong giây phút cuối cùng này.”

“Sư thúc yên tâm.”

Ngày thứ tư kể từ khi Truyền Sơn và Canh Nhị biến mất lần nữa.

Minh Hà Tử cảm thấy khó chịu, cảm giác ấy dường như đã bắt đầu có từ ngày hôm qua.

Hắn không biết môn phái phái họ tới nơi này rốt cuộc để làm gì, hắn chỉ biết môn phái cần họ bày trận trợ giúp để đạt được một thiên tài địa bảo.

Nhưng tình hình trong thành Lâm Diêu quá quỷ dị, trong một tòa thành nho nhỏ mà lại xuất hiện 20, 30 tu giả, điều này là một việc cực kỳ hiếm thấy ở Lam tinh.

Ma huyết bỉ ngạn hoa đang đoạt lấy sinh mệnh của những tu giả kia, kể cả tu giả Kim Đan Kỳ cũng chỉ đang có thể miễn cưỡng gắng gượng. Nhưng họ – những đệ tử tu vi thấp của phái Thanh Vân, lại mỗi người đều bình an vô sự, dường như môn phái đã dự liệu được sẽ gặp phải những cánh hoa đỏ như máu này từ trước.

Minh Hà Tử nhớ tới trước khi sắp đến thành Lâm Diêu, Minh Quan Tử sư huynh phát cho mỗi người một ngọc bội hộ thân, là miếng ngọc bội đó đang bảo vệ họ sao?

Thế nhưng tại sao bây giờ hắn lại cảm thấy ở nơi treo ngọc bội ấy, dường như có ngọn lửa hừng hực đang thiêu rụi hắn vậy?


Khi hắn vận cộng lực chống lại thì tu vi của hắn, thậm chí sức sống của hắn đều như đang bị ngọc bội hút đi.

Hắn thấy ngọc bội đang phát sáng, tia sáng kia dường như đang soi rọi cho ánh sáng mơ hồ truyền ra từ trong giếng bát quái.

Ngày thứ năm trong trận.

“Áu ───!” Nam nhân toàn lực hấp thu oán khí, hóa thành kim cương ma thú đang gào từng đợt, dường như muốn phá tan gông cùm xiềng xích nào đó.

Sự giận dữ mơ hồ dấy lên từ trong lòng.

Uất ức, oan khuất, bất bình, đau khổ, căm ghét, thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng!

Tại sao chỉ có hắn nghèo khổ như vậy?

Tại sao chỉ có hắn phải chịu hết những khổ sở như thế?

Tại sao lẽ trời lại bất công như thế?

Tại sao người tốt lại chẳng bao giờ được báo đáp?

Tại sao kẻ xấu luôn được hưởng hết vinh hoa phú quý, sống lâu trăm tuổi thậm chí là không chết?

Tại sao hắn phải cân nhắc nhiều điều như vậy? Tại sao hắn cần dè chừng lẽ trời?

Tại sao hắn không thể làm một con người muốn làm gì thì làm?

Tại sao hắn phải kiềm nén lực lượng của mình?

Tại sao hắn không thể giết hết kẻ ác trong thiên hạ?

Kẻ ác? Ai là kẻ ác?

Thiên hạ này có mấy ai là người tốt thực sự?

Thiên đạo thích giết chóc, vì sao không giết? Giết ───!

“Ack a a a a a ───!”



Tiểu ngọc quy bị đuổi ra ngoài bỗng quay đầu lại, không quan sát tiểu tiểu hoa phố trước tiểu lâu nữa, bất chấp cảnh cáo trước đó của Truyền Sơn, chạy ào vào trong thức hải của nam nhân.

Hồ máu đang sôi trào.

Gà con màu đỏ giương đôi cánh không lớn bay vòng vòng, Tiểu Lam bực tức đuổi theo đằng sau.

Màn sương màu xám giăng khắp thức hải.

Bộ xương khô không còn ngâm mình giữa hồ máu thoáng cái đã bay lên không, trong hai hõm mắt tối om, ngọn lửa linh hồn vốn dĩ ảm đạm bỗng trở lên cực kỳ lóa mắt.

“Tôn giả, mây đen đang tan dần.” Thanh Dương Tử nhắc nhở Hùng Mộng Châu.

Chúng tu ngẩng đầu, quả nhiên, đám mây đen khổng lồ vốn tụ giữa không trung dần thu nhỏ lại còn nữa. Nhưng Ma huyết bỉ ngạn hoa đỏ như máu vẫn rải khắp chốn.

“Lão Hùng, nếu mây đen tụ tập nghĩa là do báu vật bên trong trận pháp bị kích thích tới, bây giờ mây đen đã tan gần hết, điều này có nghĩa là gì?” Lão khất cái hỏi Hùng Mộng Châu một câu.

Hùng Mộng Châu không trả lời, những người có mặt tại đấy cũng không có một ai có thể trả lời được.

Thanh Dương Tử nhìn chằm chằm bầu trời, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt, lập tức truyền âm cho Hùng Mộng Châu, nói: “Tôn giả, báu vật bên trong có phải đã bị lấy đi rồi không?”

“Không thể nào! Trận pháp chưa phá, cũng không thấy có ai ra khỏi trận, báu vật vẫn còn đang không ổn định, hơn nữa còn đang mạnh dần lên, điều này chứng tỏ báu vật vẫn còn trong trận pháp.”

“Nhưng đám mây đen kia…”

Hùng Mộng Châu cau mày, đột nhiên hỏi: “Ngươi có cảm thấy oán khí trên bầu trời Trương phủ đang dần giảm thiểu đi không?”

“Nói tới mới thấy, hình như là vậy thật.”

“Có lẽ bảo bối sắp hoàn thiện …”

Thah Dương Tử biến sắc, “Nếu nó hoàn thiện đến độ tự biến thành Thiên sinh ma vật, tiện đà phá trận ra, vậy tâm huyết nhiều năm của chúng ta không phải đều uổng phí?”

“Còn hai ngày nữa, nó không thể nhanh chóng biến thành Thiên sinh ma vật như vậy.” Hùng Mộng Châu ngừng nói, “Hơn nữa nếu ta đoán không sai, chỉ cần vào đúng thời điểm bát âm, các ngươi dùng thiên tài địa bảo các ngươi đã chuẩn bị để thay đổi thuộc tính Ma bảo, vậy thì…. vẫn có khả năng rất lớn làm nó không thể hoàn thiện trở thành Thiên sinh ma vật, mà chuyển sang báu vật truyền thuyết các ngươi cần, đúng không?”

Thanh Dương Tử nhìn thẳng vào Hùng Mộng Châu, “Qủa nhiên tôn giả học rộng hiểu nhiều.”

“Các ngươi đã chuẩn bị xong hết những thiên tài địa bảo dùng để thay đổi thuộc tính của nó chứ?”

“Đều đã chuẩn bị đầy đủ.” Thanh Dương Tử đáp.

“Ừ, vậy là tốt rồi. Lão tổ đúng là lão tổ, quả nhiên là tâm trí tinh ranh, cơ trí không ai địch nổi. Có thể dùng những thiên tài địa bảo bình thường chuyển đổi thuộc tính của chí bảo Ma giới, tiến tới biến thành bảo bối mà tu giả chúng ta tha thiết ước mơ nhất, thật là bội phục bội phục.” Hùng Mộng Châu cảm thán.

“Nếu tôn giả muốn biết cách thức, có thể hỏi thăm lão tổ. Ta nghĩ với mức độ coi trọng của lão tổ với tôn giả, cũng sẽ không keo kiệt một phương sách đâu.” Thanh Dương Tử thản nhiên nói.

“A, ha ha! Nói cũng phải.” Hùng Mộng Châu bị nói trúng tim đen, cũng không xấu hổ, há mồm cười ha ha mấy tiếng.

Nhưng hắn không tin lão tổ sẽ nói phương sách này cho hắn, tuy hắn được tôn làm tôn giả phái Thanh Vân, nhưng dù sao cũng chỉ là một hộ pháp tán tu, vẫn không thể được phái Thanh Vân hoàn toàn coi như người một nhà.

Aizz, nếu không phải Thanh Nham Tử lão nhi đang bế quan chợt gặp kỳ cảnh khó hiểu, bắt đầu lo lắng cho an nguy của tiểu đồ đệ, bắt hắn tới thì hắn cũng sẽ không rơi vào vũng nước đục này.

Hùng Mộng Châu hít sâu một hơi, “Ta không biết toàn bộ cách chuyển thuộc tính, nhưng những điều kiện cần thiết trong đó thì vẫn biết chút ít. Những đệ tử khác ta mặc kệ, nhưng Minh Hà Tử ta phải mang đi, ngươi tìm người khác thích hợp, chuyện hôm nay ta coi như không biết, nơi đây ta cũng chưa từng tới.”

“Tôn giả, ta không biết ngươi đang nói gì. Nếu ngươi có nghi vấn, có thể đi hỏi thăm lão tổ.” Thanh Dương Tử thản nhiên nói.

Hùng Mộng Châu cũng cười, “Sư phụ của Minh Hà Tử và ta từng là bạn, mặc kệ hôm nay các ngươi định làm gì ở đây, nhưng ta phải mang Minh Hà Tử đi, tất cả cái gì cũng dễ nói.”

“Tôn giả cho rằng những điều kiện cần thiết đó dễ gộp đủ được sao?” Thanh Dương Tử cứ như thể nghe mà không hiểu uy hiếp của Hùng Mộng Châu.

“Ngươi không đồng ý?”

“Lão tổ đã chuẩn bị rất nhiều cho hôm nay.”

“Không cần mang lão tổ ra dọa ta.” Hùng Mộng Châu không nể mặt.

“Một phần tư bảo vật.”

Ngón tay chuẩn bị nâng lên của Hùng Mộng Châu dừng lại.

“Tôn giả vứt bỏ Minh Hà Tử, coi như không biết chuyện này, đồng thời giúp ta lấy bảo, hơn nữa mang bảo vật về sơn môn cùng ta, như vậy ta liền thay mặt lão tổ chia một phần tư bảo vật cho ngươi.” Thanh Dương Tử rành rọt nói rõ điều kiện.

Các đệ tử phái Thanh Vân không biết hai trưởng bối đang mật đàm, họ chỉ có thể khẩn trương đợi chỉ thị tiến lên.

“Lão Hùng! Đó là cái gì?” Lão khất cái bỗng nhiên kêu to.

Chỉ thấy trên bầu trời Trương phủ đột nhiên xuất hiện một nam tử cực kỳ cao to, cơ thể phồng lên như Ma thú.

Hai tròng mắt của nam tử như thể nhắm mà không nhắm.

“Ma vật! Là Ma tu đến từ Ma giới!” Có tu giả hét toáng lên.

Lam tinh là một hành tinh rất ít tu giả, từ khi nào lại thấy được Ma tu chân chính?

Tu giả nơi đây hoảng loạn.

Trong tình huống không nhìn ra được tu vi của Ma tu, Thanh Dương Tử quyết định nhanh chóng, lập tức lén bẻ gãy một miếng ngọc bội liên lạc.


Trong đại điện cao nhất phái Thanh Vân, một đạo sĩ hơn 40 tuổi từ từ mở hai mắt.

Trên bầu trời Trương phủ, tay phải của kim cương ma thú nam từ từ hóa thành một đại đao xương khô màu đỏ như máu.

“Giết!” Giọng nói trầm thấp kiên định vang lên khắp bầu trời Trương phủ.

Ma huyết bỉ ngạn hoa càng rơi nhanh hơn, cả bầu trời đỏ tươi như thế bước hiến tế yêu ma cuối cùng.

Kim cương ma thú nam sát ý lạnh thấu xương, hơn nữa dường như hắn có mục tiêu rõ rệt, toàn bộ tu giả muốn ngăn trở hắn đều bị hắn một kiếm chém đứt.

“Nguyên Anh Kỳ…. Ma tu này ít nhất cũng có tu vi Nguyên Anh Kỳ! Tất cả mọi người chúng ta ở đây cũng không phải đối thủ của hắn, lão Hùng, lần này xem ra chúng ta đã gặp phải ngõ cụt rồi.” Lão khất cái cười hềnh hệch quái dị.

Hùng Mộng Châu truyền âm hỏi Thanh Dương Tử: “Đây là quái vật bảo vệ Ma bảo trong trận pháp, hay là Ma tu đến đây cướp báu vật?”

Thanh Dương Tử cắn răng, “Hắn tuyệt không phải … quái vật cướp báu vật, nhất định là Ma tu nhận được tin tức đến đây cướp đoạt rồi!”

“Ma tu này có tu vi cao hơn chúng ta, xem ra chúng ta chỉ có thể bỏ Ma bảo nơi này.”

“Không!” Thanh Dương Tử đột nhiên hô to, rồi hắn lập tức áp chế cơn giận, “Không thể bỏ được, Ma bảo nơi này, ta và lão tổ đã đợi hơn 400 năm, lão tổ nhất định phải có được nó, nếu chúng ta không thể đạt được, lão tổ sẽ…”

“Lão tổ sẽ đích thân đến đây?” Hùng Mộng Châu kinh hãi.

Thanh Dương Tử không nói rõ.

Canh Nhị không để ai phát hiện, biến thành một vật nhỏ cỡ ngón cái bị Kim cương ma thú cầm trong lòng bàn tay.

Tiểu Canh Nhị khó khăn chen nửa người ra khỏi lòng bàn tay to tướng.

“Ngươi muốn đi đâu? Này, đừng để tâm tình của mình bị người khác khống chế, ngươi bị oán khí nơi này ảnh hưởng.”

Kim cương ma thú nam cúi đầu nhìn y một cái, bỗng giơ tay lên, cho y vào miệng.

Hỗn đản này, càng ngày càng thích bỏ y vào miệng, y ăn ngon vậy sao?

Canh Nhị gạt hàm răng của nam nhân ra, cảm giác mình như viên kẹo ngọt, chẳng những phải nhẫn nại đầu lưỡi dày nặng đảo qua mình y từng lần từng lần một, còn phải chịu từng cú lăn từ bên này sang bên kia.

“Tôn giả, ngăn cản ma vật! Hắn đang phá hỏng mắt trận trong thành!” Thanh Dương Tử một mực chú ý hành động của Kim cương ma thú nam ra lệnh cho Hùng Mộng Châu.

Hùng Mộng Châu hơi do dự.

“Một phần tư bảo vật! Nếu có dối trá, tất sẽ phải chịu tâm ma thệ muôn đời không được nói!” Thanh Dương Tử nổi khùng hét lớn.

Hùng Mộng Châu vung bạch phiên (cờ phướn màu trắng), ngăn trước mặt Kim cương ma thú nam.

Kim cương ma thú nam nghiêng đầu nhìn Hùng Mộng Châu, dường như bật cười một tiếng, đại đao vung lên, chém thẳng xuống Hùng Mộng Châu.

Canh Nhị cố gắng gạt hàm răng Ma thú, hòng tìm ra đường bò ra từ đó.

Thanh Dương Tử phát hiện Hùng Mộng Châu không phải đối thủ của Kim cương ma thú nam, nhưng dường như đối phương không có ý giết hắn, nếu không thì Hùng Mộng Châu đã bỏ mình từ lâu.

Thanh Dương Tử nghĩ mãi, cuối cùng ác độc hét lên một tiếng.

Đám người Thanh Nguyệt Tử trông giữ ngoài thành nghe thấy tiếng hét gọi, ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ nhưng vẫn lập tức phát động trận pháp dựa theo giao hẹn từ trước.

Minh Hà Tử bụm ngực hự một tiếng.

Hai đệ tử một nam một nữ khác của phái Thanh Vân cũng cùng rên rỉ đau đớn.

Động tác ba người đều như một, đồng loạt túm lấy áo ở ngực.

Mà bên trong áo chính là ngọc bội hộ thân.

Tại mười hai mắt trận trong thành Lâm Diêu đều phát ra mười hai tiếng kêu thảm thiết.

Kim cương ma thú nam khựng người lại, bỗng gào lên một tiếng tức giận cùng cực, vung tay hất văng Hùng Mộng Châu muốn cuốn lấy hắn, chớp nhoáng bay về phía một trong những mắt trận đó.

“Ngu ngốc! Ngươi căn bản không kịp phá trận! Quay về trung tâm khốn ma trận, nơi đó có cách để khống chế cả tòa thành Lâm Diêu! Mau!” Tiểu Canh Nhị hô to trong thức hải của nam nhân.

Các tu giả phái Thanh Van thấy Kim cương ma thú nam đột nhiên rời đi hệt như lúc hắn vừa đến, không ai biết hắn đi về đâu.

Ngón tay Thanh Dương Tử liên tục bấm đốt, mày càng cau chặt hơn.

Sự tình xảy ra biến hóa, tu giả bày trận pháp bảo vệ thành Lâm Diêu trước kia quả nhiên vẫn để lại ‘tay sau’!

Không! Hắn không thể để lần hành động này thất bại! Hắn nhất định phải thành công! Bất kể phải trả cái giá đắt như thế nào đi chăng nữa!

Ma huyết bỉ ngạn hoa đột nhiên ngừng rơi.

Các tu giả vốn bị vây cũng mặc kệ bảo bối, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài thành.

Bảo bối có thể tìm lần sau, nhưng mạng của họ chỉ có mỗi một.

Phái Thanh Vân rõ ràng có vấn đề, họ ở lại đây chắc chắn chỉ có đường chết!

Thanh Dương Tử ngẩng phắt đầu lên, truyền âm cho Hùng Mộng Châu: “Tôn giả, nhờ ngài cùng các trưởng lão và đệ tử khác, dẫn toàn bộ tu giả có mặt trong thành Lâm Diêu tới vùng trời Trương phủ! Có thể bắt sống thì phải bắt sống, không thể giết chết!”

Hùng Mộng Châu đã lên thuyền giặc, cũng không mong có thể xuống được, gật đầu một cái với Thanh Dương Tử, nhào cú đầu tiên tới lão khất cái thấy tình thế không ổn đang muốn chuồn êm.

Tu giả trong thành vốn đã gần như tập trung hết ở xung quanh Trương phủ, chỉ còn sót lại mấy con cá lọt lưới cũng bị đệ tử phái Thanh Vân nghĩ mọi cách đuổi về gần Trương phủ.

Các tu giả nghe được lời đồn muốn tới đây đoạt bảo, thấy mình bị đệ tử phái Thanh Vân bao vây, có ngu thế nào đi chăng nữa cũng biết đã mắc bẫy.

“Hùng Mộng Châu, ta kính trọng vì ngươi còn có chút chính trực. Đây là chuyện thế nào? Phái Thanh Vân các ngươi chẳng lẽ muốn trở thành địch với tu giả thiên hạ?” Tiêu Đỗ Cái giận dữ hỏi tội.

Hùng Mộng Châu không đáp.

Nhưng Thanh Dương Tử lại mỉm cười trả lời, “Tu giả trong thiên hạ sẽ không biết chuyện nơi đây, huống hồ dù biết thì làm sao chứ? Người chết vì tiền chim chết vì ăn, đây cũng là chuyện thường xảy ra trong giới tu giả. Đợi đến khi lão tổ phái Thanh Vân ta đột phá được Phân Thần Kỳ tiến vào Hợp Thể Kỳ, tu giả thiên hạ có gì đáng sợ?”

Chúng tu giả bị vây lại mặt xám như tro tàn.

Xa xa, một nữ tử xinh đẹp hệt như tiên nhân thực sự xuất hiện, nhưng không phù hợp với hình tượng của nàng là, trong tay nàng mang theo một nam nhân nửa chết nửa sống.

“Lý Thiện Tư?” Có người kêu lên sợ hãi.

“Ha ha ha! Không ngờ Nguyệt hạ tiên cô phái Thanh Vân cũng quá bộ tới thành Lâm Diêu nho nhỏ này. Hay, hay, hay!” Lão khất cái cười to, tự biết hôm nay dù có chạy cũng không thoát, lập tức liền hỏi tội: “Thanh Dương Tử, ta hỏi ngươi, tin tức nơi này có chí bảo có phải là do phái Thanh Vân của ngươi cố ý thả ra không?”

“Phải.” Thanh Dương Tử dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía lão khất cái.

“Vì sao lại đem chúng ta tới nơi này?”

“Đương nhiên là để lấy báu vật.”

“Lấy báu vật gì? Tại sao cần những kẻ như chúng ta?”

“Khụ khụ! Tiêu tiền bối, ngươi đến giờ vẫn chưa biết sao? Họ muốn dùng chúng ta tới tế ma.” Thư sinh trung niên bị Thanh Nguyệt Tử ném xuống đất vịn thạch sư trước cửa Trương phủ đứng lên, khẽ cười một cái ho khan không ngừng.

“Tế ma? Lý Thiện Tư, ngươi biết cái gì?” Tiêu Đỗ Cái nhìn về phía thư sinh trung niên hấp hối tới nơi.

Lý Thiện Tư ngẩng đầu, nhìn lướt qua toàn bộ tu giả ở đây, bỗng nhiên cười to một trận.

Thanh Nguyệt Tử nhìn về phía Thanh Dương Tử, Thanh Dương Tử lắc đầu với nàng, tỏ vẻ không sao hết.

Thanh Nguyệt Tử lại nhìn Hùng Mộng Châu một cái.

Hùng Mộng Châu im lặng không nói.

“Ma huyết bỉ ngạn hoa… nuôi lớn Hận tình quả. Ha ha ha! Hận tình quả… Các ngươi biết Hận tình quả là chí bảo Ma giới duy nhất có khả năng chuyển đổi thành chí bảo của tu giả không? Ha ha ha!”

Lý Thiện Tư vừa điên cuồng cười to, nhất nhất gọi tên từng tu giả, “Ngươi – Phong Hữu Hành là Đan linh căn thuộc tính hỏa, ngươi – Cao Đức Toàn là Đan linh căn thuộc tính kim, ngươi – Tiêu Đỗ Cái, còn có ta, chúng ta là Toàn linh căn ngũ hành cân đối! Cộng thêm ba Đan linh căn, chúng ta gộp lại có thể tạo thành đại trận pháp Ngũ linh hiến tế chuyển đổi, những người khác, cộng thêm một vài tài liệu đều dùng là chất dinh dưỡng dùng để cung cấp cho trận pháp này vận chuyển.”

Tu giả còn sống không ai nói chuyện, cũng không ai phát động công kích với phái Thanh Vân, họ đều đang chờ cơ hội, không có ai cam tâm chịu chết như vậy cả.

“Ha ha ha! Thời khắc bát âm, thiên địa tối tăm, hỗn độn tận hiễn, ngũ linh hiến tế, Ma giới chí bảo Hận tình quả, hận tình chưa dứt, Ma vật khó sinh, hóa thành Thanh chi Độ kiếp vương!

Trung tâm khốn ma trận.

Canh Nhị đạp một phát lên hàm trên của ma thú nam, “Thả ta ra!”

Ma thú nam hé miệng, Canh Nhị nho nhỏ sũng nước bò từ trong ra, nhưng bò ra ngoài y liền khô.

Ma thú nam dường như có ý bất mãn, dùng hai ngón tay nhón tiểu Canh Nhị lên, dường như còn muốn thả lại vào miệng.

Tiểu Canh Nhị biến to lên, đạp vào mặt Ma thú nam, “Còn dám bỏ ta vào miệng nữa thì sau này ngươi tự đi mà song tu một mình đi! Khốn kiếp!”

Ma thú nam đưa tay bắt lấy Canh Nhị.

“Không được nhúc nhích! Ngươi còn muốn cứu dân chúng trong thành và những đứa trẻ kia không?”

“Muốn, làm thế nào?”

Canh Nhị liếc xéo hắn, “Không bị oán khí ảnh hưởng?”

“Ma thú nam vỗ mông y, “Ngươi nói đúng, hỗn độn ma công càng tu thì tâm ma kiếp sau này càng ghê gớm, ngươi đã truyền thụ cho ta công pháp tốt.”

“… Nó đúng là công pháp tốt, chỉ là có một vài khuyết điểm nhỏ, nhưng công pháp nào chả có khuyết điểm? Trên đời này nào có công pháp nào hoàn mỹ chứ!” Đầu tiên, Canh Nhị lẩm bẩm mấy tiếng, càng nói đến cuối thì càng hùng hồn.

“Cứu người.”

“Ừa.” Canh Nhị đi tới bên tiểu lâu, “Có nhìn thấy tiểu hoa phố trước tiểu lâu kia không? Đó chính là thành Lâm Diêu.”

Truyền Sơn đi tới nhìn xem thử, khen ngợi: “Càn Khôn Tử đúng là thủ đoạn.”

“Có lẽ hắn đã suy tính ra chuyện hôm nay nên để lại cho thành Lâm Diêu một con đường sinh cơ như thế. Biết phải làm thế nào không?”

Truyền Sơn tỉ mỉ quan sát tiểu hoa phố một phen, mỉm cười, “Ở đây chờ ta. Đã nhận quà người ta tặng thì phải làm việc cho người ta đúng không?” Dứt lời, người đã đi vào hoa phố.

—-

(1) bát âm: tên gọi của tám loại âm sắc: Thạch- Thổ- Kim- Mộc- Trúc- Bào- Ti- Cách, tương ứng với Bát quái: Cấn- Khôn- Đoài- Chấn- Khảm- Tốn- Ly- Càn. Dựa vào đó để tính mệnh tốt hay xấu, tương tự như bát tự.