Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 15 - Chương 7

“Ngươi muốn đi?” Hỏi với theo bóng lưng gầy của hắn.

Nam nhân không nói gì.

“Lúc nào thì đi?” Hỏi tiếp.

Nam nhân ngẫm nghĩ rồi nói, “Ngày mốt.”

“Nói vậy chúng ta chỉ còn có thể làm phu thê hai ngày sao?” Thế mà hôm nay ngươi mới nói với ta? Giọng hỏi trầm thấp mang theo phần buồn bã.

“… Ta sẽ trở lại gặp ngươi.”

“… Được, ta chờ ngươi.” Bóng lưng gầy xoay người, thế mà là mặt Canh Nhị.

Nam nhân nhíu mày, lập tức lại giãn ra, đúng, người nọ là vợ hắn, họ đã thành hôn được 4 năm.

“Sau này cha mẹ ta nhờ ngươi chăm sóc.” Nam nhân nói.

“Đây là việc thiếp thân phải làm, chàng không cần lo.”

“Ta… Dịch Dao, ngươi hận ta sao?”

Nam nhân gọi cái tên “Dịch Dao” rồi liền cảm thấy là lạ, nhưng hắn đã nhanh chóng nhớ lại đây là một cái tên khác của Canh Nhị.

Đúng, kể từ sau khi Canh Nhị gả cho hắn liền tên là Dịch Dao.

“Không.” Dịch Dao vươn tay chạm vào bờ môi khép hờ của nam nhân, “Sao ta lại hận ngươi? Ta sẽ ở nhà chờ ngươi về, ngươi ở ngoài nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân, thiếu gì thì bảo người nhắn về, ta bảo người đưa qua cho ngươi, ngàn vạn lần đừng tự làm khổ mình. Biết chưa?”

“Biết rồi.”

Nam nhân miệng thì nói thế, nhưng lòng lại nghĩ, tiên sơn sẽ thiếu những vật phàm tục sao? Không, phải nói những vật phàm tục có đưa lên tiên sơn cũng sẽ làm dơ bẩn vùng đất của tiên gia đi. Vị thê tử này của hắn tuy xuất thân dòng dõi Nho học, bản thân cầm kỳ thi họa cũng có bản lĩnh nhất định, nhưng vẫn còn kém hiểu biết lắm.

Đối với một đôi phu thê tách nhau lâu dài thì hai ngày chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Nhưng so với nỗi mất mát, bất an và nỗi buồn xa cách của thê tử, nam nhân lại tràn đầy chờ mong, hưng phấn và tự hào khi sắp sửa bước vào tiên môn.

Cha mẹ nam nhân cũng không ủng hộ chuyện con trai muốn rời nhà tu hành cho lắm, nhưng con trai một lòng với tiên đạo, kiên trì muốn đi cùng một đạo nhân tới tiên sơn trong truyền thuyết để tu hành, họ khuyên bảo đủ cách vẫn không có hiệu quả, chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn con trai rời đi.

Con trai đi rồi, chỉ còn vợ nó ở nhà, các lão nhân không thể hiểu được sức hấp dẫn lớn lao của việc tu tiên đối với con trai, luôn trái lo phải nghĩ, rồi cứ thế nghĩ rằng: có phải con dâu không giữ được con trai nên mới ép con trai phải đi không? Có phải người vợ này không tốt, con trai không hài lòng nên mới rời nhà không? Có phải bởi vợ nó mãi chẳng sinh con nên con trai mới thất vọng muốn xuất thế không?

Những ý nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu, hai lão ban đầu còn thấy người con dâu có xuất thân từ gia đình giàu có này tốt đẹp, giờ nhìn kiểu gì cũng thấy không hài lòng về nàng ta.

“Dịch Dao à, ta biết năm đó để con gả cho con ta, là đã làm khổ cho con rồi.”

“Nương, ngài đừng nói vậy, nào có khổ sở gì đâu, con… bằng lòng.” Giọng Dịch Dao ngày một nhỏ, mặt đầy vẻ xấu hổ.

“Không khổ? Kể cũng đúng, một thiên kim đại tiểu thư nhà giàu có lại có thể hẹn ước với con trai ở chùa miếu, chắc là rất thích con trai ta đi.”

“Nương?” Dịch Dao nghi ngờ ngẩng đầu.

“Ngươi nói xem một thiên kim đại tiểu thư sao lại tản bộ đến hậu sơn chùa miếu, còn trùng hợp gặp Du Thế nhà ta ở nhờ trong chùa chứ? Dịch Dao à, ngươi nói thật với nương đi, năm đó có phải ngươi hẹn gặp riêng ai ở hậu sơn, bất cẩn bị con ta bắt gặp nên mới sợ quá bỏ lại chiếc khăn không?”

“Nương!?”

Qua mấy ngày, Dịch Dao tới chỗ cha mẹ chồng thăm hỏi buổi sáng, lúc đi tới cạnh cửa thì đúng lúc nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện giữa cha mẹ chồng và cháu ngoại trai.

“Thính Xuân à, không phải dì có ý gì đâu, mẹ cháu lo cho cháu mối hôn sự này có gì mà không vừa lòng nữa? Khuê nữ nhà người ta tuy hơi nghèo, nhưng cha nàng là tú tài, ca ca nàng cũng là người có chí tiến thủ, bản thân nàng ta tuy không biết chữ, nhưng biết thêu hoa, nấu nướng, hầu hạ lão nhân đều có bản lĩnh tốt. Cưới người vợ như vậy về, cháu chẳng phải lo gì nữa cả, chỉ cần hưởng phúc thôi, có hiểu không?”

“Ầy, dì là người trong nhà, cháu cũng không gạt dì. Cô nàng kia mặc dù không tệ, nhưng nhà ngèo lại lắm họ hàng, đến lúc đó gả qua rồi, cháu phải nuôi cả một đám người. Như anh họ thì sướng rồi, dì nhìn lúc chị dâu gả qua coi, đồ cưới… bao nhiêu người hâm mộ anh họ đấy! Dì xem thử cuộc sống của dì bây giờ đi, cưới được người con dâu tốt…”

“Xì! Cháu xem cháu đang nói gì? Cái gì mà cuộc sống hiện tại của ta? Nàng ta là một thiên kim tiểu thư tay không thể nhấc, vai chẳng thể nâng vật gì, cơm nước chẳng biết nấu, không mang tới nhiều đồ cưới, nhà nào nuôi được nàng ta?”

“Tuy là nói thế, nhưng chị dâu gả qua, mang theo nhiều khế ước như vậy, còn thêm mấy cửa hàng, giúp nhà dì có thêm mấy cửa hàng, cuộc sống sinh hoạt khá giả hơn cũng là sự thật mà. Cho nên, cháu cũng không cầu vợ tương lai xinh đẹp cỡ nào, chỉ cần có nhiều đồ cưới là được, có thể được bằng nửa chị dâu là cháu đã vui rồi.”

“Thôi đi thôi đi! Cháu tưởng cưới được vợ giàu có là tốt sao? Chỉ riêng việc hầu hạ nàng ta đã chả xong rồi! Cháu xem lúc này đã là giờ nào rồi mà vẫn chưa thấy nàng ta qua thăm hỏi chúng ta. Aizz, tiểu thư quen thói nhà giàu, cháu xem Du Thế đấy, mấy năm rồi vẫn cứ phải nhìn ánh mắt nàng ta mà hành sự, hai năm trước còn vì nể mặt nàng nên nhất quyết đòi đi thi. Bây giờ Du Thế cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, dứt khoát rời nhà luôn đấy.”

“Ủa, anh họ rốt cuộc vì sao…”

“Hức hức, số ta khổ a! Chỉ có mỗi một đứa con trai như thế mà bị vợ ép phải rời nhà, thế mà ả kia gả vào được 4 năm rồi, đến giờ vẫn chưa sinh được cho ta một thằng cháu, hu hu, đáng thương cho Lý gia ta sắp phải tuyệt hậu rồi!”

“Đủ rồi! Vừa mới sáng sớm đã gào thét cái gì? Dịch Dao đâu? Giờ này còn chưa qua đây, chẳng lẽ muốn chúng ta qua thăm hỏi nó sao?”

Dịch Dao ngày một gầy, sau khi nàng phát hiện mình trải qua một trận bệnh nặng thì quản lý điền trang và chưởng quỹ của cửa hàng đã đổi thành họ hàng nội ngoại hai bên nhà cha mẹ chồng, nàng liền chẳng chịu hé môi nói gì nữa.

Vốn quản trang và chưởng quỹ đều là lão nhân làm việc nhiều năm ở nhà mẹ đẻ nàng, bất kể là nhân phẩm hay sức khỏe đều rất đáng tin cậy, đây cũng là nguyên nhân sau nhiều năm nàng gả qua, trong nhà không ai có thể chủ quản, nhưng những cửa hàng và điền trang này vẫn có thể kiếm ra tiền.

Nàng hiểu cha mẹ chồng nghĩ gì, còn không phải sợ nàng nắm chặt đồ cưới trong tay, nên mới nhét thân thích vào ư. Nhưng cha mẹ chồng có nghĩ tới không, những thân thích này dễ đối phó sao? Vốn chính là mấy con chuột tham lam, gạo đến miệng rồi nỡ bỏ sao?

Một năm, hai năm…

Dịch Dao nhìn sổ sách cuối năm từ điền trang và cửa hàng đưa lên ngày một bị thâm hụt, nhịn không được nhắc nhở cha mẹ chồng.

Sau đó… vẫn cứ thế, nàng chỉ có thể châm biếm mỉa mai ngoài miệng những thân thích ấy, thực tế thì chẳng làm được gì. Nàng là một nữ nhân, phải ra mặt như thế nào mới quản lý được gia nghiệp?

Kiện những thân thích này, đuổi họ ra khỏi điền trang và cửa hiệu ư? Trừ phi nàng muốn lá phải lá trái với cha mẹ chồng.

Nàng chỉ có thể chờ.

Chờ chồng nàng trở về, chờ chồng làm chủ cho nàng, chờ chồng có thể cản cơn sóng dữ.

Năm năm trôi qua, cuối cùng chồng nàng cũng trở về nhà một lần.

Nghe thấy tin tức nha hoàn truyền về, nàng mừng chảy nước mắt, nàng trang điểm sửa soạn trang phục, cố gắng thể hiện mặt tốt nhất của mình, lòng chờ mong ngóng trông gặp lại người chồng.

Nhưng nàng không hề có bất kỳ một cơ hội nào để nói hết những tưởng niệm trong lòng, người chồng thấu hiểu và bao dung nàng đã đi đâu mất, chờ gặp nàng chỉ là khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt khó chịu và trách cứ.

“Ngươi đã đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho cha mẹ. Mẹ bị bệnh lâu như vậy, tại sao không mua thuốc bỏ cho mẹ theo lời lang trung? Ngươi lại quản chặt tiền như vậy, ngươi…!”

Dịch Dao nhìn người chồng có phần xa lạ, đứng lên mỉm cười, “Nương ngã bệnh sao? Sao ta không biết? Lang trung nói kê thuốc bổ, à, việc này ta biết. Mẹ nghe nói lão phu nhân nhà giàu có hay ăn mấy thứ như tổ yến, nhân sâm, linh chi, bà cũng muốn ăn, liền hỏi lang trung bà có thể ăn gì, lang trung liền kê cho bà một tờ.”

Nam nhân nhìn vợ, cảm thấy rất xa lạ, người vợ đã từng rất xinh đẹp, sao giờ lại xấu xí như vậy?

“Ta dựa theo phương thuốc mua đồ bổ cho bà cả một mùa đông, nhưng sau đó thì ngừng.”

“Tại sao lại ngừng? Ngươi thân là con dâu…”

“Không có tiền.”

“Tiền?” Nam nhân cảm thấy buồn cười, chỉ là một ít vàng bạc mà thôi, cũng chỉ có phàm nhân tục tử mới coi trọng thứ vật chất ấy.

Dịch Dao cho rằng chồng sẽ hỏi tại sao lại không có tiền, nhưng chàng ta không hỏi, ngược lại còn khinh thường cười lạnh.

Lòng Dịch Dao lạnh lắm, cũng lười chẳng buồn nói.

Chàng ta ở nhà năm ngày cả thảy, trong năm ngày có đến bốn ở lại chỗ cha mẹ, nói là tận hiếu.

Còn một ngày, chàng ta ngồi trong thư phòng.

Lúc nam nhân không nói gì đã đi, Dịch Dao chỉ có thể trợn tròn mắt chờ.

Chờ mãi đến khi hai người khó khăn lắm mới ở bên nhau.

“Ta muốn có một đứa con.” Dịch Dao đứng trước mặt chồng, nói. Chỉ có thể nhìn vào tay mới biết nàng khẩn trương, ngượng ngùng thế nào.


Nam nhân suy tính rất lâu mới mở miệng từ từ nói: “… Ừ.”

Thế là, rất may mắn, nàng có một đứa bé, là con gái.

Cha mẹ chồng nàng không thích con gái nàng, chẳng hề gì, nàng tự nuôi.

Cha mẹ chồng tự dưng có một số vàng lớn, Dịch Dao đoán chắc là chồng nàng cho họ, nàng không buồn chồng chỉ lo hiếu kính cha mẹ mà quên đi người vợ là nàng, có lẽ chàng ta nghĩ nàng mang theo nhiều đồ cưới thì có thể ăn mặc không lo cả đời đi.

Dịch Dao cố gắng lấy lại một điền trang và hai cửa hiệu, mặc dù lấy lại phải chuốc cái danh xấu.

Nhưng nàng không quan tâm, nàng cần tiền nuôi con gái, sau đó sắm sửa cho con bé một phần đồ cưới không tính là ít, để con bé gả cho một người chồng thương yêu tốt với nó, dù là gả tới nơi khác cũng được.

Khi đó, nàng cứ nghĩ cả đời này sẽ cứ sống như vậy thôi.

Chồng nàng trở về nhà lần nữa, cha mẹ chồng kín đáo nhét cho chàng ta một tiểu thiếp, lý do là cần cháu trai nối dõi tông đường.

Khi nhìn đến cô gái nằm trên giường, một phần suy nghĩ của nam nhân cảm thấy rất lạ.

Cô gái này là ai?

Không phải người yêu hắn rồi….. Là ai? Tại sao không nghĩ ra được?

Phần suy nghĩ ấy không thích mọi chuyện khối thân thể này làm, cho nên hắn trốn đi, trốn đến nơi sâu nhất trong đầu khối thân thể ấy. Hắn phải suy nghĩ thật kỹ xem người yêu của hắn là ai.

Hắn luôn cảm thấy vấn đề này hết sức quan trọng với hắn, dù thế nào đi nữa cũng nhất định phải nghĩ ra được!

Lý gia có một đứa cháu trai.

Nữ nhân vốn là tiểu thiếp kia không biết có phải vì sinh được con trai, lại được hai lão cổ vũ, ngày ngày khóc nháo nói mình tủi thân thế nào.

Sau đó, hai lão Lý gia ra mặt, yêu cầu Dịch Dao dọn ra khỏi nhà chính.

Dịch Dao không nói hai lời, ôm con gái đi, nàng đến thẳng điền trang ở, lúc dọn ra khỏi Lý gia, yêu cầu thẳng rằng kiểm kê đồ cưới mình mang tới, mang hết toàn bộ những thứ có thể mang được đi.

Có lẽ trong tay hai lão Lý gia có được món vàng bạc mà con trai đưa nên cũng không để chút đồ cưới của con dâu vào mắt, nói vài câu khó nghe rồi cũng để con dâu mang đồ cưới đi, dù sao cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Năm này qua năm khác, con gái Dịch Dao trưởng thành.

Cô nương 14 tuổi, ngây thơ, hoạt bát, đáng yêu, xinh xắn… ở trong mắt người làm mẹ, gần như tất cả những tính từ miêu tả tốt đẹp nhất đều dùng để nói về con gái nàng.

Cái hôm con gái nàng tròn 14 tuổi, chồng nàng lại trở về lần nữa.

Nam nhân đi gặp con trai chàng ta, nhưng chưa gặp được một khắc đã thất vọng bỏ đi.

Chờ đến khi chàng ta nhớ tới còn có một đứa con gái, cũng không biết hăng hái từ đâu lại bay đến điền trang biệt cư.

“Thì ra là Linh căn ngũ hành cân đối, cũng không tệ.” Nam nhân nở nụ cười đã lâu không thấy.

Nam nhân muốn dẫn con gái đi, Dịch Dao đương nhiên không đồng ý, quyết liệt nói muốn hòa ly.

“Hòa ly cũng được, con gái là của ta, ta muốn dẫn đi.” Nam nhân không cho phép nàng cự tuyệt.

“Ngươi đừng có mơ!”

Bất kể Dịch Dao phòng bị thế nào, đứa con gái nàng yêu nhất vẫn bị mang đi.

Từ đó về sau, Dịch Dao sống qua mỗi một ngày bị dày vò. Mới chỉ bốn mươi hai tuổi, trông nàng đã rất già nua.

Một ngày nọ, khi nàng mở cửa phòng, nhìn thấy con gái nàng dựa vào cửa, đang thở thoi thóp.

Năm năm! Tròn năm năm, nàng lại nhìn thấy con gái nàng, nhưng con gái nàng lại sắp chết.

“Nương, nương, con hận… con hận!”

“Xảy ra chuyện gì? Nói cho nương, xảy ra chuyện gì?” Dịch Dao ôm con gái, điên cuồng gào thét.

“Ầm!” Cửa bị đá tung.

Nam nhân dung mạo chẳng đổi xuất hiện ngoài cửa.

“Theo ta về.” Nam nhân lạnh lùng ra lệnh cho con gái hắn.

“Không! Ta không quay về!” Cô gái thảm thiết hét lên, “Nương, mau cứu con, nương, con không muốn về! Ta không muốn làm đỉnh lô (*), lão súc sinh kia không phải người! Không phải người!”

(*) đỉnh lô: thuật ngữ dưỡng sinh. Ban đầu là do các Ngoại đan gia (khác với Nội đan, còn gọi là thuật luyện đan, tiên đan thuật, kim đan thuật,…) dùng làm đồ dùng luyện đan. Sau được Nội đan gia mượn từ, dùng để chỉ việc lấy bản thân ra làm lò luyện đan.

“Sao ngươi lại dám nhục mạ lão tổ? Theo ta về!” Nam nhân đưa tay muốn bắt cô gái.

“Ngươi đã làm gì con gái ta? Tên súc sinh nhà ngươi! Đó là con gái ruột của ngươi a!” Từ những lời con gái nói, Dịch Dao đã nhận thấy những bất ổn, mắt nàng như muốn nứt ra, há miệng định cắn nam nhân.

Nam nhân đảo bàn tay, đẩy Dịch Dao một phát văng lên tường.

Thấy Dịch Dao đau đớn, một nơi nào đó trong đầu nam nhân bỗng cảm thấy cực kỳ đau khổ.

Không! Không phải thế. Sao ta lại làm y bị thương? Sao ta lại làm y bị thương!

Dịch Dao… không, không đúng, tên y không phải thế… y tên… tên…

“Nương!” Cô gái trông không giống mẫu thân cho lắm bị phụ thân chộp được tay, trong lúc tuyệt vọng, nàng vươn tay trái về phía mẫu thân, “Nương… Cứu con!”

Dịch Dao cố gắng lết về phía ấy, với tay về phía trước, nàng phải cứu con gái nàng, nàng phải….

Cuối cùng, con gái nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nương….”

Máu tươi văng tung tóe trong không trung.

Dịch Dao tận mắt nhìn thấy cơ thể con gái nàng run lên bần bật, máu, văng khắp nơi tạo thành một bức màn sương nhiễm đỏ cả gian nhà.

“A ───! Không ───!”

….

“Chính là lúc này!” Một giọng nói quen thuộc làm hắn muốn rơi lệ vang lên trong thức hải của hắn.

Canh Nhị! Canh Nhị của hắn! Không phải Dịch Dao, không phải bất kỳ ai khác, chỉ là Canh Nhị của hắn!

Hắn cũng không phải Lý Du Thế cầu tiên, hắn là Ma tu La Truyền Sơn!

“Áu áu áu ───!”

Truyền Sơn ngửa mặt lên trời thét dài, lùi liền tục về phía hư không.

Tứ chi dị biến, cơ thể thoắt cái đã biến thành kim cương ma thú.

Trong hư không, lượng oán khí đặc quánh nhào nhanh chóng về phía hắn, làm hắn cảm thấy vạn phần khó chịu. Dần dần, oán khí tụ tập trong cơ thể hắn đang phồng lên, cả cơ thể như bị âm hỏa nướng vậy.

“A a a, đúng là biết tìm phiền toái, ngươi không thể hấp thu từ từ thôi sao?” Canh Nhị tức giận kêu to, vạn phần luyến tiếc đưa tay vào trong ***g ngực. Ngay lập tức, ba đốm lửa sáng ngời bắn thẳng về phía điểm giữa hai hàng lông mày.

Bên ngoài, tất cả các tu giả lấy Hùng Mộng Châu dẫn đầu chỉ thấy cả bầu trời Trương phủ đột nhiên rậm rạp mây đen, mây đen dần giãn ra, thoáng cái đã bao phủ cả tòa thành Lâm Diêu.

Mà ở một nơi nào đó trong Trương phủ cũng bốc lên một luồng sương đỏ từ dưới nền đất, sương mù dần trở nên đặc hơn, lan hết cả Trương phủ.


Đây là chuyện gì vậy? Toàn bộ tu giả kinh hãi.

Trong chớp mắt, gần như toàn bộ tu giả tự cho là mình có năng lực tranh đoạt đều bay đến khoảng không trên Thính Trúc Uyển Trương phủ, toàn bộ tu giả đều chăm chú nhìn vào cái giếng quái – nơi màn sương mù đỏ bốc lên, ai cũng muốn chiếm tiên cơ trước.

Bách tính thành Lâm Diêu ngâng đầu, chỉ cho rằng thời tiết thay đổi sắp đổ mưa to. Người Trương phủ thì ai ai cũng vô cùng hoang mang, gia chủ Trương Nghiễn Gia vừa thấy màn sương mù đỏ tràn ngập liền ra lệnh cho quản gia mang theo phụ mẫu, phu nhân, hài tử và những người có liên quan rời khỏi đấy.

Kết quả đoàn người còn chưa ra khỏi Trương phủ, đã bị người phái Thanh Vân ngăn lại.

“Trước khi ma vật chưa được trừ bỏ, bất kể là ai cũng không thể đi khỏi đây.” Minh Quan Tử nhận lệnh Thanh Dương Tử, kiên quyết chặn người Trương phủ lại.

Người Trương phủ muốn phản kháng, nhưng ai xông tới cũng nhũn ra rồi ngã xuống trước mặt Minh Quan Tử.

Trương Nghiễn Gia thấy vậy, chỉ có thể nhẫn nhịn bảo người nhà trở lại.

“Sư thúc, bây giờ tình hình thế nào rồi?” Minh Quan Tử nhỏ giọng đi tới bên cạnh Thanh Dương Tử, hỏi.

Thanh Dương Tử sắc mặt lạnh lẽo, không đáp.

Giữa không trung, Hùng Mộng Châu, lão khất cái, trung niên thư sinh dẫn theo các tu giả có liên quan đều nhìn chằm chằm từng sự thay đổi trong Trương phủ.

“Lão Hùng, ngươi thấy sao?” Dường như vụ khắc khẩu chưa hề xảy ra, lão khất cái tự nhiên hỏi.

Hùng Mộng Châu cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn đáp, “Chắc là hai tiểu tử khuấy động sự biến hóa trong trận.”

“Ngươi nói họ có khả năng đạt được bảo vật rồi không?’ Lão khất cái vừa nói vậy, toàn bộ tu giả đã dựng đứng lỗ tai.

“Dù có đạt được thì sao chứ? Dù gì họ cũng phải đi ra.”



Sắc mặt Minh Quan Tử tái xanh, đúng vào ba ngày trước, hai gã phàm nhân chẳng biết học được yêu pháp gì đã biến mất ngay trước mặt hắn.

Hắn ép hỏi Trương Nghiễn Gia về lai lịch của hai người đó, nhưng Trương Nghiễn Gia cũng mù tịt. Hắn vốn định dùng Sưu hồn thuật với Trương Nghiễn Gia, nhưng lại bị Thanh Dương Tử ngăn lại, nói Trương Nghiễn Gia vẫn còn ích lợi với họ.

Lần đầu tiên, Minh Quan Tử cảm thấy bất an như vậy, kể từ sau khi hắn biết nơi đây đang nuôi dưỡng loại bảo bối gì thì vẫn luôn mang hy vọng cực lớn với nó.

Không, có lẽ người mong ngóng đạt được bảo vật nhất phái Thanh Vân cũng không phải hắn mà là các lão tổ Phân Thần Kỳ của bọn hắn.

Phái Thanh Vân đã phải bố trí lâu như thế, tuyệt đối không thể bại bởi nhân tố không xác định là hai người tự dưng xuất hiện được. Hắn không muốn, lão tổ của họ chắc càng không mong vậy.

Rùa ngọc nằm úp mình trên đầu bộ xương khô, nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi đừng ra ngoài bây giờ, bên ngoài có rất nhiều người chờ chúng ta ra ngoài là liền cướp đoạt đấy.”

Truyền Sơn đang ở trạng thái kim cương ma thú khuềnh khoàng chân tay, bay lửng lơ trong hư không, oán khí đặc sệt vây hắn lại thành một cái kén đỏ xam xám.

Trong dòng suối máu có những gợn lăn tăn nho nhỏ, dần dần, một dòng máu tách ra khỏi dòng suối chính.

Phạm vi suối máu phát triển nhanh hơn gấp 5 lần, mức độ to rộng không còn thích hợp để gọi là suối máu được nữa.

Thức hải của Truyền Sơn đã rộng hơn trước đây rất nhiều, không những suối máu làm tăng phạm vi, nhìn như hồ nhỏ, mà trong hồ máu đỏ thẫm còn xuất hiện ba đảo nhỏ kích cỡ khác biệt, tạo thành một tam giác đều giữa hồ đầy máu.

Ba hòn đảo đều có màu hơi đen, nhìn qua trông rất giống như bị đất đen phủ lên.

Trên hòn đảo cỡ trung mọc lên một gốc đào có thân to cỡ bắp chân người trưởng thành. Trên hòn đảo to nhất chỉ có một dòng suối trong chảy ào ạt từ trong lòng đất ra.

Còn chính giữa hòn đảo nhỏ nhất có một hố lửa hình tròn. Trong hố, Tiểu Lam ôm một con gà màu đỏ đầy lông đang ngủ gà ngủ gật, con gà thì ra sức giãy dụa, dường như muốn trốn khỏi cái ôm của Tiểu Lam.

Mà cả khoảng không có diện tích bao la trong thức hải ấy thi thoảng lại xẹt qua một ánh chớp, dường như có sấm sét đang nổ tung trong mây đen dày đặc.

“A, tuyết rơi rồi.” Rùa con kinh ngạc ngẩng đầu.

Trong và ngoài trận, những bông hoa tuyết vừa đỏ tươi vừa đen đậm bay lất phất từ trên không trung xuống.

Các tu giả có người thì dùng pháp bảo, người không có pháp bảo thì vận công lực, ngăn cách luôn những bông hoa tuyết vừa đen vừa đỏ ở bên ngoài kết giới.

Hoa tuyết từ từ rơi lên kết giới, phát ra tiếng ‘xì xèo’ tan chảy.

“Đây không phải hoa tuyết!” Có tu giả kêu to.

“Đây là…?!” Thư sinh trung niễn bỗng mở to hai mắt.

Hùng Mộng Châu và lão khất cái cùng nhìn về phía hắn.

“Ngươi biết thứ này? Nó là cái gì? Mà lại có thể làm tiêu tan pháp bảo của ta, thật là lợi hại!” Một tu giả sợ hãi than.

“Thế mà lại là Ma huyết bỉ ngạn hoa.” Rùa ngọc dường như đã nở nụ cười, nhận ra rồi liền không thèm quan tâm, úp mình nằm trên cái đầu lâu trơn trượt, vẩy đuôi vỗ cái đầu lâu trắng phau theo nhịp.

Theo nhịp quất của chiếc đuôi, màu đầu lâu dần chuyển sang màu xám, giống như bị cái gì ăn mòn, mà sự ăn mòn ấy ngày một tăng tốc lan khắp cả bộ xương khô.

Đồng thời, mạch máu tinh tế dọc bên hồ máu cũng càng ngày càng kéo dài, dài mãi đến khi khuất dạng trong bóng tối.

“Từ từ thôi, đừng hấp thụ nhanh như thế, tâm ma kiếp của ngươi vừa mới qua, bây giờ đang là lúc cần ổn định.”

Tốc độ ăn mòn từ từ chậm lại, rùa ngọc há mồm ra vất vả gặm đầu lâu một miếng, coi như khen ngợi.

Trong hai hõm mắt tối om của đầu lâu, ngọn lửa màu đỏ sậm đại diện cho linh hồn lóe sáng, dường như tâm tình rất sung sướng vậy.

“Suối máu của ngươi lại thêm một nhánh nữa, điều này chứng tỏ suối máu này có liên quan tới việc lên cấp của ngươi. Hơn nữa, ban đầu vốn chỉ phân ra làm 4 nhánh, bây giờ ngươi đã có tất cả 5 nhánh, nếu phân chia dựa theo chín cấp độ của tu giả là Luyện khí, Ngưng Khí, Kết Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Thành Ma thì sau lần lên cấp này, tu vi của ngươi đã gần như Xuất Khiếu Kỳ?” Rùa ngọc cũng không chắc lắm.

“Tu luyện hơn 400 năm tới Xuất Khiếu Kỳ, tuy có hoàn cảnh tốt dành cho Ma tu là Huyết Hồn Hải phụ trợ đi nữa thì vẫn là quá nhanh. Trước đây đáng nhẽ ra không nên cho ngươi ăn trái tim vẩn đục nhanh như vậy, cũng tại ta hết!”

Bộ xương khô bỗng nhiên giơ một cánh tay xương xẩu lên, sờ đầu rùa con, như thể đang an ủi y.

Rùa ngọc vươn đầu lưỡi liếm ngón tay xương xẩu dài ngoằng.

“Sau này ngươi phải thả chậm tốc độ tu hành lại, dù sao ngươi cũng không cần tính toán gì về giới hạn tuổi thọ, bằng không sau này tâm ma kiếp của ngươi sẽ ngày càng lợi hại hơn đấy. Lần này cũng may có ta và ngươi cùng kết hợp tu luyện nên kiếp này của ngươi mới có thể vượt qua dễ dàng như vậy, sau này nếu ta không ở bên, may mắn lắm ngươi cũng phải ở bên trong tâm ma hơn 10, 100 năm mới ra được, còn nếu xui xẻo ấy thì… Hầy!”

Nhánh suối máu mới vươn ra xa không những ngày một dài hơn mà nó còn trở nên rộng hơn.

“Xem ra lần này không những ngươi đã đột phá, mà cảnh giới sợ là cũng không chỉ ở đầu kỳ Xuất Khiếu…”

Rõ ràng rùa ngọc cảm thấy oán khí ở ngoài đã giảm thiểu, nhưng lượng nguyên khí hỗn độn tràn ra từ Truyền Sơn ngày càng nhiều hơn.

Rùa ngọc bỗng nhổm người dậy, đảo mắt đã biến mất khỏi thức hải của Truyền Sơn.

Linh hồn của bộ xương khô lóe sáng một cái. Hắn thấy rùa con nhà hắn chạy ra ngoài, nhìn chằm chằm vào tòa lầu nhỏ tinh xảo, không thèm chớp mắt.

Lượng nguyên khí hỗn độn dồi dào tràn vào trong tòa lầu nhỏ, dường như trong đó có thứ gì đó biết được ưu điểm của nguyên khí hỗn độn nên đang ra sức hút vào, hận không thể thu nạp toàn bộ nguyên khí hỗn độn tràn ra trong không gian này vào cơ thể nó.

Phần nguyên khí hỗn độn không bị tiểu lâu thu nạp thì tụ tập đến bầu không trên vườn hoa trước tiểu lâu, từ từ bị vườn hoa hút vào dưới nền đất.

Ma huyết bỉ ngạn hoa màu đỏ sậm càng rơi nhiều hơn.

“Sắp hoàn thiện rồi sao?” Rùa ngọc lẩm bẩm.

“Bẩm báo tôn giả, sư thúc, toàn bộ bách tính thành Lâm Diêu đã bị ngất.” Thiếu niên áo xám Minh Hà Tử dạo một vòng thành rồi trở lại bẩm báo.

“Chỉ ngất thôi? Không chết à?” Minh Quan Tử cướp lời quát trước.

Minh Hà Tử lắc đầu.

“Kỳ lạ, lẽ nào loại hồng hoa yêu dị này chỉ nhằm vào tu giả?”

Mấy tu giả công lực thấp đã không nhịn được, cánh hoa màu đỏ vừa rơi xuống người họ thì không còn phủi xuống được nữa.

“Người đâu cứu mạng! Chúng đang hút tu vi của ta… cứu….” Một tu giả nổ tung mình, máu văng khắp nơi.

“Ma huyết bỉ ngạn hoa! Đúng là Ma huyết bỉ ngạn hoa!” Thư sinh trung niên không ngừng lặp đi lặp lại, nét mặt hãi hùng, khi hắn hô lên từ Ma huyết bỉ ngạn hoa lần thứ ba cũng là lúc hắn bay lên pháp bảo xoay người chạy.

Thế nhưng, hắn có thể chạy thoát được sao?

Khuôn mặt Thanh Dương Tử cuối cùng cũng có sự thay đổi.

Sao lại xuất hiện Ma huyết bỉ ngạn hoa nhanh như vậy?

Không phải đến lúc bảo vật chín muồi, chúng mới xuất hiện sao?

Dường như Minh Quan Tử cũng biết nội tình, vừa hoảng hốt vừa bất an nhìn về phía Thanh Dương Tử, “Sư thúc?”

“Triệu tập toàn bộ các đệ tử tới Thính Trúc Uyển, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng.”

Hắn không thể thất bại, tuyệt đối không thể!

Trong trận, rùa ngọc ở bên ngoài tiểu lâu dạo một vòng, lại chạy đi quấy rầy ai kia.

“Ta biết ngay ngươi đang nhìn lén ta, yên tâm, trước khi ngươi chưa lên cấp, ta sẽ không rời khỏi ngươi đâu.”

Bộ xương khô… giơ bàn tay lên búng hắn.

Rùa con leo lên xương ngón tay, vung vẩy cái đuôi nhỏ, hỏi: “Có cần vào trong tiểu lâu xem thử không? Bên trong hình như có thứ hay ho, thứ kia đã hấp thụ không ít nguyên khí hỗn độn đấy.”

Truyền Sơn tách một phần thần thức ra nhìn lướt qua tiểu lâu, “Chỉ là một tiểu vật mà thôi, quên đi. Ma vật thiên sinh sinh trưởng không dễ, kệ nó đi.”

“Thì ra là ma vật, thế mà không có chút ma khí nào.” Rùa con hóa thành Canh Nhị nhỏ tí xíu, ngồi xếp bằng trên xương ngón tay dụi mũi, bởi bản thân y là một tu giả vạn sự thông của một giới thế mà không nhận ra nội tình trong tiểu lâu trước, cảm thấy có phần mất mặt.

Qủa nhiên là phải tăng tu vi của khối thân thể này sao? Nhưng vừa tu luyện y đã buồn ngủ thì làm sao đây?

“Có thể đoán ra bên trong là thứ gì không?” Truyền Sơn giơ ngón tay kia lên, khẽ gãi má Canh Nhị, hỏi.

Canh Nhị bắt lấy ngón tay, vừa cắn vừa mài răng, mài sung sướng rồi mới ngẩng đầu nói: “Không có ma khí gì, có thể sinh trưởng thành Ma vật thiên sinh, có lẽ là một trong những chí bảo của Ma giới – Hận tình quả.”

“Hận tình quả?”

HẾT7