Tần Vô Song nhẹ nhàng cầm hộp sáp, bóp nát nó, bên trong quả nhiên là một mảnh giấy, lại là một cái phong thư.
Thư không dài, là viết gửi Tần Vô Song, bởi vì mở đầu chính là bốn chữ: Vô Song công tử.
- Công tử, Tiêu Quản biết, lá thơ này nhất định công tử sẽ có thể đọc được. Những tin đồn vô vị ở bên ngoài, Tiêu Quản căn bản cũng không tin. Công tử đối với Tiêu Quản ơn trọng như núi, Tiêu Quản đúng là phải làm trâu làm ngựa để báo đáp lại, nếu Tiêu Quản lần này quay về Đế quốc Cửu Ô, có thể thuận lợi trở về Thiên Tứ Vương Phủ, công tử khẳng định không nhìn thấy phong thư này. Nếu như công tử có thể nhìn thấy phong thư này thì rất có thể Tiêu Quản không trở về nữa. Không phải Tiêu Quản vong ân phụ nghĩa, mối hận của gia tộc, một lời khó có thể nói hết, gần đây Tiêu Quản có nhận tin tức mới, biết được tiểu muội của Tiêu Quản vẫn còn sống sót, hiện tại bị Bùi lão tặc bắt giữ, hiến cho bọn quyền quý vô sỉ. Tiêu Quản và tiểu muội từ nhỏ liền sống nương tựa vào nhau, không đi tìm cách cứu viện, trong lòng sẽ bất an. Nếu việc này thất bại, Tiêu Quản phải chết, đại ân của công tử chỉ có kiếp sau mới có thể báo đáp.
Tần Vô Song trong lòng thở dài một tiếng, nhìn ngày tháng ở sau bức thư, thời gian trôi qua cũng đã năm sáu tháng. Năm sáu tháng cũng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Tần Vô Song trong lòng cảm thấy có chút không đúng, ngay từ đầu hắn nghĩ thấy việc này có chút không thích hợp, lâm nguy chạy trốn, tuyệt đối không phải là phong cách của Tiêu Quản, ở đây nhất định là có một ý khác.
Tiêu Quản này hiển nhiên đã trù tính xong cả rồi, nếu lần này hắn đi Đế quốc Cửu Ô có thể thuận lợi trở về, phong thư này tự nhiên là đích tay phá hủy.
Nếu như hắn không trở về, những hạ nhân bình thường cũng sẽ không có khả năng tìm thấy được phong thư này.
Không thể không nói, sự trù tính này của Tiêu Quản còn là vô cùng thông minh. Tần Vô Song lại tìm tòi một lát, không có manh mối gì nữa, sau đó mới trở lại đại sảnh.
- Vô Song, có phát hiện gì không?
Tần Vô Song đem thư đưa cho Tần Liên Sơn xem, Tần Vô Song cũng là im lặng:
- Đế quốc Cửu Ô, đi rất lâu rồi à. Tiêu Quản này vẫn là tuổi trẻ nóng vội!
Tần Vô Song thở dài nói:
- Đây cũng không trách được Tiêu Quản, hắn cho rằng người thân đã không còn một kẻ nào còn sống. Đột nhiên nhận được tình báo, có một tiểu muội vẫn còn sống trên trần thế, khẳng định sẽ phải nghĩ cách đi cứu viện.
Tần Vô Song lại vô cùng hiểu được sự xúc động của Tiêu Quản, nếu việc này đổi là Tần Vô Song, tỷ tỷ Tần Tụ hắn nếu gặp chuyện chẳng may gì thì hắn khẳng định cũng sẽ không nghĩ tới bất cứ chuyện gì mà nghĩ cách đi cứu viện.
- Vô Song, ngươi định tính thế nào?
Tần Liên Sơn hỏi.
- Phụ thân, Tiêu Quản này dù sao cũng có chút thân tình, con muốn đi xem xem. Dù sao thì với thực lực hiện tại của con thì tới Đế quốc Cửu Ô cũng không tiêu phí hết bao nhiêu thời gian.
Mấy vạn dặm đường, Tần Vô Song trước kia, cần bôn ba mười ngày. Hiện tại thân Tần Vô Song đã là Động Hư Cảnh cường giả, hơn nữa có Âm Dương Tử Vân Dực, vài ngàn dặm đường này thì một ngày đường là tới.
Tần Liên Sơn cũng không có phản đối, Thiên Tứ Vương Phủ đối với hạ nhân đều rất rộng lượng khoan hồng, Tiêu Quản này một khi đã là hạ nhân của Tần gia thì tự nhiên không nên làm ngơ không để ý tới.
- Ngươi đi xem cũng tốt, chỉ là Vô Song, nếu có thể xử lý trong âm thầm, thì đừng quá kinh động người khác, tận lực ít đánh động cho bọn bên ngoài.
Tần Liên Sơn hiện tại cũng vì Vô Song mà suy nghĩ, không tất yếu thu hút nhiều cường địch không cần thiết.
Tần Vô Song gật gật đầu, lúc tìm được Mộ Dung Nhạn thì nàng đang cùng chơi đùa với Tần Tụ và Thành Thành ở trong vườn. Tần Tụ còn kể cho Mộ Dung Nhạn nghe vài chuyện của Tần Vô Song hồi nhỏ.
Đang nói tới lúc Tần Vô Song cùng với Trương Hiển quyết đấu, vào thời điểm vô cùng nguy cấp thì Tần Vô Song tiến tới, cười nói:
- Tỷ, tỷ lại đang kể chuyện hồi nhỏ của đệ hả?
Tần Tụ mỉm cười nói:
- Vô Song, đây không phải là Nhạn nhi muội muội thích nghe sao?
Mộ Dung Nhạn khuôn mặt xinh đẹp khẽ có chút đỏ lên, lại nói:
- Tần đại ca, huynh đừng chen ngang, có để cho tỷ tỷ kể cho muội nghe không nào?
Tần Vô Song nói:
- Nhạn nhi, vẫn là sau này trở về thì kể tiếp đi. Ta phải đi một chuyến tới Đế quốc Cửu Ô.
- Lại tới Đế quốc Cửu Ô? Ta không phải là mới từ đó về sao?
Đối với Đế quốc Cửu Ô, Mộ Dung Nhạn cũng không có lạ lẫm gì, đó là nơi mà nàng và Tần Vô Song lần đầu tiên gặp nhau.
- Nhạn nhi, tiểu tử Tiêu Quản đã xảy ra chuyện. Hắn ở trên đời không còn chỗ nào để nương tựa nữa rồi, lúc này ta không đi thì sẽ không có ai làm chủ cho hắn.
Tần Vô Song nói nguyên do lại một lần.
Mộ Dung Nhạn đối với Tiêu Quản cũng là có chút ấn tượng. Lại nói, Tiêu Quản chính là bà mối giữa Tần Vô Song và nàng. Nếu như Tiêu Quản lần đó không có bị người ta nắm đầu quẳng ra ngoài, thì Tần Vô Song cũng không có ra tay, Mộ Dung Nhạn cũng sẽ không có để ý tới nam tử Tần Vô Song đặc biệt này.
- Vậy được, Tần Tụ tỷ tỷ, sau khi chúng ta trở về, tỷ lại kể cho muội nghe nữa nghen.
Mộ Dung Nhạn hì hì cười, hiển nhiên đã trở nên thân quen với Tần Tụ rồi.
Tần Tụ nhìn thấy đệ muội xinh đẹp, càng nhìn càng thấy yêu mến, vui tươi hớn hở nói:
- Được, vậy hai đứa đi nhanh rồi trở về, tỷ tỷ chờ các ngươi.
- Thành Thành cũng chờ các người.
Tiểu tử Thành Thành đang chơi đùa bên kia cũng bất thình lình nói ra một câu.
Rời khỏi Bách Việt Quốc, Tần Vô Song toàn lực thi triển Âm Dương Tử Vân Dực mang theo Mộ Dung Nhạn tiến thẳng tới Đế quốc Cửu Ô. Chạng vạng hôm đó liền tới Đô thành của Đế quốc Cửu Ô.
Tần Vô Song trên đường, cùng Tần Tụ thương nghị qua. Bỗng dưng không chút manh mối tự nhiên tìm kiếm một người, khẳng định là vô cùng khó khăn. Dù sao Tiêu Quản rời khỏi Thiên Tứ Vương Phủ cũng đã được mấy tháng.
Cho nên bọn họ trực tiếp đi tìm một người quen, cũng chính là Môn chủ Thiệu Bách Long của Thiết Phiến Môn. Thiệu Bách Long này, lúc trước Tần Vô Song cũng đã giúp hắn hoàn thành một nhiệm vụ, đối với Tần Vô Song cũng là vô cùng cảm kích. Tần Vô Song cũng là ở trong tửu lâu của Thiệu Bách Long quen biết với Mộ Dung Nhạn. Bởi vậy Triệu Bách Long có thể coi là bằng hữu của bọn họ.
Tần Vô Song tiến thẳng đến Thiết Phiến Môn. Trước kia đã tới vài lần, con đường tự nhiên là rất quen thuộc. Rất nhanh liền tiến tới bên cạnh Thiết Phiến Môn.
Với tu vi của Tần Vô Song bây giờ, mấy đệ tử Thiết Phiến Môn này hiển nhiên là không phát hiện ra được hành tung của hắn.
Vài năm trôi qua, Thiệu Bách Long đã bỏ đi được cái nỗi buồn phiền lo lắng trong lòng, tự nhiên toàn tâm toàn lực đem tu bổ Thiết Phiến Môn khiến cho vô cùng thịnh vượng.
Cường giả Hư Võ Cảnh muốn đi vào địa phương như thế này tự nhiên là dễ như trở bàn tay. Tần Vô Song giống như cơn gió, cùng Mộ Dung Nhạn nhẹ nhàng tới khu vực trung tâm Thiết Phiến Môn.
Thiệu Bách Long giờ phút này đang ở trong hậu viện, một mình một người tiến hành tu luyện.
Đột nhiên thấy trước mặt có một trận gió thổi qua, đám rừng trúc nhất thời phát ra thanh âm lao xao. Trận gió vô duyên vô cớ này khiến cho Thiệu Bách Long có chút giật mình, ngưng thần quan sát nhưng lại không thấy có cái gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đang hồ nghi thì trước rừng trúc kia đột nhiên có chút mơ hồ, tiếp theo hai cái bóng đó từ từ trở nên rõ ràng.
Hai đạo nhân ảnh hướng từng bước hướng phía này đi tới, Thiệu Bách Long lúc này mới thấy giật mình, đúng là có người tới thăm. Chẳng qua tu vi của vị khách này hiển nhiên là vượt qua phạm vi lý giải của Thiệu Bách Long, đây là cái thủ đoạn gì?
Đối với tu luyện giả cấp bậc Linh Võ Cảnh như hắn mà nói thì thủ đoạn thần thông của cấp bậc Hư Võ Cảnh xác thực là vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười:
- Thiệu Môn chủ, mấy năm không gặp vẫn khỏe chứ? Vài năm không gặp, phong thái lại càng hơn trước à.
Thiệu Bách Long mấy năm nay tu vi cũng có chút tiến bộ. Nhưng giờ phút này vẫn ngây người ra, nhìn thấy người trước mắt quả thật giống như trận gió, phiêu phiêu mờ ảo, khiến hắn quả thực không có cách gì có thể xác nhận đây rốt cuộc có phải là người hay không, hay là một u linh đang cùng hắn đối thoại.
Ảo ảnh hư hóa của Hư Võ Cảnh này giống như những cuộn sóng chớp lên, hình ảnh có vẻ vô cùng quỷ dị. Thiệu Bách Long thấy kinh ngạc đồng thời trong đó lại có chút thanh âm nghe quen tai.
- Thiệu Môn chủ, quả nhiên là quý nhân mau quên việc à. Hay là đã quên chuyện năm đó?
- Ngươi… ngươi là.
Thiệu Bách Long đã nhớ ra, kẻ trước mặt này lúc trước đã giúp hắn tiêu diệt tên cao thủ phản đồ, lúc trước Thiệu Bách Long xưng hô Tần Vô Song là Võ tiên sinh.
Sau mới thấy, Võ tiên sinh mà hắn từng tiếp xúc kỳ thực chính là Tần Vô Song danh chấn thiên hạ. Lúc này mới nhớ ra, không khỏi có chút ngơ ngác:
- Ngươi là Tần công tử?
Tần Vô Song cười nói:
- Thật không nghĩ rằng thân phận của ta vẫn không dấu được Thiệu Môn chủ?
Thiệu Bách Long thở phào một hơi, nếu như đã là người quen thì khẳng định là sẽ không có ác ý gì. Lúc trước hắn đối với Tần Vô Song cũng là thập phần tôn trọng, chưa bao giờ thất lễ.
- Thật là Tần công tử, đại ân năm đó, Bách Long ta chưa bao giờ quên. Chỉ là sau đó biết được thân phận của Tần công tử, vẫn luôn chưa có cơ duyên tới hỏi thăm.
Thiệu Bách Long khách khách khí khí, trong lòng cũng là khiếp sợ, biết tu vi của Tần Vô Song bây giờ chỉ sợ đã tới loại chân không luyện hình của Hư Võ Cảnh.
- Thiệu Môn chủ khách khí quá. Mục đích tới đây của ta lần này Thiệu Môn chủ cũng đã biết một hai phần nhỉ?
Tần Vô Song cũng không vòng vo, hắn lo cho an nguy của Tiêu Quản, tự dưng là đi thẳng vào vấn đề.
Thiệu Bách Long đối với Tiêu Quản cũng không xa lạ gì, lúc mà Tần Vô Song tiến vào Chi Tế Sơn thì Tiêu Quản sống nhờ ở trong nhà của Thiệu Bách Long một thời gian.
Nếu như Tiêu Quản thực sự đã trở về Đế quốc Cửu Ô thì cơ sở ngầm của Thiệu Bách Long khẳng định là không thể nào không biết một chút tin tức gì được.
Thiệu Bách Long nhất thời giật mình, ý thức được Tần công tử không phải là người thích vòng vo. Lập tức cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
- Công tử là vì Tiêu Quản mà tới đúng không?
- Ừm, Thiệu Môn chủ quả nhiên là người sảng khoái.
Tần Vô Song rất thưởng thức điểm này, mỉm cười hỏi.
- Thiệu Môn chủ là cường giả một phương của Đế quốc Cửu Ô, không nói lời dài dòng, ta chỉ hỏi một câu, Tiêu Quản có tới hay không?
Trước mặt Tần Vô Song, Thiệu Bách Long vốn cũng chẳng có điều gì phải dấu diếm, điều này tất nhiên là không cần thiết.
- Quả thực đã tới!
Thiệu Bách Long gật gật đầu, lập tức lại giải thích nói:
- Tần công tử, ngươi sẽ không trách Bách Long ta chuyện không liên quan đến mình thì không thèm để ý đến chứ?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Cái này không trách ngươi được, ngươi đã từng giúp đỡ Tiêu Quản một thời gian, thực đã nhờ ơn ngươi. Tiêu Quản là kẻ ngươi không thân thích cũng chẳng quen biết, ngươi không nhúng tay vào, cũng không có quở trách gì nhiều.
Thiệu Bách Long hổ thẹn lắc lắc đầu, thở dài:
- Tần công tử, nói thật, Bách Long cũng không phải là không từng thử can thiệp qua. Chỉ là kẻ mà lần này Tiêu Quản đắc tội, không đơn giản chỉ là một Vương gia thế tục. Lần này, kẻ mà hắn lần này động vào chính là một tấm vách sắt a.
- Vách sắt?
Tần Vô Song cười đạm nhạt, cũng không có phản ứng gì. Hắn nhớ không ra, ở các quốc gia nhân loại, còn có ai đáng để cho hắn gọi là vách sắt.
Thiệu Bách Long nhìn thấy nét mặt của Tần Vô Song, nhất thời biết là mình nói sai, vội giải thích nói:
- Đương nhiên, nếu như Tần công tử muốn xuất đầu vì Tiêu Quản, thì tấm vách sắt kia cũng chỉ như là một tấm giấy mỏng, một phát liền bị phá hủy.
Tần Vô Song xua xua tay áo:
- Thiệu Môn chủ, kẻ mà Tiêu Quản đắc tội là ai?
Thiệu Bách Long muốn nói lại dừng, hiển nhiên kẻ mà Tiêu Quản đối đầu khiến cho hắn không dễ dàng mà nói ra.
Đây cũng là chuyện thường tình, Thiệu Bách Long ở Đế quốc Cửu Ô cũng không phải là cường giả hạng nhất. Cuối cùng vẫn là có kẻ khiến hắn không thể đắc tội.
Chỉ là suy đi nghĩ lại, hắn vẫn là mở miệng nói:
- Hắn lần này đắc tội chính là kẻ có quyền lực to lớn ở Cửu Ô Thần Miếu.