Khí Trùng Tinh Hà

Chương 626: Áo gấm về làng


Tần Liên Sơn vẫn là rất có cái nhìn đại cục, hắn rất rõ ràng, sự khác biệt ở các quốc gia nhân loại với Cấm địa của Thần. Chỉ là thời điểm này hắn cũng không có biểu hiện cường thế quá mức, mà nói:
- Minh nhi, Tụ nhi, nếu như các ngươi trưng cầu ý kiến của phụ thân, khẳng định là đi Cấm địa của Thần trước rồi. Ai mà sẽ không lựa chọn như thế này? Nhưng mà Minh nhi, Thành Thành xét cho cùng cũng là họ Đạt Hề, chuyện này ngươi có thể cùng người nhà trao đổi một chút.
Đạt Hề Minh bây giờ có tu vi siêu cường, cơ hồ đứng trên đỉnh của các quốc gia nhân loại, tự nhiên là nhờ được kết hôn với Tần Tụ, lây dính được chút ánh sáng của Tần Vô Song. Nếu không, với thiên phú của Đạt Hề Minh, thì chỉ việc tiến vào Tiên Thiên cũng không có nhiều khả năng lắm. Đầu tiên là Tần Vô Song cho hắn Cực Phẩm Sơ Linh Đan trợ giúp hắn đánh sâu vào Tiên Thiên, cộng thêm vào là Thúy Ngọc Băng Tâm Quả cũng giúp hắn có tiềm lực thăng cấp to lớn.
Hôm nay, đối với bọn họ, những kẻ đã dùng Thúy Ngọc Băng Tâm Quả mà nói thì cảnh giới Tiên Thiên cơ hồ đã là không cần nhắc tới, Thúy Ngọc Băng Tâm Quả này cũng đủ trợ giúp cho bọn họ tiến nhẹ nhàng đánh sâu vào Hư Võ Cảnh.
Đối với có thể đánh sâu bao nhiêu vào cấp bậc Hư Võ Cảnh thì phải xem tạo hóa mỗi người. Nhưng ít ra với tu vi như vậy ở các quốc gia nhân loại cũng là khái niệm vô địch tuyệt đối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Đạt Hề Minh nghe nhạc phụ đại nhân nói như vậy thì trong lòng cũng vô cùng vui mừng, gật đầu nói:
- Được, chúng ta lần này trở về, đúng lúc hỏi một chút, tin là phụ thân đại nhân sẽ không phản đối đâu.
Tinh La Điện bên này đã bắt đầu kiến tạo xây dựng lại, tuy rằng Tinh La Điện có rất nhiều đệ tử đã chết, còn ít bộ phận sống sót cũng chẳng biết tung tích, cũng có một số bộ phận rời đi, nhưng nòng cốt của tông môn thì cũng không tổn thất bao nhiêu, đối với việc trùng kiến cũng vô cùng có lợi. Xây lại sơn môn, tất cả đều ngăn nắp trật tự mà tiến hành.
Tần Vô Song quyết định về Bách Việt Quốc trước một chuyến. Bất kể như thế nào thì cũng đã rời Thiên Tứ Vương Phủ quá lâu rồi, cũng phải quay về coi chút.
Tuy rằng Thiên Tứ Vương Phủ không có khả năng phát triển lâu dài ở Tần gia trấn Đông Lâm, nhưng trước khi rời đi thì Thiên Tứ Vương Phủ cũng là không thể mất đi được.
Tần Vô Song đem chuyện này nói với năm vị Điện chủ. Năm vị Điện chủ cũng tự nhiên là không có khả năng phản đối. Bọn họ hiện tại cũng không thể can thiệp vào chuyện của Tần Vô Song quá nhiều.

Quay trở về Bách Việt Quốc, Tần Vô Song vẫn là ít giao tiếp với bên ngoài. Hành tung của Tần Vô Song cũng không có bị bại lộ. Biết Tần Vô Song trở về, ngoài những kẻ ở Tinh La Điện thì cũng chỉ có vài kẻ ở Long Hổ Môn là biết mà thôi.
Long Hổ Môn đã mất mặt tới như vậy, tự nhiên cũng không thể nào đi rêu rao ở bên ngoài. Mà người của Tinh La Điện, tự nhiên biết thân phận của Tần Vô Song hiện tại cũng vô cùng mẫn cảm, không thể nào được tiết lộ.
Thiên Tứ Vương trở về, đối với Bách Việt Quốc là một tin tức phấn chấn lòng người.
Theo sự biến hóa của thời thế, địa vị của Thiên Tứ Vương Phủ ở Bách Việt Quốc so với mấy năm trước cũng là hoàn toàn bất đồng. Hôm nay Thiên Tứ Vương Phủ đã là Đồ Đằng của Bách Việt Quốc, thậm chí còn vượt qua cả sự tồn tại của Võ Thánh Sơn.
Ai cũng biểt, cao thủ Tiên Thiên của Thiên Tứ Vương Phủ có đến vài người. Hiện tại, ngay cả quản gia của Thiên Tứ Vương Phủ cũng đều là Tiên Thiên cường giả chứ đừng nói đến Thiên Tứ Vương cùng con rể của Thiên Tứ Vương.
Đương nhiên, loại cục diện này, Hoàng thất, Võ Thánh Sơn đều không có chút ghen tỵ gì nữa. Bọn họ đã tiếp nhận cục diện này rồi, đều biết rằng có Tần Vô Song ở đó thì địa vị siêu nhiên của Thiên Tứ Vương Phủ, căn bản là không có khả năng dòm ngó tới quyền uy tại một quốc gia nhỏ bé như Bách Việt Quốc.
Nếu như Thiên Tứ Vương Phủ đồng ý, cho dù là trở thành bá chủ một phương của Đế quốc Đại La cũng là không có vấn đề gì. Hiện tại Thiên Tứ Vương Phủ đối với Bách Việt Quốc mà nói thì không phải là một cái Vương lĩnh, mà là một cái thánh địa, một chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể để cho bọn họ nịnh bợ mà thôi.
Bởi vậy, Thiên Tứ Vương trở về, khắp nơi trong Bách Việt Quốc đều tranh giành nhau đến bái kiến. Đương nhiên, Tần Vô Song hiện tại không cần phải lộ diện. Hiện tại thân phận hắn mẫn cảm, thật cũng không phải có ý tự cao tự đại.
Kỳ thật cũng không cần Tần Vô Song xuất ngựa, thân phận và địa vị của Tần Liên Sơn cùng Đạt Hề Minh hôm nay cũng đã đủ làm Bách Việt Quốc kinh sợ, đủ để ứng phó bất kỳ trường hợp gì.
Trở lại Thiên Tứ Vương Thành, hai đại quản gia cùng với bọn gia nhân cũng đã đợi lâu.
Lần trước La Thiên Đạo Trường xâm lấn, trọng điểm đả kích chính là Tinh La Điện, đối với Thiên Tứ Vương Phủ cũng không có tiến hành càn quét gì, nếu không thì rất có thể cũng không gặp được hai đại quản gia này.
- Vương gia, đúng là trời có mắt, ngài rốt cục cũng đã trở về.
Tần Tứ Hỷ đối với Tần Liên Sơn trung thành tuyệt đối, những người bình thường không đủ để có thể lý giải được.

Một năm này, hắn nghe lắm lời đồn thổi, đều nói là Thiên Tứ Vương Phủ với tùy tùng thân tính đã bị giết hại, bị kẻ khác tàn sát sạch sẽ. Mấy cái tin đồn này làm xáo trộn quấy nhiễu Thiên Tứ Vương Phủ, cũng làm xáo trộn con dân của Bách Việt Quốc.
Hôm nay nghe được Thiên Tứ vương trở về, tự nhiên là sắp hàng nghênh đón hai bên đường, trong thành ngoài thành đều là dân chúng nghênh đón Thiên Tứ Vương trở về.
Tần Liên Sơn trước nay đối với con dân đều vô cùng hòa nhã đôn hậu, bởi vậy vô cùng được lòng người. Hơn nữa sự sùng bái của dân chúng đối với Thiên Tứ Vương Phủ cũng lại là vô cùng sâu nặng.
Cũng may, Thiên Tứ Vương Phủ là mới xây dựng, đường phố vô cùng rộng mở mới không đến nỗi bị dòng người lấp kín.
Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn thay đổi thân hình khác, đi ở trên đường Thiên Tứ Vương Phủ này, mấy kẻ bình thường cũng tự nhiên là không thể nhận ra bọn họ.
Mộ Dung Nhạn tâm tình vô cùng vui vẻ, nàng rất thích cảnh tượng náo nhiệt như bây giờ, cùng với người mà mình yêu nhất đi trên con đường mà hắn từ nhỏ đã lớn lên, cảm nhận được từng bước chân mà hắn trưởng thành.
- Tần đại ca, quê hương của huynh rất đẹp a!
Mộ Dung Nhạn tự đáy lòng cảm thán chứ không phải là sự khích lệ. Xây dựng Thiên Tứ Vương Thành này là trước đây là cơ sở của quận La Giang cùng trấn Đông Lâm. Nhất là trấn Đông Lâm, sau lưng dựa vào Đại Thương Sơn, non xanh nước biếc, là một nơi quả thật vô cùng xinh đẹp.
- Nhạn nhi, nàng xem, kia chính là Đại Thương Sơn.
Mộ Dung Nhạn theo hướng chỉ của Tần Vô Song, nhìn ra Đại Thương Sơn, ung dung nói:
- Tần đại ca, huynh trước kia chính là ở Đại Thương Sơn tu luyện, có đúng không?
- Ừm, Đại Thương Sơn giống như là mẫu thân của ta vậy, bồi dưỡng ta lớn dần lên. Nhạn nhi, ta có thể có tu vi như ngày hôm nay, có thể khiến cho Tần gia trấn Đông Lâm quay trở về Thiên Đế Sơn, có thể kết bạn với nàng, đều không thể tách rời khỏi sự bồi dưỡng của Đại Thương Sơn đối với ta. Không có Đại Thương Sơn thì không có ta hôm nay.
Mộ Dung Nhạn nghe đến nỗi xuất thần:
- Tần đại ca, huynh dẫn Nhạn nhi đi xem một chút được không?
- Được chứ!
Cảm tình của Tần Vô Song đối với Đại Thương Sơn không phải là người bình thường có thể giải thích được, hắn vô cùng vui mừng đem loại cảm xúc này chia sẻ với Mộ Dung Nhạn.

Sau khi trở lại Vương phủ, Tần Vô Song lúc này mới phát hiện không thấy Tiêu Quản.
Tần Vô Song than nhẹ một tiếng, gã thanh niên này chung quy vẫn là không chịu nổi sự cô đơn, rời khỏi Thiên Tứ Vương Phủ rồi sao? Tần Vô Song khẽ thấy có chút mất mát, hắn đối với Tiêu Quản là tương đối coi trọng, cũng đối với phẩm chất tính cách hắn vô cùng thưởng thức. Không nhìn thấy Tiêu Quản, chỉ cho là hắn thấy tình thế không ổn nên rời khỏi rồi.
Lập tức đi tới đại sảnh, cùng với Tần Tứ Hỷ, đang hướng Tần Liên Sơn bẩm báo chuyện của Vương phủ. Nói chung thì Thiên Tứ Vương Phủ những ngày vừa qua là vô cùng bình thường.
Nhìn thấy Tần Vô Song tiến vào, Tần Tứ Hỷ và Cẩu Thánh đều là sửng sốt. Hiển nhiên, Tần Vô Song hóa trang, bọn họ cũng không thể nhận ra được.
Tần Vô Song có chút khẽ cười:
- Tứ Hỷ bá bá, Cẩu quản gia, không nhận ra ta sao?
- Công tử?
Tần Tứ Hỷ và Cẩu Thánh đều là ngẩn ngơ, giật mình nhìn Tần Vô Song.

Tần Liên Sơn cười nói:
- Vô Song, về tới nhà rồi, ngươi cũng đừng có mang mặt nạ nữa. Dù sao với thân thủ của ngươi thì gặp địch nhân, bọn chúng cũng không dám làm gì đâu.
Tần Vô Song cười cười, nhưng vẫn không có bỏ mặt nạ xuống, mà là hỏi:
- Tứ Hỷ bá bá, lần này trở về, sao lại không có thấy Tiêu Quản?
Tần Tứ Hỷ và Cẩu Thánh bốn mắt nhìn nhau, biểu tình có chút mất tự nhiên.
- Sao vậy?
Tần Vô Song có chút nhíu mày.
- Haizzz. Tiểu tử này, không tốt cho lắm à.
Tần Tứ Hỷ thở dài.
- Ta lúc đầu cảm thấy tiểu tử này rất hiền hậu, không nghĩ rằng, nửa năm trước, lời đồn bên ngoài không ngừng truyền tới, nói công tử ở Hiên Viên Khâu bị người ta sát hại, nói Vương gia và tùy tùng các ngươi sẽ không trở về nữa. Mấy lão già chúng ta căn bản là không tin, cũng không cho truyền mấy tin đồn nhảm này trong phủ. Nhưng mà Tiêu Quản này sau đó cũng rất cổ quái.
- Ồ?
Tần Vô Song nghĩ có chút buồn bực.
- Cổ quái thế nào?
- Những chuyện giao cho hắn, luôn là làm sai, khoản mục cũng thường thường tính sai, chuyện lớn chuyện nhỏ không ngừng có điều sơ suất, bọn ta không biết bao lần đánh phạt hắn rồi. Có một hôm, hạ nhân của Vương phủ nói cho chúng ta biết, Tiêu Quản rời khỏi Vương phủ, chẳng biết tung tích ở đâu.
- Rời khỏi Vương phủ, không biết tung tích?
Tần Vô Song càng nghĩ càng thấy không tin được, hắn thấy Tiêu Quản không phải là kẻ tham sống sợ chết, là kẻ tiểu nhân. Nếu không thì Tần Vô Song cũng sẽ không thu nhận giúp đỡ hắn.
- Đúng vậy, Tiêu Quản này thật đúng là vong ân bội nghĩa. Công tử giúp đỡ hắn như vậy, giúp hắn tấn công sâu vào Tiên Thiên, kết quả là hắn đánh vào cảnh giới Tiên Thiên, ăn quả không nhớ kẻ trồng cây. Nghe xong vài lời đồn liền bỏ chạy. Tiểu tử này, căn bản là không đáng tin cậy à.
Tần Tứ Hỷ một bụng đầy ý kiến.
Cẩu Thánh cũng chỉ là cười khổ, hắn trước kia cũng là lâm trận mà phản bội, nhưng điều đó cũng chỉ là không có minh chủ, hôm nay theo minh chủ như Tần gia, cho dù là Cẩu Thánh hắn, lâm nguy cũng quyết không phản bội. Không nghĩ tới Tiêu Quản kia trẻ tuổi, thực lực cũng khá, vậy mà lại ham sống sợ chết.
- Hắn là lặng lẽ đi sao? Không có lưu lại thư từ hoặc là cái gì à?
Tần Tứ Hỷ cùng Cẩu Thánh đều là lắc đầu:
- Không lưu lại cái gì, lặng lẽ mà rời đi.
Tần Vô Song nghĩ thấy thực kỳ quái, căn bản không giống như tác phong của Tiêu Quản. Với thái độ làm người của Tiêu Quản, nếu như tính đi, cũng không thể nào để lại cái gì. Tiểu tử kia mặc dù là có chút xúc động, nhưng biết giảng đến tình nghĩa, nhưng nếu nói là lâm nguy đào tẩu, Tần Vô Song lại không tin lắm.
- Nơi hắn ở, các ngươi cũng chưa từng qua sao?
Tần Vô Song hỏi.
- Không, chúng ta không thể động tới. Lúc ban đầu chúng ta nghĩ có lẽ hắn chỉ ra ngoài ít hôm, có thể trở về, cho nên không hề qua đó. Nào biết hắn một đi không trở lại.
- Ta đi coi!
Tần Vô Song mày hơi nhíu, khẽ xua xua tay, hướng phía gian phòng của Tiêu Quản phiêu nhiên mà đi.
Chỗ ở của Tiêu Quản cũng coi như là ở trung tâm của Vương phủ, đủ để thấy địa vị của hắn ở Vương phủ khá là cao.
Tần Vô Song đẩy cửa tiến vào, trong phòng đã có một khí tức không khí ẩm mốc. Tần Vô Song đảo qua tay áo, đánh quét toàn bộ khí tức dơ bẩn của gian phòng này.
Quả nhiên là gian phòng này không có ai động qua. Tần Vô Song đi vòng quanh phòng một vòng, nhìn trên bàn, trên ghế, trên giường đều không có cái gì không ổn.
Nhìn ở chỗ đó một lát, Tần Vô Song trong lòng nhất động, khẽ đẩy nhẹ vào một ngăn tủ cách âm trong tường, cái ngăn tủ cách âm kia bắn ra, bên trong thực sự có một cái hộp sáp.
Bên trong hộp sáp này lại là một thứ gì đó.