Bọn người La Triển ẩn nấp bên đường, đợi đến lúc hai người này đi qua khỏi khe núi, lúc này mới xuất hiện, ánh mắt nhìn nhau trao đổi, La Triển hỏi:
- Hai người này, các ngươi có nhận ra ai không?
- Nhìn trang phục chắc hẳn là tán tu, tu luyện giả, thiên hạ có biết bao nhiêu tán tu, chúng ta cũng không thể nào quen biết được hết bọn chúng?
- Hai người này sao lại biết rõ hành tung của Tần Vô Song? Nghe khẩu khí của bọn chúng dường như là nắm chắc hành tung của Tần Vô Song rồi, bất luận Tần Vô Song đi đâu họ cũng biết được.
Ba vị Trưởng lão khác nhìn La Triển, rõ ràng là đợi sự quyết định của La Triển.
- Các ngươi nghĩ thế nào?
La Triển chưa vội biểu lộ thái độ, mà muốn lấy ý kiến của mọi người.
- Ta cảm thấy hai tên gia hỏa này không phải là ba hoa tùy tiện, ý của họ là Tần Vô Song vẫn còn ở Đan Hà Phủ.
Trưởng lão này tên là La Phách, xưa nay phong cách nhanh nhẹn dũng mãnh, liền đưa ra ý kiến:
- Hay là chỉ cần một phen đuổi theo bắt lại hai tên gia hỏa kia truy hỏi, đối phó với hai tên tu luyện giả này, chỉ cần bức cung một chút thì bọn chúng khẳng định sẽ nói ra.
Ý kiến này lập tức được các vị Trưởng lão khác tán thành, đều nhìn La Triển đợi hắn quyết định. La Triển suy nghĩ một lúc, cảm thấy chỉ là hai tên tán tu mà thôi, hắn cũng sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, liền gật đầu nói:
- Được La Phách, La Hành, các ngươi đi đi, phụ trách bắt bọn họ đem vè, nhớ rõ phải làm cho gọn ghẽ một chút.
- Hắc hắc, bọn chúng cũng chỉ mới đi qua khỏi đây không bao lâu, muốn bắt bọn chúng, chỉ cần khoảng một khắc thời gian là xong.
La Phách quả thật cảm thấy cũng không cần phải cử hai người cùng đi:
- Triển huynh, ta sẽ đi một mình, cứ để La Hành ở lại đây đi.
La Triển lại cảm thấy thận trọng an toàn là hàng đầu, nói:
- Một khi đã muốn đi, vậy yêu cầu nhiệm vụ không để xảy ra bất cứ sai sót gì, thêm một hai người cùng đi thì sẽ ổn thỏa hơn nhiều.
La Phách không dám không tuân theo, gật đầu nói:
- Vậy thì cùng đi, Triển huynh, ở đây làm phiền các huynh. Nguồn: https://truyenfull.vn
La Triển thản nhiên gật đầu nói:
- Hãy đi đi, phải hành động nhanh gọn lưu loát một chút, đi nhanh về nhanh.
La Phách và La Hành tuân lệnh phóng đi, hướng theo hai tên tán tu kia mà rất nhanh đuổi theo.
Bọn họ vốn tưởng rằng muốn đuổi kịp hai người kia không phải là việc khó, nhưng mà lần theo khí tức của hai người kia, đuổi theo suốt một canh giờ mà vẫn chưa phát hiện ra chút bóng dáng. La Hành có chút chần chừ hỏi:
- Phách huynh, chúng ta không đi nhầm đường đấy chứ?
La Phách nói:
- Ngươi cũng là một hành gia, ngươi cảm thấy chúng ta giống như đi nhầm đường sao?
Xác thật, bọn họ đã nương theo khí tức của hai gã kia mà đuổi theo, căn bản không thể phạm phải sai lầm, hơn nữa khí tức này ở trên đường đi vẫn luôn kéo dài về phía trước.
Loại khí tức này làm cho bọn họ luôn có cảm giác hai người kia đang ở ngay phía trước, cảm giác này dẫn họ thẳng tiến thẳng về phía trước. Nhưng mà cứ một mạch đuổi theo mãi, bất luận nói thế nào cũng không đuổi kịp, đuổi theo một mạch đến mấy canh giờ, vẫn luôn cảm thấy hai người này đang ở ngay trước mắt.
Nhưng suốt hai canh giờ trôi qua vẫn hoàn toàn không có bất cứ kết quả gì, điều này làm cho bọn họ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hoặc là bỏ qua, hoặc tiếp tục đi về phía trước.
Ở bên phía La Triển cùng với tên Trưởng lão họ Tả kia vẫn ở nguyên chỗ cũ, đột nhiên có hai người xuất hiện. Hai người này có tốc độ rất nhanh chạy vội theo hướng bên này. Hai người này sau khi chạy qua khỏi quan cảnh, liền ngự không phi hành, tốc độ đặc biệt phi thường nhanh chóng.
- Lão Đại, rốt cuộc chúng ta đã ra khỏi Đan Hà Phủ rồi, ha ha, nhanh đi thôi, nhanh lên.
Giọng nói này có vẻ khoan khoái, tràn ngập cảm xúc vui vẻ.
Trong lòng của La Triển và tên Trưởng lão họ Tả kia nhất thời chấn động, kinh ngạc nhìn về phía chân trời, vội vàng đuổi theo, trong đầu bọn hắn đều đồng thời hiện lên một tia ý niệm – Tần Vô Song.
Phương hướng đi của hai người này và hướng đi của hai người trước hoàn toàn không giống nhau.
La Triển và tên Trưởng lão họ Tả nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách đuổi theo xa vài trăm dặm. Tới một cái sơn cốc, hai người kia đột ngột hạ xuống, dừng ở trong sơn cốc này.
La Triển biết có thể đối phương đã phát hiện ra bọn họ đang đuổi theo phía sau, liền ra hiệu dừng lại, đáp xuống ở đầu của sơn cốc.
- Xuất hiện đi!
Tên Trưởng lão họ Tả kia lạnh nhạt nói:
- Ở trong này còn muốn chạy chốn đi đâu?
Mặc dù La Triển cảm thấy thực lực của đối phương không tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với bọn họ, nhưng hắn cũng không dám xem nhẹ. Hắn biết sự việc lần này vô cùng trọng đại, nếu đối phương quả thật là Tần Vô Song, như vậy hắn càng cần phải trấn định tinh thần.
Trưởng lão họ Tả còn đứng đó chửi bậy, nhưng La Triển thì không nói gì, chỉ cười nhạt quan sát tình hình xung quanh, đột nhiên dừng lại ở một gốc cây đại thụ trước mặt.
Từ phía sau gốc đại thụ kia chợt xuất hiện hai người, một người trong đó cười nhạt nói:
- Ai nói chúng ta phải trốn?
La Triển nhìn thấy hai người này, khẽ liếc mắt nhìn qua tên Trưởng lão họ Tả kia, sau đó phóng thẳng tới chỗ đối phương, chỉ trong nháy mắt, chỉ còn cách hai người đó một khoảng cách vài chục trượng.
Trưởng lão họ Tả lạnh lùng nói:
- Hai ngươi các ngươi là ai, làm gì mà lén la lén lút, mau nói ra danh tính!
- Ruốt cuộc là ai lén la lén lút hả?
Một người trong đó thản nhiên nói:
- Hình như người lén la lén lút chính là các ngươi đó, tại sao lại bám sau lưng bọn ta, giống như bọn ngươi có mưu đồ gì vậy?
La Triển không chút lơ là cảnh giác, chỉ là quan sát đánh giá hai người này, sau đó mới thản nhiên nói:
- Mọi người đều là người thông minh, người thông minh không nói lời ám muội, chúng ta là Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường, thân phận của hai người các ngươi, chúng ta trong lòng cũng có chút phỏng đoán, sao không thể nói huỵch toẹt ra cho rồi?
- La Thiên Đạo Trường…
Một gã thanh niên trẻ tuổi trong số đó chợt khẽ mỉm cười nói:
- Như vậy các ngươi nhất định cho rằng, một trong hai người chúng ta là Tần Vô Song phải không?
Khẩu khí của La Triển âm trầm hỏi:
- Ha ha ha… Như vậy các ngươi ruốt cuộc có phải hay không?
Người kia cười nhạt thản nhiên nói:
- Nếu ta nói là không phải, nhất định các ngươi sẽ rất thất vọng, lẽ nào đem chúng ta ra xử lý cho hả giận. Nếu ta nói là phải chắc các ngươi mừng rỡ như phát điên sao?
Bộ mặt của La Triển đầy sát khí nói:
- Cho dù là không phải, nhưng đã đến chỗ này rồi không phải muốn đi là được.
Gã thanh niên kia mang theo vẻ mặt mỉm cười âm trầm, nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết, ta chính là Tần Vô Song, ngươi tìm đúng người rồi đó!
Sắc mặt của La Triển và tên Trưởng lão họ Tả nhất thời biến đổi, đối phương lại vô cùng sảng khoái thừa nhận như vậy, việc này nằm ngoài dự liệu của bọn họ, cho dù dối phương chính là người họ cần tìm thì cũng nhất định sẽ phủ nhận. Nếu như không phải, nhất định sẽ phản bác tới cùng, nhưng đối phương lại tự nhiên thừa nhận. Điều này làm cho La Triển và tên Trưởng lão họ Tả cảm thấy bất ngờ, nằm ngoài sự dự liệu của bọn họ.
La Triển hít một hơi lương khí, lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi chính là Tần Vô Song sao?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Lời ta đã nói ra không thay đổi, ta chính là Tần Vô Song.
Vừa mới nói xong, đám người La Triển nhất thời liền cảm nhận được mặt đất dưới chân hắn chợt truyền đến một cỗ dao động mãnh liệt, địa thế xung quanh không ngừng rung động.
Tiếp đó trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen khổng lồ, một thân hình khổng lồ giống như một ngọn núi lớn lao về phía bọn họ, đây là một đầu linh thú vô cùng to lớn, cái miệng rộng lớn hả ra không ngừng phun ra nuốt vào, một luồng hấp lực khổng lồ hướng về phía La Triển phóng tới, cỗ hấp lực này tương đối cường đại, khiến cho toàn thân La Triển nhất thời nhịn không được toàn thân phát lãnh.
La Triển nhất thời cảm thấy không ổn, kêu lên một tiếng:
- Trúng kế rồi! Tả Cương, mau nhanh chóng thông báo cho các người khác biết để bọn họ gấp rút tới trấn Triêu Dương nhanh chóng tiếp viện!
Tần Vô Song cười nói:
- Muộn rồi!
Tên Trưởng lão họ Tả kia chưa kịp dùng đến Ngọc bài Truyền thức thì giữa không trung có một hỏa cầu giống như vầng mặt trời rất nhanh phóng xuống, trực tiếp lao thẳng về phía ngực của hắn.
Hỏa cầu này có một cỗ sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa mang theo một lực cháy rất mạnh, làm cho Tả Cương toàn thân cảm thấy giống như bị tan chảy, da thịt dường như bị bốc cháy lên.
Tả Cương kêu lên một tiếng, điên cuồng chạy đi mong thoát khỏi sự tấn công của hỏa cầu, hỏa cầu vọt tới, chuyển động xung quanh phần ngực của Tả Cương.
Dường như cùng lúc đó, chợt có một tia bạch quang nhất thời lao ra, hào quang độc nhất vô nhị này tỏa ra từ trán của Độc Giác Thần Mã, giống hệt như một thanh đao sắc bén nhất thời bắn tới.
Luồng lực đạo bắn tới này mang theo từng đạo xoáy ốc cắt ngang không gian, làm cho Tả Cương không kịp hô hấp, liên tục tấn công toàn lực tiến lên.
Chỉ là tốc độ vọt tới của Tả Cương quá nhanh, làm cho hắn không thể khống chế được tốc độ. Hai luồng lực lượng cường đại đó giáp công về phía Tả Cương làm cho hắn không có cơ hội mà phản kháng.
Hai tay của Tần Vô Song không ngừng chuyển động, phóng kiếm khí Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, lực đánh cực mạnh giống như những viên đạn liên tục tấn công vào ngực của Tả Cương.
Tần Vô Song cơ hồ ở ngay trước mặt Tả Cương, mà bản thân Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm này cũng không giống như trước kia, đã đạt tới cảnh giới tầng thứ ba, cũng là cảnh giới cao nhất mà hiện nay Tần Vô Song có thể phát huy.
Tầng thứ ba - Cương kiếm!
Cương kiếm này bắn ra, lực công kích của nó căn bản không thể tưởng tượng được, cho dù là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh ở tình huống toàn lực phòng ngự thế nhưng căn bản cũng không thể cản được tầng thứ ba công kích, huống hồ kiếm khí của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của Tần Vô Song bao trùm rộng lớn, Tả Cương căn bản không có khả năng chống đỡ.
Cương kiếm này liên tục bắn ra mười kiếm, không có thất bại tập trung tấn công vào điểm yếu ngực bên trái, thân thể của Tả Cương nhất thời đột ngột dừng lại.
Tả Cương nhìn Tần Vô Song với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, miệng há hốc nhưng không biết nói gì, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Rầm!
Tả Cương lảo đảo, hai tay ôm lấy cơ thể, trực tiếp ngã xuống, rốt lại cũng không có khả năng đứng lên nữa.
La Triển hoàn toàn chứng kiến một màn này, toàn thân nhịn không được run rẩy một trận, hắn bị Tịnh Đàn Bảo Trư, kiềm chế căn bản không thể phân ra trợ giúp Tả Cương một tay.
Quan trọng nhất chính là, hắn căn bản không thể tưởng tượng nổi Tả Cương lại nhanh chóng bị đối phương thu phục đến vậy. Phải biết rằng tu vi của Tả Cương mặc dù cũng không bằng La Triển nhưng cũng không đến mức chỉ trong vòng mấy chiêu đã bị thu thập thảm hại như thế.
Nếu Tả Cương dễ dàng bị đối phương thu phục như vậy, thì bản thân La Triển hắn cũng không có cơ hội gì. Nghĩ đến điều đó, trong lòng hắn chợt nhất thời băng lãnh.
Hắn vội vàng nhảy ra khỏi vòng chiến, một lòng muốn chạy chốn, nhưng Tịnh Đàn Bảo Trư đâu dễ dàng để cho hắn chạy được, lại rống lên một tiếng, nhất thời toàn thân nhoáng lên, cả người đụng tới.
Loại đấu pháp này làm cho La Triển cảm thấy vô cùng sợ hãi, quả thật là đấu pháp liều mạng mà. Mà Độc Giác Thần Mã và Khiếu Nhật Thiên Phượng kia cùng lúc đó cũng đã lao tới tấn công từ hai phía khác.
Ba phía đều bị vây công, khiến cho La Triển không có bất cứ khe hở nào để chạy thoát, chỉ có thể liều một phen. Hắn nhặt lấy thanh chiến đao, toàn thân ngưng tụ thành một mũi nhọn sắc bén, lao về phía Khiếu Nhật Thiên Phượng chém mạnh một trận, không ngờ cũng lại là sử dụng đấu pháp liều mạng để mà đánh nhau.
Tần Vô Song thản nhiên nhìn một màn đại chiến này, Bá Vương Phá Trận Thương đã xuất hiện trên tay. Một trận chiến này hắn mơ hồ cảm giác được, lĩnh ngộ của bản thân mình trên phương diện Hư Võ Cảnh, tựa hồ như có thêm vô số nhận thức mới.