Hán tử mập lùn nhịn không được, hỏi:
- Tiết tiên sinh, tại sao chỉ có ba thi thể? Một thi thể nữa đâu?
Vẻ mặt Tiết tiên sinh như vừa bị rắn độc cắn, cơ bắp không ngừng co giật:
- Giảo hoạt, thật là giảo hoạt! Các ngươi còn nhớ gã thanh niên đó không? Người mà có nhãn thần màu bạc ấy? Khẳng định là hắn, chính hắn đã hạ độc chết ba vị đồng đạo! Xem ra, tên đó cố ý xâm nhập vào chúng ta!
Văn sĩ ngẩn ra:
- Đôi mắt màu bạc? Giỏi dụng độc? Nói như vậy, có vẻ giống như Lão Tam Ứng Long trong nhóm ba huynh đệ Khổng Đại.
- Ứng Long? Không phải, Ứng Long mi tóc bạc trắng. Gã thanh niên đó ta nhớ tóc hắn màu đen mà!
Văn sĩ khẩu khí thản nhiên:
- Mi tóc có thể thay đổi được, nhưng đồng tử màu bạc các ngươi gặp qua được mấy người? Đồng thời lại giỏi dụng độc, các ngươi gặp qua mấy người?
Những lời này nhất thời không ai trả lời được. Sự thực đúng là như vậy, trong giới tán tu, những người có đồng tử màu bạc vốn dĩ đã rất hiếm, người có đồng tử màu bạc giỏi dụng độc lại càng hiếm hơn.
Nhưng vẫn có người biểu đạt thắc mắc:
- Không đúng, nếu như người đó là Ứng Long vậy thì thi thể của Khổng Đại sao lại bị treo ở chỗ kia? Cho dù Ứng Long có không nghĩa khí đến đâu thì cũng không thể đầu độc chết Khổng Đại và treo xác ở chỗ kia chứ? Hơn nữa, Khổng Đại còn là Động Hư Cảnh cường giả. Ứng Long cho dù có âm mưu này cũng không đủ thực lực!
- Cũng đúng, không lẽ thi thể của Khổng Đại là giả?
Tiết tiên sinh dứt khoát phủ quyết:
- Thi thể của Khổng Đại tuyệt đối không phải là giả, ta có thể khẳng định thi thể kia mười phần chính là Khổng Đại. Nhưng người đồng tử bạc đó có phải Ứng Long hay không thì chưa biết được.
- Tiết tiên sinh, bây giờ chúng ta chỉ còn lại mười sáu người. Kẻ thù rốt cuộc có bao nhiêu, lai lịch thế nào, chúng ta không hề hay biết.
- Đúng vậy, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay. Mẹ nó, đám người đó giả thần giả quỷ. Mãi mà không thấy một bóng dáng nào, kiểu này làm sao đánh được. Ngay cả đấu với ai cũng không biết. Thật là khó chịu!
Tiết tiên sinh thở dài, chăm chú nhìn vào bóng đêm, một chút cảm xúc cũng không có. Kẻ thù đã hoành hành đến mức này chứng tỏ đã hoàn toàn nắm bắt được địa lợi nơi này.
Hán tử mập lùn đột nhiên kêu lên:
- Tiết tiên sinh, ta thấy suy nghĩ từ ban đầu của chúng ta đã sai rồi. Chúng ta không nên đợi ở đây. Mọi người nghĩ mà xem, đợi ở đây thì được gì? Đợi người khác đi trước? Ai cũng ôm suy nghĩ này, nhưng có ai ngốc nghếch chịu chủ động làm con chim đầu đàn? Nên mới nói, suy nghĩ từ ban đầu của chúng ta đã bị nỗi sợ hãi chủ đạo. Nếu như những người đó không bỏ về, tất cả cùng xông lên phía trước, đối phương nếu như không đủ nhân thủ khẳng định không thể ngăn được chúng ta.
Ngôn ngữ của hán tử mập lùn mặc dù có chút thô lỗ nhưng những lời này lại nhận được sự hưởng ứng của tất cả mọi người. Bây giờ ai cũng có thể nhận ra đối phương cố bố nghi trận, làm cho bọn chúng chần chừ không dám tiến lên. Rồi sau đó sử dụng chiến thuật chia cắt, phân liệt chúng ra mới dẫn đến cục diện hôm nay. Nếu không, mấy trăm tán tu toàn lực xông lên, đối phương muốn ngăn cũng không biết ngăn ai. Cho dù có kẻ phải mất mạng trong cảnh hỗn loạn thì cũng tuyệt đối không có cục diện lúc này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Uy vọng của Tiết tiên sinh cao nhất, nên ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung ở chỗ hắn, hiển nhiên là đang chờ hắn ra quyết định cuối cùng.
- Các vị, bây giờ xem ra tử thủ ở đây không phải là một cách hay! Tiến hay là lùi, mọi người cho ta biết ý kiến! Nếu như số người ủng hộ tiến nhiều thì chúng ta sẽ dốc toàn lực tiến lên, mọi người thấy thế nào?
- Được, chúng tôi đều nghe Tiết tiên sinh. Cứ quyết định như vậy!
Tiết tiên sinh thấy mọi người đều ưng thuận, gật gật đầu, nói tiếp:
- Những người ủng hộ rút lui mời giơ tay. Không giơ tay sẽ coi như ủng hộ tiến lên.
Nhìn khắp bốn phía chỉ thấy hai ba người do dự nhấc nhấc cánh tay, không thấy ai giơ tay lại bỏ ngay xuống.
Tiết tiên sinh cổ vũ:
- Tốt, nói như vậy mọi người đều cảm thấy đợi ở đây không phải là một cách hay. Vậy thì chúng ta sẽ lựa chọn xung phong! Mười sáu người đồng tâm hiệp lực, xem rốt cuộc tạo hóa của ai cao, có thể thuận lợi thông qua. Thông qua rồi chính là thắng lợi!
Đúng lúc này thì không trung lại vang lên một giọng cười lạnh:
- Lại chơi cái trò này à? Tên họ Tiết kia, nếu như ngươi muốn người khác bán mạng cho mình, yểm trợ cho ngươi trùng phá qua mảnh đất chết này thì ta phải nói với ngươi là, rất đáng tiếc, âm mưu của ngươi sẽ không thành công đâu! Ba ngày, cho các ngươi đi các ngươi không đi. Chứng minh là các ngươi đã từ bỏ hy vọng sống. Nếu các ngươi đã lựa chọn cái chết thì ta sẽ thuận theo ý các ngươi.
Nói đoạn, giọng nói lạnh lẽo lại cười vang một trận rồi biến mất trong hư không.
Lúc này, mọi người bỗng cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung động mãnh liệt như sắp nứt ra làm đôi. Địa mạch dưới đất cũng chấn động khiến những cưỡng giả có tu vi như chúng cũng đứng không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả.
- Mọi người cẩn thận, đây có khả năng là công kích dưới đất!
Tiết tiên sinh đương cơ lập đoạn, hét lớn:
- Mọi người, thi triển chiến thuật phi hành!
Những người còn ở lại, tu vi chí ít cũng là Hóa Hư Cảnh nên ai ai cũng có thủ đoạn ngự không, đều có thể thi triển thần thông, bay lên trời. Nhưng bọn chúng đâu biết rằng, đây chính là kế sách của Tần Vô Song, muốn ép chúng phải bay lên trời để phát động tập kích.
Đúng khoảnh khắc bọn chúng vừa bay lên, Khiếu Nhật Thiên Phượng hoành không sát xuất, huy động đôi cánh che lấp bầu trời, miệng há to, từng quả cầu lửa đỏ như mặt trời không ngừng lăn ra từ miệng nó. Tốc độ phóng thích rất nhanh, khiến bọn chúng không kịp trở tay.
Khiếu Nhật Thiên Phượng là linh thú Động Hư Cảnh, nhưng lực công kích mạnh đến nổi ngay cả Tần Vô Song cũng cảm thấy giật mình. Năng lượng khổng lồ mà quả cầu lửa phóng ra nhất thời biến không gian xung quanh thành một hỏa lò cực lớn. Mấy Hóa Hư Cảnh cường giả nhất thời cảm thấy từng đợt rung động, cơ hồ như không thể hô hấp, miễn cưỡng chống đỡ.
Lúc này, Độc Giác Thần Mã lao ra từ khe hở giữa không trung, chiếc sừng nhọn trên đầu chẳng khác gì một mũi khoan, xoắn với tốc độ chóng mặt. Lực trùng kích cực mạnh, chẳng khác gì thần binh lợi khí hủy thiên diệt địa, trực tiếp xé tan hai Hóa Hư Cảnh cường giả thành bốn mảnh, thân thể tự do rớt xuống đất, huyết nhục mơ hồ.
Tịnh Đàn Bảo Trư cũng không chịu thua kém, thân thể mập mạp khiến nó chẳng khác gì một quả bóng da khổng lồ, tròn xoe mà tốc độ thì không hề chậm. Con heo mập đâm tới này, nảy lên một cái chẳng khác gì một quả bóng da, lực đàn hồi cực mạnh khiến cho đám tán tu chẳng kịp phản ứng, chỉ thấy một con linh thú khổng lồ đột ngột bắn về phía mình.
Miệng Bảo Trư há to, như một chậu máu nhất thời có thể thôn thiên nạp địa, cái lưỡi thè ra, đỏ lòm những máu phóng ra một lực hút cực mạnh, hình thành nên một cơn lốc đỏ như máu, đồng thời phả ra một mùi hôi thối không ai chịu được…
Thần thông Thôn Phệ!
Sụt! Sụt! Sụt!
Liên tiếp ba tiếng, nguyên thần của ba tán tu bị thần thông Thôn Phệ hút sạch, chỉ còn lại ba thi thể mềm nhũn, tuyệt vọng ngã lăn xuống đất.
Ba linh thú Động Hư Cảnh liên hợp xuất thủ. Sự kết hợp này không biết đã diễn bao nhiêu lần và cũng không biết đã lập bao nhiêu chiến công trong thực chiến. Chỉ trong khoảng khắc một hơi thở, đã có bảy tám tán tu thiệt mạng.
Cảnh tượng này khiến Tiết tiên sinh chỉ còn biết trợn mắt đứng nhìn, hiển nhiên không thể ngờ nổi lực trùng kích lại cường hoành đến vậy. Tiết tiên sinh thấy tình thế bất ổn, toan quay đầu bỏ đi.
Tịnh Đàn Bảo Trư ha ha cười lớn:
- Ê, tên áo đỏ kia, ngươi định chạy đi đâu?
Tiết tiên sinh mặc dù nhiều thủ đoạn, nhưng biết đã rơi vào vòng vây của ba tên biến thái này thì chỉ có duy nhất một con đường chết nên chẳng dám đáp lời, cố sống cố chết bay lùi về phía sau.
Trong bóng tối, hắn chẳng còn quan tâm mình nên chạy về hướng nào. Bảo Trư ha ha cười lớn:
- Muốn chạy à? Để ta xem ngươi định chạy đi đâu!
Bảo Trư vẫn chưa dứt lời, Tiết tiên sinh đã thấy toàn thân ớn lạnh, thân thể đang bay giữa không trung đột nhiên run rẩy.
Gần như cùng lúc đó, từ hư không đột nhiên bắn ra ba đường quang mang lục sắc, trực tiếp nhắm thẳng vào vị trí yếu hại trên người hắn.
Ra tay rồi, áp ức bao lâu nay, Tần Vô Song cuối cùng cũng đã ra tay!
Đây là lần đầu tiên Tần Vô Song xuất thủ toàn lực kể từ sau khi quay lại các quốc gia nhân loại. Cũng là lần đầu tiến hắn được phóng thích nộ hỏa tích trữ bấy lâu nay trong lòng.
Ba mũi tên này đại diện cho ngọn lửa phẫn uất trong lòng Tần Vô Song. Đồng thời, cũng thể hiện cho quyết tâm chiến đấu không hề hối hận trong hắn.
Dù là Động Hư Cảnh cường giả, Tần Vô Song cũng không muốn rút lui. Muốn chiến, sẽ chiến đến cùng!
Ba đường lục quang giống như lưu tinh cản nguyệt, tốc độ rất nhanh, uy lực cực mạnh hiển nhiên đã phát huy toàn bộ trạng thái tối đỉnh chưa từng có của Tần Vô Song.
Tần Vô Song phải đợi quá lâu để ấp ủ ba mũi tên này. Đây là màn vận động làm ấm trước khi giết La Đĩnh, cũng là một cách để Tần Vô Song tự khảo nghiệm chính mình.
Cùng là Động Hư Cảnh cường giả, nếu như ba mũi tên này không thể giết chết Động Hư Cảnh cường giả trước mắt thì khi phải đối mặt với La Đĩnh, hắn lấy bản lĩnh gì để giết La Đĩnh?
Dựa vào năm đại linh thú? Bên cạnh La Đĩnh ắt hẳn cũng phải có con át chủ bài. Chỉ có dựa vào Thần Tú Cung vô kiên bất tồi mới là lựa chọn tốt nhất để Tần Vô Song khắc địch chế thắng!
Tần Vô Song thôi động ba mũi tên mà trong lòng tràn đầy lửa giận, chỉ trong chớp mắt, ba mũi tên đã bắn tới trước mặt Tiết tiên sinh.
Tiết tiên sinh nhất thời cứng đờ người, tất cả những điểm yếu hại trên cơ thể như bị đính chặt, ngay cả một động tác tránh né cũng không có. Trên thực tế, bởi vì tốc độ bắn ra quá nhanh nên hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.
Trong lúc hoảng loạn, Tiết tiên sinh khẩu quyết thôi động, từng đường kim quang hộ thể tràn ra, bao quanh cơ thể. Kim quang phát ra từng vầng sáng, định chế ngự thế bắn tới của ba mũi bích lục tiễn.
Nhưng có vẻ hắn đã quá xem nhẹ uy lực của Thần Tú Cung. Ba mũi tên bích lục cuồng dã nhất trùng, trực tiếp phá tan kim quang. Ba đường lục mang nhất thời cắm chặt vào toàn thân Tiết tiên sinh.
Tần Vô Song thở phào nhẹ nhõm, bị bích lục tiễn bắn vào người, kẻ đó chỉ có một kết cục duy nhất đó là cái chết!
Lục quang đột nhiên nổ mạnh, thân thể Tiết tiên sinh nổ tung như một quả bóng bay khổng lồ, tan thành trăm mảnh.
Ba đường lục quang lượn vòng, Tần Vô Song tay phất nhẹ một cái, ba mũi tên liền bay trở lại. Thần thông điều khiển bích lục tiễn này là thủ đoạn mà sau khi Tần Vô Song vào được Luyện Hư Cảnh mới nắm bắt thành thạo được. Như vậy, Tần Vô Song có thể đảm bảo dùng Thần Tú Cung công kích liên tục!