Nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu cho nỗi khiếp sợ của đám tán tu, cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi mới kết thúc, một lúc sau, lại một người nữa ngã xuống, phương thức tử vong cũng giống như người kia, rất rõ ràng là bị hạ độc.
Cả khu vực rộng mấy chục dặm, chỉ trong một đêm đã biến thành sát trường của địa ngục, mà kẻ phụ trách thu hoạch tính mạng của những tán tu này giống như u linh, căn bản không thể nắm bắt hành tung của hắn.
Tám thủ lĩnh đầu não đều là những kẻ nhanh nhẹn dũng mãnh, mặc dù biết là đã đụng phải cường giả nhưng cá tính người nào cũng cường ngạnh, tâm trí lại rất kiên định.
Mặc dù trong lòng cũng ngầm cảm thấy bất an nhưng vẫn ngoan cố chống lại đến cùng, tất cả tán tu lúc này đều đã tập trung lại một chỗ, dựng lại lều trại, tạo nên một vòng tròn ngoại củng, hình thành một vòng phòng ngự liên thức.
Như thế này, bất luận kẻ thù xuất hiện từ phía nào thì bọn chúng vẫn có thể quan sát được ở mọi góc độ. Đây là phương pháp tốt nhất bọn chúng nghĩ ra được lúc này.
Tám thủ lĩnh đầu não cũng làm gương, đích thân phụ trách tuần tra xung quanh.
Một hán tử mập lùn như quả bí ngô, hùng hùng hổ hổ nói:
- Đúng là gặp quỷ, Chi Tế Sơn này trở nên đáng sợ từ lúc nào vậy?
Một tán tu ăn vận kiểu văn sĩ hỏi:
- Tiết tiên sinh, ngài nghĩ là đám sát thủ giấu mặt kia là cường giả của Hiên Viên Khâu hay cường giả của các quốc gia nhân loại?
Tiết tiên sinh vẫn chưa kịp trả lời thì hán tử mập lùn đã nói:
- Cường giả của các quốc gia nhân loại? Khẳng định là cường giả của Hiên Viên Khâu rồi. Có lẽ mục đích của chúng cũng giống chúng ta, cũng nhắm vào bảo vật Thần đạo của các quốc gia nhân loại. Muốn độc chiếm một mình nên mới nấp ở đây chặn giết tán tu.
Tên văn sĩ có vẻ không nghĩ vậy:
- Tu luyện giả của Hiên Viên Khâu chúng ta cứ có cái nhìn phiến diện với các quốc gia nhân loại, nghĩ rằng đó chỉ là một nơi bỏ đi, căn bản không có cường giả. Ta thì không nghĩ vậy. Tần Vô Song không phải là cũng xuất thân từ các quốc gia nhân loại sao?
- Hắn được như bây giờ không phải là dựa vào bảo vật Thần đạo sao? Đây chính là nguyên nhân chúng ta phải khổ khổ sở sở như thế này. Để cho đám kiến hôi của các quốc gia nhân loại sở hữu bảo vật Thần đạo thật là lãng phí!
Hán tử mập lùn hiển nhiên cảm thấy bản thân mình hay ho lắm, phun nước bọt phì phì.
Tiết tiên sinh đột nhiên mở miệng:
- Đám người này xuất thân thần bí, cố ý không lộ diện, bỡn cợt thâm trầm. Theo như ta đoán, có lẽ không phải là cường giả của các quốc gia nhân loại. Cả các quốc gia nhân loại mới chỉ xuất hiện một hai nhân tài, nhưng bọn chúng tuyệt đối không có thực lực Động Hư Cảnh! Ở các quốc gia nhân loại, Linh Võ Đại viên mãn đã là tuyệt đỉnh cường giả rồi. Động Hư Cảnh, sao lại phải ở trong các quốc gia nhân loại?
- Nói như vậy là tu luyện giả của Hiên Viên Khâu muốn độc chiếm bảo vật Thần đạo!
Tiết tiên sinh khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Nếu như là tán tu của Hiên Viên Khâu, có thực lực mạnh như vậy thì đã không rảnh rỗi ở đây ngăn cản mọi người, không bằng nhanh chân đi trước, trực tiếp đến các quốc gia nhân loại. Tiên hạ thủ vi cường! Đạo lý đơn giản này ai mà không hiểu!
Văn sĩ lại nói:
- Tiết tiên sinh, ngài đã bao giờ nghĩ là có lẽ thực lực của bọn chúng cũng rất cường đại, đủ để chia thành hai cánh, một cánh lưu lại đây đối phó với chúng ta, một cánh đã tới các quốc gia nhân loại!
Tiết tiên sinh thở dài:
- Nếu có thực lực như vậy thì căn bản không phải là tán tu, cho dù là đội ngũ tán tu thế lực mạnh nhất cũng không thể hùng hậu đến vậy! Trừ phi…
Đằng sau hai chữ trừ phi, Tiết tiên sinh không trực tiếp nói ra nhưng những người có mặt ở đây ai cũng thông minh nhanh ý, chỉ cần nghe nửa câu đầu đã có thể đoán ra nửa câu sau.
Rất đơn giản, ở Hiên Viên Khâu, chỉ các tông môn mới có thực lực hùng hậu đến vậy. Hơn nữa, còn tuyệt đối không phải là tông môn tam lưu. Chí ít, cũng phải là đứng đầu tông môn tam lưu hoặc nhị lưu, mà những thế lực này, Hiên Viên Khâu không có nhiều.
Ở Bài Sơn Phủ và Hành Sơn Phủ, ngoài Phủ chủ ra, thế lực như vậy chỉ có duy nhất hai nhà, một là Thương Vân Đạo Trường của Bài Sơn Phủ, một là Nguyên Nguyên Tông của Hành Sơn Phủ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người có vẻ hụt hẫng, cảm giác hụt hẫng lộ rõ trên nét mặt của chúng. Nếu là những tông môn đó xuất mã thì cục diện không phải đã được định sẵn rồi sao. Tán tu bọn chúng dù có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể đấu lại được thế lực tông môn. Thế lực tông môn, chỉ cần nhổ một cọng lông chân cũng đủ đè bẹp hết tán tu.
Bảo vật Thần đạo… Cho dù là những thế lực như Thương Vân Đạo Trường hay Nguyên Nguyên Tông thì cũng không thể không động lòng trước bảo vật Thần đạo. Có được bảo vật Thần đạo, chẳng khác gì có được một vật đảm bảo. Mặc dù bảo vật Thần đạo không tương đương với cảnh giới Thần đạo, nhưng nó vẫn là một loại thân phận, một loại sức mạnh.
Cảnh tàn sát cứ thế kéo dài cho tới tận lúc bình mình mới dừng lại. Không thể không nói, đây là một đêm quá dài, trong bóng đêm, giết chóc chưa bao giờ dừng lại, dù đã có sự bảo hộ của tám thủ lĩnh đầu não thì sát chiêu vẫn ầm ầm tung ra, không ngừng gặt hái các sinh mệnh tán tu.
Giọng nói âm sâm đó lại vang lên, đúng lúc bình minh vừa ló rạng:
- Đêm qua, chỉ coi là cảnh cáo. Ban ngày, chúng ta sẽ không phát động công kích. Trừ phi có kẻ âm mưu vượt qua vùng cấm. Vẫn là câu nói cũ, quay đầu thì sống, tiến lên tất chết! Kẻ nào không tiến không lui, ở đó chờ chết!
Nếu như không có những ví dụ đẫm máu thì những lời này sẽ chẳng có tác dụng gì với đám tán tu. Những lời cảnh báo này bây giờ chẳng khác thôi mệnh phù, vô cùng có sức thuyết phục. Cho đến khi trời sáng, chẳng cần động viên, gần một nửa tán tu đã quay đầu bỏ về. Đến trưa thì đã rút lui hết hai phần ba.
Về chiều, khi trời dần dần tối, lại có thêm hai ba tán tu nữa quay đầu bỏ về.
Đến cuối cùng, khi mặt trời lặn xuống chân núi, chỉ còn lưu lại gần hai mươi tán tu.
Hai mươi người này, đều là những cường giả kiệt ngạo bất tuần, hơn nữa còn là những người đủ bản lĩnh để tự bảo vệ mình. Hai mươi người này, lúc này đã trở thành một chiến tuyến. Từ những tán tu không hề quen biết lẫn nhau, lúc này bỗng nhiên kết thành một đồng minh ăn ý. Hiển nhiên, trong những thời điểm quan trọng như thế này, mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực là quan trọng nhất. Tám thủ lĩnh đầu não quả là những người dũng mãnh nhất, chẳng ai bỏ đi.
Lúc này, hai mươi tán tu đang tụ lại một chỗ, Tiết tiên sinh nói:
- Chư vị, rõ ràng đây là một âm mưu. Hơn nữa thực lực của đối phương hiển nhiên không đủ để nuốt chửng tất cả chúng ta. Chính vì vậy, chúng mới cố ý tạo ra cảm giác thần bí đáng sợ, dùng chiến thuật du kích chia rẽ, phân tách chúng ta ra. Đêm qua chúng ta đã sa vào bẫy của chúng. Hôm nay, chúng ta nhất định phải chủ động phản kích! Chư vị có mặt ở đây, ta thấy ai cũng có thực lực Hóa Hư Cảnh. Động Hư Cảnh cũng có mấy người! Thực lực như vậy nếu như lợi dụng tốt căn bản không ai có thể xâm phạm nổi. Nói một cách không khách khí, cho dù phải đối diện với Nguyên Nguyên Tông hay Thương Vân Đạo Trường, chỉ cần không phải đầu lĩnh số một của chúng đích thân đến, chúng ta đều có thể chiến đâu!
Văn sĩ gật đầu phụ họa:
- Tiết tiên sinh nói có lý, chiến thuật phân cách của đối phương chẳng khác gì cắt từng mảng thịt của chúng ta. Chính vì chúng không thể nuốt trôi nên chúng mới dùng những chiến thuật đe dọa đó. Tiết tiên sinh, hai mươi người chúng ta có thể chia thành năm tổ! Mỗi tổ phụ trách tuần tra một hướng, phát hiện hành tung của kẻ thù là tất cả cùng xông lên. Chỉ cần tiêu diệt được một tên, những tên khác sẽ trở nên đơn giản!
- Được, chúng ta sẽ chia thành năm tổ, mỗi tổ bốn người, dễ quản lý lại sắp xếp. Binh quý tinh, không quý nhiều. Chúng ta càng ít người thì càng dễ điều phối.
Công tác phân tổ được thực hiện nhanh chóng. Mỗi tổ bốn người là không còn phải nghi ngờ gì.
Bất luận là văn sĩ hay Tiết tiên sinh, bọn chúng đều bỏ qua một người. Người này diện mạo ngiêm túc, mi và tóc dù đã nhuộm sang màu đen nhánh không khác gì người bình thường nhưng đồng tử màu bạc trong bóng đêm vẫn lộ rõ vẻ khác biệt.
Người này chính là Ứng Long bị cổ độc khống chế. Lúc này Ứng Long đã hoàn toàn biến thành một sát thủ khôi lỗi bị Thiềm Cung Ngọc Thố khống chế.
Năm tổ nhỏ, năm lều trại, phân thành Đông, Nam, Tây, Bắc, Trung ương. Bốn vị trí Đông, Nam, Tây, Bắc lúc nào cũng phải duy trì có người. Còn bốn người của lều trại còn lại thì phụ trách tuần tra. Mỗi tổ luân lưu trực, mỗi tổ đi tuần tra một canh giờ. Rất nhanh, tổ thứ nhất đã tuần tra xong một canh giờ chuẩn bị đổi vị trí cho tổ thứ hai.
Theo quy định, tổ thứ hai đi tuần tra, tổ thứ nhất tuần tra trở về sẽ thay vào vị trí lều trại của tổ thứ hai. Sau đó, tổ thứ hai đi tuần tra trở về, tổ thứ ba nối tiếp và tổ thứ hai lại thay vào vị trí lều trại của tổ thứ ba. Tuần hoàn liên tục thế này, đảm bảo bốn vị trí Đông, Nam, Tây, Bắc lúc nào cũng có người.
Tổ thứ nhất quay về rồi vậy mà mãi vẫn chưa thấy người của tổ thứ hai đến thay phiên. Tiết tiên sinh mơ hồ cảm thấy có điều gì bất ổn, đi nhanh về phía lều trại của tổ thứ hai. Mới bước gần tới nơi, thần thức đã không thể cảm nhận được bất cứ sinh cơ nào mà chỉ thấy mùi máu tanh và khí tức tử vong.
Tiết tiên sinh mở cửa lều trại, quả nhiên thấy bên trong nằm ngổn ngang ba thi thể, tình trạng cái chết thập phần khủng khiếp đáng sợ, khiến Tiết tiên sinh liên tưởng ngay đến như kẻ đêm qua bị hạ độc chết, tình trạng cái chết cũng giống hệt như vậy. Mỗi tổ bốn người, sao lại chỉ có ba thi thể. Nói cách khác, có một người đã biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Những tán tu khác thấy Tiết tiên sinh đứng ở lều trại phụ cận, biết là đã xảy ra chuyện, đồng loạt chạy tới. Vừa nhìn thấy tình hình, vẻ mặt ai cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Lại có người chết, hơn nữa còn chết một lúc ba người! Chết mà không có dấu hiệu báo trước, lặng yên không một tiếng động thậm chí ngay cả một tiếng giãy giụa cũng không có. Như bị người ta lấy mất tính mạng ngay trong giấc mơ. Dụng độc, lại là dụng độc!
Hơn nữa thủ đoạn dụng độc này đã đến mức độ người ta không thể phòng bị. Gần như vô khổng bất nhập