Tần Vô Song không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Trác Bất Đàn bỗng nói:
- Lão Nhị, Vô Song đã quyết định đến Chi Tế Sơn tìm Thần Anh Quả. Sợi dây kết nối giữa hai sư đồ, dù có cách hàng vạn dặm thì từ giờ cũng đã nối liền với nhau. Lão Nhị, có được đồ đệ như vậy, ngươi quả thật không cần quá bi thương!
Truân Trung Trì cười nói:
- Đại Điện chủ, Truân mỗ bình sinh không có nhiều việc hài lòng, hài lòng nhất là thu nhận được một đồ đệ như vậy. Sau này, người hưng chấn Tinh La Điện chắc chắn là Tần Vô Song.
Điểm này Trác Bất Đàn cũng không thể không thừa nhận, cười:
- Trước đây, Vi Dực được mọi người kính ngưỡng, say này có lẽ Vi Dực cũng phải ở phía sau đuổi theo Vô Song mất thôi.
Truân Trung Trì cười:
- Đại Điện chủ cũng không cần phải nói vậy cho ta vui. Thiên phú của Vi Dực xuất chúng, thành tựu chắc chắn cũng không tồi. Hai đứa trẻ này đều là song tinh tương lai của Tinh La Điện.
Nói đến đây Truân Trung Trì khẽ ho mấy tiếng, Tần Vô Song vội vàng đỡ lấy Truân Trung Trì.
Truân Trung Trì thở dài:
- Vô Song, với tính cách của ta vốn sẽ không để con đi Chi Tế Sơn. Ta trước nay làm người quang minh lỗi lạc, không muốn liên lụy đến người khác. Nhưng con là đệ tử của ta, nếu không để con đi, người ngoài chắc chắc sẽ nghĩ Thanh Vân Điện chẳng có nhân tài. Còn con cũng cần phải ra ngoài va chạm với đời, tiếp tục rèn luyện tâm chí và căn cốt.
Tần Vô Song nói:
- Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ tìm được Thần Anh Quả!
Truân Trung Trì nghiêm nghị nói:
- Vô Song, con muốn đi ta cũng không ngăn cản, nhưng ta một có câu phải dặn dò, con nhất định phải ghi nhớ cho kỹ.
- Sư phụ xin chỉ giáo!
Tần Vô Song nói.
- Thứ nhất, không được tham công liều lĩnh, Chi Tế Sơn thuộc phạm vi Hiên Viên Khâu, vốn dĩ không thuộc khu vực các quốc gia nhân loại, vì thế nguy hiểm trùng trùng. Nhiều nhất con chỉ được vào sâu ba nghìn dặm, tuyệt đối không được sâu hơn. Thứ hai, trong vòng ba năm, bất luận có thành công hay không con nhất định phải trở về Tinh La Điện. Vì trong tông môn còn có sứ mệnh quan trọng hơn đang chờ con!
Khẩu khí của Truân Trung Trì nghiêm túc lạ thường.
Tần Vô Song khựng lại không đáp. Truân Trung Trì thở dài, dường như cũng cảm thấy mình hơi nghiêm khắc, liền nói:
- Vô Song, lịch sử mấy nghìn năm của Tinh La Điện đã tiếp nối qua bao nhiều đời tổ tông đến ngày nay, không biết đã có bao nhiêu nhân tài tuấn kiệt. Nhưng lúc này họ đã không còn tại thế nữa. Sư phụ muốn nói với con là, dương thọ của nhân loại dù dài đến mấy thì cũng có giới hạn. Nhưng một tông phái thì có thể trở thành vĩnh hằng. Con nhất định không được vì vận mệnh của một mình ta mà làm lỡ đại kế của Tinh La Điện!
Tần Vô Song đau buồn gật đầu đáp:
- Sư phụ, Vô Song hứa với người, trong vòng ba năm nhất định sẽ trở về!
- Có thành công hay không đều nhất định phải quay về. Kéo dài thời gian, dù con có mang Thần Anh Quả về ta cũng nhất quyết không dùng!
Truân Trung Trì vô cùng kiên quyết nói:
- Vô Song, bình thường ta không yêu cầu cũng không tính toán về tiểu tiết, nhưng chuyện này con nhất định phải nhớ kỹ, Nếu không dù ta có chết cũng không tha thứ cho con!
Tần Vô Song dường như bị nghẹn lại không nói nên lời, lúc này hắn đã lĩnh ngộ được cảnh giới của cấp bậc Điện chủ.
Đó chính là dù bản thân có phải hi sinh cũng phải vì đại nghĩa của tông môn, phải thắp sáng tinh thần vì tông môn!
Trác Bất Đàn thở dài:
- Vô Song, việc không được chậm trễ, con đi đi!
Truân Trung Trì khoát khoát tay:
- Đi đi, không cần phải lo lắng cho ta, hãy chăm sóc bản thân cho tốt!
Tần Vô Song không nỡ rời đi, nhưng biết đạo lý thời gian là vàng, liền quay đầu ra khỏi mật thất, chạy ra ngoài đại điện.
Tần Vô Song đến Tàng Thư Các tìm nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm thấy tư liệu về Thần Anh Quả. Loại quả này rất ít được ghi chép trong thư tịch.
Nhưng ghi chép về Chi Tế Sơn lại nhiều hơn nhiều. Chi Tế Sơn kéo dài mười vạn dặm, rất rộng lớn. Địa hình gập ghềnh vô cùng phức tạp, phân cách vùng Hiên Viên Khâu và lãnh thổ của nhân loại.
Hiểu biết của nhân loại về Hiên Viên Khâu lại càng ít hơn. Theo ghi chép, Hiên Viên Khâu có lẽ cũng có nhân loại sinh sống, nhưng nơi này đã hoàn toàn bị thần hóa, hơn nữa nghe nói ở đó có sự tồn tại lớn mạnh hơn Linh Võ Cảnh của nhân loại.
Vì thế, nơi thần kỳ Hiên Viên Khâu này đối với nhân loại mà nói đã trở thành thần thoại. Dần dần, nhân loại gọi vùng Hiên Viên Khâu này là Thần địa.
Sau khi đến chỗ Pháp vương Thiên Biến nhận ba chiếc mặt nạ, Tần Vô Song từ biệt đồng môn, tìm Đồng Ngôn nhờ hắn chuyển tin về Bách Việt Quốc là Tần Vô Song hắn đi du lịch nhanh nhất phải ba năm mới về Đế quốc Đại La.
Rời khỏi Tinh La Điện, dọc đường Tần Vô Song luôn trầm mặc, cứ lặng lẽ đi về hướng Tây Bắc.
Đế quốc Cửu Ô cũng là Đế quốc Thượng phẩm.
Đế quốc Xích Long ở phía Tây Nam ba nước phía Đông, còn Đế quốc Cửu Ô ở Tây Bắc. Xuất phát từ Đế quốc Đại La cũng phải đi mất bốn năm vạn dặm.
Đương nhiên là Tần Vô Song sẽ đi hết tốc lực, một ngày gần bốn nghìn dặm, mười ngày sau cuối cùng cũng đến Đế quốc Cửu Ô.
Hiên Viên Khâu cũng như Vô Tận Đông Hải, là một trong cấm địa của nhân loại, được gọi là cấm địa của thần đương nhiên không tầm thường. Chi Tế Sơn là sơn mạch ngăn cách Hiên Viên Khâu, dài mười vạn dặm, có thể thấy Hiên Viên Khâu rộng đến mức nào. Tương truyền, nhưng cấm địa của thần này đều sâu hằng trăm vạn dặm, điểm cuối của nó ở đâu thì không ai có thể biết được.
Khác với Vô Tận Đông Hải quyền khám phá nằm trong tay ba nước phía Đông, quyền khám phá Hiên Viên Khâu thuộc về hai Đế quốc Thượng phẩm là Cửu Ô và Đế quốc Thiên Hành.
Đế quốc Thiên Hành ở phía Tây Đế quốc Cửu Ô.
Hai Đế quốc Thượng phẩm này cũng là hàng đầu trong các quốc gia nhân loại. Họ nắm giữ quyền khám phá Hiên Viên Khâu. Các Đế quốc Trung phẩm, Hạ phẩm xung quanh tuy cũng có một chút quyền nhưng về tổng thể vẫn phải nhìn sắc mặt hai đại Đế quốc này mà hành sự.
Chi Tế Sơn là chắn bên ngoài Hiên Viên Khâu, Tần Vô Song muốn vào trong đương nhiên phải được sự cho phép của Đế quốc Cửu Ô mới được. Nếu cứ xông bừa vào căn bản là không có hi vọng gì.
Đêm khuya, Tần Vô Song đứng một mình bên cạnh cửa sổ trong phòng quán trọ. Lúc này đã là đầu xuân. Cảm xúc Tần Vô Song như sóng trào, mãi không bình tâm lại được.
Thời gian gần đây hắn cứ điên cuồng lên đường để gạt đi sự phiền muộn. Về thứ Thần Anh Quả là tạo hóa, cầu được nhưng không có được… Cũng có nghĩa là hắn chỉ có thể tận lực, kết quả thế nào thì không ai có thể nói trước được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ba năm, thời gian ba năm rất dài. Nếu chỉ đến Đế quốc Cửu Ô để lấy một thứ đồ bình thường, dốc hết sức đi cũng chỉ một tháng là có thể trở về rồi.
Nhưng Thần Anh Quả không phải thứ bình thường. Vì thế thời gian ba năm nói là dài nhưng kỳ thực lại không hề dài. Tần Vô Song trong ba năm phải trở về rồi. Tần Vô Song phải hoàn tất rất nhiều thủ tục mới có được tư cách vào Chi Tế Sơn.
Chuyện cũng đã qua nửa tháng rồi nhưng trong đầu Tần Vô Song cảnh tượng sư phụ bị Triệu Hằng đánh trúng vẫn xuất hiện. Đó là cảnh tượng mà hắn mãi mãi không thể quên được. Nhìn cơ thể sư phụ bay đi như con diều đứt dây, lòng hắn đau như có dao cắt! Bất luận thế nào, sư phụ vì cứu môn đồ là hắn, nếu không thì lúc đó sư phụ không cần phải đuổi theo Triệu Hằng, càng không bị trúng đòn Hồi Mã Thương đó!
Sự thống khổ khi nhìn thấy sư phụ gặp nạn, nếu không phải bản thân mình trải qua thì không thể hiểu nổi. Dù là Chu Phù hay Lữ Đằng thì cũng không thể hiểu được nỗi lòng Tần Vô Song.
Chỉ khi Triệu Hằng bị trừng phạt, đan điền của sư phụ hồi phục, sự thống khổ này mới được giải trừ, nếu không nó mãi mãi không thể mất đi!
- Linh Võ Đại viên mãn, Triệu Hằng… Cửu Cung Phái!
Tần Vô Song nghiến răng nhẩm mấy cái tên:
- Còn cả Chúc Đại Trung, Cao Nhạc, Thiên Cơ Tông dẫn sói vào nhà… Không được vội, nhất định không được vội!
Tần Vô Song tự nhắc nhở:
- Chuyến đi này ta đến là vì Thần Anh Quả. Phục thù không phải chuyện cần nghĩ lúc này. Bất cứ ai trong số bọn chúng đối với mình hiện giờ đều là sự uy hiếp rất lớn. Mình tuyệt đối không được lấy trứng chọi đá! Muốn phục thù, ít nhất phải là Cao Linh Võ Cảnh, khởi động Truyền Tống Trận của Đệ nhị hoàn, Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, hồi sinh con Tử Điện Phần Diệm Thú, vào Đệ tam hoàn xem có kỳ ngộ gì rồi hãy tính tiếp.
Tần Vô Song biết, con đường tu luyện của mình bắt đầu từ Bách Việt Quốc, nhưng thật sự đột phá, cảnh giới thật sự được nâng cao là sau khi vào Tinh La Điện, khi đó hắn thật sự có được sự thăng hoa về thực chất cả về nhãn giới và cảnh giới. Lần đầu tiên đến Đế quốc Đại La, sư phụ Truân Trung Trì đã đích thân đi ngàn dặm đường đến đón.
Đối mặt với nguy cơ Cực Âm Lão Quái, cũng là sư phụ giết đến sơn môn Cực Âm Tông, uy hiếp Cực Âm Lão Quái khiến hắn không dám ho he gì…
Sau khi nhập môn, sư phụ mặt nào cũng bật đèn xanh, cho hắn được tự do. Sự mong chờ của sư phụ trước Khảo hạch Cuối năm, niềm vui mừng của sư phụ sau khi có kết quả của thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm…
Sau chiến dịch Bích Phù Sơn, sư phụ ngỡ Tần Vô Song đã mất mạng, lập tức đến hiện trường, sau đó lại đi Tần gia thăm hỏi, trấn áp những kẻ tiểu nhân ở khắp nơi…
Đến trận chiến với Triệu Hằng, sư phụ không lo an nguy của bản thân bảo vệ đệ tử là hắn…
Từng chút, từng cảnh tượng, từng sự việc đều thể hiện sự quan tâm, niềm hậu ái từ đáy lòng của sư phụ với đệ tử.
Tình cảm này vượt qua tình nghĩa sư đồ thông thường và trở nên bao la rộng lớn như tình cha. Trên thế gian này, có mấy người có thể không tiếc tính mạng cứu trợ Tần Vô Song hắn? Phụ thân Tần Liên Sơn là một, tỷ tỷ Tần Tụ cũng là một người.
Người thứ ba, có lẽ chính là sư phụ, một sư phụ khiến người ta khó lý giải, bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong tấm lòng đầy nhiệt huyết. Bất giác hai mắt Tần Vô Song đã lại nhòe đi.
Võ đạo tu hành không phải chỉ có việc tu luyện, cũng không phải chỉ có việc sát phạt, nó càng cần có tình cảm và tinh thần vượt trên sự giết chóc.
- Sư phụ bảo vệ mình như vậy. Dù là xuất phát từ sự trân trọng nhân tài hay từ việc truyền thừa tinh thần của tông phái đều không ảnh hưởng đến tình cảm vĩ đại này. Tần Vô Song ta cả đời này coi sư phụ là niềm tự hào, coi tinh thần truyền thừa này của Tinh La Điện là niềm vinh dự! Đến khi bạc tóc cũng không phụ lòng! Sư phụ hãy đợi con! Đệ tử dù có phải vào vạc dầu, lên núi đao cũng tìm được Thần Anh Quả cho người! …